Lý Ái Lan nói, bà chỉ cùng Chu Nhất Như gặp mặt một lần.
Mỗi người trưởng thành không phải từ nhỏ đã đến số tuổi này, trên mặt viết dấu vết năm tháng, bọn họ đã từng hăng hái, đã từng không biết làm sao, đã từng đi qua trẻ tuổi.
Lục Trường Tuấn lúc còn trẻ lông mày đen đôi mắt đẹp, nói chuyện chậm rãi, có rất nhiều người nói tính tình này của hắn là trời sinh khắc Lý Ái Lan.
Thực chất bên trong con người Lý Ái Lan chính là rất cao ngạo, từ trong nước đến ngoài nước gặp qua rất nhiều nam nhân, người theo đuổi không dứt, giáo sư, tác giả, doanh nhân... Lý Ái Lan xinh đẹp, sự nghiệp thành công, chỉ thích cùng người có năng lực kết giao, nam nhân có giá trị con người không quá trăm triệu bà sẽ không nhìn vào mắt.
Khi đó những người trị giá lớn hơn trăm triệu so với hiện nay rất khác biệt, Lục Trường Tuấn một mực luôn lăn lộn trong cái ngành điện ảnh này, coi như là có chút thành tựu, nhưng giá trị con người cũng còn kém một đoạn.
Hai người bọn họ thông qua một cuộc vũ hội mà quen biết, Lý Ái Lan vốn không có chú ý đến Lục Trường Tuấn ở trong góc, cho đến khi có một nhân viên phục vụ không cẩn thận đổ rượu lên người bà, Lục Trường Tuấn cởi áo của mình khoát lên cho bà, Lý Ái Lan lúc này mới phát hiện người nam nhân này có một đôi mắt nhìn rất đẹp, cười rộ lên vô cùng dịu dàng.
Tình yêu, loại tình cảm này một khi tiến đến, là phi thường không nói đạo lý.
Ai cũng không hiểu Lý Ái Lan làm sao lại coi trọng Lục Trường Tuấn, giúp hắn đề cử nhà đầu tư có tiền, người chế tác thâm niên, cho hắn rất nhiều cơ hội bộc lộ tài năng, ngay cả bản thân Lục Trường Tuấn đều có chút được sủng ái mà lo sợ.
Lý Ái Lan có tâm sự cùng khuê mật của bà, Hình Hâm: "Nam nhân thì tớ đã thấy quá nhiều, cũng đã thấu hiểu, người có tiền, có lợi hại chỉ thích hợp nói yêu thương, muốn kết hôn còn phải tìm chỗ an tâm à. Cậu nhìn Lục Trường Tuấn cũng rất tốt, tớ bảo hắn đi hướng đông hắn không dám đi hướng tây, về sau kết hôn tớ còn là nhất gia chi chủ."
Lý Ái Lan vẫn luôn chờ Lục Trường Tuấn hướng bà cầu hôn, vượt ngoài ý định, một mực không đợi được. Hơn nữa, Lục Trường Tuấn bí ẩn kia làm người ta phát bực, với cá tính của hắn muốn cho hắn chủ động nhắc đến chuyện này thật đúng là có chút khó khăn. Được rồi, đã như vậy liền để Lý Ái Lan nhắc tới đi, dù sao đều giống nhau.
Bà vốn tưởng rằng chỉ cần mình mở miệng đề nghị kết hôn Lục Trường Tuấn sẽ không lý do gì từ chối, ai ngờ hắn thật đúng là do dự.
"Kết hôn là việc lớn đời người, chúng ta không được quá qua loa." Lục Trường Tuấn giải thích, "Cho anh một chút thời gian, anh cùng với người nhà thương lượng."
Hắn nói cho hắn thời gian, Lý Ái Lan liền cho hắn thời gian.
Hôn sự này đối với Lục Trường Tuấn mà nói chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, chỗ tốt ai cũng nhìn ra —— Lý Ái Lan sẽ toàn lực ủng hộ sự nghiệp của hắn, công ty ảnh thị của hắn cũng sẽ rất nhanh có thể đi vào quỹ đạo. Còn nữa, Lý Ái Lan bà có cái gì không xứng với hắn sao?
Mẫn cảm như bà, cảm thấy việc này có chút kỳ quái.
Lục Trường Tuấn biến mất một đoạn thời gian, lúc trở lại tìm Lý Ái Lan câu mở miệng đầu tiên chính là thương lượng thời gian kết hôn.
"Mẹ anh đã xem lịch, tháng sau có một ngày là ngày tốt, thích hợp kết hôn." Lục Trường Tuấn nói, "Không bằng chúng ta ngay tại ngày đó kết hôn đi."
Lý Ái Lan không nói gì vui vẻ mà đồng ý, hai người sau khi kết hôn với số vốn của Lý Ái Lan trợ giúp, ảnh thị Tuấn Thiên rất nhanh đi vào quỹ đạo, Lục Trường Tuấn tự mình thúc đẩy mấy cái hạng mục về sau đại hoạch thành công, hắn cũng dần dần đem tinh lực đặt ở việc quản lý cấp cao, hạng mục giao cho cấp dưới xử lý. Lý Ái Lan lúc ấy vẫn còn kinh doanh công ty truyền thông của bà, hai vợ chồng anh hát em xướng, trong lúc nhất thời đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
"Ba của con là một người ba tốt, nhưng không phải người chồng tốt."
Mãi cho đến lúc này, kỷ niệm vẫn là những điều tốt đẹp.
Rất rõ ràng có một số việc Lý Ái Lan giấu ở trong lòng, vẫn muốn quên đi. Nhưng càng là canh cánh trong lòng, lại càng là khó có thể quên.
Có đoạn thời gian Lục Trường Tuấn mỗi tháng đều phải đi công tác, Lý Ái Lan có chuyện của mình đều bận rộn cũng không có để ý nhiều, thẳng đến khi trong lúc vô tình bà phát hiện nhật ký trò chuyện trong điện thoại của Lục Trường Tuấn trống rỗng.
Cái này vô cùng không bình thường, mỗi ngày hắn có nhiều chuyện cần xử lý, rất nhiều người cần gặp mặt, làm sao ngay cả một cuộc trò chuyện cũng không lưu trong lịch sử?
"Về sau mẹ mới biết được, ông đi công tác là thật, nhưng là mượn danh nghĩa đi công tác cùng nữ nhân khác ở cùng một chỗ." Lúc Lý Ái Lan nói lên chuyện này trong ánh mắt là tràn đầy hận ý.
Lục Tĩnh Sanh cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua, nhìn ba mẹ ân ái như hình với bóng, bên trong lại có sự kiện lớn như vậy.
Trước lúc Lục Trường Tuấn nhận thức Lý Ái Lan thì có một bạn gái thanh mai trúc mã, tên là Chu Nhất Như. Gia thế của Chu Nhất Như cùng Lục Trường Tuấn tương đồng, từ sáu tuổi đã biết nhau, cùng học một trường từ tiểu học, tới đại học thì tách ra hai nơi, nhưng sau khi tốt nghiệp lại trở về B thành, tiếp tục kết giao.
Hai người bọn họ mặc dù còn chưa kết hôn, nhưng cũng đã ra mắt người nhà, trong lòng bọn họ chưa từng có nghĩ tới sẽ lựa chọn kết hôn cùng người khác.
Lục Trường Tuấn tính tình ôn hòa, cũng có một phen tâm can không cam lòng, tựa như tên ông, ông có lý tưởng rộng lớn của chính mình, đều muốn quay phim điện ảnh mình thích. Chu Nhất Như không thể tại sự nghiệp của ông trải đường, bà cảm thấy nam nhân có lý tưởng có khát vọng là trọng yếu nhất, cho nên cũng không can thiệp công tác của ông. Cho dù là thời gian gặp mặt càng ngày càng ít Chu Nhất Như cũng không có oán giận qua.
Thẳng đến khi ông tìm đến bà nói, ông gặp được một nữ nhân có thể vì ông dọn sạch hết thảy, có thể cho ông phần phấn đấu mười năm, Chu Nhất Như tự nhiên nghe hiểu ý của ông.
"Em sẽ không chậm trễ anh, Anh đi kết hôn đi."
Chu Nhất Như lặng yên rời khỏi, Lục Trường Tuấn trải qua vài ngày khó qua, về sau lúc nghĩ đến lý tưởng đã có thể thực hiện, cảm giác hưng phấn thay thế tội lỗi, cùng Lý Ái Lan kết hôn.
Nhoáng một cái hai năm đi qua, Lục Trường Tuấn đã trở thành doanh nhân trẻ tuổi, thời điểm đi công tác ngẫu nhiên gặp được Chu Nhất Như đã lâu không gặp, hai người chỉ vừa đối mặt, những hình ảnh trước kia nhao nhao dũng mãnh đi vào đầu óc.
Bọn họ là mối tình đầu của nhau, cũng là người yêu theo suốt thanh xuân mỗi người, là hai người đã quá quen thuộc, hỏa nhiệt đã lâu lại lần nữa nổi lên.
Đoạn thời gian kia nhiều lần đi công tác tạo cơ hội cho hai người không ngừng mà phóng thích nhiệt tình, bọn họ đều có nghĩ tới như vậy không đúng, nhưng không dừng được. Lục Trường Tuấn muốn cùng Lý Ái Lan ly hôn, ông phát hiện mình vẫn còn yêu sâu đậm Chu Nhất Như. Nữ nhân này vô luận đi qua mười năm, hai mươi năm, khi gặp lại bà còn có thể như trước lập tức vì bà rơi vào bể tình. Đây đối với Lý Ái Lan mà nói là không công bằng.
Ý niệm muốn ly hôn tồn tại trong đầu và trong lòng ông đã thật lâu, ông không biết lúc này Chu Nhất Như đã mang thai.
Chu Nhất Như chưa nói cho ông biết chuyện này, cho dù Lục Trường Tuấn một mực nói sẽ cùng với Lý Ái Lan ly hôn, trở lại bên bà.
"Mẹ nhớ được ngày đó trời đổ mưa rất lớn, hắn không có bung dù, một mình ở trong mưa từ từ đi trở về nhà. Mẹ đứng ở bên cửa sổ nhìn thấy. Hắn đã hạ quyết tâm, mẹ có thể cảm giác được. Chờ hắn vào nhà, không có để cho hắn kịp nói bất kỳ một chữ nào, mẹ vẻ mặt vui vẻ từ trên mặt đất ôm lấy ở hắn nói cho hắn biết mẹ mang thai."
Điếu thuốc trong tay Lý Ái Lan lại hết thêm cây nữa, đây đã là điếu thứ ba rồi.
Bà liếc Lục Tĩnh Sanh, giảo hoạt mà cười: "Tất nhiên, là mẹ lừa gạt ông đấy. Khi đó kỳ thật mẹ còn chưa có mang thai con."
Lý Ái Lan đột nhiên mang thai quấy rầy kế hoạch của Lục Trường Tuấn, chuyện ly hôn khẽ kéo lại kéo.
Chu Nhất Như sớm đã nghĩ đến, nàng không thể chờ đợi thêm nữa, đứa bé trong bụng của nàng về sau sẽ càng thêm tội. Nàng cũng nên vì chính mình cùng hài tử quyết định.
Lục Trường Tuấn tìm đến nàng, cầu nàng một lần nữa cho hắn một chút thời gian, hắn nhất định sẽ ly hôn. Chu Nhất Như nghe hiểu được đâu là nói thật đâu là lấy cớ. Nói với Lục Trường Tuấn, vì đối phương, về sau đừng gặp mặt nữa.
Đúng lúc này, Lý Ái Lan làm bộ đẻ non, ôm Lục Trường Tuấn khóc rống: "Đều là lỗi của em, tất cả là trách em... Con của chúng ta đã không còn..."
Lục Trường Tuấn trước đó chưa từng thống hận chính mình, cũng đau lòng thê tử, cảm thấy đây là trời cao đối với hắn trừng phạt.
Hắn quyết định quên Chu Nhất Như, luôn tốt đối với Lý Ái Lan, cố gắng vì cái nhà này.
Chu Nhất Như triệt để hết hy vọng, đã dọn đi rồi.
"Ba con không có đi tìm Chu Nhất Như, nhưng mẹ có đi. Mẹ cùng Chu Nhất Như gặp qua một lần, khi đó bụng của bà ta đã lớn rồi. Mẹ hoài nghi đứa bé kia là của ba con, nhiều lần trằn trọc đi tìm bà ta, làm cho bà ta đem con làm mất. Bà ta nói với mẹ rất uyển chuyển, bà ta nói, "Cô không cần lo lắng, con của tôi có ba." Lý Ái Lan nói, "Về sau mẹ mới biết bà ta gả cho một vị tiểu thị trưởng, hai người trôi qua không tệ, tiểu thị trưởng kia từ từ thăng chức. Tới hai năm sau, con sinh ra. Đại khái là hắn thật sự rất áy náy, cảm thấy thiếu nợ mẹ, thiếu nợ cái nhà này, cho nên một mực rất sủng con."
Lục Tĩnh Sanh nhìn bà: "Về sau thì sao, hai người sẽ không có gặp lại?"
"Không có. Bà ta sống hay chết mẹ không quan tâm, chỉ cần bà ta không xuất hiện ở trước mặt mẹ, mẹ một mực coi như không biết chuyện này. Mẹ biết rõ ba con cũng không có đi tìm bà ta, thẳng đến khi bà ta chết ông ấy cũng không có gặp lại. Mẹ bản năng không muốn nghĩ đến bà ta, không muốn thừa nhận chính mình đã từng thiếu chút nữa bị bỏ rơi, cũng không muốn nhớ lại mẹ dùng phương pháp gì giữ ba con ở lại. Mẹ cho rằng chỉ cần hai chúng ta đều im miệng không đề cập tới nó thì nó sẽ trở thành bí mật vĩnh hằng, không nghĩ tới... Đã nhiều năm như vậy rồi, họ Chu cũng đã chết, con gái của bà ta lại một lần nữa đem việc này vén lên. Thật sự là buồn cười, bà ta có tư cách gì căm hận Lục gia căm hận con? Muốn hận, cũng là mẹ hận bà ta."
"Con đã gặp cô ta."
Lý Ái Lan hơi sững sờ.
Lục Tĩnh Sanh nói: "Con nhớ ra, con đã gặp Đường Cảnh Lộ. Tại lúc con còn rất nhỏ, lúc ấy mới vừa lên tiểu học, mẹ cùng ba đều bề bộn nhiều việc, buổi trưa con không về nhà mà ở lại trường, có lão sư chăm sóc, nhưng lão sư để cho con ngủ, con không muốn ngủ, thích ra bên ngoài chơi. Có đoạn thời gian có một a di hay mang theo con gái bà tới tìm con, con cùng cô bé kia chơi một đoạn thời gian."
Lý Ái Lan vậy mà chưa bao giờ biết về chuyện này.
"Con đã thấy ảnh chụp của Đường Cảnh Lộ lúc tiểu học, nhìn rất quen mắt. Bây giờ suy nghĩ một chút, đại khái chính là có lưu ấn tượng. Đối với mẹ con kia chính là Chu Nhất Như cùng Đường Cảnh Lộ."
"Các nàng tới tìm con làm cái gì?"
"Chẳng qua là chơi, không có làm gì khác. Chu Nhất Như thường xuyên sẽ mang một ít thức ăn cho con. Trong ấn tượng của con, cô ta rất thân thiện cũng rất đẹp." Lục Tĩnh Sanh cười cười, "Trí nhớ con người thật sự là đáng sợ, cứ cho là mình đã quên, lại có thể tại một thời khắc nào đó bỗng nhiên nhớ tới tất cả..."
Lời nói tới bên miệng, bỗng nhiên lại có chuyện gì từ nàng trong đầu chợt lóe lên, nàng hỏi Lý Ái Lan: "Mẹ trước kia một mực lo lắng con bị bắt cóc cho nên để cho con đi học thuật cận chiến... Con không nhớ rõ ràng lắm, con thật sự bị bắt cóc qua?"
Lý Ái Lan nói: "Đúng vậy, con đã từng thiếu chút nữa bị bắt cóc, nhưng được người cứu."
"Được cảnh sát cứu?"
Lý Ái Lan lắc đầu: "Không phải cảnh sát, mẹ cũng không biết là ai, khi mẹ nhìn thấy con, bọn cướp té trên mặt đất, lông tóc của con không tổn hao gì. Cảnh sát nói có người báo án, lúc bọn họ chạy đến bọn cướp đã té xỉu rồi."
Lục Tĩnh Sanh nghi hoặc: "Chẳng lẽ..."
"Con muốn nói người cứu con là Chu Nhất Như? Nếu như là bà ta, hiện tại con gái của bà ta tại sao lại muốn tới báo thù?"
Lý Ái Lan nói đúng, Lục Tĩnh Sanh khó hiểu, chẳng lẽ lại là nàng nhớ lộn?
Trước lúc Lục Tĩnh Sanh về nhà, trong đầu nàng đã xây dựng một câu chuyện đặc biệt cẩu huyết, hồi ức của mẫu thân cùng nàng nghĩ cũng không sai biệt lắm.
Nàng không có nói cho mẫu thân tên thật của Đường Cảnh Lộ là Đường Cẩn Lục, Cẩn trong ghi nhớ, Lục trong Lục Trường Tuấn.
Thời điểm Lục Tĩnh Sanh nói muốn đi, Lý Ái Lan giữ lại nàng: "Đều đã 30 tết, cùng người nhà cùng nhau qua, Con thật sự không ở lại sao?"
Lục Tĩnh Sanh nói nàng hiện tại không muốn gặp Lục Trường Tuấn, một khi gặp mặt không biết mình sẽ nói ra loại lời nói gì.
Lý Ái Lan thở dài, mặt lộ vẻ lão thái: "Loại sự tình này mẹ tình nguyện cả đời đều không cho con biết. Đối với con cái mà nói, ba mẹ hẳn là rất cao lớn, là xứng đáng để hài tử sùng bái cùng học tập. Ba mẹ nên đem cho con những điều tốt đẹp nhất, chứ không phải cừu hận."
Lục Tĩnh Sanh không nói chuyện, đứng dậy rời đi.
Cuối cùng Lý Ái Lan nói: "Nữ nhân một khi trong lòng có hận, sẽ làm ra loại sự tình đến chính mình cũng không nghĩ tới. Con chẳng lẽ thật sự muốn ở trên con đường này càng chạy càng xa sao?"
Chuyện cho nước này, bà còn không quên chen chân vào chuyện tình cảm của nàng.
Lục Tĩnh Sanh đưa lưng về phía bà nói: "Nam nhân cũng thế thôi. Không trăng hoa nam nữ, thì nhân tâm khó giải, từ trước đến nay vẫn luôn khó lường trước."