Editor: Kiều Tiếu
Đang bận trò chuyện, Nam Tinh nhận được điện thoại của Quyền Tự.
Cô nhìn thoáng qua màn hình, mở miệng nói.
"Em ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Nói xong, liền rời khỏi phòng riêng.
Lúc Nam Tinh rời đi, Tây Nguyên ngẩng đầu, con ngươi lạnh nhạt nhìn lướt qua bóng dáng rời đi của cô.
Phòng riêng trầm mặc vài giây, Tây Nguyên bỗng nhiên mở miệng.
"Không cần lo lắng cho em gái của em."
Nam Tình ngẩn người.
Tây Nguyên nắm lấy tay của Nam Tình.
"Đàn ông bình thường đánh không lại con bé."
Nếu như lời này được nói ra từ miệng của người khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy họ đang nói giỡn với cô.
Cố tình, người nói ra lời này chính là Tây Nguyên.
Người đàn ông này bình thường không thích nói một lời, nhưng một khi đã mở miệng, những kinh nghiệm trước đó đều chứng minh, lời hắn nói ra thường thường là đúng.
Nam Tình nửa tin nửa ngờ.
Nam Tinh mới 18 tuổi, tay chân nhỏ nhắn thế kia sao có thể đánh thắng được đàn ông?
Ngoài phòng riêng, Tống Cảnh Hiên dựa vào ven tường, bộ dáng cà lơ phất phơ không thèm để ý.
Cấp dưới ở bên đang báo cáo tình huống.
Tống Cảnh Hiên híp híp mắt, dáng vẻ nghiêm túc khó có được.
"Cậu xác định là hắn?"
Sắc mặt của cấp dưới nghiêm túc.
"Vâng, người của chúng ta đã điều tra ra Peter và Lộ Dịch An đã từng tiếp xúc với hắn."
Tống Cảnh Hiên đeo kính râm lên, nhìn sâu vào bên trong phòng riêng ở cuối nhà hàng, như suy tư gì.
Cấp dưới nhíu mày.
"Thượng giáo, Tây Nguyên đã nhập cảnh, chắc không phải là tính dọn một bộ phận sự nghiệp ở nước ngoài của hắn vào trong nước đó chứ?"
Giọng điệu lúc nói chuyện mang theo vẻ ngưng trọng.
Tống Cảnh Hiên biếng nhác nói.
"Trừ phi đầu óc của hắn bị cửa kẹp, bằng không sẽ không làm như vậy."
Ở nước ngoài, sinh kế súng ống thuộc sự quản lý của tập đoàn tài chính tư nhân, vậy nên súng ống tràn lan nghiêm trọng. Mà sau lưng chính phủ lại cần tập đoàn tài chính tư nhân duy trì, hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhưng mà trong nước lại quản cực kỳ nghiêm về khoản súng ống, thuộc sự quản lý của chính phủ, tính chất không giống nhau.
Sinh ý súng ống đạn dược ở ngoại cảnh không chen chân nổi vào trong nước.
Điều khiến hắn nghi hoặc chính là, đầu lĩnh súng ống đạn dược chạy tới đây làm gì?
Càng quan trọng hơn là, hai gã đại tướng cấp dưới của Tây Nguyên là Lộ Dịch An và Peter cũng theo tới, không thể không nhìn chằm chằm.
Trong lúc cân nhắc, phòng riêng ở tận cùng bên trong vang lên một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng được mở ra.
Nam Tinh từ bên trong đi ra.
Mí máy của Tống Cảnh Hiên nháy nháy, tháo kính râm xuống nhìn kỹ.
Người kia đúng thật là Nam Tinh.
Nam Tinh nhỏ giọng nói chuyện với đầu bên kia điện thoại.
"Một lát nữa em sẽ về."
Bên kia điện thoại không biết đã nói cái gì, thoáng chốc mặt của Nam Tinh đỏ lên, ấp úng nói.
"Là anh kêu em cắn."
Rất nhanh, Nam Tinh xoa xoa góc áo.
"Vậy lần sau em sẽ cắn nhẹ chút."
Vừa mới dứt lời, Nam Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Cảnh Hiên đang đứng ở chỗ ngoặt hành lang.
Cô sửng sốt, sau đó dời tầm mắt.
Đầu bên kia điện thoại lại nói thêm vài câu, Nam Tinh nhanh chóng lên tiếng.
"Ừm, em cúp trước."
Sau đó vội vàng cúp máy.
Tống Cảnh Hiên đi về phía Nam Tinh, cười cười mang theo vẻ chế nhạo.
"Cô bạn nhỏ, trùng hợp vậy a."
Nam Tinh nghĩ đến những lời nói chuyện khi nãy đều bị hắn nghe được, sợ hắn cố ý đùa giỡn, cô tính xoay người rời đi.
Kết quả còn chưa đi được hai bước, đã bị Tống Cảnh Hiên gọi lại.
"Ai ai ai, bạn nhỏ đừng vội đi, chú có chuyện đứng đắn muốn hỏi cháu."
Nam Tinh liếc hắn một cái, bước chân dừng lại.
“Chuyện gì?”
Tống Cảnh Hiên nâng nâng cằm,
"Cháu đang ăn cơm với ai ở trong đó?"
Hắn vừa mở miệng, Nam Tinh đã biết hắn vì ai mà tới.
Nam Tinh nhìn hắn, hỏi.
"Chú đến đây là vì Tây Nguyên?"
Tống Cảnh Hiên nhướn mày,
"Cháu biết hắn?”
“Hắn hiện tại đang ở bên trong.”
Trong mắt Tống Cảnh Hiên nhanh chóng hiện lên vẻ tối tăm.
Nhưng mà rất nhanh, hắn không biết nghĩ tới cái gì, sáp lại gần Nam Tinh.
"Cô bạn nhỏ à, cháu cảm thấy cái tên Tây Nguyên kia tốt hơn, hay là A Tự tốt hơn?"
Cấp dưới ở đằng sau nhịn không được ho khan nhắc nhở một tiếng.
Không khí vừa mới ngưng trọng được một tí, nháy mắt đã bị lời nói của cấp trên đập tan không khí mất tiêu.
Các chuyện khác đâu có thấy thượng giáo tích cực gì đâu, chỉ riêng chuyện bát quái, thực tích cực.
Nhưng mà, Tống Cảnh Hiên tỏ vẻ không hề nghe hiểu lời nhắc nhở của cấp dưới, cực kỳ tò mò chờ Nam Tinh trả lời.
Hắn mở miệng, ân cần dụ dỗ.
"Cái khác không nói, chỉ riêng bàn chuyện thân thể thôi, thì Tây Nguyên ăn đứt nhỉ? Thân thể bệnh tật ương ưởng như Quyền Tự, không lẽ cháu ở nhà cùng hắn, bị đè nén lâu quá cho nên mới phải chạy ra ngoài?"
Nam Tinh nhấp nhấp môi.
"Thân thể của anh ấy sẽ tốt lên."
Nói xong, nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Lời 'châm ngòi ly gián' tới bên miệng thì bị Tống Cảnh Hiên nuốt ngược vào trong.
Ừm, cô bạn nhỏ đối với tên biếи ŧɦái chết tiệt đó trung trinh như một.
Hàn huyên đơn giản vài câu, Nam Tinh liền quay về phòng riêng.
Cô vừa mới rời đi.
Cấp dưới nhịn không được hỏi.
“Thượng giáo, làm sao bây giờ?”
Tống Cảnh Hiên lười biếng nói.
“Tây Nguyên tiên sinh chính thức nhập cảnh, không phải nhập cư trái phép, cũng không có làm chuyện trái pháp luật phạm tội gì, gì mà làm sao bây giờ?”
Cấp dưới gật gật đầu, cũng cảm thấy lời thượng giáo nói rất đúng.
“Chúng ta đây, rút lui trước?”
Nói vừa dứt câu, liền thấy Tống Cảnh Hiên móc điện thoại ra, gõ một dãy số gọi ngay cho Quyền Tự.
Không lâu sau, điện thoại kết nối.
Tống Cảnh Hiên cười hì hì mở miệng.
"A Tự, anh nghe cấp dưới của anh hội báo, cô bạn nhỏ đang ăn cơm cùng với Tây Nguyên a."
Đầu bên kia điện thoại không có động tĩnh.
Tống Cảnh Hiên dựa vào ven tường, lười biếng.
"Cô bạn nhỏ người gặp người thích, tay chân lại mạnh mẽ, nhỡ cô ấy thấy hứng thú chút ít với súng ống đạn dược thì sao? Cái tên buôn lậu Tây Nguyên có lẽ lại hợp ăn uống của cô bạn nhỏ nhà chú thì sao nhỉ?"
Nghe vậy, rốt cuộc đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói khàn khàn.
"Ở đâu?"
Tống Cảnh Hiên lập tức mở miệng báo địa chỉ.
Cấp dưới xem xong, hết sửng sốt thì vẫn là sửng sốt.
Vậy là, thả Quyền Tự tiên sinh ra?
Chờ điện thoại vừa cúp, cấp dưới nhịn không được mở miệng.
“Lão đại, vạn nhất Tây Nguyên thật sự coi trọng Nam Tinh tiểu thư thì làm sao bây giờ?”
Mí mắt của Tống Cảnh Hiên giật giật.
"A, chuyện này, tôi đúng là không nghĩ tới.”
Đến lúc đó Quyền Tự tới đây, hai người này nếu thật vì Nam Tinh mà đánh nhau... Chậc.
Tống Cảnh Hiên xoa nhẹ mi tâm.
"Không sao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến."
Người ở trong phòng còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu.
Một bữa ăn trưa yên tĩnh đang diễn ra.
Nam Vũ vì còn phải huấn luyện điện cạnh nên ăn chẳng được bao lâu thì đã rời đi.
Phòng riêng chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Nam Tình uống một miếng nước, rốt cuộc lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.
"Tiền đủ không?"
Nghe vậy, Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn qua.
Nam Tình lấy một chiếc thẻ từ trong túi ra, đưa qua.
"Bên trong có 50 vạn."
Nói xong, cô như thể nhớ tới cái gì, khẽ nhíu mày dặn dò một câu.
"Tiền này, chính em cầm."
Cô dừng một chút lại nói.
"Nếu em tin tưởng tên tiểu bạch kiểm kia như vậy, có rảnh thì mang hắn đến ra mắt chị."
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Giây tiếp theo, kẽo kẹt, cửa phòng được đẩy ra.
Một khuôn mặt tuấn mỹ ốm yếu ánh vào mi mắt.
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự nâng lên, đảo qua mọi người trong phòng, tự phụ mà lười biếng.
Nam Tình đầu tiên là sửng sốt.
“Quyền tiên sinh?”
Gọi xong, Nam Tình nghĩ đến Nam gia và Quyền gia đang có hạng mục hợp tác chung xây dựng làng du lịch, trên mặt rất nhanh treo lên nụ cười.
Còn Tây Nguyên, đầu tiên là nhìn thoáng qua Nam Tình, sau đó giương mắt nhìn Quyền Tự, ánh mắt lạnh băng hờ hững.