“Cô muốn đi sao?” Trái tim Thẩm Giai Nghị đột nhiên trở lên bồn chồn.
Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng khi nghe Giang Ý Mạn nói sẽ rời đi, trái tim anh lập tức trống rỗng.
“Vợ anh đã về, tôi ở đây cũng lâu rồi, với cả vừa nãy quản lý của khách sạn gọi điện cho tôi, anh ấy muốn tôi về khách sạn làm việc tiếp.” Giang Ý Mạn mỉm cười, dùng cái cười để che giấu đi sự bất lực.
Cô không muốn xa Đóa Đóa và Hiên Hiên một chút nào...
“Làm việc ở khách sạn có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với ở đây sao?” Thẩm Giai Nghị đứng dậy, đi tới.
Anh trầm mặc nhìn Giang Ý Mạn, khoảng cách giữa hai người rất gần.
“Không phải vì tiền.” Giang Ý Mạn lắc đầu.
Cô cúi đầu xuống không biết phải nói gì, bao năm qua, cô biết Thẩm Giai Nghị đã hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của một người ba, anh là một người đàn ông tốt, từ tận đáy lòng, Giang Ý Mạn rất biết ơn anh.
“Cô không vừa ý chỗ nào sao?” Anh hỏi.
"Tôi..." Giang Ý Mạn cứng họng.
"Nếu đều vừa ý, vậy thì cứ ở lại đi.
Dù cho Giang Vũ Phỉ có quay lại, cô cũng có thể chuyển qua làm những việc khác.
Tôi sẽ trả lương gấp đôi so với khách sạn trả cho cô." Thẩm Giai Nghị độc đoán nói.
Trong lòng anh biết rõ rằng nếu để Giang Ý Mạn ở lại thì có thể sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, Giang Vũ Phỉ sẽ hết lần này tới lần khác gây chuyện thị phi, nhưng anh vẫn muốn giữ cô lại.
"Thẩm tiên sinh, sao anh lại làm như vậy! Vợ anh đã nói là đuổi tôi đi rồi, anh giữ tôi lại chỉ khiến cô ấy khó chịu thêm thôi." Giang Ý Mạn nói.
"Vậy là, cô vì Giang Vũ Phỉ nên mới muốn rời đi? Cô sợ sau này cô ấy sẽ bắt nạt cô sao? Cô yên tâm, tôi mới là người có tiếng nói nhất, ai muốn làm gì cô, trước tiên đều phải thông qua tôi, vậy nên cô không cần phải sợ!” Thẩm Giai Nghị nói.
Anh nói những lời này nghe rất ấm áp, họ đứng gần nhau, bóng dáng của Giang Ý Mạn hiện lên trong mắt Thẩm Giai Nghị.
Ánh đèn chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, khung cảnh này đẹp mắt đến lạ lùng, như đang ở trong cõi tiên cảnh, cả đời cũng không muốn bước ra.
Ngoài cửa!
Giang Vũ Phỉ nghiến răng, quay người bỏ đi.
Trong phòng, Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị giữ nguyên tư thế đấy rất lâu.
"Cô không cần lo lắng, tôi không phải vì cô, mà là vì Đoá Đoá, cô là người đầu tiên khiến Đóa Đóa cười được nói được, tôi nghĩ cô nhất định sẽ có cách để khiến con bé trở lên tốt hơn.” Nội tâm của Thẩm Giai Nghị đang mong đợi một cái gật đầu chịu ở lại của Giang Ý Mạn.
“Ở lại nhá?” Thẩm Giai Nghị nhìn Giang Ý Mạn.
Ánh mắt của bọn họ va chạm nhau, giống như hai thiên thạch va vào nhau, ánh sáng phát ra phi thường chói mắt, ngay cả trái tim của họ cũng sẽ bị ánh mắt của nhau cuốn hút.
"Ừm."
Giang Ý Mạn gật đầu.
Thật hiếm khi thấy Thẩm Giai Nghị nói nhiều như vậy, lại còn dịu dàng nữa, có vẻ như anh ta rất quý trọng cô.
Huống chi, Giang Ý Mạn cũng muốn ở lại, muốn được bên bọn trẻ nhiều hơn, chỉ khi tình cảm được vun đắp và bọn trẻ sẵn sàng chấp nhận Giang Ý Mạn, cô mới có thể mang chúng đi.
Cho nên, mục đích ở lại của cô thực ra là đang nghĩ cách mang theo Đóa Đóa và Hiên Hiên rời đi, sau này khi Thẩm Giai Nghị ngộ ra mọi chuyện, e rằng anh ta sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình.
“Vậy thì tôi đi nghỉ ngơi đây.” Giang Ý Mạn trở về phòng ngủ.
Thẩm Giai Nghị ngồi một mình trong thư phòng, cất giấy ly hôn trên bàn vào ngăn kéo, bây giờ không cần dùng đến nó nữa, nhưng cũng không thể vất đi được, vì mai sau có khi phải cần dùng đến.
Anh bật máy tính lên, theo thói quen ngày nào cũng kiểm tra camera giám sát, điều mà anh sợ hãi nhất là sự phản bội của những người xung quanh, anh không cho phép bất cứ ai giở trò sau lưng mình.
Xung quanh biệt thự đều có camera, tuy nhiên cũng có vài chỗ khuất không nhìn thấy.
Khi nhìn thấy đoạn Giang Ý Mạn từ cửa chính của biệt thự lẻn ra, Thẩm Giai Nghị liền ấn tạm dừng.
Đây là lúc Đóa Đóa đang hôn mê và phải mời bác sĩ đến khám.
Giang Ý Mạn quay lại thì đụng phải Thẩm Giai Nghị, cô giải thích là mình đi nghe điện thoại, nhưng rõ ràng không phải như vậy, mà là cô đã lên một chiếc xe Mercedes, ở trong xe khoảng mười phút mới xuống.
Sau đó, chiếc xe đó phóng đi.
Chiếc Mercedes Benzes kia có trị giá triệu đô, chứng tỏ chủ nhân của nó rất giàu, khả năng cao là đàn ông, Giang Ý Mạn lại cố tình lẻn ra ngoài, giấu diếm không muốn ai phát hiện, cô ta còn có thể làm gì khi ngồi trong xe cùng một người đàn ông tận mười phút?
Thẩm Giai Nghị phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, cuối cùng anh đưa ra kết luận rằng Giang Ý Mạn và chủ nhân chiếc Mercedes đang làm những việc nhạy cảm trong xe.
Sắc mặt anh thay đổi, bụp! Anh gập máy tính lại mà thiếu chút nữa đập nát nó, ngay cả chính anh cũng không biết tại sao mình tức giận, giận ai?
Tốt!
Cô khá lắm!
***
Trước bàn ăn!
Giang Vũ Phỉ, Thẩm Giai Nghị, Hiên Hiên và Đóa Đóa, một gia đình bốn người ngồi trước bàn ăn thịnh soạn để ăn tối.
Giang Ý Mạn là một trong những người hầu nên cô phải đứng sang một bên.
Thẩm Giai Nghị ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Ý Mạn, thỉnh thoảng anh lại liếc cô một cái, như thể khuôn mặt của cô có bùa chú vậy, nó luôn hấp dẫn anh, ngay cả khi anh ăn cơm cũng không tập trung được.
Giang Vũ Phỉ chú ý tới, cô ta cố ý đổi ghế, dùng thân mình chặn lại, để cho Thẩm Giai Nghị không nhìn được Giang Ý Mạn nữa.
Thật không ngờ Thẩm Giai Nghị lại để ý đến con chết tiệt kia.
Nhưng không sao, đây là nhà cô, chỉ cần Giang Ý Mạn không sợ chết thì cứ ở lại đi, Giang Vũ Phỉ cũng sẽ nhân cơ hội này báo thù, lần trước cô bị bắt quỳ ở phòng họp...!asii tức chết mất.
"Đóa Đóa, a! Há miệng ra, ngoan quá." Giang Vũ Phỉ nhìn Đóa Đóa cười nói.
Thấy Đóa Đóa ăn ngon lành mà còn đàn vui vẻ như vậy, cô ta không quên quay lại nhìn Giang Ý Mạn, như thể đang khoe khoang, nói với Giang Ý Mạn: "Con của cô đang coi tôi là mẹ đấy, có giỏi thì đến cướp đi!".