Quán thịt nướng này khi còn bé Lục Tĩnh Sanh thường xuyên đến, chạy theo mùi thơm thịt nướng chính là trời cao biển rộng khi trốn học.
Thời gian học cấp ba, nàng cùng Đồng Ấu Ninh vô cùng chán ghét lão sư dạy Anh văn của các nàng, một giáo viên thực tập tuổi còn trẻ, mới vừa lên lớp liền vỗ bàn trừng mắt, đều muốn đối với học sinh ra oai phủ đầu.
Hết lần này tới lần khác mới mở miệng tiếng Anh chính là một cỗ khẩu âm dày đặc, chẳng phải khẩu âm Scotland cũng không phải giọng Luân Đôn, mà là loại khẩu âm trung văn. Phục trang thì toàn là váy ngắn xuyên thấu, trừng mắt lạnh lùng nhìn nữ học sinh, xoay mặt đối với nam sinh lại như ánh mặt trời hay ánh trăng sáng, hoàn toàn không có chút nào giống như làm gương cho người khác.
Nếu là trường trung học công lập bình thường, nghỉ quá năm buổi chắc chẵn đã sớm bị thầy chủ nhiệm giết tới, nhưng lại hết lần này tới lần khác trường học của Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh chính là trường tư lập, hiệu trưởng lại là thân thuộc, nói thực tập đều là cái lý do, hết thực tập khẳng định trực tiếp lưu lại trường học.
Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh hoàn toàn không muốn học tiết học của nàng, vừa đến tiết Anh văn liền trốn học đi ăn thịt nướng, đương nhiên bị chủ nhiệm lớp báo về gia trưởng trong nhà. Tại quán thịt nướng này hai nàng từng bị Lục mẹ bắt tới mấy lần, cũng bị Đồng mẹ đạp qua bờ mông... Mỗi lần tới nơi này Lục Tĩnh Sanh sẽ nhớ tới năm đó nàng cùng Đồng Ấu Ninh ngoan ngoãn trở về đi học, lại mỗi câu mỗi chữ uốn nắn phát âm của lão sư dạy Anh văn, đem nàng giận tới phát khóc chạy đi như chuyện hoang đường.
Bất quá nhất định từ giờ trở về sau, Quán thịt nướng này sẽ mang lại cho nàng một phần ký ức khác.
Ngũ Hoa, phì ngưu, lưỡi bò ngon nhất vây quanh một vòng trên khay nướng, trên bàn nướng mùi thịt nướng thơm phức, dầu mỡ xì xì rung động thập phần náo nhiệt, nhưng lại bốn người ngồi ở hai bên không có nói chuyện, bầu không khí kỳ quái, đến ngay cả phục vụ viên đứng bên chịu trách nhiệm nướng thịt đều có chút gánh không được, lau đổ mồ hôi chia thịt ngon, vội vàng rời đi.
"Đoạn thời gian trước ta có xem [Hành hỏa], thật là không tệ. Kịch bản là Diệp tiểu thư ghi?" Vẫn là Lý Ái Lan mở miệng trước, một đao trực tiếp hướng Diệp Hiểu Quân châm.
"Cảm ơn a di." Diệp Hiểu Quân như là đã làm tốt chuẩn bị, mỉm cười trả lời.
"Tuổi còn trẻ cũng có bản lĩnh đấy, nghe nói bộ điện ảnh này đạt quán quân phòng bán vé."
"[Hành hỏa] thành công là công lao toàn bộ tổ kịch, cũng là dựa vào đạo diễn Ngô Chi Mặc chỉ đạo."
Diệp Hiểu Quân trả lời được bốn bề yên tĩnh, có chút vượt quá dự kiến của Lục Tĩnh Sanh.
Nàng biết rõ bình thường cô nương này hay thẹn thùng, da mặt mỏng. Nhưng từ sau khi nàng bị Cố Lam triệt để chọc giận suýt tý nữa gây ra án mạng, Lục Tĩnh Sanh cảm thấy nàng có điểm bất đồng.
"Còn rất khiêm tốn." Lý Ái Lan hỏi tiếp, "Trong nhà Diệp tiểu thư là làm cái gì?"
"Ba mẹ cháu đều là công nhân, rất sớm liền ly dị, cháu đi theo Mẹ, mấy năm trước nàng cũng đã qua đời."
"A? Hiện tại cháu sống một mình?"
"Vâng đúng vậy."
"Vẫn luôn làm biên kịch? Trước kia cũng không ít lần thay người khác làm bài thi hộ a?"
Diệp Hiểu Quân cười nói: "Không sai ạ, trước lúc tiến vào Bác Triển có làm người thi hộ, thay người khác ghi kịch bản..."
Lý Ái Lan không có hứng thú nghe nàng tiếp tục đề tài này, hỏi tiếp: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ba mươi hai rồi ạ."
"Kết hôn chưa."
"Còn không có."
"Tuổi tác lớn như vậy như thế nào còn chưa kết hôn?"
Lục Tĩnh Sanh nhìn không được nữa, đang muốn mở miệng, Hình Hâm vọt ra trước: "Ai ai ai, bà đây là làm gì vậy? Không biết còn tưởng rằng bà đang ở đây chọn con dâu đấy... Bà quản người quản quá thành thói quen, tiểu Diệp người ta là bằng hữu Tráng Tráng, cũng không phải nhân viên của bà, không cần bà quan tâm đâu."
Lý Ái Lan trừng bà, cuống họng xiết chặt, câu nói kế tiếp không dám nói nữa, rụt trở về: "A."
Lý Ái Lan mở miệng vừa muốn hỏi tiếp, trực tiếp bị Lục Tĩnh Sanh ngăn lại.
"Mummy ——!" Lục Tĩnh Sanh nói, "Ngài từ nãy mở miệng nói hoài còn chưa có dừng chút nào! Mau ăn thịt mau ăn thịt, nguội lạnh liền tanh, ngài ăn sẽ cảm thấy không thoải mái á..., người ta sẽ đau lòng mẹ —— "
Lời này của Lục Tĩnh Sanh tối thiểu so với ngữ điệu bình thường cao tám quãng, điệu bộ như nghe lời muốn buồn nôn, làm cho Hình Hâm đều run rẩy.
Đáng tiếc cái bàn hơi bị lớn, Lục Tĩnh Sanh hận không thể đem tất cả đồ ăn đều đẩy đến trong bát mẹ nàng, thậm chí trực tiếp đổ vào trong miệng nàng.
Hình Hâm thật dài mà thở dài một hơi, nhìn trời mà nói: "Vẫn là sinh con gái thật tốt, con gái là tiểu áo bông tri kỷ của mẹ, rất biết thương người! Dáng vẻ này nhi tử ta còn lâu mới đạt được, đến ngay gọi điện thoại thúc giục, lễ mừng năm mới trở về một chút còn chưa ngồi nóng đít đã đi, ai nha nha..."
Giống như chết trong yên lặng.
Hình Hâm: "... Khụ."
Đêm nay có gì đó a. Hình Hâm lúc này cũng đã giác ngộ, như thế nào bà nói cái gì đều cảm giác bầu không khí là lạ à...
"Bằng hữu của em gặp nạn mà em cứ như vậy chuồn trước, có phải không quá trượng nghĩa không?"
Nữ nhạc trưởng cùng Đồng Ấu Ninh đi đến trước hành lang thủy tinh bên ngoài phòng hòa nhạc. Đêm nay không có tuyết rơi không khí hơi khô ráo, ánh trăng lớn treo ở bầu trời, những vì sao thưa thớt điểm xuyết.
Ánh sáng trăng cùng ánh đèn phố phường hòa lẫn vào nhau, tự nhiên mờ ảo, chiếu tới khung cảnh nơi Đồng Ấu Ninh đứng cứ như là cảnh tượng trong phim ảnh.
"Đổi thành chuyện khác em khẳng định nghĩa tử bất dung, nhưng đó là Mẹ nàng, đây là chuyện nhà của người ta, em thật không có biện pháp." Đồng Ấu Ninh nói, "Nói về chị chút đi, từ sau lần trước gặp nhau ở Đại Khê, tối thiểu cũng phải năm sáu năm không gặp rồi. Chị cứ như là bị chém mất nửa vậy, như thế nào trở nên gầy như vậy."
Nữ nhạc trưởng dáng người cao gầy, đi giày so với Đồng Ấu Ninh hơi cao hơn một chút: "Sau sự kiện lần kia chị vẫn luôn tích cực tập thể hình, ăn uống điều độ, kỳ thật gầy xuống cũng không phải nhanh, nhưng hiệu quả không tệ, cũng may không có phản tác dụng. Đừng nói, chị còn thực từ 100 kg biến thành 100 cân." (100KG là 100Kg, còn 100 cân là đơn vị đo TQ = 50kg mình)
Đồng Ấu Ninh: "Người có nghị lực không ít, nhưng người có thể quản được miệng thực làm em bội phục."
"Miệng, chị thật ra có thể quản được việc ăn, nhưng không quản được nói. So ra chị tương đối nguyện ý quản ở người sau."
"Thế nào, leo đến vị trí chính thức chỉ huy dàn nhạc sợ là đắc tội đến người?"
Nữ chỉ huy bị xem thấu, ngón tay đặt ở trên môi rê qua, cười yên lặng không nói.
Đồng Ấu Ninh: "Nhớ rõ chị gọi Trần Lễ."
"Đồng tiểu thư trí nhớ không sai."
Đồng Ấu Ninh thầm nghĩ: Tất nhiên là không quên được rồi, năm đó bởi vì bà chị này mà bỏ lỡ máy bay về nước, diễn xuất cũng thiếu chút nữa bệnh tới loét mũi, chuyện này đối với tác phong làm việc bình thường của nàng thực sự cực ít xuất hiện, vạn nhất thật sự có tổn thất kinh tế gì còn phải trở về tìm nàng tính sổ.
Tùy ý nói chuyện, ở chung tự nhiên nhẹ nhõm, ngươi tới ta đi thật không giống như mới gặp mặt lần hai, mà như là bằng hữu quen biết đã lâu.
Xa xa đi tới hai người.
Hai nữ nhân một cao một thấp từ sau cánh cửa phòng hòa nhạc men theo hàng lang lát đá hướng chỗ các nàng đi tới.
"Bằng hữu của chị đã đến, chị đi mời đến một chút." Trần Lễ hướng các nàng vẫy tay, "Kỷ Duy."
Người đến đúng là Kỷ Duy cùng Thư Tử Tĩnh.
Kỷ Duy cùng Trần Lễ là cùng hệ đại học, có đoạn thời gian cảm tình phi thường tốt, đây là nói sau. Hôm nay là buổi hòa nhạc đầu tiên của Trần Lễ sau khi về nước, mời Kỷ Duy tới quan sát. Kỷ Duy nghĩ đến buổi hòa nhạc này sẽ có trợ giúp không nhỏ trên phương diện âm nhạc đối với Thư Tử Tĩnh, tự nhiên cũng mang nàng đến.
Thế giới chính là nhỏ như vậy.
Thư Tử Tĩnh cùng Đồng Ấu Ninh đều đã nhìn thấy nhau.
"Em đi trước." Đồng Ấu Ninh nói với Trần Lễ.
"Ân, như thế nào..." Trần Lễ cũng không cảm thấy Đồng Ấu Ninh là người hạn chế kết giao cùng người khác, cẩn thận nghĩ, có thể là trở ngại thân phận, không muốn lưu lại tin tức bát quái, "Được rồi... Như vậy, Em có thể lưu cho chị số điện thoại hay không. Chuyện năm đó chị vẫn luôn muốn tìm cơ hội cám ơn em."
"Không cần."
Thư Tử Tĩnh khuôn mặt trước sau như một, mang theo chút ít lo lắng, muốn nói lại thôi.
Dáng tươi cười Kỷ Duy trong lúc nhìn thấy Đồng Ấu Ninh nháy mắt liền khép lại.
Đồng Ấu Ninh cảm thấy buồn cười: "Con người của em a, thích hợp cách rất xa đại gia a."
Đồng Ấu Ninh rời đi, Trần Lễ cảm thấy không hiểu nổi. Kỷ Duy đi lên chào hỏi, sắc mặt cũng không tốt lắm, mở miệng câu đầu tiên chính là:
"Cậu như thế nào cùng loại người này ở một chỗ."
Trần Lễ khó hiểu: "Có ý tứ gì? Cậu nói Đồng tiểu thư? Các cậu nhận thức?"
Kỷ Duy muốn mở miệng, nhìn thoáng qua Thư Tử Tĩnh, nhịn xuống dưới cái gì cũng không nói.
Thư Tử Tĩnh nháy mắt mấy cái, hướng Trần Lễ chào hỏi: "Trần lão sư tốt, em là đệ tử của tiểu Duy lão sư, Thư Tử Tĩnh."
Trần Lễ: "Xin chào."
"Đêm nay công diễn vô cùng đặc sắc, có một số chỗ muốn thỉnh giáo..."
Tại một khắc này nhìn thấy Đồng Ấu Ninh, nàng rõ ràng là tràn ngập kỳ vọng lại sợ hãi bị cự tuyệt, giống như nai con nơm nớp lo sợ, từ từ tới gần. Lúc Đồng Ấu Ninh rời đi cũng không quay đầu lại, nàng ngược lại cảm thấy thoải mái.
Một năm nay trôi qua Đồng Ấu Ninh tận lực giữ lời hứa của mình, cách xa Thư Tử Tĩnh rất xa. Thư Tử Tĩnh không có chủ động đi tìm nàng, để bảo toàn chút tôn nghiêm cuối cùng.
Đã lâu rồi, Thư Tử Tĩnh không có đề cập tới người này, Kỷ Duy cho rằng nàng đã quên nữ nhân này. Nhưng khi Đồng Ấu Ninh xuất hiện lần nữa, lửa nóng trong ánh mắt Thư Tử Tĩnh như trước đuổi theo nàng.
Yên lặng mà lý trí mà thiêu đốt lấy.
Nàng học được cách đem tâm tư giấu trong lòng.
Thư Tử Tĩnh hướng Trần Lễ lĩnh giáo làm cho hai vị lão hữu gặp lại không đến mức lâm vào lúng túng đáng sợ, mà Lục Tĩnh Sanh đầu kia như trước thủy sinh lửa nóng.
Lý Ái Lan đơn đao công kích trực tiếp Diệp Hiểu Quân, đem nàng tổ tông mười tám đời đều hỏi thăm một lượt, nếu có thể đào phần mộ tổ tiên, nàng thật là có khả năng đào lên mà nhìn, phân biệt thật giả.
Diệp Hiểu Quân không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, có cái gì thì nói cái đó đáp lại, Lục Tĩnh Sanh thỉnh thoảng lắp vào đôi câu giúp nàng ngăn cản một chút, nhưng lại dần dần cũng mất kiên nhẫn, ngăn cản không được.
Diệp Hiểu Quân đứng dậy đi phòng vệ sinh, Lục Tĩnh Sanh cũng đi theo sau.
"Tôi cảm thấy được hôm nay chuyện này thật không đúng, nhất định làm gặp xui xẻo, mẹ của tôi khẳng định còn có kế hoạch tiếp theo. Thật sự không được, chút nữa chúng ta chia nhau ra làm việc." Trong phòng vệ sinh Lục Tĩnh Sanh nói với Diệp Hiểu Quân.
"Được."
Lục Tĩnh Sanh dự cảm quả nhiên không sai. Các nàng vừa về đến Lý Ái Lan liền hỏi: "Các con ăn no rồi sao?"
"Ăn no rồi." Lục Tĩnh Sanh hiên ngang lẫm liệt mà đáp lại.
"Hai người đều lái xe tới đây sao?"
Lục Tĩnh Sanh: "Ân..."
Một tiếng "Ân" này qua, nàng lập tức cảm thấy không đúng, nhưng muốn đổi ý đã không kịp.
Lý Ái Lan: "Vậy được, con đưa ta về đi."
Chia nhau làm việc, quả nhiên đúng như dự liệu của Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh dưới bàn dùng đầu gối cọ cọ bắp đùi Diệp Hiểu Quân, có chút làm nũng, hoặc như là áy náy.
Diệp Hiểu Quân âm thầm nắm chặt lại bàn tay Lục Tĩnh Sanh: Đừng lo lắng.
Lục Tĩnh Sanh muốn từ trong túi lấy tiền túi cho nàng, Lý Ái Lan đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nàng: "Đi thôi, mẹ có chút đau đầu."
Lục Tĩnh Sanh đêm nay rất không vui. Với tư cách một trưởng bối, ngữ khí mẹ nàng mặc dù không có ác ngữ, nhưng tư thái truy vấn ngọn nguồn thật sự có đủ vô lễ.
Nhưng người này là mẹ của nàng, nàng một lời lửa giận cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cùng nhau đi chung thang máy, lúc đi đến bãi đỗ xe Lục Tĩnh Sanh còn muốn đưa cho Diệp Hiểu Quân ví tiền, nhưng Lý Ái Lan một mực vẫn luôn nắm tay của nàng, hoàn toàn không cho nàng cơ hội.
Đi đến b3, Lục Tĩnh Sanh sốt ruột, Diệp Hiểu Quân cũng rất tự nhiên mở rộng bước chân đi lên phía trước: "A di, cháu xe dừng ở phía trước, cháu đi trước, có rảnh lại đi thăm hỏi ngài."
Lý Ái Lan: "Ân, gặp lại."
Hành động cứ như nước chảy thành sông, cực kỳ tự nhiên không chút nào giả tạo.
Nhưng Lục Tĩnh Sanh biết rõ nàng không mang chìa khóa cũng không mang ví tiền, đoán chừng trong túi áo còn có chút tiền lẻ có lẽ chỉ đủ nàng thuê xe về nhà...
Buổi tối mùa đông, vừa nghĩ tới Diệp Hiểu Quân một người chịu đựng gió rét đi thuê xe, trong lòng Lục Tĩnh Sanh cũng không phải là tư vị.
Nhanh chóng đem mẫu thân nàng cùng Hình Hâm a di mời lên xe, nhanh chút đem các nàng đóng gói về nhà!
Quay xe từ nhà xe đi ra, Lý Ái Lan ngồi ở sau xe không nói một tiếng, Hình Hâm cũng đã có kinh nghiệm không lên tiếng, miễn cho lại nhận phải một ánh mắt xem thường.
"Tráng Tráng, một người ở bên ngoài đã quen thuộc chưa?" Lý Ái Lan không biết lại muốn muốn câu lên chủ đề gì, chậm rì rì mà hỏi thăm.
"Rất tốt, thanh tịnh." Lục Tĩnh Sanh tâm tình từ từ trở nên lộp bộp.
"Trong khoảng thời gian này con bận rộn, hai mẹ con ta thật lâu không có thời gian tâm sự." Lý Ái Lan nói, "Đêm nay mẹ đi chỗ con đi, có vài lời muốn cùng con tâm sự."
Hai mắt Lục Tĩnh Sanh mở to —— cái gì!
Lý Ái Lan nói với Hình Hâm: "Bà lái xe của tôi trở về đi."
Mẹ là cố ý.
Lục Tĩnh Sanh chăm chú mà cầm chặt tay lái, cắn chặt răng.
Diệp Hiểu Quân từ bãi đỗ xe đi lên, hướng trong túi áo sờ, chỉ còn mười khối tiền.
"Ai..." Xem ra thuê xe chắc không đủ rồi, điện thoại cũng không có cầm theo, không cách nào dùng phần mềm gọi xe.
Gió có chút lớn, từ nhà ăn ấm áp đi ra càng lúc càng là lạnh lẽo thấu triệt.
Diệp Hiểu Quân đi bộ hơn một km, tìm được trạm xe bus, nghiên cứu lộ tuyến nửa ngày, chuyển hai tuyến buýt theo hướng về nhà có thể thể về tới.
—
[Fr Tác giả: Có độc giả nhắc tới, về vấn đề thời điểm Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân từ "Cùng một chỗ" đến "Hôn môi".
Trước tiên giả thiết: không gian Diệp Hiểu Quân hiện tại đang ở là A, không gian Bearxxx đang ở là B.
Tại Không gian A nơi Diệp Hiểu Quân đang ở: Cách đây hai năm nhận được bưu kiện từ Bearxxx của không gian B. Tại trong không gian B: Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh sau một cuộc tai nạn xe cộ liền ở bên nhau. Nhưng trên thực tế, trong không gian A: Lục Tĩnh Sanh không có trải qua trận tai nạn kia, hai người phải đến hai năm sau mới hôn môi. Hai năm qua là trục thời gian của không gian A, không phải thời gian của không gian B. Tại bên trong không gian B: Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh từ cùng một chỗ đến hôn môi khả năng chỉ dùng có hai ngày.
Căn cứ giả thiết được thiết lập trên kia tiếp tục giải thích: Bởi vì có Bearxxx tham gia, không gian A mất hai năm thời gian mới đạt tới thời điểm mà trong không gian B chỉ cần hai ngày, Giống như là tam giác △DEF, trên đỉnh chính là D, bên trái là E, bên phải là F. Sự kiện theo trục thời gian trong không gian B là FE, nhưng trục thời gian trong không gian A là FDE. Tuy rằng đường đi và thời gian đi khác biệt, nhưng chúng cuối cùng vẫn là tới điểm E mà hợp thành, cái điểm E này chính là thời điểm diễn ra sự kiện hôn môi.
Mà thời điểm hôn môi diễn ra khác biệt, tất nhiên dẫn đến sự kiện phát sinh phía sau trong không gian A cùng sự kiện phát sinh trong không gian B sẽ lại có sự bất đồng.
Hy vọng phần giải thích này sẽ khiến các vị đại gia thoả mãn.]