“Giai Nghị, xin anh hãy nghe em nói đã, mọi chuyện không phải như vậy đâu.” Giang Vũ Phỉ cố vươn người ôm lấy đùi Thẩm Giai Nghị.
Anh nhấc chân lên cũng không thể giũ bỏ được, người phụ nữ này giống như một cục thạch cao chết tiệt, bám chặt vào người anh không buông.
"Không phải cô, vậy còn có thể là ai đây? Giang Vũ Phỉ, tôi thật sự không muốn nghe cô giải thích nữa.
Mọi câu nói phát ra từ miệng của cô đều là giả dối." Thẩm Giai Nghị ngẩng đầu, dùng chân đá văng Giang Vũ Phỉ ra.
Anh đã quyết định rồi.
"Giai Nghị, em thật sự không có nói gì cả, nếu anh không tin thì em liền gọi Đóa Đóa tới đối chứng, anh cũng hiểu Đóa Đoá mà, tuy con bé không nói được, nhưng nó không biết lừa gạt người khác.
Nếu anh không tin em, vậy thì đi hỏi con bé đi.
Em xin thề, nếu em, Giang Vũ Phỉ, thật sự nói với Đoá Đoá nửa lời không tốt đẹp, em sẽ bị sét đánh chết.” Giang Vũ Phỉ thề.
Cô nhất định không thể để Thẩm Giai Nghị ly hôn với mình.
“Cô vẫn còn muốn lợi dụng Đóa Đóa?” Thẩm Giai Nghị càng thêm tức giận.
Giang Vũ Phỉ thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể từ trên mặt đất đứng dậy, mặc cho lưng đang đau nhức, cô ta vội vàng chạy ra ngoài ban công, trực tiếp trèo lên đứng trên tường vây.
Từ tầng một đến tầng hai cách nhau tầm năm, sáu mét, nếu nhảy từ đây xuống, không chết nhưng nhất định sẽ bị gãy xương, xui xẻo thì có khi còn phải sống thực vật cả đời.
“Giai Nghị, em thật sự không có nói dối, nếu anh còn không tin em, vậy em đành phải nhảy xuống đây để chứng minh rằng mình vô tội.” Giang Vũ Phỉ nói.
Thẩm Giai Nghị liếc nhìn cô ta một cái.
"Cứ tự nhiên."
Anh không tin Giang Vũ Phỉ dám nhảy xuống, cô ta là một kẻ tham sống sợ chết, sao có thể nhảy lầu? Tính mạng đối với cô ta quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Giang Vũ Phỉ khóc!
Cô muốn dọa như vậy để anh cho cô một cơ hội, nhưng trái tim Thẩm Giai Nghị lại được làm bằng sắt đá, anh ta thực sự cứ thế nhẫn tâm đứng nhìn cô nhảy xuống sao?1
"Giai Nghị, anh đang nói nghiêm túc sao? Em từ nơi này nhảy xuống, anh không có chút đau lòng nào sao?" Nước mắt Giang Vũ Phỉ rơi xuống, giờ đây trông cô ta thật thảm hại.
Người hầu trong biệt thự cũng thi nhau kéo đến xem, họ chưa bao giờ gặp một chuyện náo nhiệt như vậy.
Giang Ý Mạn nghe thấy ồn ào liền đi tới xem xét, thấy Giang Vũ Phỉ đang diễn cảnh nhảy lầu tự sát, cô đi tới, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay giả vờ đo độ cao, liếc mắt nhìn xuống tầng một.
"Chà chà, cũng phải cao tầm năm, sáu mét! Chiều cao vừa ổn, không sao cả, cô cứ nhảy đi! Không ngã chết được đâu, nhiều nhất thì cũng chỉ gãy chân thôi, Thẩm gia giàu có như vậy, cô không cần lo về tiền chữa trị chân, tôi đến cổ vũ cho cô nè, cố lên! ”Giang Ý Mạn nhìn Giang Vũ Phỉ, cười nói.
Vốn dĩ Giang Vũ Phỉ đang định liều mạng nhảy xuống, nhưng khi nhìn thấy bản mặt khiêu khích của Giang Ý Mạn, cô ta liền nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao cô ta phải nhảy chứ?
Giang Vũ Phỉ bắt đầu do dự, hai chân mềm nhũn, run rẩy đứng trên tường ban công.
Giang Ý Mạn nhân cơ hội này, trực tiếp nắm lấy chân Giang Vũ Phỉ, kéo lại, Giang Vũ Phỉ ngã lăn ra ban công, nhưng cũng cùng lúc đó, cô ta đã đẩy Giang Ý Mạn ra.
Giang Ý Mạn vốn dĩ muốn cứu người lại bị người hại, Thẩm Giai Nghị vừa quay lưng lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn không hề đề phòng trước, cô trực tiếp bị đẩy ngã xuống tầng một, bị ngã ở độ cao này sẽ không chết, cô biết điều đó nhưng nhất định sẽ đau lắm! Giang Ý Mạn rất sợ!
Thẩm Giai Nghị giật nảy mình, anh nhảy về phía trước, ôm Giang Ý Mạn vào lòng, ngã xuống cùng cô.
Bang!
Hai người cùng rơi xuống tầng một, lưng của Thẩm Giai Nghị bị đập xuống sàn, Giang Ý Mạn không bị sao, bởi vì được bảo hộ nên cô ngã vào trên người Thẩm Giai Nghị, nhưng còn Thẩm Giai Nghị, anh ấy...
Khắp người Thẩm Giai Nghị toàn là máu, anh lập tức ngất xỉu, trước khi ngất, anh còn cười với Giang Ý Mạn, như muốn nói với cô rằng thật may mắn vì cô không sao.
Giang Ý Mạn bị Thẩm Giai Nghị làm cho sợ chết khiếp, người đàn ông này không sợ chết mà lại liều mạng bảo vệ cô, anh ta đang làm cái gì vậy?
Giang Ý Mạn không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, cô đã từng gặp qua rất nhiều đàn ông, nhưng họ đều là đối tác kinh doanh cả.
Còn khi rời công việc, cô chưa từng có quan hệ thân thiết với người đàn ông nào.
Cô có thể cảm nhận được, ở trong lòng Thẩm Giai Nghị, cô dường như chiếm một vị trí hết sức quan trọng.
"Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh."
"Không xong rồi, Thẩm tiên sinh bị ngất rồi, mau, người đâu, mau gọi bác sĩ đến, mau đi báo cho Thẩm lão phu nhân, nhanh lên, nhanh lên."
Khắp biệt thự đều là hỗn loạn.
Giang Ý Mạn ngồi trên sàn lạnh lẽo, nhìn mọi người ra ra vào vào, mang theo Thẩm Giai Nghị rời đi, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu tươi, mùi tanh nồng bốc lên, Giang Ý Mạn vẫn cứ ngồi đó, không ai quan tâm đến cô cả.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc gặp Giang Vũ Phỉ ở trên ban công lầu hai nhìn xuống.
Ánh mắt Giang Vũ Phỉ tràn đầy sát khí, cô ta thế mà lại có dã tâm muốn giết Giang Ý Mạn.
Vừa rồi Giang Vũ Phỉ định nhảy lầu, nếu như Thẩm Giai Nghị chịu nói một lời thì Giang Vũ Phỉ đã đi xuống lâu rồi, nhưng anh lại để mặc cô ta thích nhảy thì nhảy.
Đến khi Giang Ý Mạn bị ngã, Thẩm Giai Nghị lại vì bảo vệ cô mà ngay cả mạng cũng không cần.
Bác sĩ cùng một số chuyên gia được mời đến, bọn họ mang theo rất nhiều dụng cụ, trông rất nghiêm trọng.
Giang Ý Mạn đứng dậy, cô muốn đến xem tình hình thế nào nhưng lại bị đuổi ra, không vào được nên cô đành phải đứng đợi ở bên ngoài, cô cảm thấy rất áy náy, không biết Thẩm Giai Nghị có bị làm sao không.
Hai giờ sau!
Lúc bác sĩ đi ra, Giang Ý Mạn nắm lấy tay bác sĩ, hoảng loạn hỏi: "Làm sao rồi? Thẩm Giai Nghị không sao chứ?"
Bác sĩ lắc đầu!
“Rốt cuộc thế nào rồi?” Cô trở nên lo lắng.
Bác sĩ không nói gì mà lại rời đi, trong phòng còn có các bác sĩ khác nhưng Giang Ý Mạn không vào được, vì Thẩm phu nhân đã dặn không cho phép Giang Ý Mạn vào.
Có vẻ như Thẩm Giai Nghị bị thương rất nặng.
Không được, cô phải vào xem thử.
Giang Ý Mạn đẩy người hầu đang canh cửa sang một bên, xông vào.
Thẩm Giai Nghị đang nằm trên giường, anh nằm bất động ở đó, sắc mặt tái nhợt.
"Giang Ý Mạn, cô còn không biết xấu hổ mà vào đây sao? Mau ném người phụ nữ này ra ngoài, đừng bao giờ để cô ta bước vào Thẩm gia nữa." Giang Vũ Phỉ hét lên.
Thẩm Giai Nghị đang hôn mê, hiện tại Giang Vũ Phỉ là chủ nhân của biệt thự này, cô ta còn có Thẩm lão phu nhân chống lưng nữa.
“Đừng động vào tôi.” Giang Ý Mạn hất người muốn kéo cô ra.
“Tôi sẽ rời đi, nhưng phải đợi đến khi Thẩm Giai Nghị tỉnh lại đã.” Giang Ý Mạn nói.
Chính Thẩm Giai Nghị là người đã cứu mạng cô, Giang Ý Mạn phải trực tiếp nói lời cảm ơn anh, về phần Thẩm gia, cô thật sự nên rời đi rồi, đây không phải là nơi cô nên ở.
Giang Vũ Phỉ chế nhạo.
"Cô làm hại Giai Nghị còn chưa đủ sao? Giang Ý Mạn, cô là cái đồ hồ ly tinh, ngoại trừ hại người ra thì cô còn làm được gì nữa? Làm ơn tránh xa Giai Nghị ra.” Giang Vũ Phỉ đem hết lỗi lầm đổ lên đầu Giang Ý Mạn, thừa dịp Thẩm Giai Nghị vẫn còn hôn mê mà diệt trừ tai hoạ, quả là một kế sách cao minh.
Nếu như là lúc bình thường, Giang Ý Mạn nhất định sẽ không để cho Giang Vũ Phỉ kênh kiệu như vậy, nhưng hiện tại là tình huống đặc biệt, cô không muốn tiêu hao sức lực với cô ta, cô không rời đi, mà ngồi xuống sofa xem điện thoại, coi tất cả mọi người đều là không khí.
Giang Vũ Phỉ tức muốn chết.
Lúc này, Thẩm lão phu nhân bước vào, bà không nói tiếng nào mà đi đến chỗ Giang Ý Mạn, giơ tay lên tát thẳng vào mặt cô, Giang Ý Mạn không kịp lé tránh, điện thoại rơi xuống đất, má trái sưng lên một mảng lớn, đau rát.
“Bà đánh tôi?” Giang Ý Mạn đứng dậy..