Lục Tĩnh Sanh có rất ít chuyện quyết định rồi lại đổi ý, đặc biệt kiểu nhanh như vậy đổi ý.
Tiểu Quý thấy nàng sắc mặt không tốt, đoán chừng là gần đây áp lực quá lớn, cũng không vấn đề, nhớ kỹ lão bản từng nhắc nhở nàng nếu muốn tiền lương tăng thì trước hết quản tốt tay và miệng của mình.
Lục Tĩnh Sanh có rất ít thời điểm tinh thần có chút không tập trung như vậy.
Đại khái là cái người luôn không quan tâm gì, đối với mình biểu hiện đạm mạc Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên gửi tới một cái tin nhắn mơ hồ, làm cho người ta đoán không được ý nghĩ, làm cho băn khoăn của Lục Tĩnh Sanh càng tăng.
Cũng tốt, trực tiếp đi tìm Ngu Minh Đình có lẽ là một cái quyết định xúc động mà sai lầm, nhất định đánh rắn động cỏ.
"Tiểu Quý, trước đấy em là dùng tên của chị hẹn sao?" Lục Tĩnh Sanh hỏi.
"Tất nhiên không rồi." Tiểu Quý cười nói, "Em dùng chính là thân phận Hoa Dịch truyền thông của giám đốc kế hoạch để hẹn trước."
Lục Tĩnh Sanh nhìn cái ót nàng một chút: "Cuối cùng là cũng có lúc thông minh."
Lục Tĩnh Sanh trở lại căn hộ của mình, rất mệt, nhưng không có buồn ngủ.
Nàng đã gần ba tháng làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, đầu tuần lên cân, gầy mất năm cân.
Nàng cần lấy lại cảm giác thật tốt, ngủ đủ giấc mới có thể bảo trì đại não bén nhạy, làm ra quyết định chính xác nhất.
Để dễ ngủ, nàng cũng tự mình rót ly rượu, từ phòng ngủ lầu hai đi lên sân thượng, mở ra đèn treo, dép lê trắng giẫm ở thảm sàn nhà đè ép thanh âm, lướt qua tổ hợp ghế sô pha mềm mại cùng bàn gỗ, đem hai mặt cửa sổ sát đất để qua sau lưng. Đồ uống trà thủy tinh trên cái bàn tròn đã bám từng tầng tro, lon bia một tuần trước nàng uống xong còn đặt ở chỗ ấy.
Sân thượng kết cấu hình quạt, Lục Tĩnh Sanh nhẹ nhàng thưởng thức rượu đỏ loạng choạng đứng ở lan can đá bảo hộ, trong mắt là cảnh đêm B thành rực rỡ.
Nhà nhà sáng đèn, có người khóc cũng có người cười, nàng nhất định sẽ là cái người cười kia.
Uống một hơi hết rượu trong ly, ngủ ngon, B thành.
Một giấc ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai, tỉnh lại một khắc này hai mắt nàng tỏa sáng, tâm linh trấn tĩnh, nghiêng người liền cầm điện thoại muốn xem xét bưu kiện.
Nhưng trước tiên nhìn thấy tin nhắn Diệp Hiểu Quân buổi sáng gởi tới.
"Tối hôm qua ngủ rồi, không nghe thấy điện thoại của cô."
Lục Tĩnh Sanh gọi điện thoại đi qua: "Cô ở đâu?"
Diệp Hiểu Quân bên kia rất yên tĩnh: "Tôi ở công ty, muốn họp sao?"
Lục Tĩnh Sanh cười cười: "Tôi còn ở nhà, vừa dậy. Tối hôm qua gọi điện thoại chỉ là muốn hỏi cô ý tứ tin nhắn kia. Kịch bản rất quan trọng? Cẩn thận lái tàu ngàn năm? Cô có phải đã phát hiện ra điều gì hay không?"
Diệp Hiểu Quân ngồi ở trong phòng làm việc, bóp sống mũi từ từ nhắm hai mắt.
Cũng không phải đã phát hiện điều gì, chỉ sợ đem sự tình Bearxxx nói ra cũng sẽ không có người tin, cần gì phải nói, còn tất nhiên sẽ đưa tới phiền phức.
"Không có phát hiện gì, chẳng qua là trong lòng có chút bất an." Nàng ý định tránh nặng tìm nhẹ, "Cô biết đấy, sống trong xã hội này rất nhiều nguy hiểm, ngươi vĩnh viễn không biết ai sẽ ở một giây sau trở thành kẻ thù của mình."
Lục Tĩnh Sanh cười nói: "Biên kịch Diệp thấu hiểu rất rõ."
Diệp Hiểu Quân trong lòng như bị lấp kín, cái này Lục Tĩnh Sanh có đôi khi miệng như là bị thiếu nợ không bằng.
Lục Tĩnh Sanh đang trong điện thoại nói một ít về chuyện kịch bản ngày hôm qua, Diệp Hiểu Quân nghe, một tin nhắn gửi đến.
Bearxxx.
Người gửi: Bearxxx, nội dung:Lục Tĩnh Sanh đi tìm Ngu Minh Đình? Tai nạn xe cộ.
"Ngu Minh Đình?" lực chú ý của Diệp Hiểu Quân đều đặt tại tin nhắn, trực tiếp đem cái tên này nói ra.
Lục Tĩnh Sanh ở đầu bên kia điện thoại: "Làm sao cô biết nàng?"
Diệp Hiểu Quân nghẹn lời, nhưng nói ra lại không thể thu hồi, dứt khoát lớn giọng hỏi ra cho được: "Cô đi tìm Ngu Minh Đình sao?"
Tai nạn xe cộ? Nơi này tai nạn xe cộ là có ý gì?
"Làm sao cô biết?"
"Cô thật sự đi?"
Diệp Hiểu Quân khẩn trương ngồi không yên, trực tiếp đứng lên.
Nàng đi tìm cái người tên Ngu Minh Đình mà nói, sẽ gặp tai nạn xe cộ?
Lục Tĩnh Sanh lặp lại vấn đề của nàng: "Cô là làm sao biết Ngu Minh Đình?"
"Đến cùng là đi hay không đi!" Diệp Hiểu Quân cơ hồ là gầm nhẹ một tiếng, đem nhân viên hành chính mới vì nàng đưa hoa quả buổi trưa đứng ở cửa chuẩn bị đi vào bị dọa trở về.
Lục Tĩnh Sanh há hốc mồm: "Cô hung dữ với tôi."
"... Thực xin lỗi, tôi cũng không biết làm sao vậy, đầu óc hơi nóng. Tôi muốn biết cô có đi hay không đi tìm cái người tên Ngu Minh Đình. Nếu như không có đi, mời cô tạm thời trước đừng đi, tôi trở về lại sẽ cùng cô giải thích."
Vốn là không hiểu sao tự dưng bị cấp dưới rống lên bất ngờ một chút, thời điểm đang muốn phát tác lại bị lời nói mềm mỏng khuyên bảo, thanh âm kia từ đầu bên kia điện thoại truyền đến chứa đựng lo lắng cùng dịu dàng, làm cho Lục Tĩnh Sanh tâm xốp giòn một góc, tâm tình giống ngồi xe cáp treo như nhau.
"Tôi không có đi, nhưng xác thực lúc trước là muốn đi." Lục Tĩnh Sanh nói, "Cô ở công ty chờ tôi, đừng đi đâu, chúng ta gặp mặt trò chuyện."
"Được."
Lục Tĩnh Sanh nhanh chóng rời giường rửa mặt, gọi tiểu Quý lái xe tới đón nàng. Mặc quần áo đi ra ngoài, tiểu Quý đã đem xe dừng ở cửa.
Ngồi trên xe, nắm điện thoại trong tay đảo lộn vài vòng, cầm chặt, giải khóa, tìm kiếm "Thực Sang ảnh nghiệp", hiện lên rất nhiều kết quả, bao quát động thái gần nhất. Không có sự việc gì mới mẻ.
Có phải hay không gần đây áp lực quá lớn, có chút khẩn trương mù quáng? Lục Tĩnh Sanh nhai hai hạt kẹo bạc hà, cùng tiểu Quý tán gẫu đôi câu, ý định buông lỏng một chút.
Apps tin tức của điện thoại, thông báo đến một cái tin tức bản địa, hai chiếc xe sang trọng chạm vào nhau, một chết một tổn thương, tương đối vô cùng thê thảm.
Mí mắt Lục Tĩnh Sanh nhảy lên, trước kia nàng đối với hình thức tin tức này cũng không có hứng thú, chỉ xem tới tin tức giải trí điện ảnh và truyền hình cùng tài chính và kinh tế. Mà ma xui quỷ khiến khi nàng nhìn tới địa điểm, nhìn hình ảnh hiện trường hai xe va chạm vào nhau, như thế nào đều cảm thấy bối cảnh này có chút quen thuộc, tra xét địa điểm gặp chuyện không may, cách cao ốc Thực Sang ảnh nghiệp có một con phố.
Thời điểm nàng đến công ty thấy Diệp Hiểu Quân đang cùng Tương Tiểu Phù nói cái gì, liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Quân, thấy Diệp Hiểu Quân trông thấy nàng, liền bước đi tới văn phòng đi, một phút đồng hồ sau Diệp Hiểu Quân đến gõ cửa.
"Tiến vào." Lục Tĩnh Sanh đi ra có chút vội vàng, rời giường đã quên uống nước, sau khi Diệp Hiểu Quân vào cửa nàng lại hết chén này tới chén kia rót nước.
"Đến cùng có ý tứ gì?" Lục Tĩnh Sanh cùng nàng ngồi vào trên ghế sofa, "Vì cái gì cô không cho tôi đi tìm Ngu Minh Đình, cô thế nào lại biết chuyện Ngu Minh Đình? Tương Tiểu Phù nói cho cô?"
Ngu Minh Đình chuyện này tối hôm qua nàng mới từ tiểu Bạch tỷ chỗ ấy moi ra, tuy rằng không thể loại trừ tiểu Bạch tỷ cũng nói với người khác, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn rất mẫn cảm, có thể người biết ít càng thêm ít. Lục Tĩnh Sanh tất nhiên biết được Tương Tiểu Phù trước kia cũng là làm người đại diện, cùng tiểu Bạch tỷ tựa hồ là đồng thời gia nhập, hai người tư giao rất tốt. Chẳng qua là Tương Tiểu Phù tài nguyên không tốt bằng tiểu Bạch tỷ, vài năm lăn lộn làm người đại diện công việc đi xuống, đổi nghề trở thành nhân lực. Tương Tiểu Phù nghe ngóng tốt, chuyện lớn như vậy nàng không có khả năng không đi bên kia tìm tiểu Bạch tỷ đào một chút thức ăn mặn cho đỡ thèm, xoay mặt lại nói cho người khác biết cũng không phải là việc không thể. Vừa rồi sau khi vào cửa các nàng còn đang nói chuyện này a?
Diệp Hiểu Quân thật muốn cảm tạ Lục Tĩnh Sanh tự mình đưa tới, trong thời gian nàng trên đường chạy nhanh tới đây, Diệp Hiểu Quân đã tại trên mạng tra xét thân phận của Ngu Minh Đình, nghĩ kỹ tạm thời đem chuyện này giao cho bà tám miệng rộng Tương Tiểu Phù. Trong nội tâm nàng một bên hướng Tương Tiểu Phù xin lỗi vừa nói: "Tôi cũng là vậy trong lúc vô tình nghe thấy... Kỳ thật không có gì, chẳng qua là cảm thấy cô rất có thể đi tìm đối phương. Nếu như từ việc Á Khả bị bắt, là khởi đầu cho cái gì, vậy cô cứ vậy mà đi, khả năng thua thiệt phi thường lớn..."
Lục Tĩnh Sanh nhìn ánh mắt của nàng: "Cô chưa nói lời thật."
"..."
Nàng đem tin tức trong điện thoại di động ra trước mặt Diệp Hiểu Quân: "Nếu như tôi đi rồi, cái này một chết một tổn thương nói trong này không chừng có tôi, đường này nếu tôi đi tìm Ngu Minh Đình phải đi qua, thời gian xảy ra tai nạn xe cộ cũng rất sát thời gian ngày hôm qua tôi hẹn trước."
Diệp Hiểu Quân nhìn xem tin tức tai nạn xe cộ, ánh mắt nhìn chằm chằm, căn bản nói không ra lời.
Quả nhiên, Bearxxx nói đúng là ý tứ này.
"Biên kịch Diệp." Lục Tĩnh Sanh tới gần nàng, giữ chặt cánh tay của nàng, "Rút cuộc là chuyện gì đây, cô nói chi tiết cho tôi biết."
Khuôn mặt Lục Tĩnh Sanh nhìn như bình tĩnh nhưng mang theo sóng ngầm không cách nào đoán được, giờ phút này nhìn nàng rất tỉnh táo, nhưng lại một giây sau nàng sẽ làm ra chuyện gì hoàn toàn không cách nào dự đoán.
Nàng đã từng một tay túm lấy tóc Cố Lam đem người ném ra ngoài cửa. Diệp Hiểu Quân biết rõ khí lực Cố Lam hơn mình, mà lực của Lục Tĩnh Sanh đối với nàng mà nói nhất định là có tính áp đảo.
Nàng chìm trong hoài nghi.
"Biên kịch Diệp?"
Trong đầu nàng đã nảy ra ý niệm.
Động tác nắm lấy cổ tay nàng càng thêm nhiều lực.
Diệp Hiểu Quân nhìn thẳng ánh mắt của nàng, rất thành khẩn: "Thật ra, tôi chẳng qua là lo lắng cô chịu thiệt, không hơn."
Lục Tĩnh Sanh lại cùng nàng đối mặt mấy giây, vòng mây đen giữa lông mày dần dần tản đi.
Diệp Hiểu Quân đưa tay từ cổ tay rút trở về: "Nếu như Lục lão bản nghi ngờ tôi, ngài cứ việc cho người đi điều tra đi, nhìn xem tôi cùng cái người tên Ngu Minh Đình có quan hệ gì."
Lục Tĩnh Sanh rủ xuống lông mày: "Bởi vì chuyện này thực sự quá trùng hợp, tôi có chút thật không dám tin tưởng."
Diệp Hiểu Quân không nhìn nàng, bên mặt mơ hồ lộ ra tức giận.
"Thật có lỗi." Lục Tĩnh Sanh đứng lên, chân thành nói, "Tôi không trông chờ cô có thể rõ ràng giải trừ áp lực của tôi, giống như nói cái gì áp lực đều là lấy cớ, vô luận như thế nào tôi cũng không nên trả lời như vậy bởi vì, dù sao cô cũng là vì quan tâm tôi, sợ tôi bị thương tổn, đây là ý tốt của cô, lại bị tôi phụ."
Thời điểm Diệp Hiểu Quân quay đầu nhìn nàng, đôi má có chút đỏ lên.
Lục Tĩnh Sanh thật không nghĩ tới Diệp Hiểu Quân tại đây lộ ra bộ dáng thẹn thùng.
Trong lúc nhất thời bầu không khí cũng thay đổi.
"Lục lão bản cần gì nói tốt đến như vậy... Tôi chẳng qua là..." Nói đến nửa câu dừng ở chỗ này, Diệp Hiểu Quân lại nói không được nữa, chịu đựng một đoàn lúng túng cũng không nói tiếp được, đi ra.
Lục Tĩnh Sanh đứng ở tại chỗ, rất kỳ dị, trong lòng có chút vui vẻ cùng mềm yếu.
Đem Diệp Hiểu Quân liên hệ với những chuyện kia, nghi ngờ rồi chất vấn nàng, thật là chuyện ngu xuẩn. Từ lúc tiến vào Bác Triển, lúc trước Lục Tĩnh Sanh đã sớm điều tra cùng hiểu rõ một đám nhân viên dưới tay này.
Diệp Hiểu Quân trước kia cha mẹ ly dị, một mực đi theo Mẹ, từ đó về sau không gặp lại phụ thân nàng. Năm nàng tốt nghiệp đại học mẫu thân mất, về sau nàng vẫn một mình sinh hoạt. Trước khi tiến vào Bác Triển, từng làm một số công việc đơn giản theo đơn hàng, làm phòng hay làm bài thi hộ, chủ quan biên kịch – người đem nàng thu vào Bác Triển sớm cũng đi ăn máng khác, nàng một mực luôn tại nơi này an phận mà công tác. Bình thường rất là khép kín, không việc gì ít khi đi ra ngoài, bằng hữu rất ít, duy nhất một người bạn cùng nhau lớn lên, sau ra nước ngoài học, rồi một mực định cư ở nước ngoài sinh hoạt công tác, cùng bạn gái trước đó chia tay về sau càng là cô đơn lẻ bóng.
Nàng cùng Thực Sang ảnh nghiệp không có bất cứ quan hệ nào, lo lắng của nàng là thật tâm. Tai nạn xe cộ làm nên một cái trùng hợp, trên đời này sự tình trùng hợp thật sự nhiều lắm, huống chi Diệp Hiểu Quân nói cũng không phải không có lý.
Lục Tĩnh Sanh không muốn đem quan hệ của nàng cùng Diệp Hiểu Quân làm hư, dù sao nàng bây giờ là biên kịch số một của Bác Triển.
Bằng không thì đêm nay mời nàng ăn bữa cơm? Coi như là bồi tội, nàng có lẽ không có lý do gì cự tuyệt.
Nhưng trước bữa tối, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm.
——————
Sau buổi cơm trưa, tiểu Quý lấy ra tư liệu Ngu Minh Đình.
Ngu Minh Đình năm nay 38 tuổi, có một con trai 7 tuổi. Á Khả ít hơn nàng 9 tuổi, hai người kết giao là vào 10 năm trước...
"Cái này là trâu già gặm cỏ non a." Lục Tĩnh Sanh điểm điếu thuốc, đọc tư liệu tựa như kịch bản trong tay.
Ngu Minh Đình năm đó còn là một đạo diễn trẻ tuổi, Á Khả mới vừa lên đại học, thời điểm vì bộ phim mới đi đến học viện điện ảnh tuyển diễn viên thì nhận thức Á Khả, hai người chầm chậm dần thân quen. Một người là tiểu đạo diễn chưa quay được bộ điện ảnh thành công nào, người kia vẫn trong giai đoạn mộng tưởng thật nhiều, hai người bọn họ giày vò như thế nào đều không có người nào quan tâm.
Theo như bạn đại học cùng phòng Á Khả năm đó kể lại, mỗi Chủ nhật xe Ngu Minh Đình đều dừng ở cửa trường học các nàng, Á Khả bị nàng đón đi khẳng định phải đến thứ hai mới trở về, vừa về đến chính là bao lớn bao nhỏ, rất nhiều hàng hiệu, ăn mặc không có lặp lại. Bạn cùng phòng còn tưởng rằng đó là biểu tỷ nàng hay vẫn là tiểu di gì gì đó thân thích, kết quả có một lần buổi tối hẹn hò cùng bạn trai trở về muộn, phát hiện Á Khả cùng Ngu Minh Đình ở trong góc cửa sau trường học xe chấn...
Học kỳ sau đại học năm thứ hai nàng liền từ trong trường học chuyển ra, về phần chuyển đi đâu mọi người gần như đều đoán được.
Lên lớp vẫn là có, học phần còn đạt được không tệ, chính là từ khi đó khí chất Á Khả bắt đầu ngày một thêm hình thức, càng quý khí, giơ tay nhấc chân đều càng giống minh tinh.
Học kỳ sau năm thứ ba đại học, nàng nhận được vai diễn chính một bộ điện ảnh độc lập, không có đầu tư tuyên truyền nhiều tự nhiên không có cách nào đạt được tiếng tăm vang dội, nhưng là gặt hái được một ít nhóm người hâm mộ.
Ngu Minh Đình là sau khi các nàng kết giao được hai năm thì kết hôn, kết hôn không quá ba tháng sau thì con trai ra đời.
Nàng sau khi cùng Khương Bác Văn kết hôn đã cùng Á Khả chia tay, khi đó Á Khả cũng đã chuẩn bị tốt nghiệp, đi Vũ Hán quay phim, quay xong cũng không có trở về, tại Vũ Hán chờ đợi một đoạn thời gian rất dài, mai danh ẩn tích.
Nàng là lúc nào dính đến thuốc phiện? Có hai khả năng, một là Ngu Minh Đình mang theo nàng hút, thời điểm đại học đã chơi rồi. Hai là đoạn thời gian tại Vũ Hán kia uất ức quấn thân, vì để giảm bớt đau khổ cùng áp lực mới học được.
Sau khi cùng Khương Bác Văn kết hôn Ngu Minh Đình nhưng thật ra một lòng giúp chồng dạy con, cùng Á Khả không có gì quá nhiều liên hệ, nhưng mấy bộ điện ảnh Á Khả tham gia đặc biệt tốt, chắc chắn là có Ngu Minh Đình âm thầm kéo tuyến. Á Khả cũng không ngốc, đoán chừng biết rõ những thứ tốt này cùng Ngu Minh Đình có quan hệ, khó trách nàng coi như là bị bán rẻ đánh chết cũng không đem Ngu Minh Đình khai ra.
Nhìn đến đây Lục Tĩnh Sanh có một nghi vấn lớn: Nếu như hai người này qua lại nhiều năm như vậy coi như là không có tình yêu, như trước duy trì tình cảm tốt đẹp, có thể nói Ngu Minh Đình cũng là một tay đem Á Khả nâng...lên, vì cái gì lúc này có thể chịu tâm đem nàng rơi thảm như vậy?
Chỉ có thể có một nguyên nhân, vì lợi ích lớn hơn nữa.
"Tiểu Quý." Lục Tĩnh Sanh đem tiểu Quý gọi tiến đến, "Em tiếp tục điều tra Ngu Minh Đình, tất cả mọi người có liên hệ cùng nàng phải tra ra, một điểm dấu vết để lại đều không thể bỏ qua."
"Vâng boss."
"Em đi trước điều tra, lái xe của chị đi, trở về chị muốn tìm nhà làm phim một chuyến, Em không cần phải lo lắng, lúc nào có tin tức liền nói cho chị biết."
"Vâng!"
—————-
Chuyện Á Khả gây ra huyên náo rất lớn, diễn viên khác cùng tổ, hảo hữu liên quan Á Khả đều đã bị dân chúng đề ra nghi vấn:
"Ngươi có phải hay không cũng chơi ma túy rồi? Nhìn ngươi chính là một khuôn mặt chơi ma túy."
"Mỗi ngày đều cùng con cún chơi ma túy bên nhau, làm sao có thể không hút? Vật hợp theo loài."
"Ta bảo ngàn vạn không thể chơi ma túy a a a! Ta tin tưởng ngươi!"
Trang tin Weibo bị xói mòn mạnh mẽ, chỉ có khi nghệ sĩ có tin tức hướng đi mới gì đó mới có thể lại bị làm nổ.
Hiện tại, tất cả mọi người đang chờ tổ kịch [Vân Đoan] phản hồi lại.
Tổ kịch không thể đáp lại, cho dù xóa bỏ phần diễn Á Khả là sự việc ván đã đóng thuyền, nhưng lại là nếu do tổ kịch chính thức lên tiếng cho thấy thái độ, vậy nhất định là sẽ lại nổ ra chuyện không có tình người, thành hình tượng bỏ đá xuống giếng. Nhưng từ những tuyên truyền chính thức của tổ kịch truyền ra có thể thấy rõ ràng hồi đáp của tổ kịch —— tuyên truyền trong phim đã đem phần diễn của Á Khả toàn bộ cắt đứt, tên của nàng trong danh sách diễn viên chính của [Vân Đoan] cũng đã biến mất.
Ai sẽ thay thế vị trí nữ chính số một của Á Khả, đã thành chủ đề nhiệt nghị mới nhất.
Diệp Hiểu Quân nhìn xem trên dưới Internet một đoàn lại một đoàn những anh hùng bàn phím chính nghĩa đối chiến cùng với một nhóm lớn thủy quân liều mạng trộn lẫn, không tập trung.
Nàng rời khỏi trang chủ Weibo, mở ra tin nhắn, ngưng mắt nhìn màn hình điện thoại di động có tới một phút đồng hồ, rồi hồi âm Bearxxx.
Người gửi: tiểu quân, nội dung: Người đến từ tương lai, tôi và ngươi nhận thức sao? Hiện tại, hay là về sau. Ngươi là ai, tại sao phải nói cho tôi biết những thứ này?