Những ngày sau đó, Giang Ý Mạn lao đầu vào công việc, cô không làm gì khác ngoài việc đi làm, giao lưu tiệc tùng, rồi về nhà vào đêm khuya mỗi ngày.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cô lại nghĩ tới một số chuyện, Đoá Đoá và Hiên Hiên cũng không thấy gọi điện lại cho cô, người của Thẩm gia dường như đột nhiên biến mất khỏi thế giới của Giang Ý Mạn.
Có đôi khi, cô sẽ không nhịn được mà lên mạng tìm kiếm những thứ liên quan đến tập đoàn Thẩm thị.
Nhưng trên mạng không có thông tin Thẩm Giai Nghị bị thương, có lẽ Thẩm gia đã phong tỏa tin tức, thế giới bên ngoài không thể biết được.
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Giai Nghị hôn mê ba ngày.
Anh hôn mê thật lâu, lâu đến mức mọi người đều cho rằng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, Thẩm gia sắp gặp bão tố rồi, nhưng đến buổi tối ngày thứ ba, anh đột nhiên ho khan một tiếng, từ miệng phun ra một mảng máu lớn, máu phun khắp mặt đất, anh đã tỉnh lại.
“Giai Nghị, Giai Nghị, anh thế nào rồi?” Giang Vũ Phỉ nắm chặt tay Thẩm Giai Nghị, cô không ngừng khóc lóc.
Cô khóc đến mức sưng cả mắt, dốt cuộc Thẩm Giai Nghị bị làm sao vậy? Giờ cô phải làm sao đây, trong ba ngày này, cô còn nghĩ đến việc Thẩm Giai Nghị không tỉnh lại được, hay là bị liệt suốt đời, cô có lên sớm chừa đường lui cho bản thân không? Làm gì có ai muốn ở bên một người đàn ông bị liệt cả đời chứ?
Hơn nữa, anh ta còn chưa từng yêu cô, sau tám năm chung sống, số lần họ làm chuyện thân mật kia đều đếm trên đầu ngón tay.1
Thẩm Giai Nghị đẩy tay Giang Vũ Phỉ ra, ánh mắt rất xa lạ, nhìn cái gì cũng lạ.
"Cô là ai?"
"Giai Nghị, em là Giang Vũ Phỉ, là vợ của anh! Anh không nhớ em sao?" Giang Vũ Phỉ sửng sốt một chút, sau đó liền phản ứng lại.
Thẩm Giai Nghị từ trên lầu rơi xuống, mấy ngày trước vừa tỉnh lại liền ho ra máu, nhưng vẫn nhớ rõ mọi chuyện mà, sao bây giờ lại trông ngu ngơ thế kia, chẳng lẽ là bị đả kích đến mức mất trí nhớ sao? Nếu thật là như vậy thì tuyệt quá, cô phải nắm bắt cơ hội này thật tốt mới được.
"Giang Vũ Phỉ? Vợ?" Thẩm Giai Nghị nghi ngờ.
Anh nhìn mọi thứ bên ngoài đều rất xa lạ.
“Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta, anh tên là Thẩm Giai Nghị, chúng ta đã sống hạnh phúc bên nhau được 8 năm rồi, còn có hai đứa nhỏ rất đáng yêu nữa, em kêu người hầu gọi bọn chúng qua đây nha.” Giang Vũ Phỉ chậm rãi đến gần, ngồi xuống bên người Thẩm Giai Nghị, nắm lấy tay anh.
Thẩm Giai Nghị không có từ chối, tâm lý của anh đã dần dần tin tưởng vào lời nói của Giang Vũ Phỉ.
Người hầu gọi Đóa Đóa và Hiên Hiên vào.
"Ba, ba tỉnh rồi sao? Thật tuyệt." Hiên Hiên vui mừng.
Đóa Đóa không nói được lời nào, nó chỉ ôm con búp bê đứng đó nhìn ba ba, trong lòng cũng rất vui.
“Tại sao nó không nói chuyện?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
"À, Đóa Đoá từ nhỏ đến giờ vẫn không biết nói, xem ra anh thật sự quên hết mọi chuyện rồi, không sao, sau này sẽ từ từ nhớ lại thôi.
Ông xã, anh đói chưa? Cháo nấu xong rồi, là em tự mình nấu cho anh đấy.
Bây giờ em sẽ bảo người hầu bê lên cho anh.” Giang Vũ Phỉ rất dịu dàng.
Thẩm Giai Nghị khẽ gật đầu, anh tin tưởng đây là nhà của mình, anh đã có vợ con, vợ rất tốt với anh, dường như vợ chồng bọn họ sống bên nhau rất hạnh phúc.
Người hầu bưng cháo đến, Giang Vũ Phỉ đích thân đút cho Thẩm Giai Nghị, đầu anh còn có chút khó chịu, luôn cảm thấy những cảnh tượng này rất kỳ quái.
Nhưng Giang Vũ Phỉ xinh đẹp dịu dàng, lại đối xử với anh rất tốt, vậy nên có lẽ là mới tỉnh dậy nên anh chưa quen, anh sẽ từ từ tiếp nhận.
“Ông xã, anh không biết đâu, anh đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, làm cả nhà sợ chết khiếp.
Thật tuyệt khi bây giờ anh đã tỉnh lại.” Giang Vũ Phỉ nước mắt giàn giụa.
Thẩm Giai Nghị vươn tay giúp cô lau.
“Làm sao anh lại bị thương?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Giang Vũ Phỉ trở lên căng thẳng, đương nhiên không thể nói ra sự thật, bây giờ Thẩm Giai Nghị bị mất trí nhớ, anh đã quên hết mọi việc từng xảy ra, cũng sẽ quên luôn Giang Ý Mạn, đây là một cơ hội tốt cho cô, cô tuyệt đối không để Thẩm Giai Nghị nhớ ra người phụ nữ kia.
"Mấy ngày trước, anh không cẩn thận nên bị ngã cầu thang, đập đầu rất mạnh xuống nền nhà.
Sợ là do chuyện này nên anh mới bị mất trí nhớ, nhưng không sao cả, chúng ta có thể làm lại từ đầu, anh biết rồi đấy, dù anh có mất trí nhớ hay không thì anh cũng chỉ cần nhớ em là vợ của anh, là người anh yêu nhất trên đời là được.
Ông xã, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, cả đời này, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, có được không?"
Giang Vũ Phỉ như con chim nhỏ tựa vào lòng Thẩm Giai Nghị, anh không có đẩy cô ra như trước, điều này có nghĩa là anh tin những gì cô nói, Giang Vũ Phỉ thấy mình thật hạnh phúc, nói không chừng nhờ lần mất trí nhớ này, cô có thể lấy được trái tim của Thẩm Giai Nghị, trở thành người phụ nữ duy nhất trong lòng anh..