Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 54

Chương 47: Đổi lại cho chàng một giang sơn như hoạ.

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

***

Đầu bị bao vải trùm vào, tay trói quặt ra sau, Thuấn Thần bị vắt ngang lưng ngựa cùng Trương Hổ. Nàng chỉ cảm thấy cả cơ thể xóc lên nảy xuống như chơi đu quay mạo hiểm. Thực ra nàng cũng rất thích chơi trò mạo hiểm, nhưng thời gian dài thế này, cũng có hơi muốn giải phóng thức ăn đang tiêu hóa dở trong dạ dày bằng đường miệng.

Đừng nhìn đâu xa, người anh em Trương Hổ bên cạnh đã không chịu được mà phun ra rồi đó. Khi nãy nghe tiếng "Huệeee! Huệeeee!" vang dội bên tai, nàng suýt chút nữa thì nối bước hắn.

Nhưng mà... nàng cũng không kìm được liên tưởng, Trương Hổ đang phải bọc đầu bằng bao vải như nàng, vậy thì đám dịch vị đó...

Nghĩ tới đây, Thuấn Thần biết mình nên chuyển chủ đề cho bộ não, ví dụ như, chắc người anh em này đi ô tô ở hiện đại thì say xe dữ lắm. Còn tên Trần Lệ kia nữa, đợi Trần Thuyên bắt được hắn, nàng nhất định phải treo ngược hắn lên cây một ngày một đêm, đẩy qua đẩy lại cho hắn làm cái xích đu!

***

Cảm giác được mình bị vác lên rồi quẳng xuống nền đất cứng quèo, xương cụt tưởng như sắp vỡ. Thuấn Thần nhịn không đưa tay xoa. Đang thể hiện khí thế có chết cũng chẳng sờn đầy oai hùng mà lại đưa tay xoa mông thì nực cười lắm!

Trương Hổ cũng bị vứt xuống bên cạnh nàng. Chỉ nghe tiếng bịch nặng nề. Thuấn Thần có hơi lo lắng. Trên chân hắn vừa bị tên bắn, động mạnh thế hẳn là rất đau. Phải tìm cách nhanh chóng thoát ra. Nếu không, để vết thương xử lý chậm trễ rồi nhiễm trùng gì đó thì nguy to.

"Các người ra ngoài đi. Cứ để hắn trong phòng ta là được." Giọng của Trần Lệ vang lên.

Tiếng cửa khép lại. Sau đó căn phòng trở nên yên tĩnh, Thuấn Thần tưởng Trần Lệ vứt nàng và Trương Hổ ở đây rồi rời đi, đợi hồi lâu, đang định cựa quậy thì đột nhiên nghe một tràng ho xé họng.

Thuấn Thần nghi hoặc: Là Trần Lệ? Ngày đó chuyện hắn dùng bệnh lao để giả chết, xem ra cũng không hẳn là bịa?

Nghĩ vậy, Thuấn Thần rất quyết đoán, co hai đầu gối lên, vùi mặt vào đó.

Đùa à, mặc dù trên đầu vẫn đang đeo bao vải, có thể coi như khẩu trang, nhưng để an toàn hơn thì vẫn phải che kín chút nữa, nếu không lỡ mắc bệnh lao thì khác nào cầm chắc tấm vé làm lại cuộc đời?


Trần Lệ nhìn hành động của Thuấn Thần, lập tức hiểu nàng đang nghĩ gì, tức tới mức sắp ho cả phổi ra ngoài.

Hồi lâu sau, hắn mới vuốt ngực, cất giọng khàn khàn giễu cợt: "Không phải bệnh lao. Nếu ta mắc bệnh lao thật, thì còn sống được tới giờ sao?"

Chẳng qua chỉ là căn bệnh đã nhiều năm. Trước đây uống thuốc hàng ngày có thể làm dịu cơn ho. Nhưng từ khi người đó rời đi, không còn ai nhắc nhở, hắn cũng bỏ chuyện đó qua một bên.

Thuấn Thần nghe vậy cũng hơi ngại ngùng, ngẩng lên, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Ồ, vậy thì tốt quá."

"Ta lừa ngươi đấy."

"..."

Không khí gần như đông cứng. Tới khi Thuấn Thần phân vân không biết mình có nên khen hắn hài hước hay không, thì Trần Lệ bước tới kéo bao vải ra khỏi đầu nàng và Trương Hổ.

Đột ngột tiếp xúc với ánh sáng khiến mắt nàng hơi nheo lại, nhưng vẫn kiên trì ngẩng lên nhìn Trần Lệ.

Nhan sắc, dáng người, hoàn cảnh có thể thua, chứ khí thế thì không được!

Chẳng ngờ, Trần Lệ cũng nhìn lại nàng chăm chú, trước cái nhìn như muốn lột một lớp da ấy, Thuấn Thần gai gai sống lưng. Ngay sau đó, Trần Lệ đột nhiên hỏi một câu chẳng hiểu ra sao:

"Ngươi và Trần Thuyên có quan hệ gì?"

***

Nàng và Trần Thuyên có quan hệ gì? Ý của trần Lệ là thế nào? Sao đột nhiên lại hỏi câu này?

Thuấn Thần sững người trong giây lát, trong đầu hiện lên toàn dấu hỏi chấm nhưng vẫn nhanh chóng đáp: "Tất nhiên ta là bề tôi trung thành của Quan gia."

Ngừng một lát, nàng hắng giọng: "Ta thấy ngươi dùng ta để uy hiếp bệ hạ là chuyện ngu ngốc nhất đấy. Không có tác dụng đâu."


Câu trả lời này có vẻ không làm Trần Lệ hài lòng, hắn cười mỉa mai: "Ngươi định lừa ai? Ngoại trừ Hoàng đế, ám vệ chỉ bảo vệ người quan trọng nhất với Hoàng đế. Người quan trọng nhất với Trần Thuyên là một tên bề tôi hả? Ngươi đang kể chuyện cười đấy à?"

Thuấn Thần hóa đá, tim hẫng một nhịp.

"May mắn làm sao ngươi lại lọt vào tay ta. Hắn khiến người quan trọng với ta chết vì ta, vậy ta phải cho hắn tận mắt nhìn người quan trọng với hắn chết vì hắn rồi mới giết hắn." Mắt Trần Lệ lóe lên tia sáng thích thú.

Ngược lại với Trương Hổ giận dữ thét hỏi "Ngươi là ai?", Thuấn Thần lại trầm tĩnh hẳn đi.

Hóa ra là vậy, hóa ra hắn biết quan hệ của bọn họ, cho nên mới giữ lại mạng của nàng, dùng mạng của nàng uy hiếp Trần Thuyên. Vậy mà khi nãy nàng cứ tưởng hắn mèo mù vớ được cá rán chứ.

Trần Lệ không quan tâm tới Trương Hổ, tiếp tục nhìn nàng chế giễu: "Cứ tưởng Trần Thuyên làm vua thế nào, hóa ra cũng đem lòng yêu một tên đực rựa. Có gì hơn so với ta chứ?"

"Chàng không phản bội quốc gia, không cấu kết với Chiêm Thành, cha của chàng cũng không phải kẻ hèn nhát." Thuấn Thần nhẹ nhàng trả lời.

Câu trả lời này đã chạm tới giới hạn của Trần Lệ.

Hắn nổi trận lôi đình đạp nàng túi bụi.

Trương Hổ hốt hoảng muốn lao tới dùng thân mình che cho nàng, cũng bị hắn đá ngã ngửa qua một bên.

Thuấn Thần theo bản năng cuộn mình trên đất, nghiến chặt răng không kêu tiếng nào.

Nàng nhắm mắt một hồi, nghĩ thầm: Con gà bệnh này tức lên đánh người cũng ra trò đấy nhỉ? Mình mới khích một câu đã nổi bão rồi, còn kém quá. Tốt nhất đừng để bà đây thoát ra được, nếu không đến lúc đó bà đây sẽ dạy mi phải đánh người thế nào.

Trần Lệ đã mệt, đứng một bên thở dốc, sau đó trói nàng và Trương Hổ vào cột nhà, xong xuôi mới rút ra một con dao, cười gằn: "Đừng nghĩ ta chưa thể giết chết ngươi thì không có cách nào khiến ngươi sống dở chết dở."

Thuấn Thần vẫn bất động, như đang chờ lưỡi dao kia hạ xuống. Chỉ là nàng không ngờ, con dao đó chẳng cắm vào da thịt mình, mà lại xé toạc áo nàng.


Sau đó, bầu không khí chìm vào im lặng.

Trần Lệ sửng sốt, con dao trên tay cũng không biết nên giơ lên hay hạ xuống. Hắn chỉ định tặng tên Đoàn Nhữ Hài đáng chết này vài nhát dao trên thân, nên mới xé áo gã ta ra trước cho tiện thôi mà? Vậy mà trước mắt hắn là cái gì thế này?

Một đôi gò bồng đảo của nữ nhi bị băng vải ép phẳng lì?

Mắt hắn! Ai đó tới rửa mắt cho hắn!

Còn Trương Hổ trước giờ chưa từng tiếp xúc thân cận với nữ nhi, trừng mắt nhìn một hồi mới phản ứng lại được, mặt thoắt cái đỏ bừng, quay vội đi chỗ khác.

Sau phút bàng hoàng, Trần Lệ cười lớn: "Hóa ra ngươi là nữ nhi? Đại quan triều đình lại là một nữ nhi, nếu tin tức này truyền ra, ngươi nghĩ sẽ thế nào?"

Thuấn Thần cười nhạt: "Dù sao cũng sắp phải chết, còn cần quan tâm sau khi chết thế nào sao?"

Trần Lệ va phải tảng bông, cụt hứng, hừ một tiếng:

"Tạm tha cho ngươi." Sau đó phất tay áo bỏ đi.

Thuấn Thần đen mặt, chửi thầm một câu Tên thần kinh. Việc cần làm thì không làm, việc thừa thãi không cần thì lại làm.

"Đoàn Mật viện sứ, sao khi nãy ngài lại kích động hắn?" Trương Hổ đã hồi tỉnh lại sau cú sốc, nhỏ giọng hỏi.

Trong trường hợp này, chọc tức kẻ bắt giữ, ai cũng thấy là hành động thiếu suy nghĩ, không giống Đoàn Mật viện sứ mà hắn biết chút nào.

Thuấn Thần cười khổ:

"Nếu không chết, mạng ta sẽ là thứ khiến Quan gia gặp nguy hiểm. Vậy thì thà khiến Trần Lệ mất khống chế mà giết ta, vậy thì Quan gia sẽ được an toàn." Cứ để máu nhuộm lên quan bào này của ta. Chỉ cần có thể đổi lại cho chàng một giang sơn như họa, thiên hạ thái bình, cái giá nào ta cũng sẽ chấp nhận.

Trương Hổ nghe nàng nói hết, trong dạ như có nham thạch sôi trào, hắn nhẫn nhịn, cuối cũng vẫn không thể ngăn được cơn giận: "Ngài không thể làm như vậy được! Cách duy nhất để Quan gia có thể bình an chỉ có giết chết Trần Lệ. Ngài đi rồi còn ai giúp Quan gia diệt trừ hắn? Ngài trước giờ vẫn luôn thấu đáo, sao hiện tại lại nghĩ quẩn như vậy chứ?"

Thuấn Thần ngẩn người. Sự bi quan nãy giờ bị lời trách mắng của Trương Hổ rửa trôi sạch.

Phải, không giống nàng chút nào. Nàng từ khi biết mình tự rơi vào bẫy thì luôn tự trách bản thân, chỉ nghĩ được làm sao để không liên lụy chàng. Nếu nàng không bỏ đoàn của Trần Quốc Chẩn để về trước, sẽ chẳng có những chuyện này xảy ra. Nàng cảm thấy mình khiến quá nhiều người bị liên lụy, cho nên mới vơ tội lỗi vào người, nhận hết trách nhiệm.

Khi ấy nàng ôm tư tưởng như vậy, Trần Lệ lại mắng nhiếc Trần Thuyên, nàng không nhịn được, chưa suy nghĩ kĩ càng đã thực hiện kế hoạch mà nàng cho là triệt để nhất vào thời điểm đó.


"Đúng là bản quan quá nông cạn rồi. Trương Hổ, cảm ơn ngươi." Thuấn Thần lập tức nhận sai.

Trương Hổ sau khi bình tĩnh mới nhận ra mình vừa mắng đại quan triều đình là ngu ngốc, còn đang xoắn xuýt, nghe vậy lập tức thấy ngượng ngùng: "Trương Hổ không dám."

Thuấn Thần hít thở thật sâu cho máu lưu thông lên não, bắt đầu hoạt động. Hiện giờ cách có vẻ đơn giản nhất là bỏ trốn.

Nhìn lại đội hình: Một kẻ què và một kẻ vô dụng vừa bị ăn đập.

Hừm...

Nhìn lại phòng ốc, cửa gỗ, cửa sổ có song chắn, mái lợp nhiều lớp. Chậc! Tên Trần Lệ này tuy đi đày nhưng chắc chắn có tàng trữ của riêng! Có kẻ nào đang bị truy nã lại mua được nhà cao cửa rộng vững chãi chắc chắn thế này không? Sợ bão còn không bay được mảnh ngói ấy chứ!

Tạm thời bỏ qua phương án này.

Giết Trần Lệ?

Tóm tắt tình hình:

Quân địch: Hơi yếu nhưng vũ trang đầy đủ, có viện trợ.

Quân ta: Cũng khỏe nhưng tạm thời vô dụng, tay không tấc sắt, số lượng gấp đôi nhưng không có viện trợ.

Có khả năng thắng nào không nhỉ?

Nhắc mới nhớ, khi nãy adrenalin (*) tiết ra, không thấy đau đớn gì, bây giờ mới phát hiện toàn thân bầm tím, nhức nhối khắp nơi. Đúng là một phút nông nổi, tự làm tự chịu, họa từ miệng mà ra.

(*)

Nàng còn đang đau đầu chưa giải được bài toán khó này, trời đã rạng sáng. Khi nghe tiếng gà lác đác vang lên xa xa, Thuấn Thần mới giật mình.

Đã một đêm trôi qua rồi.

- Hết chương 47 -

Bình Luận (0)
Comment