Cổ Chân Nhân (Dịch)

Chương 43 - Viên Đá Cuối Cùng

Quyển 1: Ma tính không đổi

Dịch: lamlamyu17

Nguồn: Tầm Hoan Tác LạcQuyển 1: Ma tính không đổi

Dịch: lamlamyu17

Nguồn: Tầm Hoan Tác Lạc

Trong nguyên hải, ba đào sinh diệt, sóng lên sóng xuống.

Khoảng không trên mặt biển, Tửu Trùng cuộn tròn mình, phát ra sương trắng mang hương rượu như có như không.

Một dòng chân nguyên ào ào cuộn ngược lên, đi thẳng vào giữa đám sương rượu. Đến khi nó rơi xuống thì đã giảm xuống còn một nửa, màu sắc càng đậm hơn, từ xanh lục của sơ giai biến đổi thành màu xanh biếc của trung giai.

Chân nguyên trung giai rơi vào trong nguyên hải cũng không trộn lẫn với chân nguyên sơ giai. Dường như nó nặng hơn một chút nên lắng xuống tận đáy.

Nguyên hải đã hình thành bố cục nửa tầng trên là chân nguyên sơ giai, nửa tầng dưới là chân nguyên trung giai.

Thời gian trôi qua, sương rượu trong không khiếu không ngừng lượn lờ. Dưới sự tinh luyện dần dần của Tửu Trùng, chân nguyên sơ giai liên tục giảm xuống, chân nguyên trung giai dần dần tăng lên.

Có thể thấy rằng mực nước tầng chân nguyên trung giai ở nửa dưới càng ngày càng cao lên, còn mực nước tầng sơ giai lại liên tục giảm xuống.

Phương Nguyên vừa tinh luyện chân nguyên vừa hấp thu chân nguyên thiên nhiên từ nguyên thạch ở bên ngoài, nhanh chóng bổ sung vào không khiếu trong cơ thể.

Cuối cùng, nguyên hải trong không khiếu đã được tinh luyện thành chân nguyên trung giai.

"May mà có chân nguyên trung giai, bằng không thì lúc ở đổ thạch tràng ta đã không thể liên tục giải thạch năm lần." Ngồi khoanh chân trên giường trong túc xá, Phương Nguyên từ từ mở hai mắt ra.

Lúc này đã là đêm khuya.

Sau khi rời khỏi đổ thạch tràng, hắn cũng không đi dạo ở những cửa hàng khác nữa mà đi thẳng về học đường.

Mặc dù là ở xung quanh Cổ Nguyệt sơn trại, nhưng một cổ sư nhất chuyển sơ giai mang theo năm trăm ba mười tám khối nguyên thạch trong người vẫn là rất nhiều.

Đây không chỉ vì nguyên thạch này hơi nặng, mang theo không tiện, mà là đó còn làm cho người ta ngấp nghé, nói cách khác là nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu có cổ sư nhất chuyển cao giai hay thậm chí là nhị chuyển nổi lên tâm địa độc ác, với khả năng của Phương Nguyên bây giờ, hắn không thể nào ngăn cản được.

"Tiền tài là vật ngoài thân, nếu chết vì tiền của thì đúng là đáng thương. Nực cười thay người đời thường không nhận ra điểm này. Con thuyền lợi chở bao nhiêu người thì lại nhấn chìm bấy nhiêu người." Khoé miệng Phương Nguyên nhếch lên cười lạnh. Hắn cúi nhìn nguyên thạch màu xám trắng trong tay.

Mỗi khối nguyên thạch nguyên vẹn đều lớn cỡ quả trứng vịt. Nhưng khối nguyên thạch trong tay hắn, vì bị hấp thu một nửa chân nguyên, nên đã nhỏ lại thấy rõ.

Phương Nguyên không đau lòng chút nào.

Bất cứ việc gì cũng có được có mất. Hắn chỉ có tư chất loại bính nhưng lại muốn dùng Tửu Trùng tinh luyện chân nguyên, nguyên thạch phải tiêu hao gấp mấy lần bạn cùng lứa. Nhưng cũng vì vậy mà hắn có thể khắc phục chuyện thiếu tư chất. Nếu như tính tiến độ tu hành chân chính, hắn có thể xếp trước ba.

Phương Nguyên để nguyên thạch vào túi tiền một lần nữa, sau đó lại lấy ra khối hoá thạch màu tím sẫm cuối cùng kia.

Ở đổ thạch tràng, hắn mua tổng cộng sáu viên đá, mở ngay tại chỗ hết năm viên, còn một viên thì mang theo về nơi này.

Ánh mắt loé sáng, hắn thúc giục Nguyệt Quang cổ, năm ngón tay xoa mài, tiến hàng giải thạch.

Hoá thạch màu tím ở trong sóng ánh sáng màu lam nhanh chóng nhỏ lại, cuối cùng mòn hết, chỉ để lại bên giường một đống bụi đá nhỏ.

Phương Nguyên cũng không ngoài ý muốn, chuyện đổ thạch này, cược mười thua chín.

Cho dù hắn có năm trăm năm từng trải thì nhiều lắm cũng chỉ có thể làm đến cược mười thua tám. Mà trong hai phần thắng, còn tính cả cổ sống lẫn cổ chết.

Cổ chết cơ bản không có bao nhiêu giá trị. Cổ sống thì cũng chưa hẳn là loại cổ trùng quý hiếm. Nếu thật sự giải ra loại cổ sống giá trị cao thì không chừng sẽ rước lấy đại hoạ sát thân.

Tu vi hiện tại của Phương Nguyên thật sự quá thấp, chỉ là cổ sư tầng chót nhất. Vừa rồi lấy được Lại Thổ Cáp Mô, nếu như không phải đang ở xung quanh Cổ Nguyệt sơn trại thì không chừng hắn đã bị Cổ Kim Sinh cướp.

Từ trước đến nay, đánh bạc chưa bao giờ là cách làm giàu, ngược lại thì phần lớn đều táng gia bại sản vì nó. Đó cũng không phải con đường phát triển của Phương Nguyên.

Tuy viên đá cuối cùng không mở ra được cổ trùng nhưng Phương Nguyên cũng không thất vọng. Ngược lại, hắn nhìn bột đá trên mặt đất rồi từ từ mỉm cười.

Đúng vậy, mục đích cuối cùng của hắn khi tiến vào đổ thạch tràng chính là đống bột đá này.

Về phần con Lại Thổ Cáp Mô kia cũng chỉ là chuyện thuận tay.

Hắn tự giải thạch một mình.

Trừ hắn ra, không ai biết kết quả thật sự.

Từ nay về sau, hắn có thể lấy cớ, nói rằng Tửu Trùng là lấy được từ trong viên đá này.

Phương pháp này rất khéo.

Đầu tiên, không ai có cách xác định cổ trùng gì phong ấn bên trong hoá thạch. Ai dám nói Tửu Trùng không thể ngủ say trong hoá thạch tím đây? Đây mới là chuyện hoàn toàn không thể!

Tiếp theo, hắn có một đám người làm chứng. Hắn giải ra Lại Thổ Cáp Mô và đã để lại ấn tượng sâu sắc với nhóm cổ sư ở sòng bạc.

Thứ ba, cho dù là có người truy đến cùng không tha thì hắn cũng có thể đổ tại vận may. Vận may chính là thứ khó giải thích nhất. Cho dù có người hoài nghi đây là Tửu Trùng của Hoa Tửu hành giả thì cũng không thể bắt bẻ cái cớ "vận may" này.

Trong căn phòng tối tăm, ánh mắt Phương Nguyên thăm thẳm.

Một mực giấu giếm giống như là lấy giấy gói lửa, cuối cùng sẽ có ngày lộ tẩy.

Hắn phải xử lý hết tai hoạ ngầm đến từ Tửu Trùng này, phải chủ động xuất kích. Đây mới chính là phong cách của Phương Nguyên.

Huống chi hắn đã cân nhắc cẩn thận, trong quá trình tu hành tiếp theo, hắn cũng cần phải để lộ Tửu Trùng.

"Loại cổ trùng nhất chuyển như Tửu Trùng có thể nói là vô cùng quý giá đối với cổ sư nhất chuyển. Nhưng đến nhị chuyển thì sẽ không dùng được nữa. Vì vậy, để lộ ra cũng chỉ khiến cho một số người xem trọng, không ảnh hưởng đến đại cuộc. Nó không giống với Xuân Thu Thiền, nếu Xuân Thu Thiền bại lộ, không chừng ngay sau đó ta sẽ chết không chỗ chôn."

Kinh nghiệm xử thế suốt năm trăm năm đã sớm làm cho Phương Nguyên nhìn thấu lòng người như lòng bàn tay.

"Di tàng của Hoa Tửu hành giả, còn có Lại Thổ Cáp Mô, hai món hời trong trí nhớ đều đã bị ta nhặt được rồi. Tiếp theo ta chỉ có thể dựa vào bản thân, tu hành từng bước."

Phương Nguyên thở dài một hơi, duỗi người, bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi rồi.

Tu hành nguyên hải cũng không thể thay thế giấc ngủ.

Phương Nguyên kéo chăn, nằm trên giường, nhưng chỉ đang khép hờ hai mắt.

Tuy rằng ở đầu giường cất hơn năm trăm khối nguyên thạch, dưới giường lại cất giữ rất nhiều vò rượu Thanh Trúc, thế nhưng hắn lại cảm thấy một cảm giác nguy cơ ẩn hiện.

Hơn năm trăm khối nguyên thạch này đã là một loại cực hạn, cực thịnh ắt suy.

Phương Nguyên biết rõ tiêu hao nguyên thạch sau này sẽ càng ngày càng nhiều. Mà phần lớn thu nhập của hắn đều đến từ trấn lột bạn học.

Hắn càng ngày càng cảm giác được tiến bộ rõ rệt của từng người bạn học xung quanh. Nhất là trong vài lần trấn lột gần đây, ba người Cổ Nguyệt Mạc Bắc, Xích Thành, còn cả đệ đệ Cổ Nguyệt Phương Chính đều có tiến bộ lớn. Trước kia, hắn chỉ cần một hai chiêu là có thể trừng trị bọn họ, nhưng bây giờ lại cần đến năm sáu chiêu.

"Tiếp tục cướp bóc thêm ba bốn lần nữa, công phu quyền cước của bọn chúng cũng sẽ được luyện thành, từng đứa sẽ khiêu chiến ta. Với thực lực của ta bây giờ còn chưa thể chống lại được cả đám thay nhau đánh như vậy. Thoạt nhìn năm trăm nguyên thạch rất nhiều, nhưng mỗi ngày ta tiêu hao đến bốn khối nguyên thạch, kỳ thực cũng không có bao nhiêu."

"Ở núi Thanh Mao đã không còn kho tàng nào, nhưng ở núi Bạch Cốt vùng lân cận thì có một truyền thừa sức mạnh do một cổ sư chính đạo tứ chuyển bí mật lập ra. Thế nhưng muốn lấy được truyền thừa này cũng rất phiền phức. Cửa ải quan trọng trong đó cần có hai người đồng tâm hiệp lực mới có thể thông qua."

"Chủ yếu vẫn là do di tàng Hoa Tửu hành giả quá ít, chỉ được một con Tửu Trùng. Hừm... còn có vách đá chứa hình ảnh kia nữa. Có lẽ ta sẽ bán nó cho thương gia trong đội buôn..."

Phương Nguyên suy tư, mí mắt mắt càng ngày càng nặng mãi cho đến khi ngủ say.

"Ồ?"

"Không phải lại là đá trong đá nữa chứ?"

"Xem chừng là vậy. Nhưng mà cũng hơi kì lạ, cục đất vàng này được đá cứng bọc lại thì phải bị nén tròn lại chứ, sao mặt ngoài lại sần sùi như vậy?" Nhóm cổ sư vây xem nghi ngờ khó hiểu.

Nhìn quả cầu đất màu vàng trong tay, biểu cảm Phương Nguyên không thay đổi nhưng trong lòng lại không bình lặng như vậy.

Hắn tiếp tục mài mòn, quầng sáng màu lam như nước, bùn đất biến thành phấn rơi xuống. Trong đám phấn còn kèm theo không ít hòn đất nhỏ liên tục rơi xuống đống bột đá bên cạnh chân hắn.

"Không phải thật có cổ chứ?!" Một vài cổ sư thấy đến đây thì đều ngạc nhiên trừng to hai mắt.

"Rất khó nói." Một số người nói kiểu không quá chắc chắn.

"Ta cảm giác là có! Hình như là thật sự có!" Có người hô nhỏ lên.

Quả cầu đất vàng dần dần bị mài nhỏ lại, kích thước đã sắp bằng lòng bàn tay. Bỗng nhiên một người xông vào trong lều:

"Tiểu tử, chậm lại một chút. Quả cầu đất này, Cổ Kim Sinh ta mua!"

Động tác trên tay Phương Nguyên chợt ngừng lại, ngay lập tức, ánh mắt các cổ sư trong lều đều nhìn về phía người này.

Y có bề ngoài trẻ tuổi, ước chừng trong khoảng hai mươi đến hai mươi lắm tuổi. Trên người y mặc một bộ trường bào màu vàng, hông buộc đai lưng tơ lụa, giữa đai lưng khảm một miếng ngọc hình vuông. Giữa miếng ngọc có đường vân dạng nét ngang, hình thành nên một chữ "Nhất" hiếm có.

Hiển nhiên đây là một vị cổ sư nhất chuyển.

Hơn hai mươi tuổi mà vẫn là cổ sư nhất chuyển, xem ra tư chất của y cũng chẳng ra gì.

Thế nhưng địa vị của người này có phần đặc thù. Trông thấy người này, cổ sư trong lều đều khom mình hành lễ, cùng nói: "Thuộc hạ ra mắt nhị công tử."

"Nhị công tử?"

"Tên này vừa mới tự xưng là Cổ Kim Sinh, chẳng lẽ chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Cổ Phú - thủ lĩnh đội buôn..."

"Nói như vậy, hẳn là đổ thạch tràng này do hắn mở rồi. Bây giờ hắn mạo muội đứng ra can thiệp, hình như là phá huỷ quy tắc rồi."

Các cổ sư thì thầm bàn tán.

"Đúng vậy, ta chính là ông chủ của cửa hàng này. Tiểu đệ đệ nhỏ tuổi như vậy mà đã đến đổ thạch rồi. Không sợ người nhà của ngươi tránh mắng sao? Hiện giờ ta ra giá bốn mươi nguyên thạch để mua quả cầu đất trong tay người. Ngươi thấy sao? Bốn mươi nguyên thạch đã không ít, bên trong đó còn chưa chắc có cổ trùng. Nhưng mà hôm nay bản công tử có tâm trạng tốt, niệm tình ngươi đổ thạch lần đầu, không muốn ngươi mất hết vốn liếng. Xem như là ta cho ngươi lấy lại chút tiền vốn." Cổ Kim Sinh bước nhanh đến trước mặt Phương Nguyên rồi nói.

"Bốn mươi nguyên thạch?" Phương Nguyên hơi nhướng mày, liếc Cổ Kim Sinh một cái rồi cười mỉa: "Xem ra ngươi muốn ép mua hoá thạch trong tay ta sao? Ép mua chính là phá hỏng quy tắc của đổ thạch tràng. Hơn nữa đây còn là ở núi Thanh Mao, ngươi muốn ức hiếp người họ Cổ Nguyệt chúng ta sao?"

"Sao?" Nghe được lời nói sau cùng này của Phương Nguyên, những cổ sư khác không còn đứng yên nữa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác cùng chung kẻ thù. Cả bọn đều đứng về phía Phương Nguyên, ánh mắt nhìn về phía Cổ Kim Sinh cũng trở nên bất thiện.

Cổ Kim Sinh cứ tưởng rằng thiếu niên mười lăm tuổi như Phương Nguyên sẽ tương đối dễ đối phó, nói ba hoa vài câu là có thể khiến hắn đổi ý. Không ngờ thủ đoạn của Phương Nguyên lại cao như vậy, chỉ một câu nói nhẹ nhàng thì đã để y rơi vào cục diện bất lợi!

Nhìn thấy bộ dạng đi lên ủng hộ dồn dập của nhóm cổ sư, Cổ Kim Sinh lập tức biến sắc. Hắn đổi giọng điệu, vội vàng khoát tay nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi hiểu lầm rồi! Ta là ông chủ của đổ thạch tràng, sao có thể tự dỡ bảng hiệu, phá hỏng quy tắc của mình chứ? Sau này ta không muốn làm ăn nữa sao? Ha ha ha. Chỉ là nhìn thấy quả cầu đất của người rất thú vị nên muốn mua lại thôi. Ngươi không muốn bán thì cứ quên đi. Nhưng mà đợi đến lúc không có cổ thì cũng đừng tránh ta không nhắc nhở ngươi trước."

Phương Nguyên không để ý đến y nữa. Hắn quay đầu lại, tiếp tục chuyên tâm vuốt nhẹ cầu đất trong tay.

Động tác của hắn rất chậm chạp, rất tỉ mỉ, thường thì sau một lúc mới có một ít bột phấn bùn rơi xuống.

Theo động tác của hắn, một con cổ trùng đang ngủ say dần dần hiện ra trước mắt mọi người.

"Trời ạ, thật sự có cổ trùng!"

"Thật sự giải ra một con cổ rồi!!"

"Có lầm hay không, đổ thạch như vậy mà cũng trúng?"

"Vận may của thiếu niên này bùng nổ rồi, không ngờ hắn có thể may mắn đụng phải một con cổ."

Trong một lúc, tiếng tán thán thi nhau vang lên trong đám cổ sư.

Nữ cổ sư vô thức che miệng, nhìn cảnh tượng trước mắt một cách khó tin.

Nàng ta làm phục vụ của cửa tiệm, dọc đường đã đi qua rất nhiều sơn trại, gặp được đủ mọi loại người, đủ mọi khách hàng. Thế nhưng, nàng ta vẫn chưa từng thấy qua một màn hí kịch như vậy.

"Quả nhiên là thật sự có cổ trùng!" Đôi mắt Cổ Kim Sinh thoáng hiện lên ánh nhìn rét lạnh, trong lòng âm thầm căm hận không thôi. Y có lòng dạ hẹp hòi, thường hay đố kị. Chuyện thích làm nhất là đòi hỏi lợi ích từ người khác, chuyện căm ghét nhất là bị người khác chiếm lợi.

Y mở đổ thạch tràng này, bên trong bố trí đầy cơ sở ngầm. Một khi có khách hàng dường như sắp mở ra được cổ trùng, y sẽ nhận được tin tức rồi xuất hiện, cưỡng ép mua lại.

Hiện tại, Phương Nguyên ở ngay trong sòng bạc của y, ở dưới mắt y, mở ra một con cổ trùng. Cổ Kim Sinh cảm lòng mình đang rỉ máu.

Con cổ được mở ra là một con cổ dạng cóc.

Cả người nó gần như vàng kín hết, cái bụng vàng nhạt, lưng vàng nâu, sần sùi, dày đặc bứu thịt đặc trưng của loài cóc. Thoạt nhìn qua có hơi ghê người.

Nó cũng không to lớn, chỉ có kích cỡ lòng bàn tay. Khi nâng nó trong lòng bàn tay giống như đang nâng hai ba quả trứng.

Dưới các ánh mắt tán thán, hâm mộ lẫn ghen tỵ, Phương Nguyên mang vẻ mặt bình tĩnh, cẩn thận điều động cân nguyên, rót vào trong cơ thể con cóc.

Ngay lập tức, con cóc này đã bị hắn luyện hoá.

Cổ trùng lấy ra từ hoá thạch đều cực kỳ suy yếu. Không chỉ sức mạnh trên người không còn lại bao nhiêu mà cả ý chí cũng ngu ngu ngơ ngơ, không có khả năng phản kháng, dễ dàng bị cổ sư luyện hoá.

Con cóc bị Phương Nguyên đánh thức từ trong giấc ngủ say, nó từ từ mở hai mắt ra, cái bụng hơi phồng lên, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Ộp.

Tuy rằng tiếng kêu này rất nhỏ, rất yếu ớt nhưng lại làm cho vẻ mặt của những người ở đây bỗng nhiên trở nên vô cùng phấn khích.

Giá trị giữa một con cổ sống và một con cổ chết chênh lệch nhau khá nhiều.

"Là cổ sống, mở ra cổ sống rồi!" Có người xoa xoa mắt, không thể nào tin được.

"Đây là Lại Thổ Cáp Mô, chết tiệt, thật sự là Lại Thổ Cáp Mô đó!" Có người nhận ra thân phận của con cổ này, kích động rống to lên.

"Thiếu niên này gặp vận rồi. Tại sao ta không có may mắn này chứ!" Có người thở dài, cảm xúc phức tạp, chứa cả hâm mộ lẫn ghen tị.

"Công tử, chúc mừng ngài. Đây, đây, đây là con cổ trùng quý nhất mà ta thấy được từ trước đến giờ!" Nữ cổ sư kích động đến ngôn ngữ lộn xộn, hai mắt toả sáng rực rỡ.

"Không ngờ lại là Lại Thổ Cáp Mô! Đây chính là cổ trùng nhị chuyển hi hữu, giá trị ước chừng năm trăm khối nguyên thạch. Chết tiệt! Chết tiệt! Thế mà lại có người lấy được cổ trùng như vậy ở cửa tiệm của ta. Ta lỗ lớn rồi, lỗ lớn rồi!" Gương mặt Cổ Kim Sinh trắng bệt, trừng trừng mắt cóc, trong lòng dâng lên xúc động muốn cướp lấy nó.

Nhưng mà y biết mình không thể. Nếu y thật sự làm vậy, đó chính là tự tìm đường chết.

Đây không phải là trại của nhà mình mà là vùng khác, địa bàn của bộ tộc Cổ Nguyệt.

"Đáng lẽ ta nên cho thêm mấy chục khối nguyên thạch nữa, không chừng có thể khiến hắn chuyển nhượng cho ta. Đúng vậy, hắn cùng lắm chỉ là học viên. Ta ra giá đến một trăm nguyên thạch thì hắn chắc chắn động lòng. Sao ta lại không làm như vậy chứ?" Trong lòng Cổ Kim Sinh đã tràn ngập chán chường.

"Không, có lẽ tiểu tử này cũng không biết hàng. Tuy rằng hắn mở ra con Lại Thổ Cáp Mô này nhưng ta vẫn có thể ép giá thu mua lại!" Trong lòng Cổ Kim Sinh xuất hiện một tia hi vọng mới.

Nhưng ngay sau đó, hi vọng này đã bị lời nói của Phương Nguyên vô tình đạp nát.

Phương Nguyên hờ hững ngắm nhìn Lại Thổ Cáp Mô đang nằm trong tay, không hề quan tâm người bên ngoài đang kêu gào ao ước thế nào.

Hắn dùng một giọng điệu bình tĩnh nói với Cổ Kim Sinh: "Lại Thổ Cáp Mô, cổ trùng nhị chuyển, mỗi bữa ăn một cân đất vàng, đất vàng càng phì nhiêu càng tốt. Nó có số lượng rất thưa thớt, là chủ cổ để luyện thành Bảo Khí Hoàng Đồng Thiềm. Giá thị trường là năm trăm nguyên thạch. Cổ Kim Sinh, ngươi muốn mua không?"

"Ngươi, vậy mà biết rõ đến thế..." Mồm mép Cổ Kim Sinh run rẩy, bị đả kích như vậy, y thiếu chút nữa không nói nổi.

Phương Nguyên cười cười một tiếng, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi không muốn thì thôi. Ta bán cho những người khác cũng được, tin rằng sẽ có người mua."

"Chậm đã, chậm đã. Ta mua, ta mua! Nhưng mà có thể giảm giá một chút không?" Gương mặt Cổ Kim Sinh lộ ra một nụ cười đau khổ.

Phương Nguyên xoay người rời đi.

Cổ Kim Sinh vội vàng đuổi theo: "Đừng! Đừng đi chứ. Ta mua, ta mua!"

Phương Nguyên cũng không định nuôi con Lại Thổ Cáp Mô này.

Nó là cổ trùng nhị chuyển, hiện tại Phương Nguyên chỉ mới là nhất chuyển sơ giai. Nó phải ăn đất vàng nhưng khắp núi Thanh Mao đều là đất đen, chuẩn bị thức ăn cũng rất phiền phức.

Hơn nữa, nếu không bán con cổ này, Phương Nguyên sẽ phải lấy sức một người để nuôi cùng lúc ba con cổ trùng. Tiêu hao nguyên thạch tăng thêm không nói, chỉ riêng nguyên thạch trong tay hắn lúc này cũng đã không đủ nuôi rồi.

Cho nên mục tiêu của Phương Nguyên vẫn luôn là bán Lại Thổ Cáp Mô đi, lấy được năm trăm nguyên thạch, kiếm một khoản tiền.

Đối với một cổ sư nhất chuyển sơ giai như Phương Nguyên, năm trăm nguyên thạch đã xem như là một khoản tiền lớn rồi.

Giao dịch hoàn thành rất nhanh. Phương Nguyên chuyển giao Lại Thổ Cáp Mô cho Cổ Kim Sinh ở ngay trước mặt mọi người, đồng thời nhận lấy năm túi tiền nặng trịch. Trong mỗi túi tiền đều đựng tròn một trăm khối nguyên thạch.

Tài sản ban đầu của Phương Nguyên là chín mươi tám khối, đổ thạch hao phí hết sáu mươi khối, còn lại ba mươi tám khối. Cứ như vậy, tài sản lên xuống mấy lần trong chốc lát. Bây giờ hắn đã có được năm trăm ba mươi tám khối nguyên thạch!

Rất nhiều cổ sư tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cả đám đều đỏ mắt.

Phương Nguyên cất năm túi tiền vào trong ngực, cầm lấy viên hoá thạch màu tím cuối cùng rồi thong thả đi ra khỏi lều.

"Công tử, ngài không mở viên hoá thạch này ra sao?" Nữ cổ sư liên tục chớp chớp mắt nhìn bóng lưng Phương Nguyên, lớn tiếng nhắc nhở.

Phương Nguyên không thèm nghe cũng không quay đầu lại, hắn rời khỏi đổ thạch tràng, để lại một đám cổ sư kinh ngạc nhìn nhau.

Bình Luận (0)
Comment