Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 147


Có thể là khóc mệt rồi, cho nên không muốn khóc nữa, càng không muốn suy nghĩ vấn đề gì, Giang Ý Mạn cứ ngồi im như vậy, hai con mắt thẳng tắp nhìn Thẩm Giai Nghị.
Cũng không biết anh ta thật sự ngốc, hay là giả vờ ngốc muốn chọc cho cô cười, Giang Ý Mạn thật sự cảm thấy bộ dáng nghiêm túc thổi cháo của Thẩm Giai Nghị rất buồn cười, chỉ là cô cười không nổi mà thôi.
“Không nóng nữa, nếm thử đi.” Thẩm Giai Nghị đưa thìa cho Giang Ý Mạn, anh vẫn giúp cô bưng chén cháo, chỉ cần Tiểu Mạn dùng thìa múc là có thể ăn được.
Cô nếm thử một vài miếng.
Ừm.

Tay nghề của Thẩm Giai Nghị rất được, cháo nấu đặc biệt ngon, ăn ngọt.

Nhưng Giang Ý Mạn không có khẩu vị, ăn mấy miếng liền đem thìa buông xuống, đồ ăn có ngon thế nào cũng ăn không nổi.
“Ăn thêm một chút nữa đi.” Thẩm Giai Nghị nấu một nồi lớn, vậy mà Giang Ý Mạn chỉ ăn mấy ngụm nhỏ.
“Ăn không nổi nữa.” Giang Ý Mạn lắc đầu.
“Ăn không nổi cũng phải ăn, ăn no mới có sức đi làm cái khác, há miệng.” Thẩm Giai Nghị cầm lấy thìa, anh tự mình đút cho cô ăn.
Giang Ý Mạn lắc đầu, vẫn là không muốn ăn.
“Há miệng, a.”
“Nghe lời.”
Cái thìa kề bên môi Giang Ý Mạn, trốn cũng trốn không thoát, cô không có cách nào chỉ có thể mở miệng, Thẩm Giai Nghị liền đút cho cô từng ngụm từng ngụm một, nếu không phải có Thẩm Giai Nghị ở đây, chén cháo này chắc chắn sẽ bị cô bỏ đi, hiện tại toàn bộ đều bị Giang Ý Mạn ăn hết.
“Có muốn ăn thêm nữa không?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Giang Ý Mạn lắc đầu.

Anh buông chén xuống, tiện tay rút mấy tờ giấy, Giang Ý Mạn cho rằng Thẩm Giai Nghị muốn đưa nó cho cô, kết quả là anh lại không đưa, mà lấy khăn giấy giúp cô lau sạch miệng, Thẩm Giai Nghị dịu dàng như vậy… Nhưng Giang Ý Mạn biết, là bởi vì cô đột nhiên mất đi ba, vậy nên tất cả mọi người đều đang đồng tình và thương cảm cô.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ một giấc là không sao nữa.

Tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào.”
“Ngủ không được, anh ngồi đây nói chuyện với tôi đi.” Giang Ý Mạn nói.
“Được thôi.” Thẩm Giai Nghị ngồi xuống.
Giang Ý Mạn rất muốn tìm người nói chuyện, nhưng khi Thẩm Giai Nghị thật sự ngồi xuống, cô lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, trong đầu rất loạn.
Thẩm Giai Nghị suy nghĩ một chút.
“Cô có nghi ngờ vụ tai nạn xe hơi của ba cô không chỉ là vụ tai nạn bình thường không?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
“Sáng sớm hôm nay ba tôi nói muốn đi tìm luật sư lập di chúc, vậy mà lúc sau lại xảy ra chuyện, anh cảm thấy có bình thường không?” Giang Ý Mạn nói.
“Vậy là cô đang hoài nghi Giang Vũ Phỉ?”
“Hiện tại đã đang điều tra, nếu thật sự là cô ta làm, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.” Trong ánh mắt Giang Ý Mạn đều là cừu hận.
“Nếu thật sự là cô ta làm, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, tôi sẽ giúp cô trừng trị cô ta.” Thẩm Giai Nghị kiên định nhìn Giang Ý Mạn.
“Cảm ơn anh.” Giang Ý Mạn cười cười: "Cũng không còn sớm nữa, anh nên trở về đi! Hiên Hiên còn đang ở nhà một mình, tôi không sao.”
“Tôi đã sắp xếp cho Hiên Hiên rồi, tối nay tôi ở lại đây, có việc gì thì gọi tôi.” Thẩm Giai Nghị đứng dậy, đi ra ngoài.
Anh đi ra bên ngoài, vừa mới đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng khóc trong phòng.

Quả nhiên, anh không rời đi là quyết định sáng suốt, nhìn Giang Ý Mạn bình thường mạnh mẽ, lúc nào cũng luôn hi hi ha ha, cảm giác mỗi ngày cô đều rất vui vẻ.
Nhưng nếu thật sự có chuyện gì phát sinh, cô đều khó mà chịu nổi, hơn nữa loại chuyện đau đớn như mất đi người thân này, phát sinh trên người ai cũng phải khổ sở mấy ngày.

Thẩm Giai Nghị cầm cái ghế tới ngồi ở cửa phòng Giang Ý Mạn cả đêm, một tấc cũng không rời, thẳng đến hửng đông.
Ngày hôm sau.
Giang Ý Mạn thay quần áo màu trắng, hôm nay là tang lễ của ông Quốc.
Giang Vũ Phỉ và Lý Từ cũng chạy về, hôm nay Thẩm Giai Nghị cũng không đi làm, ngay cả Hiên Hiên cũng xin nghỉ học, tất cả mọi người đều đi nghĩa trang, những người có quan hệ tốt với Giang gia đều đến cả.
Cố Phong Hàm cũng đến, nhưng anh không xuất hiện mà chỉ đứng nhìn ở phía xa, trong tay cầm hoa, chờ tất cả mọi người tan cuộc anh mới xuất hiện, tang lễ của ba Tiểu Mạn là do một tay Cố Phong Hàm an bài.
Giờ đây điều Cố Phong Hàm có thể làm, chính là giúp Tiểu Mạn giải quyết hết mọi chuyện.

Nhưng anh không có cách nào an ủi Tiểu Mạn về mặt tình cảm, ngày hôm qua lúc ở bệnh viện, khi nhìn thấy Tiểu Mạn an tâm thoải mái tựa vào vai Thẩm Giai Nghị, Cố Phong Hàm liền hiểu.
Có lẽ ngay cả bản thân Tiểu Mạn cũng không biết rõ cô thích ai, nhưng đến thời điểm mấu chốt, cô sẽ mặc định coi Thẩm Giai Nghị là chỗ dựa, chứng tỏ vị trí của Thẩm Giai Nghị rất quan trọng trong lòng cô.
Cố Phong Hàm thích Tiểu Mạn, nhưng anh sẽ không chi phối bắt buộc cô, sẽ càng không lợi dụng quyền lực của mình bắt cô ở lại bên mình, mọi thứ liên quan đến tình cảm đều không thể cưỡng cầu.
Sau khi tang lễ kết thúc, Giang Ý Mạn liền cùng Hiên Hiên về nhà.

Lý Từ và Giang Vũ Phỉ đi bệnh viện.
Giang gia.
Giang Ý Mạn ngồi chơi xích đu cùng Hiên Hiên ở trong sân, cô ngồi trên xích đu, Hiên Hiên ở phía sau lấy tay đẩy.

Nếu không phải có Hiên Hiên ở lại đây, cô thật không biết nên vượt qua nỗi khổ sở ngày hôm nay như thế nào.

Tang lễ của ba hôm nay, tuy rằng hết thảy đều đã kết thúc, nhưng lòng Giang Ý Mạn luôn trống rỗng, đặc biệt khó chịu.
“Dì nhìn kìa, ba ba đã trở về, hình như còn mua rất nhiều thứ, dì có thấy ba ba đang cầm những gì không?” Hiên Hiên vui vẻ chỉ vào ba mình.
“Rau à? Ba con khẳng định là lại muốn trổ tài nấu nướng rồi.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, anh ấy nấu ăn quả thật rất ngon, ở nhà ba con cũng thường xuyên nấu nướng sao?”
“Ba ba rất ít khi nấu ăn ạ, bình thường ba rất bận rộn chuyện công việc.” Hiên Hiên cười tủm tỉm nói, cậu đang suy nghĩ, nếu sau này ba có thể ở bên dì, khẳng định là sẽ thường xuyên vào bếp.
Như vậy thì cậu cũng ăn được nhiều hơn, chứ mỗi ngày đều ăn đồ ăn do người giúp việc trong nhà nấu, cậu đã sớm chán ngấy rồi.
“Rất ít khi nấu mà còn nấu được ngon như vậy, ngươi ba này của con trâu bò thật đấy.” Giang Ý Mạn nói.
“Ba ba là tuyệt nhất, vừa đẹp trai lại có năng lực, công ty cũng đang ngày càng mở rộng, nấu ăn ngon, còn rất thâm tình, ai mà gả được cho ba ba thì hạnh phúc đến chết mất.

Dì, dì nói xem con nói có đúng không?”
“Hạnh phúc? Nhìn Giang Vũ Phỉ gả cho ba con tận tám năm trời, nào có hạnh phúc gì đâu?”
“Đó là bởi vì hai người bọn họ căn bản không yêu nhau!” Hiên Hiên nói.
Giang Ý Mạn không nói lời nào, chỉ cười cười, cô tiếp tục cùng Hiên Hiên chơi ở trong sân, tuy rằng tâm tình vẫn rất nặng nề, nhưng có Hiên Hiên ở cùng nên cũng tốt hơn một chút.
Thẩm Giai Nghị tự mình xuống bếp làm rất nhiều đồ ăn ngon, toàn bộ đều là đồ chay, hôm nay không nên ăn thịt, ba Tiểu Mạn vừa mới được chôn cất, khoảng thời gian tới đây cũng không nên ăn thịt.
Trước bàn ăn.
Giang Ý Mạn nhìn thấy một bàn đồ ăn chay này, phảng phất mỗi một món ăn đều nhắc nhở cô ba đi rồi, ông ấy thật sự đi rồi, về sau mỗi năm ngày này đều là ngày giỗ của ba, mũi cô chua xót, nếu không phải có Hiên Hiên ở đây, cô khẳng định là đã sớm khóc nấc lên.
Hiên Hiên vội vàng giúp dì Tiểu Mạn kéo ghế ra.
“Dì, mau ngồi xuống nếm thử đi, tay nghề của ba con tốt lắm, dì nhất định sẽ yêu ba… à đồ ăn ba nấu.” Hiên Hiên nói năng loạn xạ, may mắn là không có ai chú ý đến.
Giang Ý Mạn ngồi xuống.
Hiên Hiên cùng Thẩm Giai Nghị giúp cô gắp thức ăn.
Giang Ý Mạn nếm thử, ngay cả đồ ăn chay mà anh cũng làm ngon như vậy.

“Ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta còn chuyển nhà.” Thẩm Giai Nghị ngồi một bên giúp Giang Ý Mạn gắp thức ăn, một bên nghiêm trang nói với cô chuyện chuyển nhà.
“Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?” Giang Ý Mạn hỏi.
“Biệt thự đối diện nhà tôi vẫn còn trống, cô chuyển qua đó đi.” Thẩm Giai Nghị nói.
Ba Tiểu Mạn vừa đi, cô ở một mình trong căn nhà đầy kí ức này nhất định sẽ có lúc suy nghĩ lung tung, Thẩm Giai Nghị cũng không thể chạy qua đây mỗi ngày.
“Không cần đâu, tôi ở đây cũng rất tốt.” Giang Ý Mạn cự tuyệt.

Cho dù thật sự muốn chuyển nhà, cô cũng có thể tự mình đi tìm.
“Cô thật sự ổn sao?” Thẩm Giai Nghị không cho rằng như vậy.
“Tôi…”
Lúc này.
Ngoài cửa đột nhiên có hai người đi vào, là Lý Từ và Giang Vũ Phỉ, hai người họ cùng nhau trở về có chút đột ngột, trong tay Giang Vũ Phỉ cầm một phần văn kiện được niêm phong đóng gói, không thấy rõ là cái gì, nhưng lúc này mà hai người bọn họ lại trở về, cảm giác tình huống không được ổn lắm.
Giang Ý Mạn buông đũa trong tay xuống: “Hai người về đây làm gì?”
Giang Vũ Phỉ cười híp mắt đi tới, tay chắp sau lưng, Thẩm Giai Nghị cũng ở đây? Có một số việc, không tiện nói khi có mặt người ngoài cho lắm.
“Em gái à, ba ba vừa mất, mẹ lại đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, vậy mà lúc này em lại đem đàn ông về nhà, việc này có phải là không được tốt lắm không?” Giang Vũ Phỉ chất vấn Giang Ý Mạn.
“Liên quan gì đến cô.” Giang Ý Mạn cười lạnh: “Ngược lại là chị đấy, hôm nay trước mộ của ba, chị vậy mà chẳng rơi một giọt nước mắt nào.

Làm sao vậy, đã không có tình cảm với cái nhà này, vậy thì cút đi!” Giang Ý Mạn không muốn nhìn thấy Giang Vũ Phỉ.
“Cút?” Giang Vũ Phỉ cười cười: “Khẩu khí của em gái thật lớn, đây cũng là nhà của tôi, cũng không phải chỉ dựa vào một câu của cô là có thể đuổi tôi đi.

Hôm nay trở về là có chuyện nghiêm túc muốn cùng em gái thương lượng, đây cũng là nguyện vọng của ba, có người ngoài sợ là không tiện, nếu không hay là Thẩm tiên sinh à, mời ngài trở về trước đi!” Giang Vũ Phỉ cười híp mắt nhìn Thẩm Giai Nghị..

Bình Luận (0)
Comment