Bạch Đốc ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình dữ tợn trên mặt Cố Cách, lập tức hoảng sợ: “Anh làm sao vậy?”
Cố Cách không nói gì, hắn đang ăn tôm thì bị vỏ tôm giắt vào kẽ răng cửa. Bây giờ chính là hắn đang cố gắng vươn đầu lưỡi đến cực hạn.
Hắn nhìn Bạch Đốc, khép miệng lại, đầu lưỡi vẫn còn để trên răng, dùng lực đẩy đẩy vài cái… Vẫn thất bại. Cố Cách từ bỏ, hắn trực tiếp thò ngón tay, nhe răng, lấy ngón trỏ nhẹ nhàng gẩy một cái, “A~~”
“Ăn từ từ, để em bóc vỏ cho.”
—–
Ngày hôm sau, người đại diện thông báo với Cố Cách, gần đây Du Khô có nhận một vở kịch mới, muốn hắn xem qua một chút.
Cố Cách cầm kịch bản lật xem, đọc xong mấy chương lập tức bị nội dung hấp dẫn.
Người đại diện cảm động vô cùng. Bây giờ mới gọi là chuyên nghiệp a! Không giống những lần trước, khi hắn đưa cho Cố Cách xem kịch bản, người kia lập tức đáp vào mặt hắn: “Mấy thứ vở vẩn này mà anh còn muốn đưa cho tôi xem!”
Người đại diện nhìn Cố Cách đọc chăm chú, hai mắt đẫm lệ vỗ vai hắn: “Được rồi, tôi phải đi, cậu cứ từ từ cân nhắc, không phải vội.”
Cố Cách gật gật đầu.
Chuyện xưa kể rằng có một nữ tướng cướp và hoàng tử nước lân cận vướng vào vòng luẩn quẩn yêu hận, tương ái tương sát.
Nhân vật nam chính rời đi sau khi cùng người yêu thề non hẹn biển, mang theo ý định thuyết phục người của mình, chấm dứt chiến tranh, còn người yêu sẽ sống an ổn chờ ngày hai người gặp lại. Đáng tiếc vừa về nước liền bị chính đệ đệ của mình hãm hại mất trí nhớ, vì thế quên mất lới hứa lúc trước, sau đó hắn dẫn thiên quân vạn mã tấn công tới. Nữ chính đáng thương mang theo một đám thổ phỉ cố gắng chống cự.
Nữ chính bị trọng thương. Trong giây phút cuối cùng trước khi ngã xuống, nàng khàn giọng gọi tên người yêu.
Hoàng tử nghe thấy thanh âm đã vô số lần xuất hiện trong giấc mộng của hắn. Hắn quay đầu nhìn quanh, nhưng không thấy được gì. Hăn chỉ thấy còn một đám tàn binh hỗn loạn, dưới lưỡi đao của hắn kéo dài một chút hơi tàn. Cuối cùng toàn quân bị diệt.
Hắn hoảng hốt tìm kiếm trong đám thi thể rải rác trên mặt đất, nhưng hắn lại không biết chính mình đang tìm kiếm thứ gì. Hắn chỉ cảm thấy, tại đây, giữa một đám quân lính đầy khí thế, trái tim của hắn đang chết dần.
Kết thúc vở kịch là vào một buổi chiều, khi ánh tà dương như máu nhuộm đỏ khắp mọi nơi, nam chính quỳ trong vũng máu thống khổ gào thét, lại không biết chính mình bi thương vì ai.
Cố Cách ngây ngốc nhìn kết thúc. Chết?… Như vậy là câu chuyện cảm động trời đất cư nhiên là BE, không phải là biên kịch…
—–
Bạch Đốc mệt mỏi chuyện công ty, khi về đến nhà mặt vẫn rất khó coi. Cậu nhìn thấy Cố Cách đang ngồi trên sô pha, mất kiên nhẫn kéo mạnh caravat đi qua.
“Công ty đúng là nuôi một đám ăn hại, không làm được gì hết!”
Cố Cách vẫn còn đang đắm chìm trong kịch bản bi thương kia, ánh mắt trống rỗng nhìn Bạch Đốc: “Không… ai ăn hại?”
囧.
Cố Cách làm sao vậy?
Bạch Đốc nghi hoặc tiếp nhận kịch bản trong tay người kia, nhìn đến hàng tiêu đề ngoài bìa: “… Hoàng tử lạnh lùng ôn nhu?”
“Ha ha ha ~~~” Bạch Đốc bật cười ôm kịch bản lăn lộn bên cạnh Cố Cách, “Lại Mary Sue nữa hả? Cuối cùng cũng có thể so sánh với nam thần trong Cổ Kiếm Kì Đàm a ha ha ha ~~~”
Cố Cách giật lại kịch bản, nhướn mày nhìn Bạch Đốc không nói gì.
“Khụ.” Bạch Đốc xấu hổ ngồi dậy từ trên đùi Cố Cách, chỉ chỉ cuốn kịch bản nhăn nhúm, “Tất nhiên thì tên thôi cũng không nói được điều gì, rách nát như vậy ngoại trừ Kim Ngọc…”
“Nông cạn.” Cố Cách đứng dậy đi vào phòng làm việc.
“Này,” Bạch Đốc gọi hắn lại, “Hôm nay em nấu cánh cá chua nhé?”
Một tia hàn quang từ trong mắt Cố Cách bắn lại đây: “Đừng cho hạt tiêu vào đấy.”
“Biết rồi, biết rồi.” Bạch Đốc đi qua đẩy đẩy Cố Cách vào phòng.
“Vậy em sẽ cho tương vào a ~~”
“Em dám!!” Cố Cách thò đầu ra ngoài cửa, “Cho ngủ sô pha luôn đấy!!”