Editor: Kiều Tiếu (làm tiểu luận cuối kỳ mà khum biết làm thì làm thế nào???? - Thì ngồi edit truyện )
Bác gái Chu nói xong, cảm thấy bản thân dùng từ không đúng lắm, bèn giải thích.
"Nam Tinh, cháu gả vào Chu gia cũng không phải là trèo cao. Cháu hoàn toàn xứng đáng, cháu ưu tú như thế, nếu cháu là con dâu bác, nằm mơ bác cũng sẽ cười tỉnh."
Nam Tinh lẳng lặng nghe, không nói gì.
Trước kia nguyên thân bị Chu Mạc đẩy ra chắn đạn cho Liễu Huyên Nhu, thái độ của bác gái Chu đối với nguyên thân không hề tốt như này.
Bởi vì ghét bỏ cô đi ra từ cô nhi viện, khi nói chuyện, cố ý vô tình toát ra vẻ coi khinh.
Hiện giờ, đột nhiên nghe thấy giọng điệu này từ miệng của bác gái Chu, Nam Tinh không khỏi nhìn bà ta thêm vài lần.
Cô thực nghiêm túc cường điệu thêm một lần.
"Bác gái, cháu đã giải trừ hôn ước với Chu Mạc, không thể nào tái hợp được nữa."
Trên giường bệnh, Liễu Huyên Nhu nắm chặt khăn trải giường, hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, rõ là Nam Tinh đang nói chuyện với mẹ Chu, nhưng lời trò chuyện của hai người lại sống sờ sờ nhục nhã cô ta.
Không lâu sau, bác gái Chu rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Nam Tinh và Liễu Huyên Nhu.
Không khí yên tĩnh, cuối cùng vẫn là Nam Tinh mở miệng trước.
“Dưỡng bệnh cho tốt.”
Nước mắt vốn đang cố kìm nén của Liễu Huyên Nhu đột nhiên như vỡ đê, chảy xuôi xuống.
"Nam Tinh, trước đó cô từng có hôn ước với Chu Mạc?"
Vừa khóc vừa không thể tin được mà chất vấn.
Nam Tinh khẽ nhíu mày.
Sao mấy người này cứ thích bẻ lái sang đề tài này thế nhỉ?
Không đợi cô trả lời, sắc mặt của Liễu Huyên Nhu tái nhợt, thân thể run run, giọng nói nghẹn ngào.
“Cho nên, cô từ sớm đã biết tôi là ai, đúng không?"
"Có nghe người khác nhắc qua."
Nam Tinh vừa dứt lời, Liễu Huyên Nhu lập tức không thể tin được, bi thương hỏi.
"Vậy vì sao cô lại không nói?"
Liễu Huyên Nhu chất vấn, lọt vào tai Nam Tinh thì chỉ cảm thấy không thể nào hiểu được.
"Tại sao tôi phải nói?"
Nhớ lại những khoảnh khắc phải chịu ủy khuất từ trước tới nay làm cho Liễu Huyên Nhu như muốn nổ mất.
"Rõ là cô biết chuyện của tôi với Chu Mạc, rõ là cô từng có hôn ước với Chu Mạc, vậy mà lại coi tôi như một con ngốc chẳng hề hay biết gì?"
Giọng nói của Nam Tinh lãnh đạm.
"Liễu Huyên Nhu, tôi và cô rất thân?"
Một câu thôi nhưng lại đánh thức cô ta, sắc mặt của Liễu Huyên Nhu đột ngột đỏ lên, lập tức câm miệng. (KT: Lúc đầu tức quá muốn dịch là câm mồm, nhưng thui, dùng từ miệng cho nó nhẹ nhàng :)))))
Cũng đúng, người ta đâu có nghĩa vụ phải nói cho cô biết.
Bộ dáng xinh đẹp nhu nhược, nước mắt lạch tạch rơi xuống.
"Thực xin lỗi. Tôi chỉ là, không biết nên làm thế nào mới tốt. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh Chu Mạc thật lâu thật lâu, nhưng toàn thế giới lại không cho phép.
Tôi cũng biết tôi không nên theo Chu Mạc về đây, nhưng tự anh ấy đã đến đón tôi đi, Nam Tinh, tôi không có gia thế để chống đỡ như cô, cũng không có mệnh tốt như cô, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, tôi chỉ muốn sinh hoạt giống như người bình thường, ông trời không cho tôi như nguyện, tôi phải làm sao bây giờ?"
Nói xong, tất cả ủy khuất trong lòng Liễu Huyên Nhu phun trào, ô ô khóc lên.
Nam Tinh không có chút cảm tình dao động.
"Nếu cô muốn sinh hoạt như những người khác, vậy thì đi thương lượng với bác gái Chu, bà ấy nhất định sẽ thỏa mãn cô. Giờ bà ấy còn chưa đi xa, muốn tôi gọi bà ấy lại đây cho cô không?"
Liễu Huyên Nhu không thể tin được rằng Nam Tinh sẽ nói ra mấy lời như vậy.
"Cô, cô còn thích Chu Mạc?"
Nam Tinh nhíu mày.
Nói chuyện phiếm với người không có khả năng nghe hiểu, dù cho có nói cái gì đi nữa thì cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cô cảm nhận được ở đằng sau có người đi tới.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Quyền Tự đứng ở cửa phòng bệnh.
Hắn mặc một bộ đồ thuần trắng bện sam, một bàn tay chống lên khung cửa, bộ dáng tuấn mỹ, sắc mặt tái nhợt mang theo vẻ tự phụ từ trong xương cốt.
Con ngươi màu xám nhạt của hắn rũ xuống, giọng nói khàn khàn.
"Tôi tới có phần không khéo a."
Liễu Huyên Nhu trợn tròn mắt một lát.
“Thiếu, thiếu gia?”
Nước mắt trên mặt đột nhiên ngừng, cô ta chưa từng nghĩ tới Quyền Tự sẽ đến đây.
Nhưng mà cô ta vừa dứt lời, liền nhìn thấy Nam Tinh đi qua.
Nam Tinh duỗi tay, lôi kéo quần áo của hắn, che khuất dấu vết ái muội trên xương quai xanh.
Cô vừa định thu tay lại thì lại bị Quyền Tự nắm chặt.
Hắn túm lấy, lôi kéo người tới trước mặt mình.
Nam Tinh sớm đã quen với những hành động kiểu này của hắn.
Nhẹ giọng hỏi,
"Sao anh biết em ở chỗ này?"
Quyền Tự ngẩng đầu, nhìn Nam Tinh hồi lâu, không nói chuyện.
Bạch Vũ ở cạnh cười nói,
“Nam Tinh tiểu thư, cô lên hot search, có người chụp ảnh cô đi vào trong bệnh viện. Thiếu gia cho rằng cô bị thương, cố ý gạt ngài ấy, nên tìm tới đây."
Nam Tinh chớp chớp mắt.
Cô đương nhiên không bị sao cả.
Nam Tinh lôi kéo Quyền Tự đi ra ngoài,
“Em không sao, chỉ đến thăm đồng sự bị thương mà thôi."
Quyền Tự chậm rãi nói.
"Tiểu Hoa còn có tinh lực thảo luận về vị hôn phu trước đó, hẳn là không có việc gì."
Nam Tinh đi được vài bước, khựng lại.
Cô đỡ trán.
Quả nhiên, bị nghe được.
Liễu Huyên Nhu ngồi trên giường, thân thể cứng còng, gắt gao túm chặt một góc chăn.
Nam Tinh có quen biết với thiếu gia?
Nhìn bộ dáng chủ động kia của Nam Tinh, hai người bọn họ hẳn là rất thân thuộc.
Liễu Huyên Nhu chỉ cảm thấy trời đất u ám.
Vì cái gì, những người cô ta nhận thức đều có liên quan tới Nam Tinh?
Người yêu cô là Chu Mạc, cũng từng có hôn ước với Nam Tinh.
Thiếu gia cao không thể chạm tới trong mắt cô, giờ lại ái muội với Nam Tinh.
Nam Tinh này, rốt cuộc đã làm cái gì?
Cô ta không nhịn được, rút ống tiêm trên tay xuống, chạy ra ngoài phòng bệnh.
Muốn nói vài câu với Quyền Tự.
Kết quả vừa mới chạy ra, cô ta đã trố tròn mắt đứng ở cửa.
Theo hành lang dài từ xa nhìn lại, ở góc cuối hành lang, Nam Tinh nắm lấy quần áo của thiếu gia, cưỡng bách hắn khom lưng, hôn hắn.
Liễu Huyên Nhu chỉ cảm thấy nội tâm có thứ gì đó sụp đổ điên đảo.
Ở trong trí nhớ của cô ta, từ nhỏ thân thể của thiếu gia đã không tốt, thực quái gở, một mình sinh hoạt trong một dãy nhà lầu rộng lớn.
Hồi còn sống ở Quyền gia, ngẫu nhiên cô ta sẽ nhìn xuyên qua hoa viên, thấy được hắn ở trước cửa sổ.
Cô thấy hắn ngồi trên xe lăn.
Hắn cực kỳ ghét bị người khác chạm vào, mỗi người đến bên hắn trò chuyện đều sẽ thực cẩn thận. Vào lúc sáng sớm, thi thoảng hắn sẽ đi dạo trong hoa viên, quan sát hoa cỏ ở nơi đó.
Lúc cô rời khỏi Quyền gia, thiếu gia như cũ vẫn là bộ dáng đó.
Bây giờ gặp lại, đột nhiên có một người con gái lớn lên rất giống cô, nhưng lại có thể đứng ở bên cạnh thiếu gia, trắng trợn táo bạo bức bách hắn hôn môi.
Phảng phất là đã ăn chắc thiếu gia rồi, không còn cơ hội để phản kháng.
Bạch nguyệt quang trong đáy lòng cô, người tự phụ cao không thể chạm tới, hiện giờ lại bị người ta đối đãi như vậy.
Liễu Huyên Nhu nắm chặt tay, sau đó lại buông ra.
Cuối hành lang, Nam Tinh hôn xong liền lôi kéo Quyền Tự đi vào trong thang máy.
Người đàn ông nào đó vừa rồi còn ăn dấm, sau khi được hôn, vẻ tối tăm lập tức tan đi.
Vừa bị kéo vào thang máy xong, đột nhiên giơ tay sửa lại bộ dáng ban nãy, ấn Nam Tinh lên vách tường thang máy.
Hắn kề sát vào, giọng nói nghẹn ngào.
"Tiểu Hoa, lại hôn một lần."
Hai người cách nhau thực sự rất gần, càng quan trọng hơn là, hắn bao vây con gái nhà người ta kín mít, ngoại trừ cách nghe theo lời hắn nói mà làm, thì căn bản không có con đường thứ hai có thể chọn.
Nam Tinh thò lại gần, bẹp một ngụm.
Quyền Tự khép nửa con ngươi, đầu gác lên đầu vai của Nam Tinh, tâm tình cực tốt.
“Tiểu Hoa thích hôn anh như vậy?”
Nam Tinh trầm mặc.
Đây là cô muốn hôn sao?
Đây là bị bắt hôn!