Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 51

"Mộ Ngân, ta còn có chút việc, ngươi về trước đi!"

"Khê di ——" Nam Mộ Ngân cau mày, có chút buồn bã nói "Ngươi muốn giết nàng ta không phản đối, thế nhưng, đừng đuổi ta đi. Bởi vì, ta sẽ lo lắng."

"Mộ Ngân ——" Mộc Tử Khê nhìn thiếu nữ bên cạnh, âm trầm trên mặt trở nên ôn hòa đôi chút, "Ta không muốn phá hư hình tượng ta trong lòng ngươi!”

Có thể nói Nam Mộ Ngân là do Mộc Tử Khê nhìn tới lớn lên. Vì vậy so với người khác thì đối với nàng bất tri bất giác vẫn ôn nhu hơn rất nhiều

"Khê di, người nghĩ ta sẽ quan tâm sao?" Nam Mộ Ngân nghịch ngợm hướng phía Mộc Tử Khê nháy mắt mấy cái, "Thân là thiếu chủ Âm U Điện, ta cũng không phải là cái loại người tốt gì

!!."

"Mà thôi, ngươi đã muốn đi liền cùng đi!!." Mộc Tử Khê sờ sờ Nam Mộ Ngân đỉnh đầu, sau đó hướng phía Bách Lý Thần phương hướng ly khai đi đến.

Khê di, người vĩnh viễn sẽ không biết, ta đến tột cùng có bao nhiêu yêu người!

Nam Mộ Ngân nhìn Mộc Tử Khê bóng lưng giống như lúc ngày còn bé. Vẫn là đều như thế truy đuổi theo Khê di bước chân. Đến tột cùng tới khi nào ta mới có khả năng đứng cạnh người, cùng nhau ngắm hoa rơi hoa tàn đây?!

Rừng cây nhỏ ngoài thành

Bách Lý Thần thấy xung quanh đây không có người liền dự định triệu hồi Lưu Hỏa kiếm để trở về. Bởi vì trong thành ngự kiếm thật sự quá khiến người ta chú ý, bằng không nàng đã trực tiếp bay đi rồi, đâu có cần đi bộ như vậy?!

Tu Chân Giới quy định bất thành văn, người tu chân không thể quấy rối đến người thường, cũng không thể đối với người thường lạm sát kẻ vô tội. Vì vậy, đối với thế tục giới mà nói, người tu chân cũng chưa mang tới ảnh hưởng gì

"Bách Lý Thần?" Trầm thấp thanh âm từ phương bắc đằng trước truyền đến, Bách Lý Thần không hiểu tại sao ngực nhảy lên một chút

“ Hả!! Ai kêu ta?!” không phải có quỷ chứ?! Trời ạ, tuy rằng chính là người tu chân nhưng nàng vẫn rất sợ quỷ nha

Thanh âm cười nhạt chẳng đáng dần dần tới gần, Bách Lý Thần nuốt nước bọt. Lưu hỏa kiếm nắm chặt trong tay, vận sức chờ phát động

Bách Lý Thần vẫn nghĩ chính mình nam trang đã rất tuấn tú, rất tiêu sái, thế nhưng khi thấy người thì nàng mới phát hiện chính mình đẹp trai chỉ là biểu hiện. Người ta nam trang chính là một cổ suất khí nội hàm từ bên trong lẫn bên ngoài, rất ý nhị cùng khí chất

Người trước mắt ăn mặc một thân hắc sắc cẩm bào, mặc như quan ngọc, tóc bó buộc bằng hắc sắc ti đái. Bên hông đeo một cái tuệ thao ( tua ngọc bội) màu đen sẫm cùng theo đó là một khối dương chi bạch ngọc. Mi tâm tinh tế, mũi thanh cao, da thịt trắng nõn, chỉ là trên trán có thêm một điểm u hoài cùng trầm ngâm

Tuy rằng nàng thân mang nam trang, nhưng Bách Lý Thần liếc mắt một cái liền phát hiện hai nàng là nữ tử, bởi vì căn bản hai nàng cũng không quá tận lực che giấu

"Ngươi là người phương nào?!" Bách Lý Thần khẩn trương

Người này có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện, xem ra khẳng định không phải người thường. Hơn nữa bằng chính tu vi của mình cũng nhìn không ra thực lực đối phương, đây có thể nói rõ nàng so với mình lợi hại hơn rất nhiều. Nghiêm trọng nhất chính là buổi tối lại đi ngăn cản lối mình đi, khẳng định là có tâm bất lương!!

Ôi, chính mình sao lại đem Thú ca và Ngư Tuyết đuổi đi chứ?! Bách Lý Thần thực sự là hối hận không kịp. Để có thể cùng cô cô hai người một thế giới nàng liền để cho Ngư Tuyết mang Thú ca trở về trước, về lại núi tùy tiện kiếm chỗ nào đó đi chơi cũng tốt. Bách Lý Thần vốn nghĩ cùng cô cô một chỗ sẽ không có cái gì nguy hiểm, thế nhưng không nghĩ tới cô cô sẽ bỏ lại chính mình rời đi. Đây cũng không có gì, nhưng người gặp gỡ này tu vi so với chính mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa còn là sắc mặt bất thiện, khẳng định là tới trả thù gì rồi

Ghét nhất chính là, Bách Lý Thần còn muốn Thú ca che đậy đi tâm linh liên hệ của hai người. Vì vậy bây giờ vô luận Bách Lý Thần có ở trong lòng la lên như thế nào đi chăng nữa, Thú ca đều sẽ không nghe thấy

"Mộc Tử Khê." U buồn suất ( đẹp trai) nữ nhân lạnh lùng nói ra ba chữ, liền khiến cho Bách Lý Thần như bị thiên lôi đánh trúng

Đây, nàng là Mộc Tử Khê sao?! Đùa cái trò gì vui vậy, nàng không phải đã chết rồi sao?!

"Ngươi không phải đã chết rồi sao!!!" Bách Lý Thần không có biện pháp bình tĩnh nữa. Tình địch cứ như thế xích lõa xuất hiện, còn so với mình ưu tú nhiều hơn vậy, nàng bình tĩnh cái quỷ gì?!

"Đúng vậy, ta cũng đã cho rằng ta đã chết. Mãi đến khi thấy nàng mới biết được rằng nguyên lai ta vẫn còn sống!!” lúc Mộc Tử Khê nói chữ ‘nàng’ kia, lời nói liền ôn nhu đến động nhân. Khuôn mặt tựa như không còn chút lãnh tình như băng tuyết, mà cực kỳ giống thiếu nữ lúc đang yêu

Bách Lý Thần cũng không phải kẻ ngu si. Chữ nàng mà Mộc Tử Khê nói ra thập phần chính là Bách Lý Thương Mặc, mà kẻ hiện tại ngăn cản lối như Bách Lý Thần nàng cũng có thể đoán được một vài phần nguyên nhân

Mộc Tử Khê chính là muốn giết nàng

"Ngươi muốn giết ta." Đây là câu trần thuật chứ không phải là câu nghi vấn, Bách Lý Thần lui một bước. Đối mặt với Mộc Tử Khê, Bách Lý Thần lần đầu tiên biết cái gọi là áp lực sống còn

"Ngươi nhưng thật ra rất thông minh." Mộc Tử Khê đối với việc giết Bách Lý Thần tựa hồ không hề sốt ruột mà ngược lại là vui vẻ nhìn nàng “ Vào năm cha ngươi hủy hoại đi cuộc sống của ta, hôm nay ta liền muốn ngươi tới tế điện!! Thế nào?! Ngươi sợ?!”

Bách Lý Thần chỉ là tỉ mỉ nhìn nữ tử với ánh mắt đang tràn đầy cừu hận kia, sau đó cau mày dùng ánh mắt rất hèn mọn nhìn nàng

“ Phải!! Ta là sợ. Lẽ nào ngươi không sợ?! bằng không ngươi vì sao không đi tìm cô cô?! Tuy rằng ta không thừa nhận thế nhưng cô cô là chưa từng quên đi ngươi. Nàng thậm chí đã từng vì bức họa của ngươi mà muốn thiếu chút nữa muốn giết ta. Thế nhưng, ngươi không dám, ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi thích nàng?! Nếu như thích của ngươi là không gặp mặt như vậy ta chỉ có thể nói, ngươi không xứng với cô cô!!!” Bách Lý Thần lấy tay chỉ thẳng vào mặt Mộc Tử Khê “ Ngươi không tin nàng, vì vậy, ta khinh thường ngươi!!”

Nhớ tới cuộc sống cô tịch của Bách Lý Thương Mặc bao lâu qua, Bách Lý Thần liền rất yêu thương. Nàng muốn cùng cô cô, muốn làm tâm cô cô ấm áp, muốn cho cô cô vui sướng. Nếu như ngươi không biết quý trọng nàng, như vậy hãy để cho ta quý trọng

Cô cô của ta, chính ta thủ hộ!!

"Ta không cần nghe ngươi nói, bởi vì ngươi sẽ chết!!” Mộc Tử Khê cắn răng nhìn Bách Lý Thần, ánh mắt hận không thể nuốt sống nàng. Nếu không phải vì cha nàng, chính mình cùng Bách Lý Thương Mặc thế nào lại lưu lạc đến mức này? Nàng còn đứng đó nói mát?! Ta tự ti, ta không dám, ta thật hận!!!

Mộc Tử Khê loan đao trảm vào cùng thân kiếm Lưu Hỏa của Bách Lý Thần đối khán, hai thanh binh khí giao nhau phát ra tia lửa. Thanh Lưu Hỏa kiếm Bách Lý Thần vạn phần quý trọng cứ như vậy bị chém một chỗ hỗng, khiến nàng tâm trạng không khỏi giận dữ

Bách Lý Thần biết Mộc Tử Khê vẫn chưa dùng toàn lực, nàng chỉ là đơn thuần phát tiết. Vậy mà một đao này bổ vào thân kiếm, uy lực đã lớn tới mức khiến Bách Lý Thần miệng muốn phún máu, tay rất đau, và trong lòng lại càng tuyệt vọng

Lẽ nào, ta ngày hôm nay liền bỏ mạng nơi này sao?!

Bách Lý Thần trong lòng quả nhiên là hối hận nhảy lên. Sớm biết thế này nàng đã không cùng cô cô biểu lộ. Hiện tại làm cô cô giận bỏ đi, còn chính mình lại bị Mộc Tử Khê giết chết, nàng thật là không cam lòng!! Ở lại bên người Bách Lý Thương Mặc tối thiểu còn có một tia cơ hội. Còn nếu như cứ thế bị Mộc Tử Khê một đao chém chết, thực sự một tia hi vọng cũng không có

Hiện tại cũng không quan tâm có thể hay không bị bại lộ thực lực, bại lộ công pháp, Bách Lý Thần chỉ biết dùng Tiên thủy tĩnh tâm bí pháp là vô dụng, liền thẳng thắng bất cứ giá nào sử dụng U Hoàng Ma Kính cùng Tiên Thủy Tĩnh Tâm bí pháp hòa làm một. Trong nháy mắt, cơ thể liền như có một đàn như lửa hỏa thiêu, như băng tuyết bùng lên, liền khiến Bách Lý Thần bên mi tâm thoáng chốc một tầng trong sạch

Bách Lý Thần không biết đây là có chuyện gì, nếu là hiện đại mà nói thì chắc đại khái là một phản ứng hóa học

Nguyên bản khí tức bình tĩnh thoáng cái biến thành táo bạo lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Tử Khê cũng biến thành hồng sắc. Thực lực Kim đan hậu kỳ bỏ qua Nguyên Anh kỳ thoáng cái bay nhanh lên biến thành Phân Thần sơ kỳ

Loại này biến hóa cho dù tới người từng lạc vào cảnh giới kỳ lạ như Mộc Tử Khê, hay Nam Mộ Ngân núp ở trong chỗ tối cũng phải sửng sốt vài phần

Ngắn trong nháy mắt, liền đề thăng một người một cảnh giới, đây cũng thực là quá khó hiểu

Bách Lý Thần trên người loáng thoáng phát ra khí thế, tựa hồ khiến cho ma khí đang yên lặng ở trong thân thể rục rịch.

Đó là một loại cảm giác quen thuộc.

Nam Mộ Ngân nhìn Bách Lý Thần trên người tản mát ra hắc khí như có như không, trong nháy mắt liền minh bạch mọi chuyện.

U hoàng ma kinh.

Nàng ta cư nhiên cũng sẽ có Ma Tông chí bảo?! Nói không sợ hãi là không có khả năng. Bởi vì có khả năng tiếp xúc với bộ bảo điển này không ai không phải là cao tầng của Ma Tông. Như vậy Bách Lý Thần là từ đâu học được?!

Nam Mộ Ngân bách tư không thấu được kỳ giải ( đọc nhiều cũng không giải được câu đố khó này), mà Mộc Tử Khê cũng đồng dạng ôm nghi vấn như vậy.

"U hoàng ma kinh? Là ai dạy ngươi!"

"Hắc hắc, ta vì sao phải nói cho ngươi biết? Làm tình địch, ngươi không cảm thấy đáng cười sao?!" Bách Lý Thần toàn thân sắp trở nên run rẩy vì đau đớn thế nhưng nhìn thấy Mộc Tử Khê lại cứ như kẻ trên cao cao tại thượng nhìn mình, nàng lại không kiềm được nở nụ cười “ Có bản lĩnh thì giết ta đi. Bằng không thì cách xa cô cô của ta một chút!!”

Nếu như Bách Lý Thương Mặc thực sự không quan tâm ta, ta có chết ở chỗ này hay không còn gì đáng ngại?!

“ Vậy thì ngươi đi tìm chết cho ta!!” Mộc Tử Khê vốn cũng không dự định buông tha Bách Lý Thần, mà hôm nay bị nàng một lời nói khiến cho lửa giận công tâm. Ma khí toàn bộ khai hỏa, Hợp thể kỳ một kích toàn lực như bài sơn hải đảo, tất cả đánh về phía Bách Lý Thần

Mộc Tử Khê thực lực tương đương với Bách Lý Thương Mặc lúc còn chưa đột phá, đó là cho dù có mười người Bách Lý Thần cũng không đánh chết được nàng

Ngay khi Mộc Tử Khê một đao giáng xuống, nàng dường như cũng đoán được cảnh Bách Lý Thần huyết nhục không rõ ràng

Bách Lý Thần nhìn đao khí như thiểm điện cùng quang mang tỏa ra, cười thảm một cái chờ bị chém thành hai nửa

Chỉ là ngay lúc lưỡi đao cùng quang mang chạm tới nàng, quanh thân Bách Lý Thần đột nhiên tản mát ra một vòng tròn cuộn sóng. Gợn sóng này tuy rất hung mãnh thế nhưng lại liên miên không dứt, cứ như vậy trung hòa phần lớn đao khí. Ngay cả như vậy, lực lượng dư lại cũng đủ khiến cho Bách Lý Thần bị đánh bay ra ngoài. Phía sau lưng trực tiếp khiến cho bốn cây đại thụ cũng bị đánh bay, ngã xuống đất

Một ngụm tiên huyết phun ra ngoài, Lưu Hỏa kiếm trong tay cũng bị cắt làm hai đoạn

Các loại khí tức trong cơ thể chạy tán loạn, lục phủ ngũ tạng hừng hực khí huyết, kỳ kinh bát mạch tất cả đều uể oải, toàn thân cốt cách gãy nát. Cả thân người giống như búp bê vải, ngoại trừ chút hơi thở cuối cùng ra thì nửa điểm sinh mệnh cũng không có

Người cứ như vậy ngất đi

Mộc Tử Khê đứng ở tại chỗ nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy xuất hiện trên người Bách Lý Thần, cười buồn bã “Bách Lý Thương Mặc, ngươi lại coi trọng nàng như vậy sao?! Cư nhiên còn để lại một tầng phòng hộ!!” đối với Bách Lý Thần mà nói, nàng chính là thống hận cùng đố kỵ

Bước chậm lại đi tới bên người Bách Lý Thần đã hôn mê, Mộc Tử Khê đang muốn bổ thêm một đao nữa thì bị Nam Mộ Ngân nãy giờ đứng trong chỗ tối xem náo nhiệt chạy ra ngăn cản

"Khê di, để nàng sống đi!!." Nhẹ nhàng đi tới bên người Mộc Tử Khê. Thấy nàng ánh mắt không thích, Nam Mộ Ngân cười cười không giải thích mà ngồi xuống bỏ một viên dược vào trong miệng Bách Lý Thần

"Khê di, để nàng lại, nói cho Bách Lý Thương Mặc biết người đã trở về, chẳng phải tốt hơn sao?!”

"Nàng… sẽ hận ta!" Mộc Tử Khê thần sắc biến ảo bất định.

"Khê di, nếu như đã không còn yêu, như vậy cứ để nàng hận người đi!" Nam Mộ Ngân nắm bắt lấy cằm Bách Lý Thần, "Như vậy nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ người. Chết cũng sẽ không quên!"

Không thể không nói, Nam Mộ Ngân cái này đề nghị chính rất khiến Mộc Tử Khê động tâm.

Trải qua bao nhiêu năm, nàng cùng Bách Lý Thương Mặc đều đã thay đổi. Cảm tình năm đó cũng đã biến mất không còn tinh khiết nữa. Tuy rằng nàng vẫn rất yêu Bách Lý Thương Mặc, nhưng trong đó chưa chắc đã không có một tia hận ý

Ngươi, như thế nào có thể thích người khác?!

Ngươi sao lại làm ta thống khổ như vậy?!

Nếu như ngươi đã quên ta, như vậy triệt để khiến ngươi hận ta đi!!

"Hảo." Gian nan phun ra mấy chữ, Mộc Tử Khê nắm thật chặt bàn tay, sau đó nhìn về phía Nam Mộ Ngân nói: "Chúng ta đi nhanh đi, nàng…. hẳn là cũng sắp tới rồi! Ta không muốn ở trường hợp này nhìn thấy nàng như vậy." Tuy rằng đã quyết định, nhưng chính nàng cũng rất lo lắng, luôn luôn mong muốn có thể kéo thêm ngày nào thì hay thêm ngày đó

Nam Mộ Ngân nắm chặt tay Mộc Tử Khê, cảm nhận được lòng bàn tay nàng thoáng run rẩy, miễn cưỡng cười nói “ Đã như vậy, chúng ta đi thôi!!”

Khê di, xin lỗi.

Ta không thể để nàng yêu người, vì vậy, cứ để nàng hận người đi!!
Bình Luận (0)
Comment