Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 139

Đường Cảnh Lộ đúng là ôm ý định ngọc nát đá tan mà đến đây, nàng không nghĩ tới có thể còn sống rời khỏi cửa Lục gia.

Nhưng tình huống đột biến, nàng theo bản năng phòng ngự.

Lục Tĩnh Sanh ra tay một đao kia cũng không có ý định giữ lại gì.

Đường Cảnh Lộ này nhiều lần đối với nàng khiêu khích, làm tổn thương những người thân cận của nàng, và nàng cũng đã nhiều lần lựa chọn nhượng bộ, tin tưởng sẽ có biện pháp xử lý tốt hơn. Nhưng nàng khoan dung, ngược lại càng làm Đường Cảnh Lộ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hôm nay, cái người làm cho nàng thống hận đang ở trước mắt, đúng là thời cơ để nàng hạ xuống huyết đao.

Lục Tĩnh Sanh xuống một đao kia là tình thế bắt buộc, Lý Ái Lan vừa bị trượng phu cứu nhìn tình huống này mà kinh hồn bạt vía, gắt gao bắt lấy cánh tay của Lục Trường Tuấn, như thể đao này là rơi vào trên người nàng.

Lưỡi đao nhắm ngay hướng ngực của Đường Cảnh Lộ mà đi, Đường Cảnh Lộ linh hoạt hơn so với Lục Tĩnh Sanh nghĩ, thế mà nàng nhanh chóng nghiêng người tránh thoát.

Vết đao thẳng tắp cắm ở vào trong thảm, chạm vào mặt đá cẩm thạch chấn động phản hồi làm tay Lục Tĩnh Sanh bị đau, thân đao nghiêng một cái bởi vì dùng sức quá mạnh mà rơi mất. Đường Cảnh Lộ đạp mặt đất lập tức trở mình bắt lấy khẩu súng mà Lý Ái Lan vừa làm mất.

Lúc Lục Tĩnh Sanh giao đấu cùng Bạch Tô bị rơi vào thế hạ phong là chuyện rất bình thường, nhưng đối mặt Đường Cảnh Lộ, vô luận là thân thủ hay là tốc độ phản ứng đều nhanh hơn nàng ta nhiều.

Đường Cảnh Lộ vừa mới quay thân ý đồ đi lấy súng, Lục Tĩnh Sanh đã ra tay nắm lại lưng quần của nàng đem nàng túm trở về. Đầu ngón tay của Đường Cảnh Lộ vươn hướng tới súng, chỉ kém một centimet là chạm được, lập tức lại kéo ra chênh lệch. Đường Cảnh Lộ nằm rạp trên mặt đất quay đầu lại nhìn, cánh tay cầm đao của Lục Tĩnh Sanh quét tới, lưỡi đao kề sát khuôn mặt nàng hướng tới chóp mũi nàng mà gọt. Nàng bị kinh hãi đưa tay cản đao, đao cắt trúng cánh tay, kéo lê tạo ra một miệng vết thương rớm máu, da thịt bị lật ra bên ngoài.

Đau đớn bất ngờ làm cho tâm Đường Cảnh Lộ đều nhéo lên theo, đợi khi nàng lui xuống ôm lấy miệng vết thương ở cánh tay, Lục Tĩnh Sanh đã nửa quỳ ở trước mặt nàng cầm súng chỉa về phía nàng.

Họng súng đen ngòm tùy thời đều có thể bắn – tặng cho nàng viên đạn chết chóc, ánh mắt cừu địch của Lục Tĩnh Sanh càng chứng minh ý nghĩ của nàng là đúng. Ngươi tới ta đi, hai cái này bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt nhưng nguy hiểm vô cùng. Luận tâm tư Lục Tĩnh Sanh chưa hẳn có thể thắng, nhưng luận thân thủ, áp chế Đường Cảnh Lộ cũng không phải là không được.

Rất hiển nhiên, Đường Cảnh Lộ cũng có chút giật mình. Bất quá nàng cũng không úy kỵ, đi trên dây vắt trên không cũng có lúc rớt đài, nàng không phải đã sống được cho tới bây giờ sao? Còn có thể nhàn hạ thoải mái liếc mắt nhìn thấy Lục Trường Tuấn ngã vào trong ngực Lý Ái Lan... Thật là khờ, trong lòng Đường Cảnh Lộ hỏi Mẹ Chu Nhất Như của nàng: Mẹ nhìn thấy không? Người mẹ để trong lòng, nhớ thương cả đời, cuối cùng là vì những nữ nhân khác đến cả mạng cũng không thiết. Năm đó hắn vứt bỏ mẹ không phải là ngẫu nhiên cũng không phải không thật, lại càng không tồn tại cái gì là bất đắc dĩ. Hắn không thương mẹ, hắn chỉ thương chính bản thân hắn, yêu tiền đồ của hắn. Mà bây giờ, hắn có lẽ đã yêu lão bà hắn, nữ nhi của hắn, còn mẹ thì sao? Hóa thành tro bụi an nghỉ dưới mặt đất, như trước cái gì cũng không phải.

Trên gương mặt đột nhiên xuất hiện đau nhức kịch liệt đem suy nghĩ của Đường Cảnh Lộ kéo lại, một cái tát này của Lục Tĩnh Sanh là dùng hết mười phần lực đạo, hận không thể đem phẫn nộ cùng ấm ức đã tích tụ lâu như vậy dồn vào cái tát này đem toàn bộ chúng vung ra.

Tóc của Đường Cảnh Lộ bị bỏ đến một bên, hàm răng cắn nát khóe miệng, thân mình của Lục Tĩnh Sanh cũng bị chấn động, bàn tay tê dại.

Lục Trường Tuấn thoát hiểm, người của Lục gia nhao nhao vọt vào, đem Đường Cảnh Lộ một mực đè ở trên mặt đất.

Nàng không còn chỗ có thể trốn, đã là cá trong chậu.

Lục Tĩnh Sanh hung hăng một cước đá vào phần bụng nàng, Đường Cảnh Lộ không có lên tiếng, lại thêm một cái đá vào mạng sườn, nàng ta vẫn không có phản ứng. Hỏa nhiệt trong người Lục Tĩnh Sanh bị thái độ thờ ơ của nàng dẫn nổ, đỡ lấy bờ vai người bên cạnh liên tục đá mấy cước vào cùng một chỗ trên người Đường Cảnh Lộ, làm gãy xương sườn, người bị đánh rút cuộc chịu không nổi hừ một tiếng.

"Đánh." Lục Tĩnh Sanh chỉ nàng, "Đừng đánh chết là được. Lưu lại nửa cái mạng cho tôi."

Người Lục gia: "Vâng!"

Lục Tĩnh Sanh từ trong đám người đi ra, sửa sang lại quần áo một chút, liếc nhìn Lục Trường Tuấn. Mắt Lục Trường Tuấn hé mở nhìn nàng, trên bờ vai chảy rất nhiều máu, tựa ở trong ngực Lý Ái Lan không thể động đậy.

Cho dù không nói chuyện, tâm tình trong ánh mắt hắn vẫn tràn đầy. Lục Tĩnh Sanh gọi điện thoại cấp cứu sau đó đi ra phía trước không có biểu cảm gì, giọng nói tùy ý mà hỏi thăm: "Chịu đựng được không."

Lục Trường Tuấn bụm lấy miệng vết thương lắc đầu, nở nụ cười.

Rõ ràng chịu một phát đạn, còn cố gắng dũng cảm làm cái gì.

Lục Tĩnh Sanh không muốn nhìn thấy gương mặt hắn lúc này, lúc quay đầu muốn rời đi Lục Trường Tuấn gọi lại nàng.

"Tĩnh Sanh. Con muốn giết nàng sao?"

Lục Tĩnh Sanh cũng đã sớm nghĩ tới: "Như thế nào? Chẳng lẽ Ba còn muốn cứu nàng?"

Lục Trường Tuấn suy yếu nói: "Ta chỉ là không muốn con giết người."

Lục Tĩnh Sanh cảm thấy muốn cười lạnh cũng không nổi: "Đến cùng ba là vì ai trong lòng ba tự mình rõ ràng, muốn làm bộ từ bi cũng hỏi một chút vết đạn trên vai ba đi!!"

Lục Trường Tuấn lắc đầu, dùng chút khí lực cuối cùng nói: "Con không hiểu ta, cũng không tin ta."

"Con như thế nào tín nhiệm ba, Ba ba thân ái. Mọi hành động của ba đều như thể muốn đón nhận con gái này." Lục Tĩnh Sanh chỉ vào Đường Cảnh Lộ nằm trên mặt đất đã không thể động đậy, "Không để ý tới suy nghĩ của con cưỡng ép con nhận chị gái, cô ta xứng sao? Cho dù là ba không để ý cảm thụ của con, ít nhất cũng phải chú ý đến cảm nhận của mẹ con a? Từ sau khi hai người kết hôn bà đã buông xuống sự nghiệp của mình lo toan việc trong nhà, ba mươi năm như một ngày, ba liền lấy cái gọi là con riêng ra báo đáp bà?"

Lục Trường Tuấn ho khan vài tiếng, nói không ra lời. Lý Ái Lan tâm cao khí ngạo, bị con gái nhắc như vậy có chút lúng túng: "Tĩnh Sanh, con ngồi ở kia."

Lục Tĩnh Sanh mệt mỏi, ngồi xuống, bộ dáng xem náo nhiệt.

Lý Ái Lan đi đến trước mặt Đường Cảnh Lộ, nói: "Cô vẫn chưa trả lời tôi."

Ánh mắt Đường Cảnh Lộ xuyên qua máu tươi, liếc nhìn nàng một cái.

"Mẹ cô vì sao còn trẻ như vậy đã mất? Nàng là bị bệnh gì?"

Đường Cảnh Lộ không có trả lời. Nàng không biết.

Từ khi nàng còn bé, thân thể Chu Nhất Như đã thường xuyên không tốt, thường xuyên phải đi bệnh viện. Nàng vẫn đối với mẹ có oán niệm, quan hệ mẹ con hai người không tính là quá thân thiết, Đường Cảnh Lộ không vui cũng không chủ động hỏi, Chu Nhất Như cũng chưa bao giờ đề cập, tựa hồ rất cấm kỵ nhắc tới chuyện này, chỉ từng nghe nói qua mẹ của nàng bị chính là "Bệnh gì đó".

"Năm cô mười ba tuổi bị bắt cóc, bọn cướp là một trong những quản gia của Đường gia lúc đó, đối với Đường gia vô cùng quen thuộc, tránh được tất cả camera theo dõi, đem cô giấu ở trong khoang thuyền một cảng cá. Ba mẹ cô không dám báo cảnh sát, sợ con tin bị giết, dù sao thủ pháp đối phương cay độc, cùng với nhóm bắt cóc Tĩnh Sanh lúc nhỏ hoàn toàn bất đồng."

Đường Cảnh Lộ nếu đặc biệt có gan thì đừng dự cảm bất hảo: "Câm miệng, tôi không muốn biết."

Lý Ái Lan nói tiếp: "Lúc ấy bọn cướp yêu cầu Mẹ cô một thân một mình chèo thuyền mang một nghìn vạn tiền mặt đến giữa lòng biển, đem tiền ném xuống nước, bắt được tiền bọn hắn để lại người. Khi đó một nghìn vạn đối với ba mẹ cô mà nói tương tự như con số trên trời, Chu Nhất Như liều chắp vá gom góp thật vất vả đem tiền gom đủ, dựa theo chỉ thị bọn cướp một mình đến nơi hẹn. Thuyền đến nơi vắng vẻ trên biển, bỗng nhiên đáy thuyền bị đánh thủng, thân thuyền nhanh chóng ngập nước, Mẹ cô rơi vào dòng nước lạnh như băng. Trong nước nàng nhìn thấy bọn bắt cóc lấy tiền, dốc sức liều mạng theo sau muốn tìm được cô. Sau khi lên được bờ đã không còn nửa cái mạng, kiên trì tìm được bốt điện thoại công cộng liên hệ Đường Chí Minh báo cho biết vị trí sau đó mới té xỉu. Về sau Đường Chí Minh cùng cảnh sát cùng nhau chạy đến đem cô cứu ra, cô thấy được kết quả, từ đó về sau Đường Chí Minh đã thành anh hùng trong lòng cô, một Ba ba vĩ đại, đúng không? Mà lúc đó cô nhìn không thấu, mẹ cô, Chu Nhất Như người đem hết toàn lực cứu cô thậm chí bởi vậy mà rơi xuống bệnh căn, mới có đầu năm đã qua đời, thành cái người đáng phải căm hận, cô cho rằng nàng không có vì cô làm gì, thậm chí lúc cô bị bắt cóc cũng không tới cứu cô. Nàng thương hài tử của người khác so với thương yêu cốt nhục của chính mình còn nhiều hơn, đúng không?"

Đường Cảnh Lộ rất nhanh nắm tay: "Bà cho rằng bà nói lung tung mấy lời này... Tôi sẽ tin sao? Nếu thật là như vậy, bà ấy vì cái gì không nói cho tôi?"

Khóe miệng Lý Ái Lan nhẹ nhàng hiển hiện một dáng tươi cười: "Nói cho cô biết cái gì? Nói như thế này sao? Con gái, Mẹ vì cứu con mà bị trọng thương, cho nên con phải áy náy? Con phải từng giây từng phút nhớ rõ ân tình này của mẹ? Nếu như ngày nào đó mẹ bởi vì trọng bệnh mà chết con cũng phải khổ sở cả đời?"

Lý Ái Lan nhìn Lục Tĩnh Sanh: "Tình thương của mẹ là tình cảm cơ bản nhất trên đời này, chúng tôi không có thương lượng với các người đã mang các người đến với thế giới hung tàn này, bảo hộ các người chẳng lẽ còn cần lý do sao?"

Lục Tĩnh Sanh ánh mắt lóe lên một cái, tránh được.

Đường Cảnh Lộ nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình, nói không ra lời.

Lý Ái Lan lấy ra khăn tay, đem vết máu trên mặt Đường Cảnh Lộ lau sạch: "Chu Nhất Như lúc nhìn con gái tôi hẳn cũng là cảm giác như vậy. Cô bé lớn lên giống như bảo bối của tôi, cốt nhục của tôi như vậy, là bảo bối tôi yêu mến nhất, thật sẽ cho người mềm lòng. Muốn cho nàng hạnh phúc, tránh xa tai họa, giống như con gái của mình vậy, phải có được hạnh phúc. Huống chi trong nội tâm nàng còn yêu người kia, các người luận về huyết thống chính là chị em."

"Mẹ." Lục Tĩnh Sanh kêu bà một tiếng, nghĩ muốn mở miệng, bị Lý Ái Lan ngăn trở:

"Hãy nghe mẹ nói hết. Con đã thật lâu không có nghiêm túc, kiên nhẫn mà nghe hết lời nói của mẹ."

Lục Tĩnh Sanh đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Đường Cảnh Lộ cười: "Bà đây là một bên tình nguyện. Những thứ này đều là tưởng tượng của bà, có chứng cớ gì có thể chứng minh những lời vừa rồi của bà không phải nói bừa?"

Đường Cảnh Lộ nói làm cho Lý Ái Lan nhớ lại một ít sự việc làm cho nàng rất không vui: "Chồng của tôi, tại trước lúc con gái của tôi sinh ra, trong lòng của hắn đều chứa một nữ nhân khác, hoặc là nói bọn hắn yêu thương lẫn nhau. Nếu như không phải muốn đem cô sắp xếp ổn thỏa, không cho cô đeo trên lưng cái thân phận con riêng, nàng hoàn toàn có thể kiên trì, đem người nam nhân này đoạt lại đi. Giữa hạnh phúc của mình cùng hạnh phúc của cô, nàng lựa chọn cô, cho dù là cô có một chút khả năng bất hạnh nàng cũng không muốn cô phải nếm thử. Tựa như tôi, rõ ràng còn có lựa chọn khác, nhưng khi tôi muốn lựa chọn đi con đường khác tôi đã có con gái, tôi không muốn nàng bởi vì sai lầm của tôi mà trải qua nhân sinh không thoải mái. Tôi lại thử yêu ba của con gái tôi, thử đem cái gia đình này gắn bó thật tốt. Cho dù là trong tận sâu trong đáy lòng tôi không có cách nào thương hắn, chỉ cần con gái của tôi khỏe mạnh vui vẻ, hết thảy đều là đáng giá."

Biểu lộ của Đường Cảnh Lộ cứng đờ.

"Đợi các người trở thành Mẹ các người sẽ biết. Chính là, những lời này các người không thích nghe, không tin, các người có khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không lựa chọn làm Mẹ. Nhưng lại..." Lý Ái Lan nghẹn ngào một tiếng, cho dù là trải qua khoảng cách mong manh giữa sự sống và cái chết, bà rất ít khi nao lòng, "Nói yêu là ngang hàng, mẹ cũng không kỳ vọng các con có thể đáp lại tình yêu giống nhau, chẳng qua là... Với tư cách con gái, các người có từng lần nào đứng ở lập trường của chúng tôi mà suy nghĩ cho chúng tôi sao? Nếu như các người đã từng thử làm như vậy qua, rất nhiều hiểu lầm đều sẽ không phát sinh."

Trước khi Cảnh sát đến Lục Tĩnh Sanh còn muốn tự tay giết Đường Cảnh Lộ.

Nghĩ đến Lý Ái Lan, lại nghĩ tới Diệp Hiểu Quân, nàng vẫn là mềm lòng. Không phải vì Đường Cảnh Lộ mà mềm lòng, nàng không muốn bởi vì chính mình mà đem đến bất hạnh cho những người thân cận mình.

Lúc Đường Cảnh Lộ bị cảnh sát dẫn đi đã bị trọng thương, Lục Tĩnh Sanh đứng ở đằng xa, chỉ nhìn thấy cái ót lặng lẽ của nàng.

"Đã xong." Đi vào bệnh viện, Lục Tĩnh Sanh ngồi ở đầu giường Diệp Hiểu Quân vì nàng gọt táo.

Bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân ngẫu nhiên ở hành lang. Không biết đã bao lâu, nàng không có an tĩnh như vậy, bình tĩnh mà bầu bạn cùng Diệp Hiểu Quân.

Bàn tay có chút run rẩy, ngay cả khối táo cũng gọt không tốt.

Đường Cảnh Lộ bị bắt, nguy hiểm muôn phần trong đó không thể cùng Diệp Hiểu Quân nói, chỉ báo cho cô biết kết quả.

"Ân. Chị có thể ngủ ngon giấc rồi." Diệp Hiểu Quân cũng không nhiều hỏi, tâm lý cô nắm chắc.

Lục Tĩnh Sanh đem trái táo cắt thành khối nhỏ, đút vào miệng Diệp Hiểu Quân, ngưng mắt nhìn vào mắt cô, trong mắt có vô hạn ôn nhu.

"Cùng nhau về nhà."

"Ân, cùng nhau về nhà."

Bắp đùi Hứa Ảnh Thiên bị cắm một đao kia làm cho nàng phải ngồi xe lăn vài tuần, chủ yếu là để không động vết thương, suốt ngày tại bệnh viện hốt hoảng cũng tốt để ý một chút hoàn cảnh xung quanh, vẫn sợ còn có Bạch Tô, Đen Tô gì tới tìm kẻ thù.

Nàng sinh ra từ vùng đô thị thanh tĩnh an bình, một lòng dốc lòng phấn đấu đều là con đường nhẹ nhõm cũng lắm thú vị, bỗng nhiên chen vào là cái cảnh hành động như phim ảnh thật sự có chút tiêu hóa không xong. Cho dù là đã thoát hiểm nhưng trong lòng vẫn còn chưa buông, ngồi xe lăn đi khắp nơi ngắm nghía nhưng thực ra quanh quẩn nhiều nhất vẫn là tại phụ cận phòng bệnh của Đồng Ấu Ninh, mục đích chính là tuần tra —— nhìn xem có... hay không người nào khả nghi.

Vết thương của Đồng Ấu Ninh so với Hứa Ảnh Thiên còn khôi phục nhanh hơn, Hứa Ảnh Thiên vô cùng hoài nghi cô nương này có phải tại trên đường đi tới đã nghiên cứu kỹ đường đi cho mấy đạo dao kia không, tránh được địa phương nguy hại, tìm được nơi tốt nhất mà đâm xuống.

Tưởng tượng cảnh Đồng Ấu Ninh tại trên eo cùng trên bụng của mình vẽ lên một "Xiên", rồi nhắm đúng mục tiêu cắt đi vào, Hứa Ảnh Thiên liền khó nén nổi dáng tươi cười.

Đồng Ấu Ninh nằm ở trên giường cơm đến thì há miệng, tiểu hộ lý mới đến thay nàng bưng trà dâng nước không có thâm cừu đại hận ngược lại nở nụ cười... Cái này có chút lạ a.

Đón ánh mắt hoài nghi của Đồng Ấu Ninh, Hứa Ảnh Thiên xoa xoa khóe mắt bật cười rớt nước mắt nói: "Tôi nói, Em cùng cái này eo này của em có thâm cừu đại hận gì à, không phải làm gãy nó cũng chính là chém nó. Lần sau em còn muốn đem nó trút giận nhớ phải nói với tôi, tôi giúp em hạ đao, thuận tay còn có thể đem ruột thừa nhiễm trùng cắt đi cho. Chính em a... yên tĩnh chút đi, cũng cho tôi được an cái tâm, được không?"
Bình Luận (0)
Comment