Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 92

Editor: Kiều Tiếu (liệu có ai thắc mắc tuổi của Quyền Tự không nhỉ? Tui đang nghĩ QT với Tống Cảnh Hiên tuổi chắc gần tương đương, nhưng NT thì gọi TCH là chú, lại gọi QT là anh. Đang thắc mắc là có nên thêm tag trâu già gặm cỏ non hay khum)

Quyền Tự đứng ở phòng cửa, bị trợ lý ngăn cản không cho vào.

"Thực xin lỗi thưa tiên sinh, bên trong đang phát sóng trực tiếp, ngài không thể đi vào."

Trợ lý nói xong, ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy bộ dáng của Quyền Tự xong thì trố mắt.

Người này lớn lên thật là đẹp mắt.

Nhưng những vệ sĩ phía sau người này ······· có vẻ hung dữ a.

Trợ lý e ngại lui về sau hai bước.

Động tĩnh ngoài cửa rất nhanh đã thu hút sự chú ý của đám người Nam Tinh Nam Vũ.

Nam Tinh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Quyền Tự.

Cô buông điện thoại trong tay xuống, đứng lên, đi về phía cửa. 

Thế là các võng hữu trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Nam Tinh đâu nữa.

Làn đạn trong phòng bắt đầu nhảy liên tục.

"Ủa? Nam Tinh đâu rồi?"

"Hình như chị ấy vừa nhìn thấy người nào."

Nam Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa thấy người đến là Quyền Tự, hắn bĩu môi kéo vành mũ lưỡi trai xuống.

Cảnh Thịnh đi đến trước mặt Nam Vũ, nhỏ giọng dò hỏi.

"Hây, ai kia a? Cũng là nghệ sĩ hả?"

Ánh mắt của Nam Vũ thanh lãnh liếc Cảnh Thịnh một cái,

"Không phải cậu nói cậu là vạn nhân mê hay sao?"

Cảnh Thịnh bị câu hỏi bất thình lình của Nam Vũ làm cho ngốc một hồi.

Hắn thấy được ý tứ ghét bỏ rất rõ ràng trong ánh mắt của Nam Vũ!!!

Sau đó nghe được Nam Vũ lẩm bẩm tự nói một câu.

"Mị lực cũng chỉ như vậy a."

Vốn dĩ hắn gọi những người bạn trong nhóm nhạc tới cũng là vì muốn để Nam Tinh nhìn thật kỹ, tẩy não cô.

Không chừng sau khi nhìn thấy nhiều loại nam sinh đơn thuần, cô sẽ từ bỏ tên bệnh 'già' tâm cơ kia.

Nhưng mà, không có.

Nam Tinh vừa thấy Quyền Tự đến, lập tức đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Bóng lưng của Cảnh Thịnh cứng đờ, nửa ngày sau cũng không phản ứng kịp.

Bị ghét bỏ??

Hai người lẩm bà lẩm bẩm, bởi vì tiếng nói chuyện quá nhỏ nên không bị người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy.

Nhưng thật ra tổ cp của hai người đã đồng loạt kêu ngao ngao.

"Yêu nhất hai người bọn họ, thật xứng đôi~"

"A, tui đã chết." 

Nhờ những người trong nhóm nhạc vẫn còn trong phòng phát sóng trực tiếp nên rất nhanh chuyện Nam Tinh rời đi đã bị các võng hữu quên sạch.

Nam Tinh đi tới cửa,

"Sao anh lại tới đây?"

Đầu tiên, Quyền Tự nhìn lướt qua năm nam sinh trong phòng, sau đó tầm mắt rơi xuống người Nam Tinh, giọng nói kỳ quái.

"Thế nào? Quấy rầy em?"

Cô nghe ra sự khó chịu trong lời nói của hắn, ngẩn người.

"Không có quấy rầy, còn tưởng rằng anh đang ở nhà nghỉ ngơi."

Hắn thức nguyên đêm để thiết kế bản kiến trúc, cô còn nghĩ rằng hắn sẽ ở nhà ngủ hết một ngày.

Không nghĩ tới sẽ tới đây tìm cô.

Cô vừa nói vừa lôi kéo hắn rời khỏi phòng.

Trợ lý phía sau vội đè thấp thanh âm, gọi.

"Nam Tinh, phát sóng trực tiếp còn chưa kết thúc."

Nam Tinh từ chối dứt khoát.

"Tôi không ở nữa."

Quyền Tự được Nam Tinh kéo đi, rũ mí mắt xuống, theo bước chân cô đạp lên thảm đỏ, chậm rì rì đi sau.

Giọng nói trầm thấp.

"Em tổ chức tiệc sinh nhật, hình như không có ý định muốn mời anh a."

Nam Tinh quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhận thấy cảm xúc của hắn có phần không thích hợp.

Giải thích.

"Là ông nội tổ chức, không phải em muốn làm. Cho nên không tính là tiệc sinh nhật."

Ở trong lòng cô, đây chỉ là một bữa tiệc tối xã giao, không có liên quan quá lớn tới cô.

Cô muốn giải thích rõ ràng hơn một chút.

Hai người đi đến chỗ ngoặt, bỗng nhiên Quyền Tự dừng bước.

"Nếu anh không tới tìm em, hôm nay em tính ăn mừng sinh nhật với một đám đàn ông kia sao?"

Lời hắn nói lọt vào lỗ tai Nam Tinh, có hơi kỳ quái.

Cô muốn nói thêm điều gì.

"Ách, em sẽ trở về mà."

Hắn khẽ khom lưng, tầm mắt đặt ngang với Nam Tinh, sâu kín hỏi.

"Chơi vui vẻ với bọn họ, rồi mới trở về tìm anh?"

Hắn cười nhẹ một tiếng, trong mắt lại không hề có ý cười, thanh âm có chút trào phúng.

"Anh là bồi ngủ hay lốp xe dự phòng?"

Trong lòng hắn khó chịu, khắp nơi tìm tra. 

Khó chịu việc cả ngày hôm nay một cuộc điện thoại cô cũng chưa thèm gọi cho hắn, khó chịu cô không mời hắn tới dự tiệc sinh nhật của cô, hệt như hắn chỉ là một người không quan trọng.

Càng khó chịu cô mừng sinh nhật lại không tìm hắn, mà đi tìm một đám đàn ông cùng chơi.

Nam Tinh nhấp nhấp môi, bị mấy lời châm chọc của hắn làm cho có chút bực mình, hơn nửa ngày mới mở miệng.

"Em không có ý tứ này."

Bạch Vũ đứng ở xa xa.

Hắn không cố ý muốn nghe đâu.

Nhưng thiếu gia vừa rồi còn cực kỳ muốn gặp Nam Tinh tiểu thư, giờ gặp mặt rồi lại nói mấy lời này.

Đây đâu giống đến dự sinh nhật, đây giống như tới khiêu khích tìm tra.

Hơn nữa vừa nhìn đã biết Nam Tinh tiểu thư không nhận ra thiếu gia muốn cô ấy hống hống (*dỗ) hắn.

Hai người cứ trầm mặc như vậy đứng giằng co ở chỗ ngoặt.

Sau một hồi lâu yên lặng, Nam Tinh mở miệng.

"Em không hề coi anh thành người bồi ngủ. Nếu anh không muốn ngủ cùng em, chúng ta có thể tách ra ngủ."

Nam Tinh vừa nói xong, biểu tình của Quyền Tự càng thêm khó chịu, một bàn tay của hắn ôm chặt lấy eo Nam Tinh, kéo người vào trong lòng ngực mình, giọng nói nghẹn ngào hàm chứa lệ khí.

"Em nằm mơ."

Nam Tinh rầu rĩ.

"Vậy anh muốn thế nào?"

Bởi vì vừa uống rượu xong nên gương mặt cô phiếm hồng, lại bởi vì bị dăm ba câu của Quyền Tự chọc cho bực mình.

Dẫn tới mặt càng thêm đỏ, hai mắt lập lòe hơi nước.

Quyền Tự nhìn bộ dáng này của cô, không nhịn được, cúi đầu hôn một cái.

Mềm mại, nộn nộn.

Một nụ hôn này làm tiêu tan hơn phân nửa cơn giận trong lòng hắn.

Hắn ôm cô, hỏi.

"Em trai em tặng lễ vật cho em, thích không?"

Nam Tinh liếc hắn một cái,

"Còn tạm."

"Anh cũng chuẩn bị lễ vật cho em, muốn mở ra không?"

Đôi mắt hắn sâu thẳm nóng rực, cứ nhìn cô như thế, cái này....giống như muốn ăn cô từng chút từng chút một vậy.

Đây đâu giống tư thế muốn tặng quà, rõ ràng là muốn cắn cô.

Nam Tinh trầm mặc một lát.

Nhìn bộ dáng này của hắn, tự dưng cô không muốn nhận nữa.

"Em, có thể không cần không?"

"Không thể."

Nói xong, Quyền Tự kéo Nam Tinh đi vào căn phòng gần nhất.

Đó là một phòng VIP.

Trong phòng một mảnh tối tăm, cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Phòng này cực kỳ yên tĩnh, Nam Tinh bị người nào đó đè lên cửa.

Người nào đó không biết vì sao, có vẻ tâm tình lại tốt lên rồi.

Chỉ nghe thấy hắn thấp giọng mở miệng.

"Anh lấy anh làm quà tặng em, được không?"

Hắn cắn vành tai cô, cọ xát dò hỏi.

Nam Tinh bị hắn cắn cho phát ngứa, còn chưa kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của hắn.

"Ừm? Anh là lễ vật?"

Thẳng đến khi Nam Tinh bị người nào đó bế lên giường.

Cô nằm trên, Quyền Tự nằm dưới.

Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ chiếu xuống giường, giọng nói của hắn chậm rãi.

"Em trưởng thành, có thể ăn luôn."

Nghe đến dây, chiếc váy đen trên người Nam Tinh đã bị người xé rách.

Đến lúc này, Nam Tinh rốt cuộc hiểu ý tứ của hắn.

Phản ứng đầu tiên của cô là không biết phải làm sao.

"Em, em ······."

Quyền Tự nằm trên giường, lông mi đen dài của hắn run lên.

"Không muốn sao?"

Nam Tinh cẩn thận suy nghĩ một lát, muốn không?

Ừm, chỉ cần cởi bỏ 'lễ vật' này, về sau anh sẽ là của cô, vậy thì rất muốn.

Bộ dáng hắn như thể tùy ý cô muốn làm gì thì làm.

Chỉ là chậm chạp không đợi thấy bước tiếp theo của Nam Tinh, giọng nói của hắn nghẹn ngào.

"Tiểu Hoa ghét bỏ?"

"Không có."

Cuối cùng, Nam Tinh chậm rì rì duỗi tay cởi bỏ nút thắt quần áo trên người hắn.

Trong chỗ tối, Quyền Tự rũ mắt xuống, tay nắm lấy bàn tay của Nam Tinh, ý vị thâm trường.

"Tiểu Hoa, mở lễ vật rồi thì sẽ không thể đổi ý. Không có chuyện lui hàng đâu đó."

Nam Tinh lên tiếng.

"Ừm"

Sau đó, xoẹt một tiếng, xé tan quần áo của Quyền Tự, đè lên người hắn, bởi vì kề sát lại gần nên thấy rất rõ khuôn mặt tuấn mỹ ốm yếu của hắn.

Lông mi đen dài run run, không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, chỉ là liếc nhìn qua thì dáng vẻ của hắn trông như người vô lực, mặc người xâu xé.

Thấy hắn thế này, Nam Tinh tự dưng đau lòng.

Cô nghiêm túc và trịnh trọng.

"Em sẽ đối xử thật tốt với anh."

Bình Luận (0)
Comment