Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 84

"Khục.. khục.. khục..."

Với tư cách kim bài tiểu trợ lý trí, đức, thân thể tốt toàn diện, tiểu Quý vì bảo đảm an toàn cho Lục Tĩnh Sanh đã thật lâu không uống rượu. Một ngụm này xuống dưới ho hai tiếng, một đoàn nhiệt thoáng cái từ cuống họng đốt tới trong dạ dày, hun đến gò má nóng lên tới tóc.

"Diệp lão sư, chị như vậy... Chút nữa em không có cách nào lái xe."

"Không sao." Diệp Hiểu Quân nói, "Đêm nay tôi lái."

Tiểu Quý không biết Diệp Hiểu Quân muốn làm cái gì, nhưng Lô Mộc Dĩnh kia khiến cho nàng hận đến nghiến răng.

Tiểu Quý ma đao soàn soạt, Diệp Hiểu Quân rất tỉnh táo giữ chặt nàng.

Tiểu Quý: "Diệp lão sư! Nữ nhân kia không rõ mình là ai, dám hướng boss dán đến, bụng dạ khó lường! Hiện tại không đem nàng bóp chết từ trong trứng nước, về sau có lúc sẽ khiến chúng ta buồn nôn!"

Diệp Hiểu Quân: "Không vội." Nàng thần sắc rất bình tĩnh, "Muốn bóp chết cũng là tôi tự mình đến bóp chết." Những lời này lại làm cho lòng người sợ hãi.

Chợt nhớ tới một màn Diệp Hiểu Quân ở trên tầng thượng cùng Cố Lam dốc sức liều mạng, sau lưng tiểu Quý đột nhiên tê rần một cái.

Đám người Mậu Tường kia uống rượu tán gẫu không có kết thúc, cuối cùng vị đại cổ đông cùng Lục Tĩnh Sanh trò chuyện hết hạng mục, ý định rời đi. Những cổ đông khác mang theo nữ minh tinh tự mình nhắm trúng tiếp tục cuộc sống về đêm. Lô Mộc Dĩnh uống đến mềm người nằm trên mặt ghế.

Thịnh Anh đi tới vỗ vỗ mặt nàng, "Tỉnh, đi về."

"Sao?" Lô Mộc Dĩnh nhíu mày liếm liếm bờ môi, cố sức mà mở mắt ra, nhìn trước mặt là Thịnh Anh, không kiên nhẫn mà phất phất tay, "Gọi Lục tổng đến..."

"Hắc ——" Thịnh Anh thiếu chút nữa cho nàng một đạp đứng lên, Lục Tĩnh Sanh nghe thấy được, không có phản ứng, đang muốn đi ra ngoài thấy Diệp Hiểu Quân đi qua:

"Làm sao vậy? Uống nhiều quá?" Nàng nhìn Lô Mộc Dĩnh, hỏi Thịnh Anh.

Thịnh Anh khinh thường mà "Cắt" rồi một tiếng: "Gia hỏa này, thật không có cách nào khác."

Diệp Hiểu Quân đem nàng kéo đến: "Đứng dậy, về nhà a, cô muốn ở chỗ này ngủ một đêm sao?"

Lục Tĩnh Sanh không nghĩ tới Diệp Hiểu Quân còn có thể nhớ tới Lô Mộc Dĩnh... Việc này giống như có điểm không đúng.

"Nấc." Tiểu Quý đứng ở bên người nàng đánh một cái nấc, một cỗ mùi rượu bay ra.

Lục Tĩnh Sanh kinh ngạc: "Em uống rượu rồi?"

Tiểu Quý trên mặt hai nhúm đỏ ửng, lúc nhìn qua thấy ánh mắt Lục Tĩnh Sanh càng lạnh đi: "Không phải em muốn uống... Diệp lão sư rót em..."

"Nàng rót em? Nàng vì cái gì rót em?"

Đối mặt chất vấn của Lục Tĩnh Sanh tiểu Quý sắp khóc: "Em cũng không biết, có thể là nàng không thích em, ô ô ô..."

Lục Tĩnh Sanh: "Em khóc cái gì!"

Tiểu Quý: "Uống nhiều quá... Muốn khóc!"

Lục Tĩnh Sanh xem thường đều lười nói tiếp: "Chị cũng đã uống rượu, ai tới lái xe?"

Diệp Hiểu Quân lôi kéo Lô Mộc Dĩnh đi tới: "Tôi sẽ lái."

Đêm mùa xuân B thành ngắn ngủi, có chút mát mẻ, rất dễ chịu.

Tiểu Quý đem Lô Mộc Dĩnh ném đến chỗ ngồi phía sau, thở dốc một hơi.

"Tiểu Quý..." Lô Mộc Dĩnh đi ra hóng chút gió, so với trong quán rượu thanh tỉnh không ít, cười nói, "Em thật tốt."

Tiểu Quý: "Cô đừng bắt túm được ai cũng làm chuyện buồn nôn được không? Không phải tôi muốn đưa cô về nhà, là ý tứ Diệp lão sư."

"Diệp lão sư?" Lô Mộc Dĩnh buồn bực, Diệp Hiểu Quân kia có lẽ rất kiêng kị nàng mới đúng, vì cái gì còn chủ động xum xoe? Ha ha, muốn bày ra một bộ dạng rộng lượng không ăn giấm lôi kéo thiện cảm sao? Lô Mộc Dĩnh xa xa liếc nhìn Diệp Hiểu Quân, đi, làm bộ Bạch Liên hoa thì tới đi, có người hầu hạ còn không tốt?

"Chị mặc kệ đi, làm gì vậy?" Lục Tĩnh Sanh ngồi vào ghế phó lái niệm một câu, "Bẩn xe của tôi."

Diệp Hiểu Quân mỉm cười, ánh đèn từ cửa sổ sát đất từ khách sạn cách đó không xa cùng đèn đường chiếu vào trên mặt của nàng, càng đem cái nụ cười này che đi một nửa, lộ ra có chút làm cho người ta sợ hãi.

"Bắp đùi trắng càng không thể ngồi." Diệp Hiểu Quân nói, "Lên xe."

Lục Tĩnh Sanh trong lòng run lên, lên xe ngồi vững vàng, bầu không khí không hiểu sao khẩn trương.

Diệp Hiểu Quân thắt chặt giây an toàn, không có mở cửa sổ, tay nắm chặt vô lăng: "Ngồi xuống. Tiểu Quý đỡ cho tốt."

Tiểu Quý ngồi ở chỗ ngồi phía sau "Ôi chao!" một tiếng, tay bắt lấy tay vịn, Diệp Hiểu Quân một cước dẫm chân ga liền đi ra ngoài.

Trái tim Lục Tĩnh Sanh tựa như còn ở lại cửa quán rượu, cảnh sắc trước mặt đã thay đổi vài nơi. Vào đêm xe ít người thưa, từ khách sạn đi ra cả con đường cũng chỉ có một chiếc xe các nàng, mấy lần qua quẹo, chiếc xe đẹp đẽ vung đuôi, tiến vào đại lộ.

"Áh, Diệp lão sư..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Quý mới vừa rồi còn hồng hồng bị mấy cái lượn qua lại đi làm cho dọa trợn, "Chị đây là..." Đang lúc nói chuyện, hai chữ cuối cùng cũng chưa cả thả ra.

Diệp Hiểu Quân giẫm mạnh chân ga, mặt không thay đổi nắm lấy tay lái, lái xe xuyên thẳng qua giữa dòng xe cộ.

Lục Tĩnh Sanh ngồi ghế cạnh tài xế, một câu cũng không có nói, dây an toàn một mực buộc chặt, tay nắm trần xe cũng gắt gao cầm lấy, nhưng thân thể cũng phải lắc lư trái phải liên tục theo thân xe.

Diệp Hiểu Quân bình thường thâm tàng bất lộ, nhưng nàng là một tay nữ trung hào kiệt tại trên mặt đường nghiêng một tay ngăn cản xe trượt siêu giỏi!

"Quên hỏi." Diệp Hiểu Quân nói, "Lô tiểu thư nhà ở nơi nào?"

Lô Mộc Dĩnh bám lấy ghế dựa xe Lục Tĩnh Sanh, sắc mặt lúc hồng lúc xanh, nói ra địa chỉ nhà nàng, Diệp Hiểu Quân một tay đánh lái chuyển qua làn đường, từ cạnh đường lớn quẹo phải bay vào đường phụ.

"Đợi ——..., ——" Bụng dạ cồn cào của Lô Mộc Dĩnh đang từ chỗ cao chuyển ngay xuống chỗ thấp, lại bị bỏ đến một bên, trong dạ dày giống như là sóng to gió lớn, một cỗ thủy triều hướng cuống họng nàng muốn tuôn ra, thật sự nhịn không được, dùng một điểm khí lực cuối cùng hô, "Tôi muốn nôn ra!"

Diệp Hiểu Quân vừa đem xe dừng lại, Lô Mộc Dĩnh cũng không kịp xuống xe, mở cửa xe liền nôn ra, rắc...rắc... phun.

Tiểu Quý ghét bỏ mà rụt lại phía sau, Lục Tĩnh Sanh cả quãng đường không nói chuyện đem cửa sổ xe buông, hướng với bên ngoài cũng nôn ọe hai cái.

"Mọi người không sao chứ?" Diệp Hiểu Quân vuốt lưng cho Lục Tĩnh Sanh, cầm nước cho nàng uống, "Là tôi chạy quá nhanh? Không thoải mái thì nói ra."

Lục Tĩnh Sanh quay đầu lại nhìn nàng, trong ánh mắt oán niệm, không tiện phát tác.

Nguyên lai là như vậy —— tiểu Quý nhìn biểu cảm bình tĩnh của Diệp Hiểu Quân, bỗng nhiên rất sùng bái nàng, ngay cả trả đũa đều có nội dung có kỹ thuật như vậy.

Lô Mộc Dĩnh ói ra xong, cả thân người người nằm sấp hầu như không nhúc nhích được, dùng chân đá đá tiểu Quý, rên rỉ nói: "Nước..."

Tiểu Quý đang muốn đem nàng đạp xuống xe, Diệp Hiểu Quân ném tới bình nước: "Đem nàng lôi vào, đừng treo ở bên ngoài, bị người chụp được, không dễ coi."

Đúng vậy, nói đến cùng Lô Mộc Dĩnh cũng là diễn viên, còn là người đi trên đường có khả năng bị nhận ra là diễn viên.

Tiểu Quý đem nàng lôi trở lại, thật sự rất ghét bỏ, đem nước đưa cho nàng, thấy trên cổ áo nàng đều là mấy thứ vừa nôn ra, cảm giác mình cũng muốn phun theo.

Tinh thần Lô Mộc Dĩnh vừa mới thanh tỉnh đôi chút lúc này cũng là triệt để không thấy, đã đến dưới lầu nhà nàng, tiểu Quý cảm thấy đem nàng lên lầu khẳng định là nhiệm vụ của mình, chịu đựng buồn nôn, đang muốn kéo nàng, Diệp Hiểu Quân nói: "Không cần phải đưa nàng lên, em tìm trong điện thoại di động của nàng, gọi điện thoại cho người nhà nàng, kêu họ xuống nhà tới tiếp."

Tiểu Quý một bên nhận lời, một bên ánh mắt lấp lánh liếc nhìn Diệp Hiểu Quân. Diệp Hiểu Quân biết rõ bên trong ánh mắt tiểu Quý kia có nghi hoặc, kỳ thật chính nàng cũng phát hiện biến hóa từ nội tâm chính mình.

Lúc trước nàng cảm giác chính mình nên làm một người theo chủ nghĩ hòa bình, không thích cùng người khác tranh chấp, cho dù có xung đột nàng cũng hy vọng có thể lui một bước để trời cao biển rộng. Như chuyện Cố Lam, nàng là một mực luôn chịu đựng.

Thế nhưng là sự kiện phát triển đến cuối cùng ai cũng không có bởi vì nàng đã chịu đựng mà thật sự tha cho nàng một lần, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước, đem sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, lôi kéo thêm nữa những người khác, người vô tội.

Có khi ngay tại lúc đầu chọn phản kích sẽ có khó chịu nhất thời, nhưng là so với hậu quả xấu cuối cùng gây ra còn dễ tiêu hóa hơn.

Nàng không muốn nhịn nữa.

Tiếp nhận điện thoại Lô Mộc Dĩnh, Diệp Hiểu Quân giải khóa, không có mật mã.

Mẹ nàng ở cùng với nàng, phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho nàng. Nhận được điện thoại Diệp Hiểu Quân vội vội vàng vàng chạy xuống, đem con gái từ trong xe kéo đi ra.

"Thật sự là phiền phức các vị!" Mẹ Lô Mộc Dĩnh nhìn Lục Tĩnh Sanh trong xe nhất phái nghiêm túc lại xinh đẹp, rất có nhãn lực đối với nàng, "Cảm ơn lão bản!"

Lục Tĩnh Sanh còn có chút chưa bình thường lại, không có phản ứng nàng.

Lô Mộc Dĩnh bỗng nhiên từ trong ngực mẹ nàng tránh ra đi, đỡ cột điện ven đường lại một lần móc tim móc phổi nôn mửa. Mẹ nàng đi đỡ lấy nàng, Diệp Hiểu Quân lái xe rời đi.

Đã muộn, đêm nay tiểu Quý định ngủ lại nhà Lục Tĩnh Sanh, về đến nhà tắm rửa một cái liền đi phòng khách buồn bực ngủ say.

Lục Tĩnh Sanh tắm rửa tại phòng tắm trong phòng mình, lúc đi ra thấy Diệp Hiểu Quân không tới phòng ngủ của mình, mà ngồi ở trên ghế sofa gần cửa sổ phòng nàng rót rượu.

"Muộn như vậy còn uống rượu?" Lục Tĩnh Sanh lau tóc mang theo nhiệt khí đi tới, cửa phòng tắm không có đóng lại, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn chiếu theo phía sau thân thể xinh đẹp của Lục Tĩnh Sanh tới đây, chiếu vào trong con mắt Diệp Hiểu Quân.

"Trợ giấc ngủ." Diệp Hiểu Quân nói.

"Hôm nay bôn ba lâu như vậy, còn chưa đủ mệt mỏi?"

"Mệt mỏi là mệt mỏi, nhưng cũng không nhất định có thể ngủ được."

Lục Tĩnh Sanh đem nàng ôm lấy, hạ thấp thanh âm dịu dàng hỏi: "Chị cảm thấy là lỗi của tôi sao?"

Diệp Hiểu Quân nghe mùi thơm tắm gội trên người nàng, tâm tình vẫn luôn có chút khổ sở càng chua thêm một chút, nhưng an tâm rồi: "Đây không phải vấn đề lỗi hay không lỗi, em đã là thương nhân, theo đuổi lợi ích phải thay đổi rất lớn, không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng..."

Lục Tĩnh Sanh: "Nhưng chị không thích Lô Mộc Dĩnh kia, cũng không thích tôi cho người cùng bọn hắn uống rượu cùng bọn hắn ngủ đúng không?"

Diệp Hiểu Quân không có trả lời nàng, trong nội tâm nàng có đáp án, thậm chí mỗi chữ mỗi câu cũng đã xếp đặt tốt. Nhưng nàng rõ ràng, chỉ cần mới mở miệng, tựu sẽ khiến Lục Tĩnh Sanh không vui.

Cho nên nàng đè nặng tâm tư, lựa chọn trầm mặc.

Diệp Hiểu Quân trầm mặc làm cho cả đêm đen đều im ắng.

Chỉ có thân ảnh phập phồng, cùng áp lực thở dốc.

Ngày hôm sau Diệp Hiểu Quân tại trong ngực Lục Tĩnh Sanh tỉnh lại, nhìn khuôn mặt người bên cạnh ngủ đặc biệt nhẹ nhõm đáng yêu, nhịn không được mỉm cười, tại môi nàng rơi xuống nụ hôn.

Rời giường làm điểm tâm, chờ tiểu Quý tỉnh lại thì mở cửa vừa nhìn, thịt xông khói trứng tươi, tôm bóc vỏ, salad, bánh mì nướng... Phối hợp ép nước trái cây cùng sữa tươi.

"Boss thực hạnh phúc..." Tiểu Quý hít mũi một cái, "Em cũng muốn có một người bạn gái!"

Diệp Hiểu Quân đem đĩa đựng trái cây bày ra, tháo bỏ tạp dề: "Đi gọi boss em rời giường."

Tiểu Quý: "Chuyện này sao có thể để em làm! Boss vừa tỉnh dậy trông thấy là khuôn mặt em lại buồn nôn cả buổi a! Chuyện này là Diệp lão sư độc quyền!"

Diệp Hiểu Quân: "Trên người chị có mùi dầu mỡ đừng để cho nàng không thoải mái."

Tiểu Quý: "Em gọi điện thoại cho nàng là được."

Bị điện thoại chấn động đánh thức Lục Tĩnh Sanh cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt khó chịu từ phòng ngủ đi tới, vốn còn muốn nói tiểu Quý đôi câu, đã thấy trên bàn cơm một mảnh sáng lạn, tâm tình nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

"Chào buổi sáng." Diệp Hiểu Quân vì nàng chuẩn bị xong sữa tươi đã pha tốt đổ vào trong chén, thuần thục mà hướng bên trong bỏ thêm một nửa muỗng đường.

Lục Tĩnh Sanh từ phía sau nàng đem nàng ôm lấy, hôn nàng: "Chào buổi sáng."

Tiểu Quý đứng ở một bên: "... Σ( °Д°)!"

Lục Tĩnh Sanh: "Chị tối hôm qua như thế nào không ngủ thêm chút nữa, mệt mỏi như vậy."

Diệp Hiểu Quân ho khan một tiếng, âm thầm hướng tiểu Quý bên này liếc mắt nhìn: "Nhanh đi rửa mặt, đi ra ăn cơm."

Lục Tĩnh Sanh dùng xuống níu lấy khuôn mặt khổng lồ cọ cọ: "Tuân mệnh."

Trong lòng Tiểu Quý giờ phút này như có trăm ngàn tuấn mã lao qua, mỗi một cái móng ngựa đều đạp tới trong lòng nàng.

Tối hôm qua mình làm sao lại không có trực tiếp về nhà đây! Hôm nay là ngày mấy! Sáng sớm liền thể hiện tình cảm các vị cũng không biết ý tứ chút nào sao!

Tiểu Quý ngựa không dừng vó mà ăn điểm tâm, một màn ân ái phía trước càng trầm trọng hơn trực tiếp ép tới nàng nâng không nổi đầu lên...

Ngủ một đêm, Lô Mộc Dĩnh thanh tỉnh về sau nhớ lại sự tình đêm qua, lờ mờ dường như còn nhớ rõ một ít tình cảnh chính mình nôn mửa...

Làm sao lại phun ra! Chẳng lẽ còn là ở trong xe Lục tổng nôn ra? Trời ạ cái này quá mất mặt rồi!...... Hình như nàng ngồi xuống trên đùi Lục tổng! Ngọa tào là có chuyện này ư! Sau đó Lục tổng phản ứng như thế nào?

Cút xuống dưới cho tôi.

Thời điểm Lô Mộc Dĩnh nhớ tới những lời này cảm thấy cả cuộc đời đều bị đánh thành hai màu trắng đen.

Nàng kẹp lấy mền trên giường lăn qua lăn lại, nước mắt rào rào.

Cứ như vậy bị Lục tổng ghét bỏ rồi, về sau còn thế nào dán tới! Khó được Lục tổng che chở nàng như vậy, hai người còn chưa bắt đầu phát triển mà đã có khúc mắc rồi?

Không, đây thật ra là khởi đầu tốt. Xem trong phim với cả tiểu thuyết tất cả những câu chuyện tình yêu xinh đẹp đều là từ hoan hỉ oan gia bắt đầu lên, hai người từ cãi nhau ầm ĩ mà từ từ bồi dưỡng thiện cảm, sau đó lại hoạn nạn thấy chân tình.

Đúng rồi, nhất định là như vậy!

Nghĩ tới đây Lô Mộc Dĩnh có thêm ý chí chiến đấu, rời giường rửa mặt, đi công ty!

~~~Fr tác giả: Tiểu Quý còn không có tên, là vì còn chưa nghĩ ra...~~
Bình Luận (0)
Comment