Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 27

Chương 23: Khi nào nàng mới chịu gả cho trẫm?

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh.

***

Hồi lâu sau, khi Trần Thuyên cảm thấy lưng mình sắp gãy vì bị đôi chân của người trong lòng kẹp cứng, chàng mới xoa xoa đầu nàng: "Thuấn Thần, để trẫm nhìn nàng chút nào."

Người trong lòng lắc lắc đầu, không lên tiếng, nhưng bờ vai ướt đẫm nói cho chàng biết, nàng đang khóc.

Trần Thuyên đau lòng. Chàng hôn lên vành tai nàng, cố tình nhõng nhẽo:

"Trẫm rất nhớ nàng."

Thuấn Thần tách ra, ngửa mặt nhìn chàng, giọng mũi ồm ồm phân bua: "Ta cũng nhớ."

Trần Thuyên bật cười, lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt nàng, hỏi: "Sao nàng nhận ra trẫm?"

"Chỉ cần một ánh mắt lướt qua. Lẽ nào ta còn không nhận ra người mình luôn tâm niệm?" Nàng xót xa vuốt lên chiếc áo rách tả tơi của chàng "Sao áo lại thành thế này? Bọn chúng xé ư? Cả đám bùn đất này nữa? Bọn chúng tra tấn chàng ư? Đau lắm không?"

Trần Thuyên gõ trán nàng:

"Nàng nghĩ gì thế? Đây là trẫm cố tình ngụy trang. Khuôn mặt trẫm thu hút quá mà, nhìn một lần là đủ khó quên, trẫm đề phòng bị bọn chúng bắt gặp nên mới trát bùn lên." Dừng một chút, chàng lại thương tiếc hôn lên nơi mình vừa gõ "Mấy ngày nay vất vả cho nàng rồi, nhìn nàng ngủ, trẫm không nỡ đánh thức, nên đã đi gặp Chu Bộ, Sĩ Cố trước mới trở về."

Thuấn Thần chỉ yên tĩnh vuốt ve bàn tay đầy vết thương của chàng, cẩn trọng nâng niu, hồi lâu sau mới hỏi: "Có sợ lắm không?"

Chàng nhát đau như vậy, bình thường một vết thương nhỏ cũng đủ khiến chàng xuýt xoa, giờ thương tích đầy mình, lại chẳng thấy chàng hé miệng rên tiếng nào. Rõ ràng là không muốn nàng lo lắng, nên mới cắn răng nén đi.

Trần Thuyên đã đi trước được một quãng, dừng lại quay đầu nhìn nàng, khóe môi cong cong: "Sợ chứ."

"Hóa ra bệ hạ cũng sợ chết ư?" Nhận được câu trả lời gần như tức thì, Thuấn Thần cũng hơi kinh ngạc. Không ngờ lão chồng nhà nàng cũng có lúc thật thà như vậy.

Đôi mắt cong cong của Trần Thuyên lấp lánh dịu dàng tựa ánh trăng hạ huyền, chàng giả bộ hờn dỗi, chắp tay sau lưng quay đi:

"Trẫm đương nhiên là sợ chết. Trẫm sợ chết rồi nàng sẽ buồn. Nàng không an ủi trẫm thì thôi, còn chê cười trẫm."

Biết thừa người kia đang làm bộ làm tịch, trong lòng tựa như có ngọn lửa nhỏ vui vẻ nhảy nhót, reo lách tách, Thuấn Thần nhanh chóng đuổi theo, vòng tay níu lấy cổ chàng: "Vậy mau nói đi, chàng muốn an ủi thế nào?  Điều gì ta cũng đều đáp ứng."

Trần Thuyên vui sướng quay ngoắt lại: "Trẫm muốn xxx xxxx."

Thuấn Thần: "..."

Ngọn lửa nhỏ phút chốc giận dữ biến thành đám cháy lớn.

Thuấn Thần đỏ mặt lườm: Kẻ ngứa đòn này cứ nhất định phải biến không khí ngọt ngào hường phấn trở nên ái muội đen tối mới được à?

***

Nếu hỏi về kí ức thời thơ ấu tươi đẹp nhất của Trần Thuyên, chắc hẳn chàng sẽ trả lời là những đêm cùng mẹ ngồi trên bậc thềm ngắm sao trời.

"Hi vọng Thuyên của ta sẽ trở thành vị vua mà những lớp người phía sau dần dần quên lãng."

Đó là một ngày mà sự chờ đợi của Hoàng hậu dần trở nên tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Chiến tranh liên miên, chẳng ai biết được sớm mai tỉnh dậy, trước mặt mình có phải là tờ giấy báo tử của người mà bản thân yêu thương nhất hay không.

Trần Thuyên bé nhỏ ngồi trong lòng mẹ, ngây ngô hỏi: "Tại sao người lại muốn con bị hậu thế quên đi?"

Nàng nhẹ nhàng xoa đầu con trai, nói: "Bây giờ Thuyên sẽ không hiểu được. Nhưng trí nhớ của con rất tốt đúng không? Vậy con nghe lời mẹ nói, sau này lớn lên có thể từ từ ngẫm lại."

Trí nhớ của Trần Thuyên thật sự rất tốt. Lời mẹ nói năm đó, chàng vẫn nhớ như in trong lòng:

"Những vị vua với quá nhiều câu chuyện để lưu vào sử sách, thường có hai trường hợp. Một là hôn quân, tàn bạo độc ác. Hai là minh quân, đánh đuổi giặc ngoại xâm, mở mang bờ cõi. Trường hợp phía trước cả đời bị hậu thế phỉ báng. Trường hợp phía sau cả đời đều phải cuốn vào khói lửa binh đao."

Mẹ ôm lấy chàng, ánh mắt chìm trong đêm tối thăm thẳm: "Ta mong con bình lặng trưởng thành, không có ngoại xâm, không có nội phản, lại càng không có dã tâm chinh phạt. Đại Việt trong tay con, chỉ cầu cho quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa."

Trong cái đêm mà bản thân bất lực ngã xuống ấy, chàng dường như quay trở lại thời khắc bị ám sát năm mười hai tuổi kia. Đối với những người như chàng, một cuộc sống tầm thường chính là thứ hạnh phúc khó cầu nhất thế gian.

***

Ngày đó, Trần Thuyên khó nhọc mở mắt, bên ngoài trời đã sáng.

Thực ra đêm hôm trước, chàng có mơ màng tỉnh lại một lần, sau vì quá mệt mỏi mà tiếp tục thiếp đi.

Nhưng sáng ấy thì tỉnh hẳn.

Trần Thuyên gắng gượng quay đầu nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường tre, trên người đắp chăn mỏng. Cửa sổ bên phải hơi hé mở, tia nắng xuyên vào, tạo thành những dải bụi mờ ảo.

Căn phòng bày biện đơn sơ mà sạch sẽ. Trần Thuyên liếc đến chiếc bàn gỗ đặt sát cửa sổ, mặt bàn có một chồng sách xếp ngay ngắn. Chàng thử cử động vài lần, thân thể đau nhức giống như bị hàng chục mũi kiếm chém lên người.


Mà đúng là đã bị hàng chục mũi kiếm chém lên người thật.

Trần Thuyên sợ miệng vết thương không cẩn thận lại rách ra, đành yên tĩnh nằm trơ mắt nhìn trần nhà. Băng trắng quấn khắp người chàng, trông dáng vẻ khá thê thảm, còn may động tác nhanh nhạy, chẳng trúng đòn nào quá nghiêm trọng, chỉ bị thương ở phần mềm.

Không ngờ, Trần Thuyên đã hết sức đề phòng, dùng kế đánh lạc hướng, vậy mà vẫn không thành công.

Cứ ngẩn người như thế đến tận trưa, chàng nghe ngoài sân có tiếng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, phỏng chừng là của nữ giới.

Người ngoài sân không bước vào phòng Trần Thuyên đang nằm, mà rẽ sang bên cạnh. Lát sau, tiếng xào nấu vang lên, Trần Thuyên ngửi ngửi, hình như là mùi hành phi.

Bận rộn hồi lâu, cuối cùng người nọ lau mặt rửa tay, lại bê ấm nước vừa đun ra đổ vào chậu, mang đến phòng bệnh.

Vừa ngước mắt nhìn, Trần Thuyên sửng sốt, bật thốt lên một cái tên:

"Trần Duệ?"

Khuôn mặt quen thuộc này, chính là của Văn Đức Phu nhân, người năm xưa bị chính tay chàng phế bỏ.

Cô gái đứng ngoài cửa còn luống cuống hơn. Nàng cẩn thận bê chậu nước đặt lên chiếc ghế cạnh giường, dè dặt ngồi xuống nói:

"Chàng tỉnh dậy từ bao giờ thế? Sao không gọi ta một tiếng?"

Trần Thuyên không đáp lời nàng, tiếp tục truy vấn: "Sao nàng lại... ở chỗ này?"

Trần Duệ bối rối đáp: "Đây giờ là nhà của ta. Chàng hôn mê hai ngày nay rồi, để ta đỡ chàng ngồi dậy ăn chút cháo."

Nói thì nói vậy, nhưng Trần Duệ loay hoay hồi lâu, vẫn không cách nào giúp Trần Thuyên ngồi lên được. Chàng thấy nàng lúng túng, bèn hỏi: "Nàng không phải người mang trẫm về đây?"

Trần Duệ khẽ nói: "Là lang quân của thiếp. Chàng dạy chữ cho đám trẻ trong làng, chắc cũng sắp trở về rồi."

Trần Thuyên gật đầu: "Vậy đợi hắn một lát đi."

"Được..."

Không khí có chút ngượng ngùng. Trần Duệ không dám ngẩng đầu lên nhìn Trần Thuyên. Nàng nỗ lực muốn tìm chuyện để nói, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang đặt trên chăn của chàng.

"Bệ hạ, tay chàng..."

Trần Duệ lo lắng nói. Trần Thuyên nhìn theo ánh mắt nàng, bây giờ mới để ý bàn tay phải của mình vẫn siết chặt thành nắm đấm. Cho dù đang hôn mê, bàn tay ấy vẫn không chịu buông lỏng.

Bởi thứ mà nó đang nỗ lực bảo vệ trong lòng, chính là bằng chứng được đánh đổi bằng sinh mạng của một con người.

Đêm hôm đó, trước khi ngã từ trên ngựa xuống, lính báo tin kia đã kịp truyền vào tay Trần Thuyên một vật. Trần Thuyên bị vây đánh khốn đốn, chưa từng có cơ hội mở ra xem, chỉ biết nắm thật chặt trong tay. Cũng vì vậy mà hạn chế độ linh hoạt, khiến chàng bị thương vô số.

Nhưng nay, vật này vẫn đang yên ổn trong tay chàng. Sự hi sinh của người truyền tin kia, coi như không uổng phí.

"Giúp trẫm... mở tay ra được không?"

Trần Thuyên sớm đã không cảm nhận được bàn tay phải này nữa. Các ngón tay run rẩy trắng bệch, móng tay đâm sâu xuống da, máu thịt trầy xước lẫn lộn.

Trần Duệ vốn không chịu được những vết thương ghê người như vậy. Hai mắt nàng sớm đã đỏ hoe, run run cầm lấy bàn tay Trần Thuyên tách từng ngón ra. Vật trong lòng bàn tay dần lộ lõ, Trần Thuyên bất giác nhíu mày:

"Ngư đại (*)?"

(*) Ngư đại: phục sức hình con cá, giắt bên đai. Vua nhà Trần dùng ban tặng những vị quan có công trạng, đeo trong các buổi thường triều để tỏ sự vinh hiển.

Thuấn Thần cũng có một cái, nàng hay gọi nó là Huân chương lao động hạng Nhất. Thời gian đầu thấy hay thì cứ chăm chỉ đeo suốt, sau lại nhớ trước quên sau, ném đi chỗ nào không biết, đành xin cấp lại chiếc mới.

Cái này đương nhiên không phải của Thuấn Thần. Ngư đại của nàng Trần Thuyên vẫn còn giữ trong túi áo, bởi chàng chính là người đã giấu đi.

Còn miếng ngư đại này rất mới, hơn nữa đây là vật quý, chất liệu đúc phân cấp bậc rõ ràng.

Trần Thuyên cẩn thận ngẫm lại, trong ba năm gần đây chỉ có duy nhất một người nữa được trao cho ngư đại bằng vàng.

Nhị phẩm Thượng thư Lý La Ma.

Trong đầu đột nhiên bật lên cái tên này, Trần Thuyên càng mơ hồ hơn.

Ngư đại của Lý La Ma, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Đột nhiên, Trần Duệ lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Trần Thuyên: "Bệ hạ, những năm qua chàng sống không tốt ư? Sao lại đến nông nỗi này?"

Trần Thuyên im lặng, gượng cười mấy tiếng: "Quả có hơi vất vả bận rộn, nhưng cũng gặp nhiều may mắn."

Chàng lại ngước lên nhìn: "Trần Duệ, còn nàng? Thời gian qua nàng sống có tốt không?"

Trần Duệ đọc được sự tự trách và cảm giác tội lỗi trong ánh mắt Trần Thuyên, biết chàng luôn tự dằn vặt bản thân vì chuyện của nàng.


Đến bây giờ, Trần Duệ vẫn không hiểu nổi Trần Thuyên. Tưởng rằng chàng tình nghĩa, hóa ra lại rất vô tình. Tưởng rằng chàng lạnh nhạt, hóa ra lại rất đa cảm.

Nàng nói lên những điều đã chuẩn bị để nói với chàng từ lâu: "Năm đó rời cung, cha mẹ cũng không ép buộc thiếp tái giá, thiếp một mình đi ngao du khắp nơi cho khuây khỏa. Sau đó gặp được Lục, chàng đối xử với thiếp rất tốt, ba năm trước thiếp đã gả cho chàng."

Thiếp đã quên được rồi, hi vọng chàng cũng sẽ quên đi.

Trần Thuyên, thiếp tha thứ cho chàng.

***

Giữa trưa, một người mặc quần áo thư sinh thong thả bước vào nhà. Trần Duệ mỉm cười ra đón, lại giới thiệu với Trần Thuyên người này là Lục, lang quân của nàng.

Rạng sáng hôm đó khi Lục mang Trần Thuyên người toàn thân đầy máu trở về, Trần Duệ hoảng hốt nhận đây là anh họ của nàng. Lục cũng không muốn truy cứu, chỉ hết lòng chăm sóc thuốc thang.

Lục giúp Trần Thuyên ngồi dậy, ba người giải quyết xong vấn đề ăn uống, lúc Trần Duệ đi thu dọn bát đũa, Trần Thuyên bắt đầu mở lời: "Cảm tạ ơn cứu mạng của anh, ta nhất định sẽ báo đáp."

Lục vội xua tay: "Không cần, không cần, đều là người nhà cả."

Sực nhớ ra một chuyện, Lục nói với Trần Thuyên: "Đúng rồi, có vật này..."

Lục lấy ra từ trong ngực áo một chiếc vòng cổ. Chiếc vòng này lúc hắn xốc Trần Thuyên lên lưng thì bị rơi ra. Có lẽ trong lúc đánh nhau không cẩn thận làm đứt.

Dây màu nâu điểm vài sợi chỉ trắng, được bện rất chắc chắn, mặt vòng là một khối gỗ nhỏ bằng ngón tay út được điêu khắc cầu kì tinh xảo. Lục là người có học thức, nhìn hoa văn thì biết đây là vẽ một loài cá, chỉ có điều loài cá này là gì, hắn cũng hoàn toàn mờ mịt.

"Dây vòng bị đứt rồi, có thể thay dây khác để đeo."

Trần Thuyên nghe Lục nói, mỉm cười lắc đầu: "Cảm tạ ý tốt của anh. Nhưng vật này chẳng thể dùng bất cứ thứ gì để thay thế được."

Bởi vì, đó là di vật duy nhất mẹ chàng để lại cho chàng.

***

Trong thời gian chờ đợi viện quân tới, Trần Thuyên cắm rễ ở chỗ Thuấn Thần. Bị Thuấn Thần cấm cửa không cho đi lung tung, Hoàng đế bệ hạ nhàm chán quanh quẩn, cuối cùng lại nảy sinh hứng thú xem mọi người nấu nướng.

Vì thế sau buổi kiểm tra sổ sách, phân công công việc, Thuấn Thần trở về, tá hỏa khi thấy vết thương chi chít trên ngón tay anh chồng nhà mình. Nàng hoảng hồn kéo tay chàng, chạm khẽ, hỏi:

"Tay chàng sao thế này?"

Trần Thuyên đau muốn chết,nhưng vẫn nhân cơ hội trưng ra vẻ mặt xin được an ủi, vừa than thở vừa khoe công: "Trẫm học thái rau đó. Nàng xem, thành quả của trẫm đấy. Nhưng mà tay đau, muốn nàng thổi."

Dứt lời, chàng đẩy một rổ hành thái nhỏ đều tăm tắp tới trước mặt nàng.

Thuấn Thần nhìn lướt qua đám "rau", nhận định chàng chắc chắn là đã luyện tập rất nhiều lần. Với trình độ bếp núc của Hoàng đế bệ hạ, đạt được thành tựu này hẳn vô cùng khó khăn. Không biết có bao nhiêu cọng hành đáng thương đã bị quẳng vào thùng rác nữa.

Nàng có hơi ngạc nhiên: "Thái nhiều thế này, chàng không cay mắt hả?"

Trần Thuyên ngờ nghệch đưa tay xoa mắt, nghi hoặc: "Tại sao lại cay?"

Sau đó, Hoàng đế Đại Việt trừng trừng...

Nhìn chính mình rơi lệ.

Thuấn Thần cười tới suýt tắt thở.

Đến lúc Trần Thuyên ấm ức giận dỗi giương cặp mắt long lanh đỏ kè nhìn nàng đầy lên án, Thuấn Thần mới ghìm tiếng cười, kéo chàng đi rửa tay, chỉ là lâu lâu cổ họng lại phát ra âm thanh "khùng khục" quái dị.

Mãi sau nàng mới ổn định được tâm trạng, tra hỏi: "Được rồi, rốt cuộc là sao hôm nay lại nổi hứng muốn thái hành?"

Trần Thuyên cong môi: "Trước giờ mấy chuyện này đều là nàng làm. Hiện tại nàng mang thai, hành động phải chú ý, trẫm muốn đích thân nấu cho nàng ăn. Thế nào? Nàng là kẻ may mắn nhất thiên hạ đấy. Có thấy kinh sợ vì được sủng ái không hả?"

"Kinh sợ thì không. Chỉ là... rất cảm động."

Thuấn Thần mỉm cười đáp, rồi nhón chân đặt lên má chàng một nụ hôn chuồn chuồn nước nhanh như gió.

Trần Thuyên chỉ thấy mùi hoa nhài lướt qua chóp mũi, khiến tâm hồn ngẩn ngơ.

Sau khi lấy lại tinh thần, chàng nhanh tay kéo áo nàng, giam trong lồng ngực và bức tường.

Nụ hôn đầy say đắm ập đến, Thuấn Thần còn cảm nhận được lông mi dài rậm của Trần Thuyên cọ khẽ trên má mình, ngưa ngứa. Hơi thở dồn dập như hòa lấy nhau, trên môi bị cắn khẽ, cả lồng ngực rắn chắc áp sát, mùi vị riêng biệt chỉ thuộc về Trần Thuyên ngang ngược xâm chiếm không gian khiến nàng ngây ngất, chỉ biết chới với bám lấy cơ bắp đầy sức mạnh của chàng như bám lấy cọng cỏ cứu mạng.

Hồi lâu sau, Trần Thuyên mới tách ra, chừa cho nàng một kẽ hở để thở. Giọng chàng trầm trầm đầy quyến rũ:


"Đến giờ ăn tối rồi."

Thuấn Thần nói một cách khó khăn: "Sao đột nhiên chàng lại...nồng nhiệt thế?"

"Do nàng chọc trẫm trước. Mà nghe ngữ khí có vẻ trước đây trẫm không đủ nồng nhiệt?" Trần Thuyên nheo mắt, hạ giọng, lại ghé sát đến.

"Đâu có, đâu có." Thuấn Thần vội vàng chối, đẩy chàng ra.

Trần Thuyên hắng giọng: "Thế thì mau đi ăn thôi."

Nào ngờ mới đi được vài bước, tay áo chàng bị Thuấn Thần kéo lại. Nàng ngượng ngùng:

"Đợi một chút, chân bị nhũn."

Trần Thuyên bật cười: "Lại đây, trẫm bế nàng."

Thuấn Thần bối rối ngập ngừng lùi lại: "Ta nặng hơn trước đây rồi. Chàng liệu có ôm nổi không?"

Đáp trả nghi vấn của nàng, Trần Thuyên tiến tới dứt khoát bế bổng nàng lên một cách dễ dàng, hừ một tiếng: "Dám coi thường phu quân của nàng như thế, đêm nay phải phạt nặng!"

Thuấn Thần đỏ mặt. Cái tạo hình "khốc suất cuồng bá duệ (*)" trước giờ nàng thấy như dở hơi này hóa ra cũng quyến rũ ghê ấy.

(*) Khốc suất cuồng bá duệ: Dịch ra là "Lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách". Đây là câu thường dùng để miêu tả các nam chính trong teenfic.

Nhịp tim cứ bùm bụp tăng lên không ngừng, tựa như có người gõ trống bên trong.

Trần Thuyên đã đi được gần tới cửa, đột nhiên dừng lại, thả nàng xuống.

Thuấn Thần: "?"

Trần Thuyên: "Ừm, đúng là nặng lên thật. Nàng tự đi đi, trẫm mệt rồi. Tay đau chết."

"..."

Tiếng tim đập ngừng lại.

Rắc một tiếng nứt vỡ.

Thuấn Thần hiện tại thật sự chỉ muốn độn thổ.

Có lão chồng nào thế này không hả hả hả???

***

Chuyện nấu nướng phải tích lũy dần dần, không thể giỏi ngay trong ngày một ngày hai. Để tránh cho Trần Thuyên rảnh rỗi lại tự mình hại mình, Thuấn Thần nhờ chàng đi bắt một con gà mái, tặng cho bà Mộc. Lý do là để dễ mở lời nhờ bà chỉ bảo đôi chút kinh nghiệm phát triển trang trại.

Trước giờ, ấn tượng của Trần Thuyên về hình dáng của loài gà là: một sinh vật có làn da vàng bóng.

Thế nên, sau khi hỏi người quản lý trang trại rồi được dẫn đến chuồng gà, chàng vẫn đần thối nhìn đám lông vũ nặng nề nhảy lạch phạch, kêu quang quác, đối mặt với cả trăm đôi mắt vàng rực sáng quắc nhìn thẳng vào chàng.

Đáng ra cần bắt gà mái tơ, nhưng Trần Thuyên lơ ngơ thế nào lại đi vào chuồng gà mái đang nuôi con.

Đập vào mắt chàng là mấy cục vàng ươm tròn ủng nho nhỏ vô cùng đáng yêu. Trần Thuyên không kìm được muốn đưa tay sờ một cái.

Mà đàn gà mẹ, chỉ cần có người động tới con chúng, chúng sẽ quyết một phen sống chết.

Thấy người đến, cả đàn gà mẹ đồng thanh kêu: "Cục cục cục tác!"

Nhưng Trần Thuyên thề, khoảnh khắc đó, chàng nghe thấy rõ ràng giọng phụ nữ nhốn nháo:

"Các chị em, tên kia muốn đến bắt con cái chúng ta! Mau mổ chết hắn!"

Sau đó...

Đường đường là Hoàng đế Đại Việt, bị một đàn gà mái rượt đuổi, chạy bay cả giày...

Từ đó, Hoàng đế bệ hạ chỉ cần nhìn thấy gà sống là đã thấy khó thở.

***

Sau khi ngồi đợi quá lâu, sốt ruột quyết định đến trang trại, rồi nghe người quản lý kể lại chuyện này, Thuấn Thần cười sặc sụa một trận, bất chấp ánh mắt đằng đằng sát khí của Trần Thuyên. Bộ dạng chàng hiện tại đúng là thê thảm miễn bàn. Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành lịch sử đen tối, Trần Thuyên thật muốn giết người diệt khẩu.

Cuối cùng chàng vẫn nén lại, kể cho Thuấn Thần việc mình nghe thấy đàn gà nói chuyện.

Đổi lại là một trận cười lớn hơn nữa:

"Há há, chàng thật sự có thể nghe được tiếng động vật ấy hả?"

Thuấn Thần nhấc một chú ỉn con lên, đung đưa trước mặt chàng, hỏi: "Thế em lợn này đang nói gì nào?"

"Đang nói nàng thật xấu."

Thuấn Thần: "..."

Trần Thuyên bình tĩnh tiếp tục: "Lại còn ồn ào."

Cố tình trêu tức! Đây chắc chắn là cố tình trêu tức!

"Còn nữa, lợn mẹ đang nói nếu nàng không trả con cho nó, nó sẽ báo cho đám chó rằng có kẻ trộm." Trần Thuyên ngập ngừng liếc về phía sau nàng.


Thuấn Thần đen mặt quay lại nhìn lợn mẹ đang kêu ụt ịt, lê thân mình nặng nề chạy qua chạy lại trong chuồng. Nàng quyết định:

"...Được, cũng chỉ có cách này để xác định xem chàng có bị ảo giác hay không."

Trần Thuyên đáng thương yếu ớt bày tỏ: "...Trẫm không muốn bị chó cắn đâu..."

Lời vừa dứt, chàng đã bị Thuấn Thần nhanh chóng kéo tay cùng chui vào chuồng lợn, đóng cửa. Đúng lúc ấy, lợn mẹ bỗng éc một tiếng chói tai. Lập tức, tiếng chó oăng oẳng đồng thanh vang lên.

Đàn chó được nuôi phía sau xộc đến tựa tia chớp, gầm gừ, sủa xối xả trước cửa.

Nếu vừa rồi hai người không nhanh chân chạy vào đây, có lẽ đã bị chó rượt cho trối chết.

Ngay tại thời điểm khó xử này, Trần Thuyên đang đứng cạnh Thuấn Thần đột nhiên lớn tiếng: "Trẫm không phải kẻ trộm!"

Thuấn Thần: "..."

Đàn chó: "..."

Sau ba giây im lặng, tiếng chó sủa tiếp tục vang lên, còn dữ dội hơn lúc trước.

Tới khi người quản lý nghe động tĩnh nhanh chóng chạy tới xua đàn chó, Trần Thuyên và Thuấn Thần mới dám bước ra.

Thuấn Thần tay còn hơi run run nắm vạt áo Trần Thuyên, mặt tái mét lẩm bẩm: "Không phải ảo giác..."

Trần Thuyên thở dài gật đầu.

Thuấn Thần rầu rầu:

"Vậy những con vật được nuôi ở đây có hận ta không?" Ai cũng biết chúng chỉ có một kết cục. Vì điều này, nàng vẫn luôn bứt rứt khó chịu trong lòng.

Trần Thuyên bật cười: "Chúng không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần được ăn no, chúng đã vui vẻ rồi."

Chàng nghĩ thầm, có lẽ về sau nên ăn chay dần thôi, vì người chàng yêu đúng là điển hình của kiểu nuôi rồi không nỡ giết thịt.

Thuấn Thần biết chàng an ủi mình, tuy vẫn hơi rầu rĩ, nhưng vì dân chúng Thuận Hóa, nàng cắn răng bỏ qua vấn đề này, hỏi sang chuyện khác: "Sao trước đây chàng không nghe được tiếng động vật nhỉ?"

"Chuyện này...trẫm cũng chưa tìm ra nguyên nhân. Nhưng mà, trẫm nhớ tới một chuyện."

Thuấn Thần vẫn im lặng đợi chàng nói tiếp. Trần Thuyên nhíu mi, chìm vào hồi ức:

"Mẹ của trẫm được lưu danh trong sử sách, nổi tiếng nhất chính là chuyện người giúp cha chắn voi, đuổi hổ. Trẫm khi ấy không được chứng kiến, chỉ được nghe kể. Bây giờ nghĩ lại mới thấy nhiều điểm kỳ lạ."

Thuấn Thần mở to mắt háo hức đợi nghe chàng kể. Mặc dù khi làm Ngự sử nàng đã từng đọc, nhưng rất vắn tắt, chỉ có vài chữ "chắn voi", "cản hổ", chẳng biết quá trình ra sao. Nghe Trần Thuyên kể chắc chắn thú vị hơn nhiều. Khi về kinh nàng nhất định phải bảo quan Ngự sử hiện tại viết thêm vào cho chi tiết mới được..

Trần Thuyên xoa xoa đầu nàng, tiếp tục: "Khi ấy hổ đã vượt qua lan can, trèo lên lầu, rõ ràng là vô cùng giận dữ, nhưng cuối cùng lại chẳng có hành động gì, chỉ gầm gừ mấy tiếng rồi nhảy xuống. Lần voi xổng thoát cũng vậy. Điều này rất bất hợp lý."

Thuấn Thần còn đang tấm tắc khen ngợi trong lòng, chợt nhớ ra: "Phải rồi, sao đột nhiên chàng lại nghĩ tới chuyện này?"

"Bởi vì khi nãy, trẫm nói chuyện với đám chó đó..."

Thuấn Thần: "..."

Mặc dù lần đầu tiên thực hành, kết quả có không được tốt lắm, nhưng Trần Thuyên xác định, loài vật có thể hiểu chàng nói gì.

Nếu như mẹ chàng đúng là có thể nói chuyện với động vật, vậy thì sẽ giải thích được những điều vốn vô lý kia.

Thuấn Thần thắc mắc tự hỏi: "Vậy tại sao trước đây khả năng này của chàng không xuất hiện chứ?"

Trần Thuyên móc chiếc vòng bị đứt còn đựng trong túi ra, trầm ngâm: "Mẹ từng đưa cho trẫm thứ này trước khi qua đời, nói là phải luôn đeo bên mình, coi như người vẫn luôn bên trẫm. Từ hôm bị ám sát, trẫm vẫn cất nó trong túi, chưa đeo lại. Có lẽ...là do nó chăng?"

"Vậy nghĩa là trước đó mẹ vẫn luôn mang nó bên mình. Người không muốn nghe tiếng động vật ư? Tại sao chứ?"

Trần Thuyên cười cười nhìn người nào đó gọi mẹ ngọt xớt, hỏi: "Nàng nghĩ xem, một người phụ nữ có địa vị cao bên cạnh quân vương, nếu bị phát hiện có khả năng nghe tiếng động vật, lời đồn sẽ biến thành thế nào?"

Thuấn Thần tưởng tượng một chút, rùng mình.

Chắc chắn dân gian sẽ thêu dệt câu chuyện thành yêu tinh hay hồ ly tinh biến thành người, mê hoặc Hoàng đế, rồi kết cục là Hoàng hậu bị lôi ra pháp trường thiêu chết.

Trần Thuyên đợi nàng nghĩ thông, mới ngả ngớn đưa tay kéo cằm nàng, dí sát lại: "Con đã có rồi, ngay cả câu mẹ cũng gọi rồi, vậy khi nào nàng mới chịu gả cho trẫm?"

Thuấn Thần đỏ mặt đẩy chàng ra, lúng búng: "Đợi bao giờ chàng có thể lấy mình ta rồi tính..."

Trần Thuyên nghe xong đứng sững lại.

Thuấn Thần tức khắc thấy hối hận vì câu nói không kịp suy nghĩ của mình, vội vàng giải thích:

"Xin lỗi, ta chỉ đùa thôi, chàng đừng để ý. Vốn biết điều này không thể xảy ra..."

Trần Thuyên đang cúi đầu trầm mặc, đột ngột ngẩng phắt lên, cắt lời nàng: "Hãy đợi trẫm! Ngày ấy nhất định sẽ đến. Trẫm hứa với nàng."

Thuấn Thần nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng rực rỡ ấy. Nàng dịu dàng:

"Được, ta đợi chàng."

-Hết chương 23-

LỊCH ĐĂNG TRUYỆN LÀ THỨ TƯ HÀNG TUẦN. BÌNH LUẬN VÀ BÌNH CHỌN CHO CHÚNG MÌNH NHÉ. CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ! ^^

TianDiLingLing

Bình Luận (0)
Comment