“Buông tay ra.” Thẩm Giai Nghị trực tiếp nắm lấy Giang Vũ Phỉ, giật mạnh, kéo cô ta ra khỏi người của Giang Ý Mạn.
Lúc này, Giang Ý Mạn nằm ở trên bàn, cô có chút khó thở, Thẩm Giai Nghị đỡ cô dậy.
“Không sao chứ?” Anh hỏi cô.
“Không sao, cảm ơn.” Giang Ý Mạn đẩy anh ra, cố ý giữ khoảng cách.
Từ Phong chạy tới đỡ Giang Ý Mạn, mọi người đều đang chờ câu giải thích của cô, tại sao cô ấy lại biết kiện bình phong phỉ thuý kia là giả, rốt cuộc chuyện này là sao?
Giang Ý Mạn chầm chậm nói.
“Mọi người đang muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao Trương lão tiên sinh lại đem đồ giả đi đấu giá, đúng không?”
Những người khác đều gật đầu, họ rất nóng lòng chờ cô giải thích.
"Rất đơn giản, bởi vì chiếc bình thật đã bị Trương lão tiên sinh đem đi thế chấp nợ cờ bạc rồi.
Ông ta đã dính vào dân cho vay nặng lãi, cho nên chỉ có thể dùng bảo vật trong tay làm vật thế chấp, chính là chiếc bình phong phỉ thuý ấy.
Rồi tình cờ lại đúng lúc diễn ra sự kiện từ thiện, nhân viên trong tổ chức đã đến tìm ông ta, vì không muốn mất đi danh tiếng lẫy lừng, ông ta đã đem đồ giả ra làm vật đấu giá.” Giang Ý Mạn giải thích.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trương lão tiên sinh đã đem chiếc bình thật đi làm vật thế chấp rồi.
"Thì ra là như vậy! Lão Trương này cũng thật là, làm sao có thể nghiện cờ bạc đến thế cơ chứ?"
"Ừ, trước đây tôi chưa từng nghe ai nói về việc ông ta là một con bạc luôn."
Mọi người đều cảm thấy tiếc cho Trương lão tiên sinh.
Sau vụ này, có lẽ sự nghiệp cùng danh tiếng của ông ta sẽ bay mất hết.
“Đây đều là lời bịa đặt của cô, cũng đâu phải từ chính miệng Trương lão tiên sinh thừa nhận.
Sự thật như thế nào, e rằng đâu phải chỉ mấy câu nói của cô là có thể giải thích được!” Giang Vũ Phỉ chất vấn.
“Tôi sớm biết cô sẽ nói những lời này mà, Từ Phong, đến lượt anh rồi đấy.” Giang Ý Mạn mỉm cười.
Từ Phong phát đoạn video quay cảnh anh và Trương lão tiên sinh nói chuyện với nhau, trong video là cảnh Trương lão tiên ôm đầu khóc lóc, nói xin lỗi vì mình đã bị dồn vào bước đường cùng nên mới phải làm những việc trái đạo đức như vậy.
"Bây giờ mọi người đã sáng mắt rồi chứ? Về phần chiếc bình đã bị phá hủy này, nó chỉ là đồ giả, giá thật chắc còn không đến 5 triệu đồng." Từ Phong cười.
Anh quay lại với Giang đại boss, đỡ cô ấy đứng vững.
"Không, không, không thể nào, không thể nào, tôi không tin, tôi không tin..." Giang Vũ Phỉ lắc đầu nguầy nguậy, cô rất khó để tin đấy là sự thật.
Thẩm Giai Nghị ôm cô vào lòng, tay anh đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Mọi người cũng không ai phát hiện ra, chúng ta không phải chuyên gia đồ cổ, bị lừa cũng là chuyện bình thường, tiền mất thì có thể kiếm lại mà.” Thẩm Giai Nghị an ủi vợ.
Anh vừa tuấn tú lại dịu dàng, cảnh tượng này như một con dao đâm thẳng vào tim Giang Ý Mạn.
Tại sao lại để cô nhìn thấy cảnh Thẩm Giai Nghị ôm Giang Vũ Phỉ chứ?
“Giang tổng, không phải cô còn chuẩn bị quà để tặng ba cô sao? Bây giờ tặng là thích hợp nhất đấy.” Từ Phong thì thào.
Giang Ý Mạn gật đầu, cô đi đến chỗ ba, trên tay là chiếc bình phong phỉ thuý hàng thật.
"Ba, đây là lễ vật con chuẩn bị cho người, tuy không được lâu đời như cái của chị gái, nhưng nó đã từng được vua Khang Hi dùng qua, lúc trước vốn được đặt ở trong cung, cho nên có thể coi là có chút giá trị, con hy vọng ba sẽ thích nó.” Giang Ý Mạn mở ra.
Giang Chí Quốc cười rất tươi.
"Con gái ngoan."
Giang Ý Mạn cũng mỉm cười.
Những người khác còn tụ tập xung quanh.
“Giang tiểu thư, có thể cho chúng tôi xem một chút không?” Có người hỏi.
"Chỉ nhìn thôi thì được, nhưng không được động vào đâu nha.
Đây chính là bình phong phỉ thuý chính hiệu, là thứ được lấy trực tiếp từ trong cung ra.
Nếu ai mà sơ ý làm sứt mẻ, thì tôi sẽ không tha cho người đó đâu." Giang Ý Mạn nửa đùa nửa thật.
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."
Mọi người xúm lại xung quanh chiếc bình, có người còn dùng kính lúp soi cho kỹ, dù nhìn thế nào đi nữa thì nó cũng rất thật, chỉ cần đặt lên bàn thôi đã thấy là hàng thật rồi, đẹp đến nỗi khiến người ta không muốn rời mắt.
Giang Ý Mạn không thích đám đông, vậy nên cô đi ra sân sau, ngồi một mình hóng gió trên phiến đá.
"Mọi việc tối nay đều do cô dàn dựng?"
Một giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng Giang Ý Mạn, cô quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt cao cao tại thượng của anh, khuôn mặt rất đẹp trai tuấn tú, nhưng lại lạnh lùng xa cách....