Hai tiếng sau.
Giang Ý Mạn đã về nhà, Lý Từ đến gặp cô.
"Tiểu Mạn, em cho anh một cơ hội yêu em có được không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy trên đời này chỉ có anh, Lý Từ, mới là người đàn ông yêu em thật lòng nhất."
“Cũng được thôi!” Giang Ý Mạn mỉm cười, trầm mặc nhìn Lý Từ.
"Thật sao? Tiểu Mạn, em rất muốn ở cùng anh sao?" Lý Từ cao hứng.
"Trừ khi anh giúp tôi báo thù, khiến Giang Vũ Phỉ phải trả giá, kéo cô ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục, đến lúc đó tôi có thể sẽ cân nhắc anh, thế nào?"
Cô cần Lý Từ giúp đỡ, chỉ anh ta mới có thể đưa ra bằng chứng cho thấy Giang Vũ Phỉ đã âm mưu hãm hại cô ngay từ đầu.
“Em muốn đối phó Giang Vũ Phỉ?” Lý Từ kinh ngạc.
Anh ta biết Giang Ý Mạn và Giang Vũ Phỉ là chị em, nhưng bây giờ người chống lưng cho Giang Vũ Phỉ lại là Thẩm Giai Nghị, khắp cả nước làm gì có ai dám đối đầu với Thẩm thị chứ.
"Sao, đã thấy sợ rồi à? Không phải vừa mới nói yêu tôi sao? Nói rằng anh sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả vì tôi cơ mà!" Giang Ý Mạn cười.
Con người vốn tham sống sợ chết, nhất là một kẻ hèn nhát như Lý Từ.
"Không, Tiểu Mạn, anh đương nhiên có thể từ bỏ mọi thứ ngay cả tính mạng của mình vì em.
Anh chỉ là đang lo lắng cho em mà thôi, dù sao người chúng ta muốn trả thù là Giang Vũ Phỉ, cô ta có Thẩm Giai Nghị che chở, nhỡ đâu anh ta đối phó em thì phải làm sao đây?” Lý Từ nói.
Anh ta rất thông minh, luôn có mọi cách để xua nịnh người khác.
“Chuyện này anh không cần lo lắng, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh có nguyện ý giúp tôi trả thù Giang Vũ Phỉ không?” Giang Ý Mạn hỏi.
"Nguyện ý, em không sợ, anh cũng không sợ." Lý Từ nói rất chắc chắn.
Bởi vì anh ta không còn đường lui nữa rồi.
Công việc ở hội quán không thể quay về, hiện tại chỉ có thể sống dựa dẫm vào Giang Ý Mạn.
"Ghi nhớ thật kỹ những lời vừa rồi anh đã nói, nếu như có một ngày nào đó tôi phát hiện ra anh dám phản bội tôi, tôi sẽ đem anh đặt trong Formalin, ngâm bảy ngày bảy đêm, đến lúc đó sẽ rất đau đớn đấy, có biết không?" Giang Ý Mạn mỉm cười.
Khoé miệng nhếch lên một biên độ hoàn mĩ, rõ ràng dáng dấp cực đẹp mắt, nhưng lúc này lại có chút doạ người.
"Sao —— làm sao có thể chứ? Anh yêu em nhiều như vậy, làm sao lại phản bội em được?" Sau lưng Lý Từ đều là mồ hôi.
Kém chút nữa đã bị Giang Ý Mạn hù chết.
"Chớ khẩn trương nha, tôi chỉ đùa anh thôi ấy mà.
Lưng thật đau, tới giúp tôi xoa bóp." Giang Ý Mạn xoay người nằm trên ghế sofa.
Bộ dáng rất quyến rũ, giống con dê béo đang nằm đợi làm thịt, nhưng Lý Từ cũng không dám xuống tay với cô, mấy ý nghĩ xấu xa cũng đều tan biến, anh ta sợ Giang Ý Mạn sẽ thật sự đem mình ném vào bể Formalin.
"Thoải mái không?"
Giang Ý Mạn không trả lời anh ta, mà lại hỏi thêm.
"Khi Giang Vũ Phỉ thuê anh, anh có lưu lại bằng chứng gì không?" Đây là cách trực tiếp nhất, nếu Lý Từ nghĩ ra được thì có thể giúp đỡ Giang Ý Mạn rất nhiều.
"Không có." Lý Từ lắc đầu: "Loại chuyện này làm sao có thể để lại chứng cứ? Tuy rằng lúc đó anh chỉ làm nhân viên bán thời gian, nhưng anh cũng có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không lưu lại thông tin của khách hàng."
Giang Ý Mạn nghĩ rằng Lý Từ sẽ không nói dối cô, nếu quả thực trong tay anh ta có chứng cứ, sợ rằng mấy năm nay đã tống tiền Giang Vũ Phỉ, chứ đâu cần vất vả làm trai bao trong hội quán.
"Tài khoản ngân hàng thì sao? Giang Vũ Phỉ hồi đó cho anh rất nhiều tiền mà.
Chúng ta có thể đi sao kê tài khoản ngân hàng! Nếu chứng minh được hai người có liên hệ, liền có thể giải thích được một chút vấn đề."
"Không có.
Lúc đó Giang Vũ Phỉ đưa tiền mặt.
Cô ta rất thận trọng."
“Ừm, ra vậy.”
"Thực xin lỗi, Tiểu Mạn, anh không giúp được gì cho em, anh cảm thấy mình rất vô dụng.
Về sau anh sẽ càng đối xử với em thật tốt, chỉ cần em không chán ghét anh, anh sẽ luôn ở bên em.
Nguyện kiếp này sẽ làm trâu làm ngựa cho em mà không cần danh phận."
Làm trâu làm ngựa?
Giang Ý Mạn nghĩ mà buồn cười.
“Tối nay, tôi sẽ tắm cho anh, được không?” Giang Ý Mạn cười, đứng lên.
Ngón tay kéo cà vạt của Lý Từ, kéo anh ta vào phòng tắm như kéo một con chó.
Lý Từ bị Giang Ý Mạn trêu chọc đến phát run, tắm cho anh sao? Tắm xong rồi liệu có phải sẽ làm việc kia? Hiện tại máu trong người Lý Từ đang sôi trào, nóng lòng đi theo Giang Ý Mạn vào phòng tắm.
Giang Ý Mạn vặn vòi nước, cô giúp Lý Từ tắm rửa.
Lý Từ rất vội vã, Giang Ý Mạn vừa xoay người đi lấy khăn tắm, quay đầu lại đã thấy Lý Từ trần chuồng đứng bên cạnh bồn tắm.
Giang Ý Mạn sửng sốt, cô hoàn toàn chưa có kịp chuẩn bị, mặt đỏ ửng lên.
“Nằm xuống.” Cổ họng Giang Ý Mạn như bị thắt lại.
Cô chưa từng thấy qua cơ thể của đàn ông trưởng thành.
Giang Ý Mạn đi tới, ngồi xổm người xuống hầu hạ anh ta tắm rửa.
"Gội đầu nữa đúng không?"
Cô đang gội đầu cho Lý Từ, vắt ra rất nhiều dầu gội, đầu Lý Từ toàn bọt là bọt.
“Tiểu Mạn, vừa rồi em đã tắm giúp anh, vậy bây giờ anh cũng giúp em tắm nhá?” Lý Từ cúi đầu nhìn Giang Ý Mạn.
“Không cần, anh ra ngoài đi!” Giang Ý Mạn nhẹ giọng nói.
Cô vội vàng khóa cửa phòng tắm lại, sợ Lý Từ sẽ xông vào lúc mình đang tắm.
Trong phòng tắm, Giang Ý Mạn lén lút nhét tóc của Lý Từ vào túi zip rồi gói lại, lúc gội đầu cô còn cố ý giật mạnh tóc Lý Từ cho rụng nhiều một chút, nếu không phải muốn lấy mẫu tóc của anh ta, cô làm sao có thể hạ mình đi hầu hạ tên khốn này tắm rửa?
Giang Ý Mạn ngâm mình trong bồn tắm, mê man suy nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo.
Đúng rồi!
Cô có thể bắt đầu từ tên bác sĩ kia, cô đã cho người âm thầm theo dõi và phát hiện Giang Vũ Phỉ có gian tình với bác sĩ điều trị cho Đoá Đoá.
Hơn nữa, cô ta còn sai khiến tên đó cho con gái cô sử dụng thuốc gì đó, làm cho bệnh tình của con bé ngày một trở nặng.
Giang Ý Mạn phải nhanh chóng ra tay giải quyết anh ta, nếu như có được chứng cứ Giang Vũ Phỉ ngoại tình thì thật tốt.1
Tý ra ngoài phải đuổi tên Lý Từ đi mới được, thật phiền phức!.