Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh nhìn thoáng qua người đại diện.
Người đại diện nhận thấy được tầm mắt của cô, cười nói:
"Sao thế? Có lời gì muốn nói với tôi à? Có phải là muốn ký hợp đồng với công ty của chúng tôi, sau đó tiến vào giới giải trí để phát triển?"
"Tôi nói cô ta già, cô ta hình như tức giận."
Nghe xong, tươi cười trên mặt người đại diện tức khắc cứng đờ.
"Cái, cái gì?"
Một hồi lâu mới phản ứng lại.
"Cô, cô chọc cô ta?"
Vài câu nói chuyện, chưa kịp phản ứng lại thì đã đi tới sân khấu rồi.
Nam Vũ dựa vào cây dương cầm, nâng mũ lưỡi trai lên, âm thanh trong trẻo lạnh nhạt:
"Bên này."
Nam Tinh lập tức vòng qua người đại diện, bước lên bậc thang.
Ngồi xuống cạnh Nam Vũ.
Hai người không nói lời nào, thanh âm hợp tấu của dương cầm đã chậm rãi chảy xuôi bên tai.
Người đại diện đứng dưới đài nhìn hai người, trong mắt ngập tràn vẻ kinh diễm và thưởng thức.
Thậm chí ngay cả chuyện về Cao Nhụy cũng vứt ra sau đầu.
Thật không hổ là hai chị em, chẳng sợ dù một câu cũng không nói thì vẫn ăn ý như cũ.
Hai chị em có giá trị nhan sắc rất cao, đôi mắt có nhiều điểm tương tự nhưng mỗi người lại có một vẻ đẹp riêng.
Người đại diện nắm chặt tay, trong lòng hạ quyết tâm.
Bằng bất cứ giá nào cũng phải đào Nam Tinh đến công ty của bọn họ.
Cô gái này tuyệt đối có thể bạo hỏa.
*
Một bên khác, trong phòng bệnh ngập tràn mùi nước sát trùng.
Bạch Vũ đẩy toa cơm trưa đi vào phòng bệnh, bánh xe của toa cọ xát vang thành tiếng, đánh vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
Hắn hạ giọng:
"Thiếu gia, nên ăn cơm."
Nghe vậy, lông mi đen dài của người đang nằm trên giường chợt run rẩy.
Chậm rãi ngẩng đầu lên.
Việc làm đầu tiên là hắn nhìn thoáng qua cửa lớn.
Bạch Vũ lập tức biết thiếu gia đang tìm ai, sau đó mở miệng.
"Nam tiểu thư không có tới."
Quyền Tự rũ mắt, che khuất đi ánh nhìn sâu kín.
Hắn nắm điện thoại di động, ấn một dãy số, sau đó gọi đi.
Đầu ngón tay của hắn nắm lấy bó hồng đặt cạnh giường bệnh, duỗi tay sờ lên một cánh hoa trong đó.
Sau một ngày một đêm, hoa đã bắt đầu có chút khô héo.
Rất nhanh, điện thoại kết nối thành công.
Nam Tinh nhận điện thoại, "Uy?"
Quyền Tự vừa nghe được giọng nói của Nam Tinh, hơi ngẩng đầu lên, con ngươi hơi khép, dưới ánh mặt trời, da thịt của hắn có vẻ tái nhợt, ốm yếu vô lực.
Giọng nói của hắn nghẹn ngào:
"Sao em còn chưa tới?"
Nam Tinh dừng lại động tác luyện đàn, sau đó đè thấp thanh âm mở miệng:
"Em chưa đồng ý sẽ đến tìm anh a."
Quyền Tự hơi hơi nghiêng đầu, con ngươi màu xám nhạt liếc qua bó hoa hồng, tay dùng sức, bứt một cánh hoa rơi xuống.
"Em vốn dĩ nên đến chỗ tôi ăn cơm, không cần phải đồng ý hay không."
Hắn bướng bỉnh lại bá đạo.
Nam Tinh mở miệng.
"Trưa hôm nay em có việc, không qua được. Chính anh ăn đi."
"Đang làm gì?"
"Em đang ở sân khấu nhà hát Bách Hoa luyện đàn dương cầm, buổi tối cần phải biểu diễn."
Quyền Tự dừng một chút,
"Hoa em tặng, khô."
"Vậy ném đi."
Cô trả lời rất đơn giản.
Nhưng thật ra bên kia điện thoại không nói gì.
Nam Tinh đợi nửa ngày, cũng không nghe được động tĩnh gì từ bên đó.
Cô nhìn di động, xác nhận vẫn đang trong cuộc trò chuyện.
"Uy? Anh còn đó không?"
Đối phương không đáp lại.
Cô suy nghĩ một lát, bổ sung một câu:
"Anh thực thích hoa à? Nếu thích thì bảo em, em sẽ tặng anh một bó."
Câu nói vừa dứt, bên kia điện thoại rốt cuộc có động tĩnh, chậm rãi tỏ vẻ không chút để ý, đáp:
"Được."
Phảng phất như thể Nam Tinh nhất định đòi mua hoa cho hắn, hắn không thể không tiếp nhận.
Cuối cùng, điện thoại cắt đứt.
Bạch Vũ không biết thiếu gia cùng Nam Tinh đã hàn huyên cái gì.
Nhưng mà, bó hoa hồng héo này xác thật nên bỏ đi.
"Thiếu gia, bó hoa hồng này có cần vứt ngay không?"
"Chờ một chút."
Bạch Vũ ngưng lại động tác duỗi tay.
Có chút kinh ngạc.
Bó hoa hồng này bắt đầu héo rũ, đối với người bình thường, khả năng không ngửi được mùi vị gì.
Nhưng đối với thiếu gia mà nói, hắn rõ ràng có thể ngửi được mùi hương hư thối.
Đó là lí do vì sao, trong phòng này không đặt bất kì đóa hoa tươi nào.
Cố tình, bó hoa hồng này là do Nam tiểu thư đưa.
Thiếu gia đặt bó hoa này ở đầu giường, nhịn một ngày một đêm cũng không ném nó đi.
Nửa giờ qua đi.
Bạch Vũ ôm một bó hoa hồng tươi mát đi vào phòng.
Bạch Vũ thấp giọng nói.
"Là Nam tiểu thư nhờ người đưa tới."
Quyền Tự nhấc mí mắt lên, con ngươi màu xám nhạt nhìn chằm chằm nó một lát, cánh môi đỏ thắm hơi cong lên, chậm rãi ra lệnh:
"Lại đây, đổi."
Bạch Vũ lập tức tiến lên, đón lấy đóa hoa hồng, rồi đặt bó mới ở đầu giường.
Quyền Tự vươn ngón tay tái nhợt, nhéo một cánh hoa, nhẹ nhàng giật giật, từng đóa hoa hồng rung lên từng đợt.
Hắn cong cong môi, lại mở miệng:
"Buổi tối hôm nay nhà hát lớn Bách Hoa có buổi diễn?"
Bạch Vũ sửng sốt, lập tức gọi điện thoại dò hỏi.
Rất nhanh, Bạch Vũ cúp điện thoại, hồi đáp:
"Tối nay là sinh nhật của một nam minh tinh tương đối hot, cả nhà hát Bách Hoa đã được bao trọn. Thiếu gia, ngài muốn đi xem?"
Vốn tâm tình của Quyền Tự rất tốt, nhéo mấy cánh hoa.
Bộ dáng này, tựa như coi bó hoa hồng thành Nam Tinh mà xoa bóp.
Bạch Vũ nói xong, động tác của Quyền Tự dừng lại, ý cười trên môi hắn nhạt dần.
"Sinh nhật của nam minh tinh, cô ấy đi diễn tấu?"
Cho nên mới không chịu về ăn cơm cùng hắn?
Nghĩ như vậy, tâm tình của Quyền Tự không thể nào tốt được.
Bạch Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.
Quyền Tự khẽ khép mắt, một hồi lâu, hắn cười nhẹ một tiếng:
"Chúng ta phải đi xem xem là vị minh tinh nào lại có năng lực lớn như vậy, có thể mời cô ấy đi diễn tấu trong buổi sinh nhật."
Tiếng cười kia, không có tí cảm xúc vui vẻ nào cả.
Bạch Vũ lên tiếng:
"Vâng, thiếu gia."
Rất nhanh, phòng bệnh lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Một bên khác.
Nam Tinh và Nam Vũ cùng diễn tấu thử mấy lần trên đài, sau khi tập không sai biệt lắm, cô đứng lên, tính đi về phòng nghỉ.
Nam Vũ nhìn trái nhìn phải, nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được,
"Em vừa thấy chị gọi điện đặt hoa."
Nam Tinh nhìn về phía hắn.
"Làm sao à?"
Ngón tay Nam Vũ ấn vài phím đàn, "Sao hoa còn chưa được đưa đến?"
Nói xong, Nam Vũ cảm thấy chính mình đã đoán được lễ vật mà chị gái định đưa, rất có thể sẽ khiến cô thương tâm, hắn lại bổ sung một câu:
"Chị phải biết, có rất nhiều người muốn tặng hoa cho em, em đều không muốn nhận. Nhưng mà xét thấy thời gian chị làm chị gái em không dài, còn chưa hiểu biết em, tặng hoa cho em, em còn miễn cưỡng có thể tiếp thu. Sinh nhật lần sau của em, chị không cần tặng đâu."
Nói xong, tầm mắt của hai người đối diện, sau đó là một khoảng thời gian yên tĩnh rất dài.
Lúc này Nam Tinh mới phản ứng lại.
Ách, đúng, hôm nay là sinh nhật của người em trai mới nhận này, cô thân là chị gái thì nên tặng lễ vật.
Nhưng bó hoa mà cô đặt là để tặng cho Quyền Tự.
Sự yên tĩnh như vậy khiến cho Nam Vũ bỗng nhiên ý thức được điều gì, sắc mặt của hắn dần trở nên có chút khó coi.
"Chị không mua cho em?"
Nam Tinh bỗng nhiên nâng tay phải, dùng sức ấn phím dương cầm, dương cầm phát ra một tiếng vang trầm trọng.
Tiếng vang như vậy đánh gãy vấn đề tự hỏi của Nam Vũ, làm hắn khó hiểu nhìn về phía Nam Tinh.
Nam Tinh mở miệng.
"Em hy vọng quà sinh nhật của em là hoa tươi à?"
Nam Vũ bĩu môi:
"Thứ này không mắc, chẳng phải chị không có tiền sao?"
Nam Tinh nghiêm trang.
"Em cảm thấy chị sẽ tặng cho em loại hoa gì? Đoán xem."
(Kiều Tiếu: Hơi bất ngờ là truyện lên mốc 10k lượt xem nhanh như vậy, và lượt vote cũng gần 1k8 rùi. Mình rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho truyện và cho mình. Sau chương này, mình muốn nói là:
... Ôi cậu em trai đáng thương :)) )