Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 49

Chương 42: Giang sơn và mỹ nhân.

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh.

***

Ánh sáng tuy nhỏ nhoi nhưng cũng đủ xua đi sự đáng sợ của bóng tối và bỗi bất an nó đem lại.

Nhìn mặt đất cũng tương đối bằng phẳng, không có xương cốt hay xác người gì đó, Thuấn Thần thở phào. Nàng còn sợ biết đâu đây là hố chôn xác những người bị Chế Chí diệt khẩu, vậy thì nguy to, nàng và Trương Hổ bị phát hiện ở đây, không chỉ không lên được, mà chắc chắn sẽ phải nhập bọn với các bạn ma khác.

Trước mặt là một con đường đen kịt, không thể nhìn rõ, chứng tỏ đường rất dài. Tại sao bên dưới Hoàng cung Chiêm Thành lại có một cái hầm bí mật thế này? Bên dưới này rốt cuộc che giấu chuyện gì?

Nàng nghiêm túc, nói với Trương Hổ: "Bản quan muốn tìm hiểu nơi này. Đoạn đường phía trước ắt nhiều hung hiểm, ngươi không cần miễn cưỡng, nếu muốn có thể quay về."

Trương Hổ không nhiều lời cầm nến đi về phía trước.

Thuấn Thần cũng rất cẩn thận theo sau. Không biết nơi này có bẫy rập gì không, nhỡ đâu giẫm vào thì toi.

Trái lại, không ngờ đường đi rất thuận lợi, đã được gần một tuần hương (*), cuối cùng trước mặt hai người cũng là đường cụt. Thuấn Thần cảm thấy nơi bọn họ đang đứng giống như một căn phòng, đầy đủ giường đệm bàn ghế, thậm chí có cả tủ sách.

(*) Một tuần hương: Khoảng 45 phút.

Thuấn Thần cũng đã hơi mỏi chân, nhưng cũng không dám ngồi lên đồ vật nơi đây, chỉ dám ngồi bệt xuống đất duỗi người. Nào ngờ tầm mắt của nàng vừa vặn chạm tới một quyển sách thò ra ngoài trên tủ sách.

Ai mà lại sắp xếp ngứa đòn thế này? Có biết đối với những người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế dạng nhẹ thì đây là tội ác hay không? Thuấn Thần bực bội, tuy nhiên cũng chẳng dám tự tiện động lung tung vào đó.

Nàng nghỉ một lúc, lại bước lên sờ soạng hồi lâu vào bức tường trống trước mắt. Chẳng ai lại đi xây một con đường cụt chẳng dẫn về đâu như vậy cả. Cho nên con đường này chắc chắn có thể đi tiếp. Khả năng lớn nhất là cửa ngầm.

Quả nhiên bức tường có đường nứt. Vấn đề hiện tại là làm sao mở nó ra.

Nàng nhìn quanh một hồi, sau đó nằm bẹp xuống đất, bảo Trương Hổ: "Dùng kiếm của ngươi ném vào quyển sách thò ra kia thử xem. Nhớ đứng cách xa ra."

Trương Hổ mù mờ làm theo, không ngờ thanh kiếm va chạm với quyển sách, lại phát ra tiếng "keng" chói tai của kim loại. Tiếp đó tiếng cạch vang lên, tủ sách như dịch chuyển sang bên nửa mét rồi lại trở về im ắng.

Xác nhận không có mấy thứ như mũi tên hay phi tiêu gì đó bắn ra, Thuấn Thần an tâm tới gần kiểm tra. Khi nãy tủ sách dịch chuyển để lộ ra một chiếc tay quay, giống như bánh lái của tàu thủy. Khi nãy nhìn khoảng cách giữa bức tường và lưng tủ, Thuấn Thần đã ngờ ngờ sau đó hẳn có giấu thứ gì. Tiếc rằng ánh sáng quá yếu không thể nhìn thấy, nên nàng mới quyết định tìm cách di chuyển chiếc tủ thử xem, nào ngờ thật sự thành công.

Nàng bảo Trương Hổ tắt nến, hồi hộp xoay chiếc tay quay kia. Nếu xui xẻo, sau cánh cửa này có thể là Chế Chí đang đứng đợi nàng cũng nên. Hầm bí mật trong Hoàng cung, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chủ sở hữu là ai. Còn có thể là ai ngoài Chiêm đế cơ chứ?

Nhưng nếu may mắn, biết đâu có thể moi được bí mật gì đó có lợi cho chuyện đàm phán. Tay nàng rịn mồ hôi, động tác khẽ khàng không phát ra tiếng động, chân thì trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy.

Bức tường hóa ra cũng khá mỏng, dần dần tách ra, bên trong chiếu ra những tia sáng nhu hòa. Thuấn Thần để cửa hé ra một khe hẹp như vậy, sau đó ghé mắt xem thử. Giữa ánh nến sáng bên trong đó, một người đàn ông đang ngồi. Thuấn Thần còn chưa kịp xem kỹ, hắn đã rất nhạy bén xoay đầu nhìn lại, khiến nàng hồn bay phách tán.


Nhưng trong khoảnh khắc người đàn ông đó quay lại, Thuấn Thần đã kịp nhìn rõ mặt hắn. Nàng bịt miệng, suýt nữa hét lên, tay chân run rẩy. Lấy hết can đảm, lần nữa ngó vào, người đàn ông kia giờ đã đứng ngay gần trước khe hở, đối mặt với nàng.

Thuấn Thần giật bắn lùi lại, người kia thấy nàng cũng kinh ngạc: "Đoàn Nhữ Hài?"

Trước mặt nàng, là người mà cả thiên hạ đều nghĩ rằng đã không còn trên thế gian nữa, cũng là nguyên nhân khiến nàng tới Chiêm Thành này làm sứ giả.

***

"Phế hậu Thác Bạt Tư, bà có biết mình đang ở nơi nào không?"

Sau khi được Thái y thông báo rằng tình hình của Phế hậu đã ổn định, Trần Thuyên quyết định đến thăm. Chàng đứng bên giường Phế hậu vừa hỏi vừa quan sát.

Nào ngờ Thác Bạt Tư vốn ngoan ngoãn mấy ngày nay nhìn thấy chàng thì nước mắt ào ào rơi, túm lấy góc áo trắng muốt của Trần Thuyên, bắt đầu mất khống chế:

"Chí, mấy hôm nay ta đều ở yên trong phòng, ta không gây chuyện, ta không la hét. Sao con vẫn chưa cho ta gặp chàng? Không phải con nói bảy ngày sẽ cho ta gặp chàng một lần ư? Đã bảy ngày rồi mà. Hay con lại nhốt chàng đi nơi khác?"

Âm điệu ngày càng lớn, đến cuối gần như là điên cuồng hét lên. Trần Thuyên rất nhanh gỡ tay bà ta ra, ngự y già cũng vội vàng nhào tới giữ người.

Thực sự, ông lão chỉ muốn lập tức quỳ sụp xuống. Vuốt mồ hôi, lén nhìn Trần Thuyên đứng một bên nhíu mày phủi vạt áo, không có vẻ nổi giận đùng đùng, trái tim của ông cũng hạ xuống phần nào.

Mấy ngày nay tình trạng của Phế hậu đã tốt lên, vậy nên Quan gia mới muốn tới xét hỏi, nào ngờ cơ sự lại như vậy. Cũng may Quan gia còn chưa bị thương, nếu không tru di tam tộc của ông cũng chẳng đủ đền tội.

"Mọi chuyện ngày hôm nay không được truyền ra ngoài. Nếu có người biết được, cẩn thận cái đầu của ngươi." Trần Thuyên bình thản nói "Chăm sóc tốt cho bà ta."

Ngự y vâng vâng dạ dạ, thở phào nhìn Quan gia rời đi.

"Hóa ra bệnh của Phế hậu đã nặng tới vậy. Đến người thân còn không nhận được. Nhưng chàng trong lời bà ta là ai? Chẳng nhẽ bà ta tư thông với kẻ khác?" Trần Thuyên một mình trở về chỗ ngủ, chân thi thoảng lại gảy cho mấy viên sỏi bắn lên, lẩm bẩm.

Sau đó chàng lại nghiêng đầu, có hơi không xác định. Một cảm giác bất an lan tỏa khiến lòng chàng rối loạn. Kỳ thực, còn có một cách lý giải khác.

Thử nghĩ xem, người Phế hậu yêu có khả năng lớn nhất là ai?

Phải. Người khiến Phế hậu mất đi lý trí, dù biết rõ hậu quả nhưng vẫn làm điều sai trái vì ghen tuông, trở thành trò cười cho thiên hạ, còn ai khác ngoài Chế Mân?

Nếu suy nghĩ theo hướng này, có thể nào Chế Mân vẫn còn sống? Coi như lời bà ta là thật, vậy Chế Mân đang ở đâu?

Trần Thuyên nhớ lại những gì Thác Bạt Tư nói, sững sờ, đôi mắt mở to, khẽ thốt lên: "Trong hoàng cung Chiêm Thành?"

Nếu là một nơi mà Phế hậu có thể thường xuyên gặp mặt như vậy, hẳn là Hoàng cung. Vì Chế Chí sẽ không bao giờ mạo hiểm đưa người đáng ra đã chết ra ra vào vào , diễu qua diễu lại trước mặt cả đám người. Mà Phế hậu cũng không thể thường xuyên tự do ra ngoài.

Ngay sau khi nhận ra chuyện này, phản ứng đầu tiên của Trần Thuyên là: Phải báo cho Thuấn Thần biết!


Chân chàng dợm chạy đi, sau đó đột ngột dừng lại. Nếu Thuấn Thần biết, với tính cách của nàng, rất dễ đâm đầu vào nguy hiểm cứu người, chẳng màng tới bình an của bản thân. Chàng vẫn nên kiên nhẫn chờ đợi bắt được Chế Chí về tay, sau đó ép hắn khai ra nơi giấu Chế Mân rồi mới đi cứu. Hơn nữa chuyện Chế Mân còn sống cũng chỉ là do chàng suy đoán, vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.

Trần Thuyên thở dài: Chiêm đế, nếu như ngài thật sự còn sống, vậy hãy cố gắng đợi thêm một thời gian. Đừng trách trẫm. Trẫm không thể mất đi thêm một người thân nào nữa.

***

"Ngài là tiên đế đã băng hà của Chiêm Thành? Ngài còn sống?" Trương Hổ thấy biểu cảm của Thuấn Thần, lấy làm lạ, nhìn qua khe cửa, sau đó lùi lại một bước, hiển nhiên cũng kinh ngạc hoảng hốt.

Năm đó Chế Mân tới Đại Việt cầu hôn Huyền Trân, văn võ bá quan của Đại Việt chẳng mấy ai là chưa biết mặt hắn. Khả năng nhớ mặt người của Trương Hổ rất tốt, không thể nào nhầm được.

Người phía bên kia cánh cửa đúng là Chế Mân đáng ra đã chết. Hắn vui mừng. Hóa ra đời này của hắn vẫn chưa tận, vẫn còn cơ hội thoát ra.

Chế Mân ở phòng bên đó lạch cạch một chút, cánh cửa liền mở rộng vừa cho hắn đi qua. Vừa qua đó, hắn lập tức đóng cửa, tìm tới bên tủ sách kéo quyển sách mới đầu bị Thuấn Thần đụng tới ra ngoài. Xong xuôi, Chế Mân ngồi xuống chiếc giường ngay đó, thở hồng hộc, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, sau đó mới giải thích cho Thuấn Thần còn đang ngơ ngác.

Hóa ra suốt thời qua Chế Mân vẫn chưa chết. Hắn chỉ bị Chế Chí giam giữ dưới căn phòng bí mật này. Căn phòng này là tổ tiên khi xây dựng cung điện đã để lại, đề phòng khi giặc giã đánh úp bất ngờ, chỉ truyền cho vị vua tiếp theo. Căn phòng Chế Mân ở khi nãy nằm bên dưới cung điện của vua, đường hầm này thông tới ngoài hậu cung, ở giữa có một cánh cửa ngăn cách. Từ đường hầm này có thể mở cửa vào căn phòng, nhưng một khi đã bật chốt khóa của đường hầm, thì từ căn phòng kia không thể nào ra đường hầm. Mà chốt khóa, chính là quyển sách nọ. Lần cuối tới đây, vì quá vội vàng nên Chế Mân quên béng chuyện mở chốt khóa. Chẳng ngờ vì một lần đãng trí ấy, mà hắn bị kẹt trong căn phòng đó suốt hai năm, dù bị Chế Chí giam giữ, biết cửa ra ở đâu, cũng chẳng thể mở cửa chạy trốn. Cũng may, Chế Chí chỉ biết tới căn phòng bí mật kia, chứ không biết tới sự tồn tại của đường hầm ngầm này.

***

Chế Mân kể xong, thở dài: "Đoàn Nhữ Hài, hiện tại ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi."

Lời này giống như để nàng định đoạt tất cả. Hắn đã từng là vua của Chiêm Thành, đứng trên vạn người, cũng từng cầm quân ra trận, được ca ngợi như một truyền kỳ, đầy kiêu hãnh, lấp lánh hào quang. Thế nhưng hiện tại, tính mạng hắn nằm trong tay một viên quan của Đại Việt. Vậy mà hắn lại tình nguyện. Muốn chém muốn giết đều mặc, hắn không muốn sống trong cảnh ngục tù này thêm ngày nào nữa.

Nhìn hắn như vậy, Thuấn Thần cũng không đành lòng. Người trước kia đứng trên vạn người, hô mưa gọi gió, hiện tại lại chật vật thê thảm, đứng dưới địa lao ẩm ướt chật hẹp này.

Nàng trấn an: "Ngài đừng lo lắng, Thuấn Thần nhất định sẽ tìm cách đưa ngài ra khỏi nơi này. Nhưng trước tiên, Thuấn Thần muốn hỏi ngài một câu."

Chế Mân ngồi xuống chiếc giường đặt gần đó, gật đầu ra hiệu cho phép. Đôi mắt hắn sâu thẳm lẳng lặng nhìn nàng.

Thuấn Thần cúi đầu tránh đi, hỏi hắn: "Giữa giang sơn và mỹ nhân, ngài chọn bên nào, Thuấn Thần sẽ theo đó mà nghĩ cách."

Từ nãy tới giờ hàn huyên đủ thứ, nhưng không hề thấy Chế Mân hỏi tới Huyền Trân, cho nên rất có thể hắn đã biết chuyện xảy ra với Huyền Trân từ sau khi hắn "băng hà".

Tốt nhất là hắn đã biết.

Còn nếu không phải...

Đừng trách nàng lạnh lùng chẳng nể tình cũ. Hiện tại trách nhiệm trên vai, nàng đâu thể ngây thơ mãi được? Nếu hắn không còn quan tâm đến Huyền Trân, lại muốn lên ngôi lần nữa, vận mệnh của cả dân tộc đều sẽ thay đổi.

Nàng sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.


Chế Mân hiểu ý của nàng, buồn bã lắc đầu cười tự giễu: "Trẫm làm vua cũng quá ngu xuẩn rồi. Đâu còn mặt mũi nào lên ngôi lại chứ? Huyền Trân cũng vì trẫm mà khổ sở nửa đời, sao có thể để nàng tiếp tục một mình gánh chịu?"

Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào mắt Thuấn Thần, nghiêm nghị: "Nếu thiên hạ nghĩ Chế Mân này đã chết, vậy hãy để họ nghĩ như vậy đi."

Thuấn Thần nghe hắn nói vậy, vẻ mặt tựa như tảng đá trong lòng được gỡ bỏ, nhẹ nhõm thở phào một tiếng, đáp ứng: "Thuấn Thần đã biết. Ngài đừng lo lắng. Chiêm đế chỉ tới vào mỗi buổi trưa phải không? Hãy đợi ở đây, sáng mai Thuấn Thần sẽ tìm cách đưa ngài ra ngoài."

"Được."

"Nhân tiện, xin ngài hãy hướng dẫn làm sao để đi ra khỏi đường hầm này. Chắc hằn là có cơ quan gì đó nhỉ? Khi nãy Thuấn Thần đã tìm nhưng không phát hiện. Ngài hãy miêu tả kỹ một chút nhé."

Chế Mân: "...Gần cửa có thang dây, dùng kiếm khều nó xuống."

Thuấn Thần: "..."

***

Trăng đã lên cao, trời cũng tối hẳn. Thuấn Thần vừa trở về phòng vừa lo lắng không biết Phạm Đình Tứ đã nhận tội với Chế Chí hay chưa. Nào ngờ vừa tới cửa, khóe mắt nàng chợt bắt được một bóng người. Chưa kịp giật mình thì nhận ra đó chẳng phải ai xa lạ, chính là lão Tứ mà nàng ngỡ đã tới gặp Chế Chí.

Thuấn Thần tức khắc dừng bước chân, đề phòng nhìn ông. Tuy nhiên, lão Tứ dường như không để ý tới dáng vẻ chật vật kỳ lạ của hai người, khuôn mặt lộ vẻ bần thần hốt hoảng.

Thuấn Thần lên tiếng trước: "Có chuyện gì...?"

Còn chưa kịp dứt lời, lão Tứ đã cắt lời nàng: "Lão có thể nói riêng với ngài vài câu hay không?"

Thuấn Thần nhíu khẽ mày, đưa tay mời ông vào trong. Chiếc cửa gỗ cũ kĩ vang lên những tiếng cót két nặng nề, đóng sập lại, phá tan phần nào không khí như đông đặc giữa hai người. Đôi tay cầm chén nước của lão Tứ run rẩy nhè nhẹ, giọng ông cũng khản đặc lại: "Đoàn Mật viện sứ này, một người vốn phải chết từ rất lâu có thể nào đột ngột xuất hiện trở lại không?"

Thuấn Thần: "..." Có, tối nay vừa mới gặp một người đây.

Nàng hơi chột dạ, cho rằng lão Tứ biết chuyện của Chế Mân, nhưng vẫn giữ bình tĩnh hỏi lại: "Lão nói vậy là sao?"

Trong lòng, nàng đang xoay vòng tìm cách thuyết phục lão Tứ giữ bí mật của Chế Mân.

"Ngài còn nhớ vị địa chủ tốt bụng phát thức ăn cho người nghèo trước kia lão từng kể hay không?"

Câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của Thuấn Thần. Nàng không kìm được mà ngơ ngác hả lên một tiếng.

"Chính là vị địa chủ lão kể rằng đi ngang qua trấn, phát lương thực cho dân nghèo, sau đó không biết phạm tội gì lại bị quan phủ đưa đi chém đầu ấy." Lão Tứ nhắc cho nàng nhớ, ngừng một lát, sau đó hạ giọng "Khi nãy trên đường đến gặp bệ hạ, lão đã nhìn thấy địa chủ ấy. Sợ hãi quá nên quay đầu chạy về đây, lại không thấy Đoàn Viện sứ đâu, đành đứng bên ngoài đợi."

Thuấn Thần à lên một tiếng, khuôn mặt mang biểu cảm phức tạp nhìn lão Tứ vẫn đang mù mờ, nói năng lộn xộn: "Rõ ràng quan phủ có thông báo tới mọi người rằng địa chủ nọ đã bị chém đầu. Lão còn nhớ rõ tâm trạng ngày hôm ấy rất uất hận, rất phẫn nộ. Hay chỉ là người giống người?"

Thuấn Thần còn gì mà không hiểu nữa, nàng thở dài:

"Thực ra có một khả năng, là giả chết." Không thể không nói, kế sách này của Chế Chí và đám Trần Lệ rất được, khi đó chỉ thiếu chút may mắn nữa là thành công rồi. Chắc chẳng phải là do tên não tàn Chế Chí nghĩ ra đâu nhỉ?

Lão Tứ ngẩn ra, lắp bắp: "Tại sao...?" Tại sao phải giả chết?

Thuấn Thần tốt bụng giải thích cho ông: "Không phải lão nói địa chủ trước khi chết đã xúi giục mọi người chống lại triều đình hay sao? Thế nhưng cái chết đó lại là giả. Vậy mục đích của hắn là gì? Đương nhiên là muốn đổ dầu vào lửa, lợi dụng sự phẫn nộ của mọi người để tạo phản. Mà kẻ đó hiện tại lại xuất hiện bên cạnh Chiêm đế. Lão có hiểu điều bản quan muốn nói không?"


Lão Tứ mù mờ ngẩn ra, hồi lâu sau mới load xong, môi mấp máy: "Sao lại như vậy? Ý của ngài là... trước kia bệ hạ muốn tạo phản ư?"

Thuấn Thần nhìn ông đầy thương xót, gật đầu: "Hắn câu kết với An Dũng Mặc hầu của Đại Việt, muốn cùng nhau làm phản. Đại Việt đã xử tội An Dũng Mặc hầu rồi. Hơn nữa, lão hãy nghĩ xem, những quan lại trước đây đàn áp người dân hai châu Ô, Lý, có kẻ nào hiện tại không ở cạnh Chiêm đế ư?"

Vành mắt Lão Tứ đỏ lên. Đúng vậy, khi nhìn thấy những tên đốn mạt đó, lòng lão đã trào lên nỗi căm hận cùng khó hiểu, tự hỏi tại sao thân tín của bệ hạ lại là những kẻ lòng lang dạ sói. Sự thật đã bày trước mắt. Chẳng qua ông cứ luôn nhắm mắt làm ngơ.

"Chiêm đế trước tiên bao che cho đám quan lại, để bọn chúng mặc sức hà hiếp bóc lột dân lành, sau đó sai người tới ban phát ân huệ, rồi lại vờ giết hắn, đổ tội cho triều đình, khiến dân chúng nuôi lòng tạo phản. Nếu không phải đã giải quyết được, Chiêm Thành và Đại Việt đều khốn đốn. Tiên đế cũng thật khổ tâm lắm." Thuấn Thần tung ra đòn cuối.

Ông lão râu tóc đã hoa râm dường như già đi thêm chục tuổi nữa, mếu máo nói: "Lão... không muốn bất trung bất nghĩa, nhưng cũng không thể thờ một vị vua trung hiếu đều chẳng vẹn tròn. Sáng mai lão sẽ xin cáo quan, trở về với ruộng vườn."

Ông cũng đã đủ ngán ngẩm chốn quan trường đấu đá thị phi này. Chẳng qua do thân phận ông đặc biệt, quan hệ tốt đẹp với cả Chiêm Thành lẫn Đại Việt, lại có thêm chút của cải nên mới được trọng dụng. Thế nhưng thực tế chỉ ra rất rõ ràng, ông không hề thuộc về nơi này.

Thuấn Thần hơi giật mình, nghĩ thầm: Mình không nhìn nhầm, lão Tứ quả thật là người hiểu lý lẽ, đáng để tin tưởng.

Nàng kéo lão Tứ lại, ôn tồn: "Nếu ý lão đã quyết, vậy bản quan cũng không ngăn cản. Bản quan chỉ có một việc cuối muốn nhờ."

Lão Tứ kinh ngạc: "Đoàn Mật viện sứ có chuyện gì? Nếu có thể, lão sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ."

Thuấn Thần đeo vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tỉnh bơ bịa chuyện: "Chuyện là ngày hôm qua, có người nô bộc của bản quan nhận được tin cha mất. Truyền thống của Đại Việt là đặt chữ hiếu lên đầu, gã muốn lập tức về để tang cha. Hiềm nỗi Hoàng cung trọng địa, đã vào nơi này đâu thể tùy tiện đi ra. Vì vậy mới muốn nhờ lão giúp đỡ. Lão đồng ý chứ?"

Lão Tứ ngơ ngác gật đầu: "Nguyện ý, tất nhiên rồi. Nhưng lão cần phải làm gì?"

Thuấn Thần đã sớm lo liệu xong: "Mỗi khi vào chầu quan lại thường có một hai nô bộc theo hầu, vậy sáng mai lão cứ như thường lệ, đem theo hai nô bộc tới, nhưng ghé qua chỗ bản quan trước. Sau đó nô bộc của bản quan sẽ giả làm nô bộc của lão, cùng lão trở về. Nô bộc của lão cứ tạm thời để ở chỗ bản quan. Một thời gian nữa sẽ trả lại cho lão. Nhờ lão chọn người nào kín tiếng một chút. Sau khi ra khỏi cung cũng mong lão cấp cho nô bộc của bản quan một con ngựa tốt."

Lão Tứ đáp ứng, nhanh chóng trở về chuẩn bị. Lão Tứ cùng những người trước kia làm thổ phỉ đều là những người rất nghĩa khí, khó mà nhắm mắt làm ngơ chuyện bất bình. Cho nên lần nhờ vả này dễ dàng thành công, Thuấn Thần cũng đoán được.

Tờ mờ sáng hôm sau, Chế Mân đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu. Đầu tóc cắt ngắn, mặc lên chiếc áo vải thô, mặt bôi một lớp dầu mỏng, trông lem luốc cơ cực, không còn thấy thần thái của người đã từng là đấng cửu ngũ chí tôn.

Thuấn Thần tiếp tục dặn dò tỉ mỉ: "Ngài nhớ phải khom lưng xuống một chút, tốt nhất là làm bộ trông giống như bị gù."

Chế Mân đứng thẳng lưng trông quá to cao, khó mà không gây chú ý. Hắn cũng biết, nên không phàn nàn gì, làm y lời nàng.

Vừa lúc đó lão Tứ chuẩn bị tới buổi chầu sớm, làm y lời nàng nói hôm qua.

Nhìn bóng hai người họ rời đi, Thuấn Thần cười khẽ một tiếng, xoay người ngoác miệng ngáp một cái. Nàng xoa đôi mắt vừa cộm vừa xót vì thức cả đêm, vừa đi thẳng vào giường vừa nói với Trương Hổ:

"Ba canh giờ nữa gọi bản quan dậy."

Trương Hổ nhìn dáng vẻ này của nàng, cảm thấy rất giống Quan gia, hết lòng vì đại sự, vô cùng oai phong.

Còn chưa kịp khen một tiếng, cái người ngầu lòi kia đã vấp phải bậc cửa, ngã sóng soài.

Bài học rút ra: đừng nhắm mắt khi đang đi, nhất là những người xui xẻo.

- Hết chương 42 -

Lời tác giả: Vì có một số chương cần được sửa lại nên chương tới sẽ đăng muộn một tuần so với lịch mọi khi nhé. Mong các bạn thông cảm.

Bình Luận (0)
Comment