Trước khi mọi người đọc truyện xin dành ra vài giây đọc lời nhắn nhủ làm nhảm của Khuê nhé
1. Đừng hỏi Khuê vì sao thế này, cái kia đâu, sao tự nhiên vậy, mạch truyện gì lạ vậy, híc chính Khuê lúc edit con thắc mắc "Thế này là sao a~ " nhưng tg viết sao thì Khuê đã cô gắng truyền dạt sát ý nhất có thể rồi ạ.
2. Con gái của Sâm Linh tác giả để là Khen ngợi, Khen ngợi? tên nên gọi thế nào a?? Nên Khuê làm liều gọi là bé ngoan, thỉnh các bạn không trách
3.lời cuối của tác giả đúng dài thiệt mà nội dung thì không bao nhiêu cả, m xin khong edit, nhưng minh cũng post luôn vì sẽ có những bạn chuyên đọc cv sẽ hiểu
4. Khuê là lần đầu edit cũng biết mình edit không mươt như bạn đầu tiên, nhiều lúc edit xong đọc lại "câu cú gì thế này", nhưng đây cũng là công sức của mình, mong được mọi người quan tâm và ủng hộ
nói Tg giờ Khuê thấy mình còn dài dòng hơn nữa cáo lỗi a ^:)^ chính thức chia tay chia chưn chia nhà với 2 bạn nhỏ Sâm Linh
Mọi thứ đều giống như trở nên không còn quan trọng. Tận đáy lòng anh cảm thấy bình yên, nhớ lại những kỉ niệm, đều là tốt đẹp, như vậy đã đủ rồi.
Ở tiệc đính hôn chỉ còn mình anh, cả đại sảnh ồ lên, tân khách kinh ngạc. Nhưng nhân vật chính bị nghị luận là anh lại thấy vô cùng thoải mái, thấy được giải thoát.
Anh ngồi ở phòng nghỉ uống trà, đọc sách, giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, dường như chỉ là đang trãi qua một buổi chiều bình thường.
Thịnh ba phẫn nộ đi vào, trên mặt đều là giận dữ và nghiêm khắc đến đáng sợ. Thịnh mẹ ngăn cản mấy lần cũng không được, là người có ý thức chăm sóc tốt sức khỏe cho nên vào giờ phút này ông như có như không vô cùng linh hoạt bước tới nắm lấy cổ áo Thịnh Nghiệp Sâm, khóe miện run run muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói được.
Ông ngồi trên ghế sofa cách Thịnh Nghiệp Sâm không xa, nghiệng đầu nhìn cũng không thèm nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một chút nào. Cuối cùng vẫn là Thịnh mẹ mở lời phá không khí căng thẳng trước: "Quên đi, con bé Diệp gia không muốn gả, cưỡng ép thì có được gì?"
"Bà hỏi một chút chuyện tốt của con trai mình xem! Rốt cuộc là sao lại thế này!"
"Nó không muốn cưới, ý nghĩa không phải giống nhau sao?" Thịnh mẹ mày cũng nhíu lại: "Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý, tôi nói ông chịu nghe không? Mọi chuyện đều do ông an bài, kết quả thế nào?"
Thịnh ba dột nhiên đưa tay gạt bàn trà, nước trà văng tung tóe trên người Tịnh Nghiệp Sâm.
Anh chậm rãi đứng dậy, đem mọi thứ trên người, từ chìa khóa nhà trọ, chìa khóa xe, ví tiền trừ chứng minh thư, anh không giữ lại gì cả.
Anh đem tất cả để vào tay Thịnh ba, bình tĩnh ứng phó với cơn thịnh nộ của ba mình.
"Những điều này là do ba cho, hiện tại con trả lại cho ba." Giọng điệu của anh rất bình thường: "Ba, mẹ, cảm tạ hai người đã cho con sinh mệnh, nếu như không có sinh mệnh, con không thể nào biết được trong cuộc đời con người điều gì là quan trọng nhất."
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không đúng, kỳ thật cho tới bây giờ con vẫn chưa rõ ràng cái gì quan trọng nhất với đời người, nhưng con có thể khẳng định, không phải tiền không phải địa vị cũng không là danh lợi." anh không hể sợ hãi nhìn ba mẹ có chút xa lạ của mình: "Con cho đến nay vẫn không hiểu được các người, đến bây giờ vẫn còn suy nghĩ mọi chuyện thật đơn giản (chém banh luôn, không hiểu, suy nghĩ tố tố là cái suy nghĩ gì a~). Thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho việc làm trái ý ba mẹ của con, con không nghĩ mình sẽ trãi qua cuộc sống như vậy. "
Anh bỗng nhiên quỳ xuống, bùm một tiếng cả đầu gối đều chạm mạnh xuống sàn, vô cùng trịnh trọng hướng ba mẹ mình dập đầu một cái: "Con phải đi, con muốn đi tìm điều quan trọng nhất của mình, ba mẹ xin hãy bảo trọng. "
Phẩy nhẹ bụi trên quần, Thịnh Nghiệp Sâm cô độc bước ra ngoài, để lại sau lưng gương mặt trầm tư của cha mẹ.
Giọng nói của Thịnh ba ở sau lưng anh vang lên: “Trong lòng người rõ ràng biết cô ta đã đi rồi. Ngươi căn bản không hiểu cái gì là yêu, ngươi chỉ có hai bàn tay trắng, có tư cách gì yêu? "
Thịnh Nghiệp Sâm vô cùng thoải mái hai tay thò vào túi tiền, rõ ràng hai bàn tay trắng, lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như không còn có cái gì có thể ngăn cản anh đi về phía trước.
"Yêu nếu có điều kiện, thì không phải là yêu." Thịnh Nghiệp Sâm mở cửa phòng bước ra, trước khi rời đi, vô cùng chắc chắn nói: “Cho dù là chân trời góc bể con cũng sẽ tìm được cô ấy.”
. . . . . .
Mang theo vòng tay quý giá của Lục Tắc Linh cùng cặp nhẫn bạc cô đã mua nhiều năm trước, Thinh Nghiệp Sâm đi vào dòng người tấp nập, giống như không có đích cuối cùng.
Bước chân hiện tại có cảm giác chân thực, không như trước kia chỉ là cảm giác phù phiếm không thực. Anh rốt cục hiểu được ban đầu lúc Lục Tắc Linh cố chấp, đập nồi dìm thuyền, liều lĩnh, đơn giản là thương anh.
Bây giờ người đổi lại là anh, cô sẽ tha thứ anh sao? Đón nhận anh không? Anh không biết chắc, nhưng anh tin tưởng mình sẽ không lại hối tiếc.
Em có tin không? Cố chấp cũng là một loại bệnh truyền nhiễm.
Có một loại yêu, không thể dùng lời giải thích, chỉ là không phải cô không thể.(quá âu thuẫn a~)
** phi giấy thư lần ngoại, ứng quần chúng yêu cầu mà viết, phi thường phá hư toàn văn phong cách, thỉnh xem quan tự giúp mình quan khán **