“Đừng càu nhàu nữa, anh nhanh lái xe đi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Đóa Đóa, không biết con bé có bị sao không nữa!” Dù sao thì Giang Ý Mạn cũng không biết xấu hổ.
Lúc này Thẩm Giai Nghị đang rất vội, liền trực tiếp lái xe đi tìm con gái khắp nơi trong thành phố.
"Anh gọi điện thoại về nhà hỏi xem Đóa Đóa đã về đó chưa, hiện tại chúng ta đừng về nhà nữa, mau đi nơi khác tìm, Đóa Đóa không nói được, lại là một bé gái, nếu thật sự gặp phải người xấu, chắc chắn con bé sẽ chịu phải thiệt thòi.” Giang Ý Mạn ra lệnh cho Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị liếc cô một cái.
A!
Người phụ nữ này lại còn ra lệnh cho anh?
Phạm vi tìm người đang dần được mở rộng.
“Gọi ngay cho cục giao thông và nhờ họ kiểm tra camera trên đường phố.” Giang Ý Mạn nói thêm.
Thẩm Giai Nghị trừng mắt nhìn cô, cô ta không nhìn thấy anh đang gọi cho bộ trưởng cục giao thông đây à? Anh cần cô ta nhắc nhở sao?
"Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi biết anh là người có năng lực, có nhiều quan hệ, Thẩm tiên sinh là tốt nhất, là tuyệt nhất."
"..."
Thẩm Giai Nghị cũng lười nói chuyện với cô.
“Alo, gửi cho tôi camera giám sát mọi con đường xung quanh bệnh viện, tôi cần ngay bây giờ.” Thẩm Giai Nghị nói.
Giang Ý Mạn ngồi ở hàng ghế sau nhìn Thẩm Giai Nghị, cô biết anh sẽ làm mọi cách để tìm được Đóa Đóa.
Điện thoại của Thẩm Giai Nghị đột nhiên có tiếng vang lớn.
Anh cầm lấy điện thoại, nhận được một đoạn video ngắn.
Đây là...
Đoạn video do kẻ bắt cóc gửi tới.
Kẻ bắt cóc tỏ ra rất ngạo mạn, anh ta trực tiếp lộ mặt trong video, trên tay cầm dao, Đóa Đóa bị anh ta trói lại.
"Chào chủ tịch Thẩm, đứa con gái bảo bối của anh đang ở trong tay tôi! Bộ dáng thật dễ thương nha, ngoại trừ có chút hơi rụt rè, còn lại những thứ khác đều giống anh y đúc."
"Vừa rồi tôi có thử chĩa mũi dao vào khuôn mặt bé bỏng của đứa nhỏ này, nó đã khóc rất lớn!"
"Nhưng chắc không có vấn đề gì đâu, nó chỉ khóc mấy lần thôi, nó không nói, không kêu được, trông thật đáng thương ha ha ha."
Giang Ý Mạn giật lấy điện thoại của Thẩm Giai Nghị.
"Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào dù chỉ là một sợi tóc của Đóa Đóa, tôi nhất định sẽ không để gia đình anh được sống yên ổn đâu."
Giang Ý Mạn gầm lên, cô hoàn toàn quên mất rằng đây chỉ là đoạn video ngắn do bọn bắt cóc gửi tới mà thôi, bọn chúng sẽ không nghe thấy lời nói của cô, Giang Ý Mạn có gầm lên cũng vô dụng.
"Nếu muốn con gái quý giá của mình được bình an vô sự, thì trong vòng hai tiếng đồng hồ phải mang được 1 nghìn tỷ tiền mặt đến đây chuộc nó.
Nếu anh đến muộn, tôi không thể đảm bảo rằng nó sẽ còn nguyên vẹn tay chân đâu."
Khi đoạn video kết thúc, cuối video có một dòng chữ, đó là địa chỉ mà bọn bắt cóc để lại cho Thẩm Giai Nghị, sau khi chiếu xong, màn hình điện thoại của Thẩm Giai Nghị lập tức đen kịt, làm cách nào cũng không thể mở máy được.
Xem ra bên kia còn có cả hacker, video vừa rồi như mang theo cả virus, hack điện thoại di động của Thẩm Giai Nghị khiến anh không thể gọi điện báo cảnh sát được, nhưng Thẩm Giai Nghị cũng không có ý định báo cảnh sát, vì Đóa Đóa vẫn đang nằm trong tay bọn chúng, cho nên nếu gọi điện cho cảnh sát rồi chọc giận chúng, Đóa Đóa nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
“Lái xe đến ngân hàng lấy tiền đi.” Giang Ý Mạn nói với Thẩm giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị lái xe đến ngân hàng gần nhất, không cần Giang Ý Mạn nhắc nhở, nếu còn không biết những chuyện này, anh đã không thành lập nổi công ty riêng, cũng sẽ không thể làm cho công ty trở nên phát triển được như bây giờ.
“Anh biết bọn bắt cóc đúng không?” Giang Ý Mạn hỏi.
Vừa rồi trong video, kẻ bắt cóc gọi Thẩm Giai Nghị là chủ tịch, anh ta kêu rất thuận miệng, Giang Ý Mạn có thể nhìn ra được hận ý từ trong mắt anh ta, đây không phải chỉ bắt cóc vì tiền, mà là đang cố ý nhắm vào Thẩm Giai Nghị.
“Ừ.” Thẩm Giai Nghị gật đầu.
“Anh đã đắc tội anh ta, cho nên, anh ta đang trả thù anh?” Giang Ý Mạn hỏi tiếp.
Thẩm Giai Nghị lại gật đầu.
Phải nói, Giang Ý Mạn rất thông minh, cô đoán đúng hết rồi.
“Anh ta có phải là đối thủ của anh không? Là có khúc mắc với nhau trong lúc làm ăn à?” Giang Ý Mạn hỏi.
Cô cần biết nhiều hơn về lai lịch của đối phương.
“Anh ta từng là trợ lý của tôi.” Thẩm Giai Nghị lạnh nhạt nói.
Thẩm Giai Nghị cũng không ngờ rằng người trợ lý mà mình từng tin tưởng, người bên cạnh mình cũng khá lâu, lúc này lại đang uy hiếp, bóp lấy điểm yếu của anh.
Đóa Đóa tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì.
“Anh đã sa thải anh ta, vậy nên anh ta không cam lòng, muốn trả thù anh?” Giang Ý Mạn tò mò hỏi: “Không đúng, trợ lý trước kia, có nghĩa là anh ta đã rời khỏi tập đoàn Thẩm thị từ lâu, tại sao anh ta lại quay trở lại.
Bây giờ còn muốn trả thù? Giữa các anh còn có sự tình khác, đúng không?"
Thẩm Giai Nghị im lặng.
Mười phút sau.
Xe của Thẩm Giai Nghị đã đậu bên ngoài ngân hàng, giám đốc của bọn họ trực tiếp ra đón tiếp.
"Thẩm tiên sinh, thời gian quá gấp.
Trước mắt chúng tôi không có được 1 nghìn tỷ, hiện tại chỉ có 500.
Anh chịu khó chờ một chút, trong vòng nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ giao toàn bộ số tiền cho anh." Giám đốc nói.
Nửa tiếng?
Thời gian không đợi ai, e rằng đến lúc đó đã quá muộn, nhưng vấn đề là tiền không đủ, nếu kẻ bắt cóc không chịu thả Đoá Đoá ra thì..
Thẩm Giai Nghị đang do dự.
Đúng lúc này.
Xe của Từ Phong phi tới, vừa rồi anh nhận được tin nhắn của Giang Ý Mạn nên vội vàng chạy tới đây ngay.
“Giang tổng, Giang tổng, cô cần gấp quá, tôi chỉ có 500 thôi, đủ không?”
Giang Ý Mạn gật đầu: "Vừa đúng đủ, chuyển hết lên xe Thẩm Giai Nghị."
“Được.” Từ Phong và Giang Ý Mạn cùng nhau chuyển tiền.
Thẩm Giai Nghị tò mò nhìn Giang Ý Mạn, cô ta là một người phụ nữ không có công ăn việc làm ổn định, vậy mà lại có thể lấy đâu ra năm trăm tỷ nhanh như thế?
"Mau lên xe đi! Nếu không sẽ muộn mất." Giang Ý Mạn ngồi vào xe của Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị không nghĩ nữa, nhanh chóng lên xe.
“Từ Phong, lại đây làm giúp tôi một chuyện.” Giang Ý Mạn tựa vào cửa kính xe, nói bên tai Từ Phong một chuyện rất quan trọng.
Sắc mặt Từ Phong thay đổi.
"Giang tổng, cô đây là..."
"Mau làm đi.” Giang Ý Mạn nghiêm túc nói.
Từ Phong lái xe đi ngay, anh không dám qua loa, bởi vì đây là việc có liên quan đến cả tính mạng của sếp.
Thẩm Giai Nghị lái xe cùng Giang Ý Mạn đi cứu Đóa Đóa, chuyện này bọn họ không nói cho ai biết, thậm chí Thẩm Giai Nghị còn không mang theo vệ sĩ.
Từ thành phố đến nơi mà Đóa Đóa đang bị giam giữ rất xa, vừa rồi đã chậm mất nửa tiếng, tiếp theo, Thẩm Giai Nghị phải lái xe càng nhanh càng tốt, anh không muốn Đóa Đóa gặp chút nguy hiểm nào.
Giang Ý Mạn cũng vậy, cảm giác ngồi trong xe giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, không chỉ vì Thẩm Giai Nghị chạy quá nhanh, mà là vì cô lo lắng cho Đoá Đoá nữa, bọn bắt cóc sẽ thật sự không làm gì con bé chứ?
“Anh nói xem, nếu bên kia cầm tiền rồi mà không chịu buông tha cho chúng ta thì phải làm sao?” Giang Ý Mạn hỏi Thẩm Giai Nghị.
Trước tiên hai người bọn họ phải thương lượng với nhau cái đã, dù sao loại chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, chủ yếu là bởi vì Thẩm Giai Nghị cùng kẻ bắt cóc có quen biết nhau, lại có thù địch từ trước, e rằng đối phương không phải chỉ muốn tiền, mà còn muốn giải quyết cả Thẩm Giai Nghị nữa..