Có Chết! Hồn Anh Vẫn Yêu Em

Chương 13

CHƯƠNG NÀY ĐĂNG BỊ LỖI NÊN LẶP LẠI CHƯƠNG 13 Ở DƯỚI.

Tác giả: Trần Mạnh Bảo.

" Cạch ... cạch...cạch..." Tiếng băng ca trên sàn của bệnh viện vang lên gấp rút.

"Mọi người, tránh đường." Tiếng y tá la lên.

Mạnh Quân đang được đưa đưa vào phòng cấp cứu, Nhã Tuệ cầm chặt chiếc băng ca, cô cố sức vừa chạy vừa đẩy mong sao cho chiếc băng ca kia đi thật nhanh để có thể cứu được cậu.

"Cô đứng đợi ở ngoài." Y tá ngăn cản.

Nhưng dù y tá có nói thế và ngăn cản nhưng cô vẫn nhất quyết lao vào,

"Không, cho tôi vào, cậu ấy lúc này thật sự cần tôi." Cô nói trong nước mắt giàn giụa.

"Không được." Y tá vừa nói vừa đẩy cô ra.

"Mạnh Quân cậu nhất định phải sống." Cô hét to vào trong trước khi cánh cửa kia khép lại.

Nhã Tuệ giờ đây ngồi bệt xuống đất, cô đã gào khét, góc than, chạy theo đưa cậu đi cấp cứu cho nên giờ đây cô không còn một tí sức lực. Cô ôm ngực trong đau đớn, trái tim cô như bị bóp chặt.

"Cũng tại vì mày yếu ớt nên Mạnh Quân mới phải bảo vệ, cũng tại vì mày quá phụ thuộc vào mọi người xung quanh mình, cũng tại vì mày quá ngu ngốc mới để cậu ấy liên lụy." Cô tự dày vò bản thân, cô than trách và đổ mọi tội lỗi lên bản thân mình.

"Reng...reng.." Tiếng điện thoai trong túi cô reo lên.

Bây giờ cô mới nhớ ra rằng mình có mang theo điện thoại, lúc nãy vì quá hoảng loạn khi thấy Mạnh Quân bất tỉnh, cô không còn biết đâu là lí trí, cô cứ vô thức mà cầu cứu.

"Reng...reng..." Tiếng điện thoại lại tiếp tục vang lên inh ỏi.

"Dạ...Nhã...Tuệ...xin nghe ...ạ"

"Tiểu thư, sao giọng cô khàn thế, có chuyện gì sao, cô khóc à?" Chú Triệu ở đầu dây bên kia nói vọng qua.

"Chỉ...một chút ...thôi." Nhã Tuệ cố gắng trả lời.

"Cô đi đâu mà giờ này chưa về, ông bà chủ lo lắng lắm, hiện tại cô đang ở đâu?, tôi sẽ đến đón cô." Chú Triệu nói.

"Cháu...đang ở ...bệnh viện ...thành phố."

"Tiểu thư đợi tôi một lát, tôi sẽ đến đó ngay." Chú Triệu nói với giọng điệu khẩn trương.

"Khoan, trước khi đi chú có thể lên phòng cháu lấy cho cháu bộ quần áo, được không ạ." Nhã Tuệ vừa nói vừa nhìn xuống bộ quần áo nhuốm máu của mình, máu giờ đây đã dần khô và đen lại.

"Dạ vâng, tôi đi ngay." Chú Triệu nói xong vội cúp máy.

Cô buông điện thoại xuống, dựa đầu vào tường, trong đôi mắt cô giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi và u sầu, cô rất sợ Mạnh Quân sẽ chết, kì thực cô rất sợ, cô nhớ gương mặt Mạnh Quân đầy máu, đôi chân không còn một tí sức lực, những điều đó thật sự đang ám ảnh tâm trí cô.

"Cạch." Tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra.

Cô vội vàng đứng dậy nắm lấy tay y tá và nói,

"Anh ấy có sao không hả cô y tá?"

"Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, cậu ta là người có nhóm máu hiếm, nhưng rất may bệnh viện của tôi có máu dự trữ, cho nên bây giờ cô có thể an tâm được rồi."

"Bây giờ tôi có thể vào trong đó không?" Nhã Tuệ hỏi một cách gấp gáp.

"Không, cậu ấy mới vừa qua cơn nguy kịch, giờ cậu đang ngủ, vậy nên xin cô đừng làm phiền, có gì thì sáng mai hãy vào thăm." Y tá khuyên bảo.

"Dạ vâng." Nhã Tuệ vừa nói xong, liền đưa anh mắt nhìn qua chiếc gương cửa của phòng cấp cứu, Mạnh Quân khắp người băng bó trong thật thương tâm.

"Nhưng trông cậu ấy ngủ thật bình yên." Cô thầm nghĩ trong lòng và nở một nụ cười thanh thản, nỗi lo lúc nãy đã có phần nào giảm bớt.

"Tiểu thư !!!, Sao người cô lại dính đầy máu." Chú Triệu từ phía sau la lên.

Nhã Tuệ nghe vậy liền quay đầu lại nói:

" Giờ cháu không có tâm trạng để kể."

"Thưa tiểu thư, bà chủ ở nhà rất giận bà nói hiện giờ bà cần cô về nhà gấp."

Nhã Tuệ bước chân như không muốn rời đi, nhưng cô rất sợ mẹ mình, quyền lực mẹ cô rất lớn, cô sợ bà sẽ biết chuyện này, càng sợ hơn nếu bà biết cô yêu Mạnh Quân, không biết bà sẽ làm gì với cậu ấy.

"Được rồi, chú đưa quần áo cho cháu." Nhã Tuệ vừa nói vừa đi tới chỗ chú Triệu.

"Của cô đây."

Cô vừa cầm quần áo và đi đến nhà vệ sinh, bước chân cô giờ đây vẫn còn sự mệt mỏi. Chú Triệu ở ngoài chờ nên rất tò mò không biết người đang ở trong phòng cấp cứu kia là ai, nên ông ta đã lén nhìn qua cửa kính, ông giờ đây không khỏi sửng sốt, người bất tỉnh trong đó không ai khác là Mạnh Quân, giờ đây trong lòng ông đã biết có chuyện không hay xảy ra.

"Chú Triệu chúng ta về nhanh thôi." Nhã Tuệ bây giờ muốn về thật nhanh chóng để giải quyết chuyện với mẹ mình, không biết mẹ cần cô có chuyện gì nhưng rất gấp ắt là chuyện quan trọng, sau khi giải quyết xong cô định viện cớ qua nhà Bích Thủy ngủ để có thời gian chạy đến đây chăm nom cho Mạnh Quân.

"Mời cô chủ lên xe." Chú Triệu mở cửa xe và nói.

"Dạ vâng."

Xe từ từ lăn bánh, trong lòng chú Triệu có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp nên ông đã buộc miệng hỏi:

"Tiểu thư với cậu Hoàng đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao câu Hoàng lại ở trong phòng cấp cứu?"

"Khi cháu đi học về đã bị một đám côn đồ ức hiếp, Mạnh Quân đã cứu cháu thoát khỏi vòng nguy hiểm, nhưng vì cứu cháu nên giờ đây cậu ấy mới phải nằm bất động trong kia." Cô nói xong, lệ tràn khóe mắt, nhưng cô cố nén đi cảm xúc tại vì cô không muốn mẹ cô nhận ra sự bất thường.

"Cậu ấy thật dũng cảm, thật đáng khâm phục."

"À, lát nữa chú về tới nhà, chú hãy gọi cho ba Mạnh Quân nói rằng: Nhà cháu có tổ chức một chuyến dã ngoại dài ngày, nên cháu đã rủ cậu ấy cùng đi nhé." Nhã Tuệ nói.

"Dạ vâng."

Chiếc xe gần tiến vào trong biệt thự, biệt thự giờ đây đang được bao bọc bởi màn đêm khiến nó toát ra vẻ cổ kính như một cung điện xưa.

Nhã Tuệ nhẹ nhàng bước xuống, gương mặt cố tỏ vẻ bình thường như mọi ngày, tay cô giả vờ dụi mắt để người ngoài nhìn vào thấy mắt cô sưng vì bụi bay vào chứ không phải vì cô khóc. Cô mở cửa đi vào nhà, đi xuyên hành lang được chạm trổ tinh xảo, nền nhà được trải thảm đỏ hoa văn uyển chuyển toát lên vẻ đẹp quý phái, những ngọn đèn lung linh mờ ảo làm cho không gian nơi đây nhẹ nhàng nhưng không kém sự kì bí. Cô bước đến phòng trà của gia đình, nơi mẹ cô thường hay đọc sách và uống trà.

"Nhã Tuệ, con về rồi đấy à, mau vào đây." Mẹ cô nghe tiếng bước chân ngoài hành lang nên nói vọng ra.

"Dạ thưa mẹ, con mới về."

"Con ngồi vào đây rồi ta nói chuyện." Mẹ cô nhẹ nhàng nói.

"Có chuyện gì vậy thưa mẹ?".

"Trước khi mẹ trả lời câu hỏi của con, thì hãy để mẹ hỏi con đã nhé, sao giờ này con mới về." Bà vừa nói vừa đặt tách trà xuống.

"Dạ thưa,....hôm ..nay, con qua nhà Bích Thủy chơi một lát ạ." Nhã Tuệ cố giấu đi sự lúng túng trong lời nói.

"Có thật không?" Thường thì trước kia bà luôn tin tưởng những lời con gái mình nói, nhưng hôm nay nhìn thái độ của cô bà không khỏi nghi ngờ.

"Dạ vâng ạ." Cô bây giờ trong lòng rối bời, cô không biết phải viện cớ sao để đêm nay được ra khỏi nhà, thật sự cô đang rất lo lắng cho Mạnh Quân, lỡ như cậu ấy tỉnh dậy giữa căn phòng trống trải ấy thì chắc hẳn rất cô đơn.

"Hôm nay mẹ gọi con đến đây là có chuyện quan trọng cần nói." Mẹ cô nghiêm giọng.

"Chuyện gì vậy ạ?" Cô thấy mẹ thay đổi thái độ nên trong lòng cũng không khỏi hoang mang.

"Công ty của mẹ đang gặp một vài vấn đề phát sinh ở chi nhánh Fiora, Mỹ. Cho nên mẹ và ba con sẽ đi qua đó khoảng hai tháng để giải quyết chuyện này, vì thế con phải ở lại một mình, nhưng con cũng đừng quá lo lắng, nhà chúng ta còn có người hầu với bác Triệu tài xế nên con đừng sợ, mẹ cũng đã gọi cho anh hai của con, anh con nói khoảng hai tuần sau anh con sẽ về."

"Anh hai sẽ về? Không phải anh đang bận làm luận án thạc sĩ sao?" Cô vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi.

"Anh con nói nó sẽ thu xếp, với lại sắp đến kì nghỉ đông rồi, cho nên sẵn tiện nó cũng về đây một chuyến, nhưng trong vòng hai tuần con phải ở nhà một mình, mẹ chỉ sợ con buồn."

"Không sao đâu mẹ, con đã lớn rồi không còn là con nít nữa, con sẽ ôn thôi, ba mẹ cứ yên tâm." Cô nói với vẻ tươi vui, trong lòng cô giờ đây được nhẹ nhỏm, giờ đây cô có thể giành thời gian ở bên cạnh chăm sóc cho Mạnh Quân hơn.

"Khi nào ba mẹ đi ạ?" Cô hỏi.

"Khoảng một tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, nên mẹ mới gọi con về gấp để dặn dò, bây giờ mẹ sẽ đi chuẩn bị, khoảng mười lăm phút nữa mẹ sẽ rời nhà để qua công ty đón ba, rồi ba mẹ cùng đi ra sân bay luôn, mà thôi con nên vào nhà bếp lấy chút gì đó ăn đi, chứ bữa tối ba và mẹ đã dùng xong lâu rồi." Mẹ cô nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Cô giờ đây người như rã rời, bụng thì đói cồn cào, thế nên cô đi vào nhà bếp, dù nhà cô theo lối xưa cổ nhưng nhà bếp trang trí rất hiện đại, tinh tế và không kém phần sang trọng. Trên khay đựng thức ăn lúc này chỉ có một chiếc bánh kẹp nhỏ, nên cô đành ăn tạm lót dạ.

"Nhã Tuệ, mẹ đi đây." Tiếng mẹ cô từ ngoài nói vọng vào.

Cô giờ đây vẻ mặt tỏ ra vui mừng và nhẹ nhỏm, bây giờ cô phải nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để đến bệnh viện chăm sóc Mạnh Quân, cô chạy nhanh lên phòng mình.

"Reng...reng...reng!" Tiếng điện thoại vang lên giữa căn phòng trống vắng, cô vội vàng nhấc máy.

"Xin chào, Nhã Tuệ xin nghe."

Bên đầu dây kia, một giọng nói lo lắng vang lên.
Bình Luận (0)
Comment