Kiếm trì, là cấm địa của 'Hâm hải vân các', thủ tọa kiếm trì là một lão bà bà. Bách Lý Thần nhìn không ra tu vi của người này, nhưng Bách Lý Thương Mặc lại ngược lại, thập phần tôn kính. Chắc chắn, vị lão nhân này địa vị là rất bất phàm
Chỉ là, người tu tiên dung mạo nữ tử luôn luôn bảo trì bất biến. Giống như Bách Lý Thương Mặc, loại lão bà cô cô yêu quý này của ta không biết đã mấy trăm tuổi rồi, lại vẫn như trước xinh đẹp tựa thiên tiên. Còn lão bà bà này lại chân chính giống tuổi già sức yếu
Lão bà bà thấy Bách Lý Thương Mặc mang theo Bách Lý Thần đến, không có phản ứng gì lớn. Chỉ là nhẹ gật đầu, sau đó lại nhắm hai mắt lại. Nhưng không hiểu sao Bách Lý Thương Mặc lại an lòng thở dài một hơi.
"Cô cô, lão bà bà đó là ai vậy?" kỳ thực Bách Lý Thần muốn nói là lão thái bà. Nhưng nghĩ lại có chút thất lễ, người tu tiên cũng không dám đem so với người bình thường. Nếu như lão thái bà đó nghe được ta chê nàng như thế, nổi điên truy diệt ta cũng có thể lắm. Đến lúc đó, cũng không biết Bách Lý Thương Mặc có cản được nàng không nữa kìa?
"Chỉ là người mang tội mà thôi." Bách Lý Thương Mặc không nói thêm gì, từ khi nàng gia nhập vào 'Hâm hải vân các' thì lão bà bà cũng đã tồn tại. Về phần người đã phạm vào tội gì, sợ là không có mấy người trên đời này biết được. Cho dù chính là các trưởng lão trấn môn không hỏi thế sự của đời, cũng chưa chắc là biết được
"Nga." Bách Lý Thần thấy Bách Lý Thương Mặc vô tâm trả lời cũng không tiếp tục hỏi sau thêm. Chỉ là gật gật đầu, dù sao mình với lão bà bà đó cũng không có nhiều liên hệ lắm, quản làm gì.
Bách Lý Thần vốn cho rằng Kiếm trì, là một người quản lý cả một cái hồ, bên trong hồ đều là kiếm. Thế nhưng khi chân chính thấy được mới trợn tròn mắt. Bởi vì…. Vì cái ‘ Trì’ này, cũng không phải là cái hồ xinh đẹp gì, mà là hai khung cảnh cực kỳ đối nghịch nhau
Hoàn cảnh này có điểm giống với người chơi RPG ở những màn đầu tiên. Ở trong sơ động phân nửa là lửa đỏ, nham thạch nóng rực, còn phân nửa là băng tuyết lạnh thấu xương
" Đó là kiếm trì sao? Thế nào lại như vậy?" Bách Lý Thần thực sự chấn kinh rồi, chết cha chưa, đâu thấy cái hồ nào đâu?
" Viêm băng động, ở nơi này băng tuyết cùng liệt hỏa đều tự tồn tại. Mà hai chữ Kiếm trì, bất quá chỉ là một cái tên mà thôi. Chân chính Kiếm trì thực chất chính là Viêm Băng động. Phân nửa băng tuyết, phân nửa lửa, Băng lửa cùng tồn tại. Kiếm mang thuộc tính dương tại Viêm động, kiếm mang thuộc tính âm tìm tại Băng động. Ngươi muốn đi nơi nào chọn kiếm?" Bách Lý Thương Mặc giải thích nói, "Đi viêm động sẽ không thể đi băng động nữa, dính viêm khí nếu tiếp tục đi băng động sẽ kích thích địch ý của binh khí trong băng động, ngược lại cũng như vậy."
Nguyên lai là như vậy a! Bách Lý Thần tuy rằng thấy kiếm tiên của Bách Lý Thương Mặc rất phong cách. Nhưng mà nàng không thích hàn lãnh, cũng không muốn bắt chước Bách Lý Thương Mặc. Vô ý thức đã đối nghịch hoàn toàn với Bách Lý Thương Mặc, không chút suy nghĩ nàng nói: ‘ Ta muốn đi Viêm động!’ Binh khí thật tốt cũng không phải trọng yếu, cho dù băng động có thần khí đi nữa, nàng cũng không muốn đi
Tuyển binh khí, thời khắc quan trọng, nàng không thể không nói
Ngày quan trọng như vậy, Thú ca không biết lại chạy đi đâu chơi rồi. Muốn tìm nàng cho một cái ý kiến tốt tốt cũng không được. Bách Lý Thần cũng chỉ có thể coi như là đang chơi xổ số vậy. Về với hiện tại, chỉ cần có thể ngự kiếm phi hành là được rồi. Ta cũng không dự định cùng người khác đấu pháp. Cho dù chọn trúng phàm phẩm kiếm cũng không sao
Lại nói đến, phẩm cấp của binh khí chia thành phàm vật, bảo khí, linh khí, tiên khí, thần khí, càng lên cao càng tốt
Bách Lý Thương Mặc dùng chính là chân chân chính chính tiên khí, về phần thần khí chỉ có tồn tại trong truyền thuyết, nếu có thì cũng chỉ có Thú ca từng gặp qua thôi.
Bách Lý Thương Mặc dẫn Bách Lý Thần đi vào cái động khẩu ở bên trái. Càng đi sâu vào càng nóng rực, giống như là nham thạch ở bên trong đang muốn trào ra
Bách Lý Thần liền sử dụng tiên pháp hộ thân
Núi này động rất sâu, tuy rằng không có vật chiếu sáng. Thế nhưng vẫn tản mác ra hồng quang. Vậy ánh sáng này phải xuất phát từ bên trong
Dọc theo đường đi, một lượng lớn binh khí nằm trơ trọi trên mặt đất. Phần nhiều đều là kiếm
Bách Lý Thần nhớ tới đại sư tỷ Mộ Vũ Dao nói, liền nghĩ đến đây có lẽ chính là binh khí phế phẩm của môn phái. Nhưng đống binh khí này so với vũ khí của thế tục cũng là tốt hơn gấp mười rồi. Chỉ là với người tu chân, phàm vật chẳng khác nào phế phẩm
Bách Lý Thương Mặc cũng là biết một ít sự tình bên trong, cho nên nàng cũng không có dừng lại cước bộ. Đệ tử trong môn phái luôn luôn không xem trọng phàm vật. Nhưng ma muốn vào càng sâu trong động khẩu thì càng cần tu vi càng cao.
Vốn với tu vi của Bách Lý Thần là không thể tiếp tục đi vào. Nhưng mà Bách Lý Thương Mặc đã lặng lẽ tạo một đạo khí tức trên người nàng. Dù sao, nàng cũng là thân cháu ruột của mình, đây chính là thân thích. Lòng nàng dù sao vẫn muốn Bách Lý Thần có thể tuyển được một thanh hảo binh khí
Hai người đi vào một hành lang hẹp dài, chỉ cảm thấy trước mặt trở nên trống trải, bất quá một cổ nhiệt khí ngay lập tức ập vào mặt
Trên mặt đất tất cả đều là cắm binh khí, tới cả trên tường cũng có. Mặt đất thỉnh thoảng hé lộ ra những tia quang mang hồng sắc, giống như nham thạch nóng chảy lan tỏa. Một lần lại một lần ăn mòn các thanh trường Kiếm đang cắm chặt dưới đất. Vài thanh kiếm có chút không chịu nổi nhiệt khí của nham thạch nóng chảy mà bị nghiền nát. Toàn bộ mặt đất giống như bị đốt trở nên trơ trọi. Nhiệt khí dần dần dâng lên, ngay cả Bách Lý Thương Mặc loại này Hợp thể kỳ tông sư cũng hơi cảm thấy cả người nóng rực
Bách Lý Thần cổ họng nuốt nước bọt. Đám binh khí tỏa ra nhiệt độ thế này, không phải là làm phỏng tay ta sao?
"Tự lựa chọn đi." Bách Lý Thương Mặc vung ống tay áo, mặt hướng vào phía tường, nhắm mắt lại.
Khả năng của nàng cũng chỉ có như vậy, tuyển kiếm thế nào tùy thuộc vào duyên phân của nàng thôi!
Bách Lý Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Lý Thương Mặc, vị cô cô đại nhân này thật đúng là rất công chính liêm minh a! Nàng cũng không biết rằng, nếu không có Bách Lý Thương Mặc hỗ trợ, nàng làm sao mà đi sâu vào trong động này vậy chứ?!
"Vâng, cô cô." Bách Lý Thần nói một câu, nhưng mắt lại chỉ tập trung vào mấy loại binh khí
Một đống kiếm thế này, ta làm sao chọn đây?
Bách Lý Thần đi qua đi lại, nhìn cái chuôi kiếm này, lại tới cái thanh kiếm kia. Nhưng cũng không có ra tay chọn lấy, chỉ là giống như đi dạo phố lựa mua…. Binh khí
Những thanh kiếm này, có thể tối thiểu cũng là bảo khí. Tuy rằng tại tu chân giới, bảo khí cũng thuộc hàng binh khí đáng đồng tiền bát gạo rồi. Nhưng mà, đối với Bách Lý Thần cũng không quan trọng, trong đời nàng quan trọng nhất chính là chuyện ăn uống.
Nếu như Bách Lý Thần có một vị sư phụ, thì vào thời điểm nàng tiến nhập Kim Đan kỳ, sư phụ của nàng chắc chắn sẽ ban tặng một binh khí cho nàng, thấp nhất cũng là bảo khí. Đáng tiếc, Bách Lý Thương Mặc một điểm ý tứ nghĩ đến nàng cũng không có. Mà Mộ Vũ Dao muốn tặng cũng không có cái gì mà tặng. Binh khí của nàng cũng là Bách Lý Thương Mặc tặng cho
Ở đây binh khí tương đối đáng để lưu ý. Nhưng Bách Lý Thần lại có chút không quan tâm.
Bách Lý Thần ở bên trong đi một vòng. Phát hiện căn bản không có cái mình thích, mâý thanh cắm trên tường cũng vậy. Nàng cũng nhìn không vừa lòng, không khỏi có chút thất lạc
Bách Lý Thần cũng không biết nàng muốn thế nào. Chọn thì phải chọn kiếm rồi, nhưng mà ở đây lại không có cây nào nàng lưu tâm cả
Kiếm là vua của binh khí, vì vậy tại tu chân giới, trên cơ bản một trăm người thì có đến chín mươi chín người dùng kiếm. Làm một người ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng thật sự cũng không muốn mình giống họ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết loại binh khí nào hảo hơn
Bách Lý Thần nhẹ thở dài một hơi, thấy trong góc phòng có một khối đá cao bằng nữa thân người, không tự chủ được đi tới đó sờ sờ thử.
Ân, kỳ quái, sao lại không có một chút nóng vậy?
Theo lý thuyết, ở đây trên mặt đất, nóng tới mức đập một cái trứng cũng có thể chiên được nữa là
Bách Lý Thần vận khởi cửu thành công lực đánh vào trên tảng đá, vậy mà tảng đá nhúc nhích một chút cũng không
Không có binh khí sử dụng quả nhiên không được
Bách Lý Thần từ khi từ trong hòn đá nhỏ giải khai Thú ca phong ấn, nàng liền đặc biệt đối với mấy tảng đá yêu thích. Hôm nay tảng đá này có phải hay cũng có hàng tốt a?
"Cô cô ——" Bách Lý Thần tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, quay đầu kêu người từ khi tiến vào tới giờ luôn im lặng Bách Lý Thương Mặc.
Bách Lý Thương Mặc mở mắt ra, nhìn qua nàng một chút "Chọn được rồi sao?" ngữ khí như nước không mặn không nhạt, ôn hoà.
Bách Lý Thần gật đầu lại lắc lắc đầu, chỉ chỉ tảng đá kia, "Cô cô giúp ta phá nát nó, có được không?"
'Có được không' ba chữ này tựa hồ có một chút cảm xúc làm nũng. Chỉ là Bách Lý Thần giả vờ như không biết. Nếu như đúng thật là có cái gì tốt, chút hi sinh cũng không phải không thể
Ta vốn là tiểu bối của nàng mà? Làm nũng một chút thì làm sao chứ?!