Tác giả: Trần Mạnh Bảo.
"Hức... hức... hức...". Tiếng khóc của Trương Nhã Tuệ khiến người nghe xé lòng, cô giờ đây vẫn còn khóc, nước mắt chảy ướt cả bàn học.
Bích Thủy đi vào lớp liền nghe tiếng khóc của Nhã Tuệ, cô liền thả cặp xuống chạy đến bên Nhã Tuệ nhẹ nhàng hỏi:
“Sao cậu lại khóc?, nín đi, có chuyện gì thì cũng sẽ có cách giải quyết cơ mà.”
Nhã Tuệ dù nghe những lời an ủi của Lâm Bích Thủy nhưng cô vẫn không thể kìm nén nước mắt mình lại được.
Lâm Bích Thủy thấy tình hình bất ổn, đây là lần đầu tiên cô thấy Nhã Tuệ khóc.
“Tại sao cậu lại khóc?”
“Mạnh...Quân…..” Nhã Tuệ gọi tên cậu trong tiếng nấc nghẹn.
"Cậu thấy chưa, bản chất hắn là người như vậy đấy, là một tên côn đồ, lưu manh, cáu gắt."Bích Thủy vừa nói vừa lấy khăn tay của mình lau nước mắt cho Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ nói trong nước mắt: " Tớ không biết tớ đã làm gì sai mà khiến cậu ta nổi nóng."
"Cậu không làm gì sai cả, chắc chắn người sai là hắn chứ không phải cậu." Bích Thủy lớn giọng khẳng định.
"Tớ thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tại sao cậu ta lại trở nên như vậy, còn hành xử lỗ mãng đối với tớ?." Nhã Tuệ ngước mặt lên hỏi Bích Thủy như đang kiếm tìm câu trả lời.
“Tớ nghĩ cậu ta rất ghét cậu nên mới làm cậu khóc?” Bích Thủy nói.
“Không!!! Không thể nào, cậu ấy thật sự không hề ghét tớ!” Nhã Tuệ đứng dậy nói.
"Dò sông dò bể dễ dò, ai đây lấy thước mà đo lòng người, cậu là một con người hoàn hảo, xinh đẹp, học giỏi, gia thế không hề tầm thường, nấu ăn ngon,... có rất nhiều thứ làm người khác phải ghen tị, còn cậu ta là một học sinh cá biệt, quậy phá, bị mọi người căm ghét, còn gia cảnhnhà cậu ta rất nghèo ba cậu ta đơn thân nuôi cậu ta.”
"Thế thì sao?." Trương Nhã Tuệ hỏi.
"Cậu không thấy cậu ta và cậu quá khác biệt à, có lẽ cũng vì thế mà cậu ta cực kì căm ghét cậu, cậu ta ganh tị với những gì cậu có, cậu nghe cậu ta nói rồi đấy lần sau tốt nhất cậu đừng đến gần cậu ta, cậu giờ chắc cũng biết cậu ta ghét cậu như thế nào rồi nhỉ?."
"Ừ..." Trương Nhã Tuệ buồn bã đáp nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ rằng thật sự Mạnh Quân không phải là một con người như thế.
Thật sự chuyện này khiến cô rất buồn lòng, cô luôn cố gắng trở thành một con người tốt đẹp trong mắt mọi người, cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn, cho dù gia thế của cô không hề tầm thường nhưng cô luôn đối xử hòa nhã với các bạn và không hề kì thị một ai cả. Khi Mạnh Quân nổi cáu với cô, cô không biết mình đã làm gì sai, do vậy sau khi nghe những lời Lâm Bích Thủy nói ra cô càng buồn lòng hơn.
Cả lớp học ngày hôm đó bao trùm một không khí căng thẳng tại vì khi mọi người đến lớp họ đều sững sờ ngạc nhiên khi thấy Bích Thủy đang an ủi Nhã Tuệ. Đây là lần đầu tiên mọi người trong lớp thấy cô khóc, cô là lớp trưởng cộng thêm tính cách tốt bụng quan tâm đến mọi người nên khi thấy cô khóc trong lòng ai nấy cũng có một chút không yên lòng. Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu mọi học sinh trong lớp, những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện.
"Ai đã làm Trương Nhã Tuệ khóc cơ chứ!"
"Tớ không biết nữa, khi đến đã thấy vậy rồi, trong lòng cũng tò mò muốn biết kẻ đó là ai?"
"Tớ không rõ."
Những lời bàn tán to nhỏ như thế trong lớp, khiến cái lớp mấy chốc trở thành cái chợ.
"Này, sao Nhã Tuệ khóc vậy Bích Thủy?" Kiều Linh vỗ vai Lâm Bích Thủy hỏi.
"Do Hoàng Mạnh Quân" Bích Thủy đáp.
"DO HOÀNG MẠNH QUÂN LÀM CHO NHÃ TUỆ KHÓC SAO!!!” Kiều Linh không khỏi bất ngờ nên hét to, khiến cho cả lớp bên cạnh cũng nghe thấy.
Cả lớp được một phen náo nhiệt.
"Ồ, thì ra do thằng Mạnh Quân."
"Cái thằng cá biệt đấy là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện sao?"
"Chứ ai trồng khoai đất này."
“Nhưng hình như hôm nay nó không đi học?”
“Ai biết, có khi nó làm Nhã Tuệ khóc rồi mới bỏ về?.”
"Nó gan cũng to thật dám đụng đến Nhã Tuệ, chắc nó không biết gia thế nhà cô ta khủng cỡ nào."
"Nó cá biệt thì sợ ai kia chứ!!"
"Ừ, cũng phải."
"Cả lớp im lặng" Nhã Tuệ đứng dậy nói to.
"Các cậu đến đây để học hay để nói chuyện, có chuyện gì ra ngoài kia hãy nói,bây giờ vẫn còn đang trong tiết tự học cơ mà." Nhã Tuệ tức giận nói.
Lời nói của cô quả thực có uy quyền, cả lớp giờ đây không một ai dám hé răng.
"Tùng, tùng, tùng" Tiếng trống trường vang lên.
Nhã Tuệ nhanh chóng thu dọn cặp sách ra về, thật sự cô không muốn nghe những lời đàm tiếu kia, rất khó chịu.
"Nhã Tuệ, đợi tớ với." Bích Thủy ở sau vừa chạy tới.
Nhã Tuệ vẫn tiếp tục đi mà không nói gì, Bích Thủy nhìn vẻ mặt Nhã Tuệ vẫn buồn rầu như lúc sáng không có chút gì khá hơn.
Ra đến cổng trường, Nhã Tuệ thấy ba mình đang ngồi trong xe đợi liền quay sang nói với Bích Thủy.
"Hôm nay tớ sẽ không về cùng cậu, tại vì ba tớ đến đón." Nhã Tuệ vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc xe của ba mình.
"Ừ, vậy cậu về với ba vui vẻ nhé, lâu lắm rồi mới thấy bác ấy đến đây đón cậu. Bai!"
"Tạm biệt" Nhã Tuệ mặt không cười đáp.
Trương Công Trí thấy con gái đang từ cổng trường đi ra, ông bước ra khỏi xe vẫy tay, Nhã Tuệ thấy vậy liền che giấu đi sắc mặt không được tươi vui của mình là gượng cười. Trương Công Trí là người thương Nhã Tuệ nhất nhà, cho nên ông rất hiểu tâm lí con gái của mình, khi thấy nụ cười gượng gạo ấy, ông biết con mình đã gặp chuyện không vui.
"Thưa ba con đi học về." Nhã Tuệ lẽ phép cúi chào.
"Lên xe đi con." Ông vừa nói vừa mở cửa xe cho cô con gái cưng của mình bước lên.
"Nào, hôm nay ba con mình cùng đi chơi nhé." Ông cười nói.
"Ủa, không phải là đi bệnh viện sao ba." Nhã Tuệ thắc mắc.
"Hôm nay con gái ba không có tâm trạng mà, nên ba sẽ nói dối mẹ để hai cha con mình trốn đi chơi giải khuây tâm hồn."
"Nhưng con không muốn đi, con muốn về nhà." Nhã Tuệ buồn rầu đáp.
Thấy vậy ông liền vỗ vai con gái, nói:
"Nào, phấn chấn lên con gái, con vốn mạnh mẽ như mẹ con mà đừng ủ rũ như thế chứ, hai ba con mình cùng đi chơi để tâm sự với nhau tìm cách giải quyết vấn đề nào."
"Đi đâu bây giờ...?"
"Chúng ta đi câu cá." Nói xong ông lái xe hướng về hồ câu( hồ này là hồ thiên nhiên nhé!!).
Sau khi đến hồ câu, ông nói với Nhã Tuệ:
"Con xuống xe hóng mát tí nhé, gần đây có cửa tiệm bán đồ câu ba ghé qua đó mua dụng cụ đã."
"Vâng ạ" Nhã Tuệ nói xong liền mở cửa xe đi xuống.
"WWOA, gió ở đây thật mát làm sao." Nhã Tuệ ngạc nhiên nói, cô dạo bước xuống gần bờ hồ.
Chiếc hồ câu này rất rộng, rộng đến mức không thấy bờ bên kia, chạy dọc bờ hồ là những cây lau, cây cọ, đang đung đưa trong gió theo điệu nhạc của dàn đồng ca ếch,... nhưng cô vẫn thấy nỗi buồn mình không hề giảm bớt.
"Ping, ping,..." Tiếng xe của cha cô vang lên.
"Con gái xem gì mà thơ thẩn cả người ra như thế?." Ông trong xe nói vọng ra.
"Con ngắm khung cảnh của hồ ạ."
"Con đợi tí nhé, ba thu dọn đồ đạc rồi xuống dưới đó liền bây giờ."
"Vâng ạ."
Ông rời khỏi xe với một đống đồ đạc lỉnh kỉnh,
"Hôm nay ba con mình phải thu được mẻ lớn."
Nói xong, Trương Công Trí ra hiệu cho Nhã Tuệ ở phụ ông chuẩn bị dụng cụ câu.
Mồi câu đã được thả xuống nước, bây giờ là khoảng thời gian chờ đợi, Trương Công Trí nhìn nét mặt Trương Nhã Tuệ vẫn không có một chút tươi vui lòng thầm nghĩ.
"Hôm nay đến đây để làm con vui lên nhưng con không vui lên được thì đến đây còn có nghĩa lí gì nữa."
"Bỏm.....!!! " Ông lấy đá trên bờ ném xuống dưới nước.
"Ba!!!! Câu cá mà ba ném đá xuống dưới nước thì làm sao mà câu được cơ chứ." Trương Nhã Tuệ la lên.
"Này nhìn xem mặt nước khi bị ba ném đá vào thì nó sẽ như thế nào?" Ông ồn tồn hỏi.
"Thì nước bắn tung tóe lên và mặt nước rung động ạ." Nhã Tuệ đáp.
"Hòn đá này." Ông tay cầm hòn đá đưa lên. "Con hãy xem hòn đá này là nỗi buồn, mặt nước là tâm hồn con, khi con ném hòn đá này vào nước, mặt nước sẽ bị rung động, nước sẽ văng tung tóe, cũng như khi con gặp nỗi buồn tâm hồn con sẽ đau khổ, ray rứt, những khi hòn đã kia chìm xuống mặt nước lại bình yên như cũ, cho nên con đừng để nỗi buồn nổi mãi trên tâm hồn con, hãy mạnh mẽ lên và nhấn chìm nỗi buồn ấy.”
Nhã Tuệ như hiểu ra liền nói:
"Cảm ơn ba" với một nụ cười như vừa mới được giải thoát
Trong lòng Nhã Tuệ nghĩ thầm:
"Mạnh Quân ngốc!!, Mạnh Quân thực sự cậu là đồ ngốc!!!."
Thế là trời cũng xế chiều, nhưng hai cha con vẫn không hề câu được một con cá, có lẽ sau chấn động mặt nước lúc nãy, lũ cá đã di dời nơi ở.
Hai cha con cùng nhau đi về nhà, cho dù hôm nay không câu được con cá nào, nhưng Trương Công Trí cảm thấy chuyến đi này rất ý nghĩa, vì con gái của ông bây giờ sắc mặt đã có phần tươi vui như mọi ngày.
Hết