Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 71

Dịch Thu Bạch: "Tĩnh Sanh ở nơi nào? Tôi có lời muốn nói với nàng."

Đồng Ấu Ninh: "Lại muốn làm loạn khiến người khác ngột ngạt? Với biểu hiện lần trước của cậu như vậy cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết sao?"

Dịch Thu Bạch: "Ấu Ninh, lần trước lời cậu nói với tôi, tôi đã suy nghĩ thông thấu, tôi muốn tranh thủ một lần cuối cùng. Tôi không muốn mối quan hệ mập mờ giữa tôi cùng Tĩnh Sanh chưa có bắt đầu đã kết thúc. Từ hơn mười tuổi tôi bắt đầu đi theo phía sau lưng nàng, cũng có hơn mười năm rồi, có thể nói toàn bộ thanh xuân tôi liền chỉ có một mình nàng. Nếu như phần cảm tình này nhất định phải chết, tôi cũng muốn tự tay chôn nó."

Đồng Ấu Ninh quanh năm người vây quanh thân tấp nập, nàng có thể đối với tất cả mọi người bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng mà thật sự có thể từ trong đáy lòng khiến nàng nhận thức "Bằng hữu" không có mấy người. Đối với bằng hữu nàng là áo giáp cho đối phương, cũng đem các nàng coi như xương sườn. Lời nói này của Dịch Thu Bạch thật đúng là làm cho nàng không thể nào cự tuyệt.

"Nếu như có thể triệt để giải quyết chuyện này tất nhiên là tốt rồi. Lúc này, Tôi giúp cậu, nếu như cậu lại khiến cho mọi người đều không chịu nổi, về sau mọi người ngay cả bạn bè cũng khỏi phải làm."

Dịch Thu Bạch cam đoan: "Tôi tự hiểu rõ."

Đồng Ấu Ninh biết rõ mình làm như vậy đối với Lục Tĩnh Sanh mà nói không công bằng, nói đến cùng nàng chính là mềm lòng. Nếu như Lục Tĩnh Sanh muốn trách nàng cũng chỉ có thể làm nũng nhận sai.

Đồng Ấu Ninh trong lòng có địa vị riêng mình tự nhận định, mỗi người đều có vị trí tương ứng. Người nhà cùng bạn tốt đứng vị trí đỉnh cao nhất, kế tiếp là bạn bè, trở về sau là người yêu. Tại từng vị trí bên trong này, hệ số cơ bản là thời gian quen biết, bất luận kẻ nào đều có khả năng tăng giảm, quyết định dựa vào chuyện nàng làm gì.

Kiều Thiệu Luân ngồi ở sau lưng nàng hồi lâu không lên tiếng.

Đây là lần đầu Kiều Thiệu Luân mất hứng như vậy, nàng là cố ý.

Nửa tiếng đồng hồ trước Đồng Ấu Ninh cùng Phong Quân Hân nói chuyện phiếm, chủ đề là một con chó tên Steve mà các nàng cùng nuôi dưỡng qua mấy năm trước.

Hắn vốn là chỉ một con chó lang, trong lúc các nàng vẫn còn kết giao, tại thời điểm trời mưa to Steve lang thang đến trước cửa phòng làm việc của Phong Quân Hân, vừa lúc bị Đồng Ấu Ninh gặp phải. Nhìn con cún bộ dáng nhu thuận, toàn thân bị mưa xối cảm thấy nó rất đáng thương, liền đem ôm vào phòng làm việc.

Về sau hai người hòa bình chia tay, Phong Quân Hân một mực nuôi nó.

Đề cập nó, Phong Quân Hân nói Steve năm trước làm giải phẫu, vẫn luôn không thích ăn thứ gì, khẩu vị gần đây có chút chuyển biến tốt đẹp, không bị động thương, thích ở trong sân phơi ánh nắng mặt trời.

"Phẫu thuật? Chuyện lớn như vậy chị như thế nào không nói với em?" Đồng Ấu Ninh lớn tiếng với nàng.

Phong Quân Hân theo bản năng liếc nhìn Kiều Thiệu Luân bên người nàng, cười cười, nói: "Steve lớn tuổi luôn sẽ xảy ra bệnh, đây là quy luật tự nhiên. Em đừng lo lắng, tôi có năng lực chiếu cố tốt cho nó, giảm bớt nỗi thống khổ của nó."

"Em muốn nhìn nó." Đồng Ấu Ninh nói.

Phong Quân Hân không nói chuyện, chẳng qua là cười.

Kiều Thiệu Luân nói: "Bác sĩ Phong bận rộn như vậy làm sao có thời giờ chiếu cố cho con cún, có muốn hay không tôi tiếp nó đến? Dù sao tôi cũng không có việc gì, Ấu Ninh muốn nhìn nó còn thuận tiện."

Phong Quân Hân: "Vẫn là đừng phiền phức Kiều tiểu thư rồi. Steve ở chỗ tôi quen rồi, hơn nữa lớn tuổi hệ thống bài tiết có chút vấn đề, thường xuyên không khống chế, Kiều tiểu thư chỉ sợ không thể thích ứng."

"Sẽ không, tôi từ nhỏ có kinh nghiệm nuôi chó. Hơn nữa Steve cùng Ấu Ninh cũng là quen thuộc, có lẽ rất nhanh có thể thích ứng."

Kiều Thiệu Luân biết rõ Đồng Ấu Ninh đối với nuôi dưỡng thú cưng đều đặc biệt để tâm, trong nhà cái kia thật nhiều mèo chó, cho dù là bận rộn, nàng sau khi về nhà đều muốn tự mình ôm qua từng con một, cho ăn, mang chúng đi dạo hít thở không khí. Nếu như đem Steve tiếp trở về, Ấu Ninh sẽ rất vui vẻ.

Kiều Thiệu Luân không có để ý tới Phong Quân Hân lúng túng cùng với Đồng Ấu Ninh trầm mặc, tiếp tục tranh thủ quyền nuôi dưỡng Steve.

"Đúng rồi." Đồng Ấu Ninh cắt ngang nàng mà nói, nói với Phong Quân Hân, "Chị cùng Tiểu Thân còn có liên hệ không?"

Chủ đề Steve bị bóp chết, thay vào đó là một cái tên mà Kiều Thiệu Luân chưa từng nghe qua.

Tiểu thân là một bệnh nhân của Phong Quân Hân trước kia, tiểu cô nương lớn lên rất đáng yêu, lúc tìm đến Phong Quân Hân làm tư vấn tâm lý mới lên cấp 3. Đến mấy lần thì tâm tình ghét học đã có biến hóa, nhưng lại quay qua đối với con người Phong Quân Hân thật ra càng cảm thấy hứng thú, theo đuổi nàng một đoạn thời gian rất dài.

Đồng Ấu Ninh cũng không có khách khí, vô luận Tiểu yêu tinh hay là lão yêu quái, chỉ cần dám hướng bạn gái nàng có ý đồ tiếp cận gần, nàng thấy một cái diệt một cái.

Tiểu thân tại một lần trốn học hướng phòng cố vấn của Phong Quân Hân trốn đến, bị Đồng Ấu Ninh ngăn ở cửa thang máy, nghe nói về sau chạy về nhà ồn ào đòi tự sát.

Phong Quân Hân không thể hiểu được, hỏi thăm Đồng Ấu Ninh đã cùng tiểu thân nói gì.

"Em chỉ là nói rõ ràng sự thật, muốn có khuôn mặt lại không muốn, báo cho nàng biết nàng nếu như không biết xấu hổ sẽ có kết cục như nào."

Phong Quân Hân bất đắc dĩ: "Ấu Ninh, nàng là bệnh nhân của tôi, trong lúc làm tư vấn tâm lý ỷ lại tôi là hiện tượng rất bình thường."

Đồng Ấu Ninh: "Bình thường sao? Nàng kia ngồi ở trên đùi chị muốn hôn chị, lúc đấy sao chị phải trốn?"

Phong Quân Hân: "Bệnh nhân của tôi, tôi có năng lực dẫn đạo."

Đồng Ấu Ninh: "Em chỉ nói, tiểu tiện nhân kia em nhìn một lần liền khí một lần, nhưng Em không có khả năng thật sự cùng một cái tiểu hài tử chưa vị thành niên so đo. Chị xem rồi xử lý."

Phong Quân Hân vẫn cảm thấy Đồng Ấu Ninh khác với những nữ nhân khác, hào phóng hiểu chuyện, sau sự việc lần đó nàng mới hiểu được nguyên lai Đồng Ấu Ninh cũng sẽ ghen, cũng sẽ mất hứng. Nhưng lại Phong Quân Hân cũng có nguyên tắc riêng, nàng sẽ đối với bệnh nhân của mình chịu trách nhiệm đến cùng.

Hai người chiến tranh lạnh một đoạn thời gian, Đồng Ấu Ninh cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng là thực ưa thích Phong Quân Hân, nho nhã lại có học thức, dịu dàng xinh đẹp, vô luận phát sinh chuyện gì đều có thể bảo trì tư thái ung dung. Thế nhưng thực là hầu hạ không đến được như vậy, nói tam quan có khác nhau còn không phải vấn đề chủ chốt? Quan trọng nhất là nàng đối với chuyện tình trên giường một chút nửa điểm hứng thú đều không có, giống như là bình thường vào thiền, toàn thân thanh tịnh làm cho người xem thế là đủ rồi. Đồng Ấu Ninh cùng nàng chơi hơn nửa năm Bách Lạp Đồ thiếu chút nữa biệt xuất, nếu không phải là thực sự ưa thích, đã sớm chia tay từ tám trăm năm trước rồi.

Cuối cùng vẫn là quyết định không nên tiếp tục ấm ức chính mình, cũng chậm trễ đối phương, Đồng Ấu Ninh chủ động đưa ra đề nghị chia tay.

Bộ dáng Phong Quân Hân lúc chia tay đều khiến cho Đồng Ấu Ninh động tâm.

Hai người tại quán cà phê phân chia rõ ràng Steve về ai, xe về ai, đầu tư chung phân thế nào, Phong Quân Hân rất lịch sự ôm lấy Đồng Ấu Ninh: "Ấu Ninh, trong khoảng thời gian này đã khiến em không vui, tôi thật xin lỗi. Hy vọng em có thể tìm được một người thật sự thích hợp."

Cũng là về sau, Đồng Ấu Ninh mới biết được Phong Quân Hân vì nàng, trước lúc nàng nói lời chia tay đã quyết định muốn đem tiểu thân giới thiệu cho bác sĩ khác. Sau khi hai người chia tay, chuyện này mới xem như chứng thực.

Tiểu thân chuyển đi rồi vẫn có trở về tìm Phong Quân Hân, khi đó Phong Quân Hân đối với nàng có thể triệt để bày ra thái độ rõ ràng.

Đồng Ấu Ninh bận rộn sự nghiệp của mình, về sau lại có vài đoạn tình cảm lưu luyến ngắn ngủi, nghe nói bác sĩ Phong thế nhưng phá giới cùng Aki lăn giường, suýt tý nữa nàng tự bạo.

"Cậu có thể tưởng tượng được không —— Phong! Quân! Hân! Thế mà rõ ràng có thể cùng người lăn – giường! Vẫn là cùng tớ là đặc biệt không được! Cái kia là cái hình ảnh gì, tớ cũng thật hoài nghi nàng không phải là một bên làm một bên gõ cá gỗ chứ!" Đồng Ấu Ninh thật sự chịu không được, cùng Lục Tĩnh Sanh nhổ ra cái đại rãnh này.

Theo Lục Tĩnh Sanh nhớ lại, lúc ấy Đồng Ấu Ninh cười lạnh cơ hồ khiến B thành tháng sáu sương bay.

Đồng Ấu Ninh rất không cam tâm, không cam lòng chính mình một mực ưa thích lại không thể thật sự ăn vào trong miệng cái người kia – Phong Quân Hân thế mà có thể rõ ràng cùng Aki lăn đến cùng. Tuy rằng đối với khuôn mặt bộ dáng Aki chính xác không tính quá mất mặt, nhưng Đồng Ấu Ninh từ nhỏ khắp nơi tranh giành hạng nhất, hôm nay tại sự tình trên giường bị người đoạt mất, một nỗi đau cũ biến thành tụ huyết, tụ huyết cản trở gân mạch, lâu ngày không tan.

Về sau nhận thức Kiều Thiệu Luân, Đồng Ấu Ninh mới xem như đem Phong Quân Hân để qua một bên, nhoáng một cái hai năm, trừ đi ngẫu nhiên liên hệ, nàng cũng không có nghĩ tới người này như thế nào.

Đêm nay gặp lại, trước vẻ mặt kỳ quái của Kiều Thiệu Luân, Phong Quân Hân cũng không có tỏ vẻ trưởng bối âm thầm phân cao thấp.

Đồng Ấu Ninh dứt khoát ai cũng không để ý, lôi kéo Aki trò chuyện ba hoa chích choè.

Chờ Diệp Hiểu Quân đi đến, tinh thần bát quái Đồng Ấu Ninh lớn thêm một chút, cái gì tiền nhiệm hiện giờ đều vứt qua một bên, chuyên tâm bát quái mối tình đầu của cường tráng tráng.

Diệp Hiểu Quân miệng cũng nghiêm, vô luận hỏi thăm như thế nào chính là kín miệng không nói chuyện, quả thực thật không có chút vui thú nào.

Lục Tĩnh Sanh cùng Dịch Thu Bạch lại lần lượt như trước, trước sau bước vào nhà, đem đến một hồi không khí lạnh lẽo.

"Tôi đi trước, các vị từ từ chơi." Dịch Thu Bạch rất thức thời, nói xong lời muốn nói liền công thành lui thân, không làm mất hứng những người còn lại.

Không nghĩ tới Phong Quân Hân cũng đứng lên: "Dịch tiểu thư, chúng ta tiện đường, đi cùng nhau đi."

Lục Tĩnh Sanh "Ai" một tiếng: "Các vị cùng đường gì chứ?" Hướng chỗ Đồng Ấu Ninh nhìn, thấy Đồng Ấu Ninh cũng không có tỏ vẻ gì, nhớ tới bầu không khí lúc trước mấy người này ở chung thì có điểm lạ, đoán chừng thật sự có chút gì đó phiền phức khó chịu nên thành ra thế này, cũng lười ngăn đón, "Tôi đưa mọi người đi ra ngoài đi."

"Không cần, bên ngoài lạnh, Lục tiểu thư dừng bước." Phong Quân Hân nói, "Đã quên chúc mừng Lục tiểu thư đoạt hạng nhất phòng bán vé, lễ vật của tôi cùng Aki cùng nhau đặt ở trước cửa. Lần sau có rảnh lại tụ họp."

Phong Quân Hân đi rất kiên quyết, Aki bước ra trước cổng chính cùng Đồng Ấu Ninh trao đổi một chút ánh mắt, ý là "Tôi đến đối phó nàng".

Phong Quân Hân vừa đi, bầu không khí lúc này trực tiếp giảm năm độ.

Với tư cách chủ nhân, Lục Tĩnh Sanh có bao nhiêu lúng túng, đề nghị mọi người cùng nhau đi phòng Karaoke hát chút nhạc khuấy động bầu không khí, hoặc là đến phòng chiếu phim tư nhân nằm xem phim cũng được, để cho tiểu Quý nâng cốc dẫn đi.

Trừ đi mấy người Đồng Ấu Ninh, ngoài ra còn có một ít bạn bè trong giới giải trí của Lục Tĩnh Sanh. Bác Triển cần phát triển thêm nữa, dựa vào sức lực một mình có chút tốn sức, Hoàn Cầu bên kia đã hướng nàng duỗi ra cành ô-liu, nhưng công ty vừa mới thành lập bộ phận quản lý nghệ sĩ khẳng định cần càng nhiều hơn nữa đối tác cùng hợp tác. Mục đích của nàng là đem bộ phận quản lý nghệ sĩ đưa vào hoạt động độc lập, rồi thành lập công ty. Cho nên tối nay có mời tới tham gia tụ hội tư nhân còn có một chút ít người đại diện nổi danh từ các công ty quản lý kim bài, Lục Tĩnh Sanh đều muốn cùng các nàng trò chuyện riêng chút, nháy phím đôi chút.

"Chị cùng Ấu Ninh các nàng đi trước ca hát đôi chút? Hoặc chị muốn làm cái gì cũng có thể." Lục Tĩnh Sanh đối với Diệp Hiểu Quân nói, "Đợi tôi trong chốc lát, chờ tôi thảo luận xong sẽ điện thoại cho chị."

"Ừh tốt." Diệp Hiểu Quân ngoan ngoãn trả lời, lúc Lục Tĩnh Sanh rời đi đã là 23 giờ 48 phút.

Bearxxx nói, đêm nay các nàng sẽ hôn môi.

Ngày nay gần như muốn đi qua rồi.

Diệp Hiểu Quân nhìn theo bóng lưng Lục Tĩnh Sanh rời đi, trong lòng có một chút mê mang.

Đồng Ấu Ninh cùng Kiều Thiệu Luân là tình lữ, Diệp Hiểu Quân một thân một mình đi cùng các nàng cùng nhau ca hát, bầu không khí kia cũng quá quỷ dị, tiểu Quý tự nhiên là cao thủ tu bổ, lập tức đi theo các nàng.

Đồng Ấu Ninh từng phát hành đĩa nhạc, mặc dù không phải ca sĩ chuyên nghiệp nhưng trong giới diễn viên được coi là người có chất giọng tốt.

Rất ít người lựa chọn hát bài hát của mình, thứ nhất là cảm thấy lúng túng, thứ hai là thu âm nhiều lần rồi sẽ cảm thấy nhàm chán. Kiều Thiệu Luân lựa đi lựa lại muốn chọn bài cho Đồng Ấu Ninh hát, nàng nói nàng thích bộ dạng Đồng Ấu Ninh trong mv, chính là bộ dạng mặc thiếu chút vải.

"Vậy cô còn chọn?" Đồng Ấu Ninh ném ra một câu như vậy, Kiều Thiệu Luân nghe ra mùi thuốc súng, rất biết điều thay đổi bài.

Diệp Hiểu Quân hận không thể lập tức tông cửa xông ra, nhưng bỏ rơi tiểu Quý thật sự không trượng nghĩa, cũng chỉ có thể kiên trì hát.

Đáng sợ hơn chính là tiểu Quý lại còn rất là vui vẻ... hát không đúng giai điệu lại còn khó có thể sánh bằng độ cao.

Diệp Hiểu Quân ngồi ở bên thực đau khổ, lấy cớ đi phòng vệ sinh mới xem như giải thoát một nửa. Tiểu Quý theo sau ra ngoài, thở ra một hơi: "Thật có cảm giác hai người bọn họ tùy thời đều có thể rút đao ra đem đối phương chém chết. Không khí này cũng thật là đáng sợ."

Diệp Hiểu Quân cùng tiểu Quý vừa rời khỏi, tiếng nhạc trong phòng hát cũng dần dần yếu đi.

Một ca khúc mới tự động lại bật lên, "Động vật cấp thấp".

Kiều Thiệu Luân cầm đồ ăn nhẹ đi qua, Đồng Ấu Ninh mặt không đổi sắc nhìn màn ảnh.

Các nàng không ai thật sự mở miệng xác định quan hệ, chẳng qua là ở trong một cuộc tụ hội, ánh mắt xuyên qua dòng người, nhìn thấy lẫn nhau, không nói câu nào, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm, dõi theo đối phương cả buổi.

Các nàng đều là động vật hướng thị giác, đều cảm thấy đối phương tinh xảo xinh đẹp, làm động lòng người.

Bỏ xuống tiết tấu nhã nhặn phiền muộn, hai người tâm linh tương thông tiến về sân thượng.

Trong gió mùa hạ đều là hơi rượu, một nụ hôn có thể dẫn xuất ra nhiệt lửa.

Hai người tán gẫu đủ thứ tới hơn nửa đêm, sau đó tìm một nơi ấm áp cùng nhau đêm.

Các nàng không biết mệt mỏi, giống như là thất lạc một cái người yêu luân hồi, có thật nhiều mà cũng phóng thích nhiệt tình vô cùng.

Kiều Thiệu Luân biết rõ Đồng Ấu Ninh là cái hạng người gì, từ đêm đó trong lúc nói chuyện với nhau nàng liền xác định. Đồng Ấu Ninh cũng thẳng thắn, thừa nhận bản thân không...quá am hiểu duy trì gắn bó quan hệ.

"Không sao, tôi có thể duy trì tốt quan hệ của chúng ta, tin tưởng tôi."

Trong hai năm qua thật sự nàng làm được rất tốt, cũng rất mệt a.

"Cuống họng khô rát, tham luyến nụ hôn của người. Bờ môi cô đơn, mong qua ai đó ghé qua.

Thân thể trống rỗng, tham luyến cái ôm của người, lồng ngực đầy nỗi nhớ, hoài niệm những gì đã qua...

Bởi vì cô đơn lạnh lẽo, cho nên tham luyến da thịt người, nhận thức cần nhớ rõ, cũng bị thừa nhận qua.

Không giữ được tâm người, ta chỉ muốn lưu lại thân thể người. Không giữ được thân thể, cũng muốn lưu lại nụ hôn."

Đồng Ấu Ninh lẳng lặng tựa ở trên ghế sofa nghe Kiều Thiệu Luân hát bài hát này, biểu lộ như là một người đói khát.

"Bắt lấy nhục thể của người, không cần nắm lấy linh hồn người, như một động vật cấp thấp cứ như vậy ngây thơ...

Hai người cùng nhau thưởng thức tình yêu chính là vậy. Cho đối tượng đáp ứng lấy nhu cầu, chúng ta đều là giống nhau.

Không muốn lún sâu tình yêu trừu tượng, bất quá chính là như vậy đi. Làm lên tới, chúng ta còn không phải như vậy..."

"Cạch" một tiếng, tiếng bình rượu vỡ nát cắt ngang màn biểu diễn của Kiều Thiệu Luân, Đồng Ấu Ninh bước nhanh đi ra khỏi phòng hát, ở bên ngoài đối mặt với Diệp Hiểu Quân cùng tiểu Quý, nhìn cũng không nhìn các nàng, rời khỏi.

Tiểu Quý khẩn trương hề hề: "Đã xảy ra chuyện gì, em đi vào nhìn xem."

Tiểu Quý đi vào phòng hát, thấy trên tay Kiều Thiệu Luân đều là máu.

"Làm sao vậy đây là!" Tiểu Quý bị dọa, tuy rằng Ấu Ninh tỷ bình thường nhìn như giết một người đều không cần nói trước, nhưng cũng không thể thực sự ra tay thành ra như vậy a.

"Không có việc gì..." Kiều Thiệu Luân nhịn đau, "Vừa rồi Lúc Ấu Ninh đi ra đụng phải bình rượu, không cẩn thận mảnh vỡ cắt vào tay tôi."

Máu tràn ra rất dọa người, tiểu Quý kiên trì muốn đưa Kiều Thiệu Luân đi bệnh viện, gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Sanh.

Lục Tĩnh Sanh vội vàng chạy đến cũng bị dọa, thuận theo tiểu Quý cùng nhau mang Kiều Thiệu Luân đi bệnh viện.

Diệp Hiểu Quân muốn đi cùng các nàng, hỏi một câu, Lục Tĩnh Sanh nói với nàng: "Chị đừng đi, ở nhà đi." Quay đầu liền đi.

Đêm nay hơn mấy giờ tựa hồ sẽ không yên tĩnh đi qua. Lời nói Dịch Thu Bạch làm cho Lục Tĩnh Sanh trong lòng không dễ chịu, nhưng là chỉ có lãnh đạm đối đãi mới có thể đem chuyện này kết thúc, đối với hai người đều tốt. Về sau nói chuyện quản lý của công ty lại không quá thuận lợi, Lục Tĩnh Sanh phát hiện mình đối với chuyện làm người đại diện này có rất nhiều chỗ không được, nước quá sâu, vấn đề này vẫn nên chậm một chút. Vừa nói xong, Đồng Ấu Ninh bên này lại ồn ào lên... Cả đêm gió tanh mưa máu quả thực không ngừng qua.

Mặc kệ hai người này như thế nào ồn ào, Kiều Thiệu Luân là khách nàng mời tới, nàng phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Lục Tĩnh Sanh có chút mỏi mệt, bỗng nhiên thấy thật rối, tính tình quýnh lên cũng không thể chú ý đến nói chuyện nhẹ nhàng với Diệp Hiểu Quân, cùng tiểu Quý cùng đi bệnh viện.

Đồng Ấu Ninh lái xe đi hơn KM rồi ngừng lại.

Trầm tư một lát, quay đầu trở về.

Lúc đến bệnh viện đã là rạng sáng hai giờ.

Viết thương của Kiều Thiệu Luân không nặng, chính là bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng tay máu chảy hơi nhiều, y tá không đếm xỉa tới chỉ hỗ trợ xử lý vết thương một chút, đã nói có thể rời đi.

Kiều Thiệu Luân đứa nhỏ này nhìn qua có chút đáng thương, Lục Tĩnh Sanh để cho tiểu Quý đưa nàng về nhà. Kiều Thiệu Luân hướng Lục Tĩnh Sanh nói cám ơn, tựa hồ muốn nói cái gì, lại ngừng lại.

Lục Tĩnh Sanh con mắt buồn ngủ sắp không mở ra được, ăn viên kẹo bạc hà nâng cao tinh thần lái xe về nhà.

Hơn ba giờ sáng, náo nhiệt qua đi trong nhà một mảnh hỗn độn, bốn phía có thể thấy nào chén rượu, món ăn, bát thìa dĩa...

Đầu óc nàng có chút trầm, lúc vào nhà không nghe được động tĩnh gì, nghĩ đến Diệp Hiểu Quân khả năng đã đi về? Có chút thật có lỗi, đêm nay không thể chiếu cố tốt nàng, ngày mai tỉnh dậy lại nói xin lỗi nàng.

Hướng trên lầu đi, trông thấy ngọn đèn phòng ngủ lóe lên, kinh ngạc đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy đầu giường đặt một ly nước mật ong. Bức mành không đóng, Diệp Hiểu Quân một mình đứng ở bên ngoài ban công.

"Chị tại sao lại ở chỗ này?" Lục Tĩnh Sanh đẩy cửa đi ra ngoài, tiếp xúc một hồi gió lạnh, làm cho nàng rùng mình phát run.

"Cô đã trở về? Kiều tiểu thư như thế nào rồi?" Ở trong phòng quá ấm áp, chỉ sợ sẽ ngủ mất, Diệp Hiểu Quân đứng ở bên ngoài ban công, gió thổi lạnh chút nâng cao tinh thần, chờ Lục Tĩnh Sanh trở về.

"Không có việc gì, băng bó một chút thì đi về nhà. Mau đi vào, đông lạnh đấy."

Vừa đóng cửa ban công, ngọn đèn trong phòng ngủ quá mức ấm áp, hai người đứng tại chỗ nhìn lẫn nhau, nhiệt độ ấm áp bao vây lấy hai người, thời gian tựa hồ chầm chậm chạy.

"Tôi chờ em là có thứ đồ muốn tặng em." Cả đêm Diệp Hiểu Quân cũng không thể tìm được cơ hội đem lễ vật đưa ra, chỉ có thể cố ý chờ nàng, "Hy vọng em ưa thích."

Tiếp nhận tiểu lễ hộp Diệp Hiểu Quân đưa cho nàng, Lục Tĩnh Sanh đem nó nắm ở trong tay: "Tại sao phải đưa tôi quà?"

Diệp Hiểu Quân có chút mất tự nhiên mà dời ánh mắt: "Xem như... Đáp lễ?"

"Đáp lễ cái gì?" Lục Tĩnh Sanh đi lên trước một bước, Diệp Hiểu Quân theo nàng bước chân lùi phía sau, tựa tới bức màn bên cạnh.

"Lễ vật đồng hồ?" Lục Tĩnh Sanh cầm chặt cổ tay nàng, nâng lên, đồng hồ từ ống tay áo lộ ra, "Chị đeo nó lên, là khẳng định cái gì?"

Lục Tĩnh Sanh nói những câu truy vấn, lại gấp gáp, cần phải đem Diệp Hiểu Quân hỏi thăm thông thấu mới bỏ qua.

Đêm nay các cô sẽ hôn môi.

Vì khuôn mặt quá gần, cảm nhận được hơi thở đối phương khuôn mặt Diệp Hiểu Quân không ngừng nóng lên...

"Tôi giúp em đeo lên." Diệp Hiểu Quân cuống quít mở ra lễ hộp, đem bông tai lấy ra, "Thử nhìn một chút, có lẽ rất thích hợp với em."

Lục Tĩnh Sanh ý vị thâm trường mà liếc nhìn nàng một cái, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Diệp Hiểu Quân đứng ở bên hông nàng, cẩn thận từng li từng tí mà đem bông tai xỏ vào lỗ tai.

Bị đầu ngón tay chạm đến vành tai dần dần đỏ lên, Lục Tĩnh Sanh ngồi tại chỗ bất động, có chút xuất thần.

"Tốt rồi." Diệp Hiểu Quân cười nói, "Quả nhiên rất thích hợp."

Lục Tĩnh Sanh ngẩng đầu nhìn nàng, đem nàng gần hơn, vòng ôm eo của nàng, đem khuôn mặt dán tại trên bụng của nàng.

Diệp Hiểu Quân ngay cả hít thở đều trở nên cẩn thận.

"Hiểu Quân." Lục Tĩnh Sanh đem đầu ngón tay đặt ở phía sau lưng của nàng lên, làm cho nàng càng thêm cẩn trọng hơn.

"Sao?" Hơi do dự đáp lại, trong thanh âm có chút căng thẳng cùng run rẩy.

"Chị ngồi xuống." Lục Tĩnh Sanh đỡ chân của nàng ngoặt, muốn nàng ngồi thấp xuống.

Cái tư thế này quả thực quá mập mờ, nhưng nàng vẫn là nghe theo Lục Tĩnh Sanh, ngồi ở trên đùi của nàng.

Mặt đối mặt, đầu ngón tay Lục Tĩnh Sanh từ cằm của nàng từ từ trượt theo sườn mặt, từ bên tai xuống, nhẹ áp hai bên tai, lại chậm rãi dời đi vành tai...

Diệp Hiểu Quân cắn môi dưới, vừa buông ra.

Ba giờ bốn mươi sáng, nụ hôn này rút cuộc rơi xuống.
Bình Luận (0)
Comment