Lục Tĩnh Sanh trở về nói với tiểu Quý vấn đề phòng vệ sinh không có nước, để nàng liên hệ quản lý tòa nhà.
Tiểu Quý trực tiếp đi tìm người bên ban quản lý tòa nhà, Lục Tĩnh Sanh quay về văn phòng, trong phòng ấm áp, nàng cởi áo khoác treo lên giá áo, mở ra laptop xem xét bưu kiện mà nhân lực gửi tới.
Tiểu Quý đi thang máy xuống lầu một, khu làm việc của ban quản lý, vừa mở cửa thang máy thì thấy một nam nhân dáng người cao cao mặc đồng phục của ban quản lý đứng ở đằng kia gọi điện thoại: "Thật sao? Hết nước? Các vị là tầng mấy... Được, tôi tới liền."
"Quản lý." Tiểu Quý gọi lại hắn, "Làm phiền ngài cũng đi kiểm tra tầng chúng tôi, chúng tôi cũng không có nước."
Vị quản lý ngẩng đầu, là một tiểu tử khuôn mặt thanh tú, nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi đầu.
"Được, ngài lầu mấy, tôi đi kiểm tra chỗ các vị trước."
[Có chuyện muốn nói cho ngươi] đã tiến hành quay hình được một nửa, tổ kịch cơ bản không có ra khỏi B thành. Loại bối cảnh phim trường chi phí thấp này có tiến độ ghi hình rất nhanh, tối đa hai tháng có thể hoàn thành, đơn giản, Lục Tĩnh Sanh cũng không cần đi theo. Nhân lực đúng hạn báo cáo tiến độ, nếu nàng để tâm thì nhìn nhiều hơn vài lần, còn lười thì một tuần kiểm tra một lần.
Trừ đi bưu kiện của tổ kịch ngoài ra còn có Đồng Ấu Ninh gửi cho nàng một ít tư liệu đầu tư để nàng tham khảo, nàng nói nàng chuẩn bị bước chân vào nền công nghiệp giải trí di động và đầu tư vào một công ty giải trí di động rất có tiềm năng. Lúc Lục Tĩnh Sanh đang xem xét báo cáo tài chính của công ty thì ngửi thấy chút mùi vị khác thường.
Thứ gì cháy?
"Lục tổng!" Nhân sự Ngô Hi xông tới, ngoài miệng bụm lấy một khối khăn lông ướt, vừa mở cửa một cỗ khói phun tiến vào phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh, "Cháy! Lục tổng đi mau!"
"Lửa cháy?" Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện phòng vệ sinh hết nước, mãnh liệt đứng lên ra bên ngoài nhìn. Khói tới đặc biệt nhanh, tựa hồ không phải từ địa phương nào khác, mồi lửa chính ngay tại khu làm việc của Bác Triển.
Nàng đem khăn tay luôn mang theo bên người của mình nhúng nước lọc rồi bịt vào miệng và mũi, đi tới hô: "Tất cả đều đi ra ngoài ——!"
"Lục tổng, bên ngoài cũng cháy rồi rồi! Ra không được!" Có người đáp lại nàng.
"Cửa, cửa bị khóa!" Có người đã cố mở cửa nhưng không được, phát hiện bên ngoài có một ụ khóa, đem các nàng khóa ở bên trong.
Khói càng lúc càng lớn, bỗng nhiên một đoàn lửa chạy dọc theo cái thảm thiêu tới đây, tựa như là có sinh mạng mà hướng về phía Lục Tĩnh Sanh đuổi theo. Lục Tĩnh Sanh trong lòng cả kinh vội vàng né tránh, ngọn lửa hun nóng mắt cá chân của nàng, một hồi đau tim.
Khói đặc càng lúc càng lớn, con mắt bị hun đến đau nhức, nước mắt cuồn cuộn xuống chảy, muốn không mở nổi mắt. Nàng tiếp tục che miệng và mũi ngồi xổm người xuống, vừa ho khan vừa đi nhìn chung quanh, phát hiện trên mặt đất không biết từ lúc nào bị tẩm thành đường xăng, đoàn lửa lao tới khi nãy chính là hướng về phía nàng, hơn nữa còn là sớm đã có dự mưu.
Có người trà trộn vào công ty.
"Cửa ra ở nơi nào!"
"Ở đây —— ở đây có cửa! Tôi cầm —— thật nóng!" Có người tìm được cửa lúc muốn đẩy ra, thì bàn tay nắm tay cầm cánh cửa bị bỏng lập tức phồng rộp. Trong lúc bối rối Lục Tĩnh Sanh hô to:
"Tất cả đều nằm xuống! Ngồi xổm thấp xuống! Tìm lối thoát hiểm... Khục.. khục.. khục khục...khục "
Đại hỏa cuồn cuộn vây quanh bao trọn Bác Triển, Lục Tĩnh Sanh hút vào một đám khói, đầu óc có chút hôn mê, lảo đảo đi lên phía trước.
Bóng đèn trên đầu Lục Tĩnh Sanh bị cháy sạch lung lay sắp rớt, khăn tay thẫm ướt cũng không còn trụ được nữa, diện tích quá nhỏ, nàng cầm lên áo khoác của mình nhúng ướt nhẹp, gắt gao đè lên miệng và mũi, mò mẫm tiến lên, không có phát hiện sau lưng đi tới một nam nhân thân hình cao lớn.
Nam nhân đeo mặt nạ phòng độc, xuyên thấu qua khói đặc nhìn chằm chằm vào Lục Tĩnh Sanh, vừa đi tới vừa từ từ với tay vào trong đồng phục lao động của ban quản lý tòa nhà, xuất ra một con dao đẫm máu.
Đường Tam Hoàn bị kẹt nửa bước khó đi, Diệp Hiểu Quân liếc nhìn về phía trước, trực tiếp quay tay lái hướng đường nhỏ mà đi.
Buổi chiều nhàn nhã, tiệm cà phê bày ra những bàn nhỏ phía ngoài, một đám thành phần tri thức cùng người nước ngoài tốp năm tốp ba ngồi uống cà phê trà chiều, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười vui, bầu không khí thanh nhã. Tiếng ô tô từ xa đến gần nổ vang làm cho cuộc trò chuyện của bọn họ dừng lại cùng nhìn lại phía sau. Một chiếc Volkswagen Golf lao tới tựa như viên đạn bay trong gió, dọc theo con đường nhỏ hẹp lao đi, làm bọn hắn bị dọa sợ, nhiều người hoảng sợ ngã nhào, có chiếc ghế bị va chạm bay đến không trung, lúc rơi xuống bồn cây trang trí tiện thể phá hủy luôn chúng.
Xe từ đường nhỏ quay trở lại đại lộ, dùng tốc độ cực nhanh, khéo léo mà tránh được tất cả đèn đỏ. Diệp Hiểu Quân mắt nhìn phía trước biểu lộ kéo căng, giẫm nhanh chân ga.
Gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Sanh, vẫn tắt máy.
Lòng nóng như lửa đốt, đều muốn nhanh lên, nhanh hơn nữa!
"Boss—— Chị ở chỗ nào!"
Thời điểm này rõ ràng còn có thể nghe thấy tiếng của tiểu Quý, Lục Tĩnh Sanh đều muốn mở miệng đáp lại, nhưng lại bị khói đặc chặn ngang họng không mở được miệng.
"Boss!" Tiểu Quý cùng mấy vị nam nhân đồng sự cầm trong tay bình chữa cháy mở ra một con đường, đeo mặt nạ bảo hộ lấy được từ trong tủ của phòng cháy đi tìm được Lục Tĩnh Sanh, tiểu Quý đưa mặt nạ bảo hộ trong tay cho Lục Tĩnh Sanh, "Boss chị không có việc gì thật tốt quá, mau cùng chúng ta đi!"
Lục Tĩnh Sanh, tiểu Quý cùng một đoàn người hướng đi ra phòng ngoài, nam nhân đã xuất ra dao găm lần nữa cất kỹ, tiếp tục bám theo.
Lửa từ Bác Triển nhanh chóng tràn tới các tầng khác, còi báo cháy vang lên ing ỏi, hơn một nghìn người trong cao ốc Thịnh Phong dũng mãnh chèn nhau chạy vào lối thoát hiểm nhỏ hẹp.
"Đừng nóng vội!" Tiểu Quý che chở Lục Tĩnh Sanh đi xuống dưới, bị người phía sau đẩy một chút suýt chút nữa lăn xuống cầu thang, tức giận nói, "Theo thứ tự đi! Phòng ngừa giẫm đạp... Nép vào ——" lời nói còn chưa dứt lại có người đi xuống, đụng phải tiểu Quý khiến tiểu Quý lảo đảo.
Thế lửa càng lúc càng lớn, người bên này đều muốn nhanh chóng đi xuống dưới thoát khỏi hiểm cảnh, lại vẫn có người đi trở lên.
"Nhường một chút! Phiền phức mọi người nhường chút!" Diệp Hiểu Quân chen lấn khó khăn trong đám người, mỗi bước đi lên gần như lại bị xô lùi lại hai bước, áo ngủ thiếu chút nữa bị chen lấn tuột mất, lúc này có chút hối hận đã không đổi bộ y phục khác.
Ngược dòng đi lên khó tránh khỏi va chạm, đang hoả hoạn tất cả mọi người đều nghĩ đến mau chóng chạy trốn, cái này va chạm cực dễ dàng đụng ra nóng tính.
"Mày bị bệnh tâm thần à! Không nhìn thấy cháy rồi sao còn đi trở lên! Thêm loạn cái gì!"
"Tránh ra tránh ra! Chính mày muốn chết đừng lôi kéo người khác!"
"Chớ đẩy chớ đẩy!"
Diệp Hiểu Quân mấy lần bị người đi đẩy xuống, trên mặt bị đánh thành một khối, cánh tay bị kẹp cà-vạt của ai đó vạch phá, vẫn tiếp tục cố gắng đi trở lên, vừa đi vừa chú ý xem trong đám người có thân ảnh của Lục Tĩnh Sanh hay không.
"Rốt cuộc cháy từ chỗ nào phát ra?"
"Hình như là tầng hai mươi năm."
"Là Bác Triển sao!"
Diệp Hiểu Quân nghe nói như thế trong lòng càng gấp hơn, dồn hết sức lực chen lẫn vào giữa đám người: "Xin nhường đường! Cho qua một chút!"
Có một nam kéo lại nàng: "Cô điên rồi a? Không thấy trên kia phát hỏa lớn như vậy, cô còn đi lên làm gì!"
Diệp Hiểu Quân đưa hắn đẩy ra, tiếp tục lên đi.
"Đừng để ý tới nữa..., không thấy giày cũng không mặc sao, trên người còn khoác áo ngủ a? Đoán chừng là người bị bệnh thần kinh." Trong đám người có người nói.
Lúc Diệp Hiểu Quân đi vào tầng thứ hai lăm, các thành viên đội cứu hỏa đang tập trung dập lửa, trông thấy có một cô nương thân hình gầy yếu bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, các thành viên đội cứu hỏa đều bị dọa.
"Cô sao lại tới đây? Lửa vẫn còn cháy, đi ra ngoài đi ra ngoài!"
Diệp Hiểu Quân lôi kéo hắn hỏi: "Người ở bên trong đâu? Người bên trong đều đi ra hết rồi chứ?"
"Cô trước lo cho chính mình đi a! Nhanh lên đi đừng thêm phiền!"
Diệp Hiểu Quân nhìn bên trong Bác Triển đã cháy hết, trừ đi lửa cái gì cũng nhìn không thấy. Không có một bóng người, vì lý do an toàn nhân viên cứu hỏa cũng dự định rút lui. Lửa cháy rất gấp, nhưng hàng năm đều có diễn tập phòng cháy chữa cháy, nên sơ tán cũng nhanh, Lục Tĩnh Sanh có lẽ không có sao đâu?
Có lẽ...
Diệp Hiểu Quân cũng không an tâm, chỉ cần không nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh xác định an toàn khỏe mạnh, thì trái tim cô vẫn không có biện pháp buông lỏng.
Bỗng nhiên trông thấy ở đầu bậc thang có kiện áo quen thuộc, cô chạy tới vừa nhìn, là áo khoác của Lục Tĩnh Sanh, cũng là trong hình ảnh mang tính mẫu chốt nàng sắp xếp lại trong đầu, là kiện áo khoác mà Lục Tĩnh Sanh mặc lúc bị đâm trọng thương!
Diệp Hiểu Quân đem áo khoác nhặt lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Không kịp nghĩ nhiều, cô đem nó mặc vào, đi xuống dưới lầu.
Trong hành lang không ai, Diệp Hiểu Quân bị khói làm nghẹn, lúc này mới phản ứng tới, con mắt đau nhức, trong cổ họng trong lỗ mũi toàn bộ tựa như đều là khói là tro, nàng ho khan không dứt. Lảo đảo đi xuống dưới, hy vọng có thể tới dưới lầu nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh.
Trong lối thoát hiểm trống rỗng còn có chút khói, có một nam nhân từ bên trong đám khói đi ra, mặt nạ phòng độc che hơn nửa khuôn mặt của hắn, nhìn không rõ nét mặt của hắn, đao trong tay tùy ý đung đưa qua lại giữa các đầu ngón tay, mắt nhìn thấy áo khoác giống với trong tấm ảnh, nhất trí đi theo xuống dưới.
Lục Tĩnh Sanh cùng người của công ty thật vất vả đi đến dưới lầu, đứng vào hướng đông, vừa mới thoát khỏi đám cháy, ánh sáng mặt trời cùng gió lạnh thổi, rất nhiều người đều chịu không nổi, ngồi bệt xuống đất.
Lục Tĩnh Sanh cũng chưa từng trải qua chật vật như vậy, trên mặt đen đặc, không biết lúc nào đầu gối bị trẹo, khẽ động liền đau.
Tiểu Quý tháo mặt nạ bảo hộ xuống há mồm thở dốc, mùa đông khắc nghiệt, nàng ra một thân mồ hôi.
Lục Tĩnh Sanh hướng trên lầu nhìn, tầng thứ hai mươi năm vẫn là khói đặc cuồn cuộn, những tầng liên tiếp cũng vẫn còn cháy.
"Bác Triển a..." Tiểu Quý so với Lục Tĩnh Sanh còn cảm khái, nhìn Bác Triển bị thiêu rụt trong đám cháy, tâm nhíu đau.
Di động trong túi áo chấn động không ngừng, tiểu Quý lấy ra vừa nhìn, là điện thoại Sài Trăn gọi đến.
"... Tôi đây mà cháy xém á! Vậy ai có thời gian nhận điện thoại của cô a, vội vàng tìm đường thoát để khỏi phải chết đây!" Tiểu Quý vội vã muốn tắt điện thoại, nàng nhìn thấy từ phía xa hình như là xe cứu hộ đã đi tới.
Sài Trăn hết lần này tới lần khác lôi kéo nàng hỏi: "Bác Triển cháy rồi sao? Các người trông thấy Diệp trưởng phòng không?"
"Diệp lão sư chị ấy đến Bác Triển rồi?"
Lúc Tiểu Quý nói lời này Lục Tĩnh Sanh nhìn hướng về phía nàng.
"Cái gì, Diệp lão sư mặc đồ ngủ chạy đi?"
Lục Tĩnh Sanh đột nhiên trông thấy xe của Diệp Hiểu Quân dừng ở ven đường, trong nội tâm chấn động, đoạt lấy điện thoại của tiểu Quý trước cắt đứt, nhìn chung quanh, không có thấy thân ảnh của Diệp Hiểu Quân, một bên hướng trong lầu đi một bên quay số của Diệp Hiểu Quân.
Không có người nhận.
Lục Tĩnh Sanh nóng nảy bước nhanh hướng vào trong lầu, cao ốc bị nhân viên cứu hỏa phong tỏa, không cho nàng tiến vào.
"Bên trong còn có người!" Lục Tĩnh Sanh tức giận, kêu to.
Nhân viên cứu hỏa đem nàng ấn trở về: "Tiểu thư cô tỉnh táo một chút, cô đi vào cũng cứu không được người, chỉ có thêm phiền. Người ở bên trong chúng tôi sẽ cứu ra."
Diệp Hiểu Quân rời đi được hai tầng lầu, dừng bước lại.
Sau lưng có người đi theo nàng.
Đổ mồ hôi đem quần áo thấm ướt, Diệp Hiểu Quân biết rõ cô thành công, sát thủ đem cô trở thành Lục Tĩnh Sanh.
Sát thủ bước chân rất nhẹ, từ trong cửa sổ thủy tinh phía trước có thể trông thấy một bóng dáng mơ hồ, đó là một đại nam nhân dáng người rất cao.
Bước chân của Diệp Hiểu Quân trở nên có chút hỗn loạn, chân như nhũn ra, không dám nhìn về phía sau, có mấy lần thiếu chút nữa giẫm hụt mà té xuống.
Tầng thứ mười lăm, có một cửa thông với hành lang, cô quyết định sẽ tăng tốc tới cánh cửa kia rồi chui vào bên trong, đem bàn tay giết người ngăn ở ngoài cửa!
Ngay tại lúc Diệp Hiểu Quân muốn khởi động, người đứng phía sau đi nhanh thêm hai bước bước lên, tốc độ nhanh vượt ngoài dự liệu của cô!
Diệp Hiểu Quân muốn hô, miệng đã bị người nọ bịt lại, cái gì cũng còn chưa kịp nghĩ, một cây đao đã cắm đến – tiến vào thân thể của cô.
Thang máy ngừng hoạt động, Lục Tĩnh Sanh một hơi chạy đến tầng tám, vốn là bị khói hun chỉ có nửa cái mạng, lúc này kịch liệt vận động thiếu chút nữa ngất đi. Lục Tĩnh Sanh đỡ lan can thang lầu từ từ tiếng lên thêm hai tầng, lần nữa chạy.
Trong nội tâm nàng có dự cảm vô cùng bất hảo, từ nguyên nhân hỏa hoạn không thể lý giải cùng những sắp xếp vừa nghĩ tới trước kia thêm chuyện Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên đi vào Bác Triển, như là có ai đang dẫn dắt giữ lấy vai trò chủ đạo hết thảy.
Tầng thứ mười lăm.
Lúc Lục Tĩnh Sanh đi vào tầng thứ mười lăm, lúc dừng bước, nàng trông thấy có người đỡ cửa lay động một cái, đưa lưng về phía nàng té xuống, phía sau lưng cắm một cây đao.
Máu rất nhanh đem áo khoác quen thuộc trên lưng của người trước mắt này nhuộm đỏ, trong bóng tối có người, nghe thấy tiếng bước chân, lập tức biến mất.
Lục Tĩnh Sanh nghĩ muốn đuổi theo, lý trí đem nàng lưu lại.
Người té trên mặt đất, phía sau lưng phập phồng một chút, không thế nào nhúc nhích. Lục Tĩnh Sanh hầu như dùng cả tay chân lảo đảo tiến đến.
"Hiểu Quân... Hiểu Quân..."
Liếc nhìn liền nhận ra cô là Diệp Hiểu Quân, Lục Tĩnh Sanh là thật luống cuống, cô một mực tự nói với mình bình tĩnh một chút, lúc này phải bảo trì thanh tỉnh, nhưng tâm tình sợ hãi đem đầu nàng loạn thành một đống. Nàng không dám động Diệp Hiểu Quân, nàng không biết một đao này làm bị thương tới chỗ nào.
Diệp Hiểu Quân nằm rạp trên mặt đất, đối với tiếng gọi của Lục Tĩnh Sanh có chút phản ứng, ngón tay động đậy, còn có thể nhìn nàng, chẳng qua là nói không ra lời.
Máu càng chảy càng nhiều, Lục Tĩnh Sanh một bên giúp cô cầm máu một bên gọi điện thoại cấp cứu, nàng nghe ra thanh âm của chính mình như là nắm không dậy nổi miểng thủy tinh cặn bã: "Cao ốc... Cao ốc Thịnh Phong tầng 15, có người bị thương, bị đâm từ phía sau lưng... Mời các người mau lại đây, nhanh lên!"
Một lần nữa gọi điện thoại cho Ngô Hi, kêu nàng gọi nhân viên cấp cứu dưới lầu đến tầng thứ mười lăm.
Bàn tay nắm điện thoại run rẩy, muốn đánh rớt.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Chẳng biết tại sao, vào lúc này câu nói này cùng hình ảnh Diệp Hiểu Quân nằm trong vũng máu, lượn lờ quanh quẩn tại trong lòng Lục Tĩnh Sanh.
Nàng gắt gao lôi kéo bàn tay của Diệp Hiểu Quân đã càng ngày càng nặng, chỉ sợ vừa để bàn tay kia xuống, nàng sẽ rơi xuống vực sâu, nơi không thể cứu vãn được nữa.
Lục Tĩnh Sanh quỳ gối trước người Diệp Hiểu Quân, hôn môi cô, tay lạnh như băng, nước mắt một viên một viên rơi xuống trên mặt đất, thanh âm của nàng vọng lại tại trong hành lang: "Kiên trì chút nữa, kiên trì chốt lát, đừng nhắm mắt, nhìn em, nhìn em..."
Diệp Hiểu Quân rất nghe lời mà nhìn nàng, ánh mắt lom lom nhìn.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhưng có ai bỏ qua cho người yêu vô tội của nàng.