Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 89


Thẩm Giai Nghị hất Giang Ý Mạn sang một bên, làm cơ thể cô bị đập mạnh xuống đất, đau đến nỗi không đứng dậy nổi.1
"Thẩm Giai Nghị, cái đồ khốn kiếp này, anh vô tâm nó vừa thôi!"
Giang Ý Mạn chửi bới dữ dội.

Lương tâm của Thẩm Giai Nghị bị chó tha rồi sao?
“Vẫn còn chửi bậy được cơ à? Xem ra là cô không sao.” Thẩm Giai Nghị bật cười thành tiếng khi nhìn thấy tư thế cạp đất của Giang Ý Mạn, anh cúi đầu xuống, con ngươi vừa vặn rơi vào nơi cổ áo của Giang Ý Mạn, cô đang nằm rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thẩm Giai Nghị, bộ dáng rất ưu mỹ.
Đặc biệt là khu vực cổ áo kia, có bao nhiều cảnh đẹp đều bị khoe ra hết, đàn ông khi nhìn thấy đều sẽ bị cám dỗ, Thẩm Giai Nghị liền nghĩ đến vụ chụp ảnh, thế là anh vô sỉ lấy điện thoại ra, bấm chụp vài tấm, sau khi chụp xong liền mang ảnh rời đi.
"Này! Thẩm Giai Nghị, đứng lại."
Giang Ý Mạn tức giận đến lăn lộn trên mặt đất.
Moá!
Thẩm Giai Nghị, tên khốn kiếp này, lại dám chụp ảnh cô? Được, rất tốt, rất tốt! Mặc dù hồi trước cô cũng chụp anh ta, nhưng so với mấy bức ảnh vừa rồi thì đâu còn giá trị nữa chứ, hu hu hu!
Lúc này Giang Ý Mạn đã hoàn toàn tỉnh táo, cô tự mình đứng dậy, trở lại sofa, nằm xuống.

Ngày mai cô sẽ xử lý tên Thẩm Giai Nghị cặn bã kia.
Trong phòng ngủ.
Lý Từ có động tĩnh rất lớn, cảm giác như anh ta sắp làm sập cả cái giường lớn của Giang Ý Mạn luôn rồi, cô phải dùng bông gòn bịt lỗ tai lại mới có thể nằm xuống sofa ngủ, mặc xác anh ta, dù sao thì cửa cũng đã khoá, toàn thân đều đã bị trói chặt, anh ta sẽ không thể nào ra ngoài được.

Biệt thự Thẩm gia.
Thẩm Giai Nghị về nhà muộn.
Giang Vũ Phỉ đã đợi anh rất lâu, vừa nghe thấy tiếng bước chân, cô liền chạy ra ngoài cửa, đem áo khoác của anh treo lên giá áo, cố gắng hết sức làm một người vợ tốt trước mặt Thẩm Giai Nghị.
“Gần đây công ty bận lắm sao?” Giang Vũ Phỉ hỏi.
“Ừm.” Thẩm Giai Nghị gật đầu.
Không phải anh bận việc ở công ty, mà là đi gặp bác sĩ, nhưng anh không nói cho Giang Vũ Phỉ biết chuyện này vì cho rằng đây không phải chuyện lớn.
"Ông xã, lại đây, để em bóp lưng cho anh! Vừa rồi em mới học được một ít thủ thuật mới, hẳn là rất thoải mái." Giang Vũ Phỉ cười ngọt ngào.
“Không cần đâu, đã muộn vậy rồi, đi nghỉ ngơi đi!” Thẩm Giai Nghị từ chối.
“Không sao, dù sao em cũng không ngủ được.” Giang Vũ Phỉ kéo Thẩm Giai Nghị lại, cười đến rạng rỡ, trong lòng hình như đang tính toán điều gì đó.
Thẩm Giai Nghị ngồi ở trên ghế, Giang Vũ Phỉ thân thể nhỏ nhắn ngồi trên đùi anh, đây đâu phải là xoa bóp, đây rõ ràng là đang ép Thẩm Giai Nghị phạm tội.
Anh không được thoải mái.
Tại sao anh lại như vậy? Thẩm Giai Nghị cũng không biết, rõ ràng đây là vợ anh, một người phụ nữ anh có thể tùy tiện chạm vào bất cứ lúc nào, tại sao mỗi lần Giang Vũ Phỉ đến gần, anh luôn có cảm giác rất khó chịu?
"Ông xã, một mình anh quản lý công ty lớn như vậy chắc mệt lắm.

Mỗi ngày em đều thấy anh về muộn như vậy, em thương anh lắm! Giá mà em cũng đỡ đần được anh thì thật tốt." Giang Vũ Phỉ ngẩng đầu nhìn người đàn ông của riêng mình.
“Em không phải nhúng tay vào, chỉ cần ở nhà làm Thẩm phu nhân là được rồi.” Thẩm Giai Nghị nói.
"Anh coi thường em sao? Anh cho rằng em sẽ không giúp được gì cho công ty sao? Người ta trước đây là thủ khoa ngành quản trị kinh doanh đấy nhá! Ông xã, hay là anh cho em đến công ty anh làm đi.


Em muốn san sẻ công việc cùng anh.” Giang Vũ Phỉ nói.
Lúc trước Giang Vũ Phỉ muốn gia nhập vào Thẩm thị, nhưng không có cơ hội, Thẩm Giai Nghị sẽ không cho cô ta vào, cô ta chỉ có thể đến Giang thị, Giang Vũ Phỉ rất không cam lòng.1
“Đi làm rất mệt mỏi, không tốt cho em.” Thẩm Giai Nghị nói.
Anh không muốn vợ đi làm cả ngày, Thẩm gia không bao giờ thiếu tiền.
“Em không sợ mệt, chỉ cần mỗi ngày được ở bên cạnh ông xã là em cảm thấy siêu hạnh phúc rồi.” Giang Vũ Phỉ ngoan ngoãn ngả vào lòng Thẩm Giai Nghị, vươn tay ôm cổ anh, trông thật đáng yêu.
“Em thật sự muốn đi sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
"Ừm."
“Vừa lúc quản lý thị trường từ chức, em vào thế chỗ anh ta đi.” Thẩm Giai Nghị đồng ý.
“Ông xã, anh thật tốt, yêu anh nhất!” Giang Vũ Phỉ hôn lên mặt Thẩm Giai Nghị, cô rất thích cảm giác được nam nhân ôm trong lòng như vậy.
“À đúng rồi, anh hỏi em một chuyện, em phải nói thật cho anh biết, trước kia, anh có quen Giang Ý Mạn sao?” Sắc mặt Thẩm Giai Nghị đột nhiên nghiêm túc lại.

Anh nghĩ đến lọ thuốc vừa rồi ở trong nhà Giang Ý Mạn.
“Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?” Vẻ mặt của Giang Vũ Phỉ cũng thay đổi.
Anh ta về nhà muộn như vậy là đi gặp Giang Ý Mạn sao?
“Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Thẩm Giai Nghị bình tĩnh.

"Ồ, trên thực tế thì quan hệ của anh và em gái em không tốt lắm, bởi vì hai người căn bản không có tiếng nói chung, hơn nữa em ấy mới từ nước ngoài trở về không lâu.

Anh lại thường rất bận rộn, làm sao có cơ hội gặp em ấy, căn bản là không có thân quen gì nhiều.” Giang Vũ Phỉ giải thích.
Không biết Thẩm Giai Nghị có tin hay không.
“Ừm.” Thẩm Giai Nghị gật đầu.
“Ông xã, anh còn mệt không?” Giang Vũ Phỉ ngoan ngoãn dựa vào người anh, giọng nói thủ thỉ.
“Không mệt.” Thẩm Giai Nghị thành thật trả lời.
“Đên nay em cũng không ngủ được, ông xã, chờ em một chút.” Giang Vũ Phỉ chạy lên lầu.
Cô mặc một bộ váy ngủ đi xuống, rất quyến rũ, đây chính là đồ gần như xuyên thấu có thể mê hoặc được hầu hết đám đàn ông, nhưng còn về phần Thẩm Giai Nghị thì không chắc, cô có thể thử xem sao.
Cô nhẹ nhàng bước tới, lại ngồi lên đùi anh, dáng người cực phẩm đến mức khiến người ta muốn chảy máu mũi.
“Ông xã, hôm nay ở nhà buồn chán nên em xem mấy bộ phim, học được rất nhiều kỹ năng mới, lát nữa liền cho anh xem, được không?” Giang Vũ Phỉ nói nhỏ bên tai Thẩm Giai Nghị.
Để thu phục được Thẩm Giai Nghị, Giang Vũ Phỉ thực sự đã rất nỗ lực, cô phải tìm hiểu mọi thứ, ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng cũng phải đầu tư chỉnh chu, xem phim học hỏi tư thế rõ lâu.
“Hôm nay cổ tay anh không thoải mái lắm, hôm khác làm đi!” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.
Anh ấy là một người rất ngay thẳng, rõ ràng là vợ mình, cô đang ngồi trên đùi anh với một bộ đồ lót rất gợi cảm, anh chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy được toàn bộ cơ thể cô, nhưng anh không cúi đầu mà lại quay sang chỗ khác.
"Có đau lắm không? Ông xã, đợi đã, em nhớ lần trước anh có nhờ ai đó đặt thuốc ở nước ngoài mang về.

Rất đắt, hình như rất ít người mua được.

Thấy bảo điều trị xương khớp rất tốt.


Em đi lấy ngay cho anh.” Giang Vũ Phỉ chạy lên lầu, mang thuốc xuống cho Thẩm Giai Nghị.
Tâm trạng Thẩm Giai Nghị nặng nề, lọ thuốc này giống hệt lọ anh nhìn thấy ở nhà Giang Ý Mạn.
“Ông xã, tay nào đau, em giúp anh thoa thuốc.” Giang Vũ Phỉ ngồi xổm trước mặt chồng.
Cô vẫn mặc bộ váy vừa rồi, trông thật đẹp, người đàn ông bình thường nhất định sẽ chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để bế được cô vào phòng ngủ.
“Thuốc này đắt lắm à?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng anh, như thể luôn có một bí ẩn đang chờ anh giải đáp, nếu anh không khám phá ra được, liền sẽ rầu rĩ không chịu nổi.
“Đúng vậy, loại thuốc này vẫn đang được thử nghiệm lâm sàng, chưa có bán ra thị trường, anh mới mang về có hai lọ, bây giờ chỉ còn một lọ thôi.” Giang Vũ Phỉ nhìn chồng, cười nói.
Cô không biết Thẩm Giai Nghị đang nghĩ gì.
Anh đang nghĩ, loại thuốc này đắt như vậy, tổng cộng chỉ có hai lọ, tại sao Giang Ý Mạn lại có một lọ?
“Ông xã, ông xã, anh sao vậy?” Giang Vũ Phỉ nhận thấy Thẩm Giai Nghị có vấn đề.
Đêm nay anh ta rất kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Không sao.” Thẩm Giai Nghị cười nhạt một tiếng.
Sáng sớm, tại nhà Giang Ý Mạn.
Cô vừa mới tỉnh giấc, đầu vẫn còn chút choáng váng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, cảm giác rất thoải mái dễ chịu, Giang Ý Mạn ngồi dậy, lắc lắc đầu.
Ánh mắt rơi vào cửa phòng ngủ chính, ổ khóa vẫn ở đó.
Không hay rồi! Lý Từ bị nhốt trong đó cả đêm, không biết anh ta có xảy ra chuyện gì không.
Giang Ý Mạn đi tới.
Cô tò mò mở cửa, dùng tay nhẹ đẩy, cửa mở ra, cô nhìn thấy....

Bình Luận (0)
Comment