Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 71

Khu vực biển Đông Hải, từng là nơi Long tộc cư ngụ.

Về sau do một nguyên nhân nên tất cả Long tộc đều đi lên thần giới, vì thế khu vực biển này liền không có người quản lý.

Cũng có không ít người tu chân muốn có ý với Đông Hải, chẳng qua cấm chế khu vực này không ai có thể phá, cho nên lâu ngày, nhóm người tu chân nhanh chóng quên đi 'mảnh đất vàng' này.

Long tộc, bảo tàng.

Nghe nói, ở dưới Đông Hải có vô số linh khí, tiên khí, các loại công pháp, đan dược người tu chân tha thiết ước mơ, nói tóm lại, chỉ cần đem bất kỳ một thứ gì dưới Đông Hải ra, bất luận người hay môn phái nào đoạt được đến tay tất nhiên có thể nhất thống Tu Chân Giới.

Chỉ là cấm chế Long tộc lưu lại quá lợi hại, thế gian căn bản không ai có thể phá, đi một người chết một người, đi hai người chết một đôi.

Mà tiên nhân cũng không để ý bảo vật này, bởi vì thứ tốt Long tộc đều đã mang đi thần giới, số bảo vật lưu lại này bất quá chỉ làm cho người tu chân thèm thôi.

Tiên giới, thần giới đều có quy định của mình, cũng không phải ngươi muốn xuống trần thế thì xuống, cũng chỉ có loại "nhân tài" nghịch thiên giống tứ đại thần thú này không quan tâm quy định, đương nhiên, các nàng cũng là lén lút.

Quy định tồn tại đều có đạo lý của nó, không thể tùy tiện vi phạm, nếu không thế giới này sẽ rối loạn.

Giống như người tu chân không thể động thủ với người thường, thần tiên cũng không thể.

Nếu vài ông thần này không tùy tiện xuống dưới thì Tu Chân Giới này cũng bình yên.

"Cô Cô, ngươi nói ngoại trừ chúng ta, có môn phái nào biết không?" Bách Lý Thần cưỡi Lưu Hỏa Kiếm Bách Lý Thương Mặc đưa, hai người đi song song nhau.

"Trời sinh dị tượng, người nào không biết?" Bách Lý Thương Mặc nhìn về hướng Đông Hải kia, liền thấy phía trên đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng có một tia sét đánh xuống, rất áp lực.

Mới nửa ngày, toàn bộ khu vực biển Đông Hải liền không yên ổn.

"Ặc, người của Ma Tông hẳn là cũng sẽ tới thôi?!" Bách Lý Thần đối với Ma Tông thật sự là rất rối rắm, Mộc Tử Khê lần trước thiếu chút nữa chém chết nàng, cho dù như thế, nàng cũng không nói cho Bách Lý Thương Mặc biết, sợ Bách Lý Thương Mặc nhìn thấy Mộc Tử Khê. Nay, Đông Hải có dị tượng, môn phái cùng người tu chân nào làm sao không nghĩ tới việc chiếm được một phần lợi ích? Cho dù mình không cần, cũng không thể để cho người khác cầm đi.

Ma Tông vẫn ẩn nhẫn không xuất hiện, lần này chỉ sợ cũng ngồi không yên.

Khu vực biển Đông Hải, từng là nơi Long tộc cư ngụ.

Về sau do một nguyên nhân nên tất cả Long tộc đều đi lên thần giới, vì thế khu vực biển này liền không có người quản lý.

Cũng có không ít người tu chân muốn có ý với Đông Hải, chẳng qua cấm chế khu vực này không ai có thể phá, cho nên lâu ngày, nhóm người tu chân nhanh chóng quên đi 'mảnh đất vàng' này.

Long tộc, bảo tàng.

Nghe nói, ở dưới Đông Hải có vô số linh khí, tiên khí, các loại công pháp, đan dược người tu chân tha thiết ước mơ, nói tóm lại, chỉ cần đem bất kỳ một thứ gì dưới Đông Hải ra, bất luận người hay môn phái nào đoạt được đến tay tất nhiên có thể nhất thống Tu Chân Giới.

Chỉ là cấm chế Long tộc lưu lại quá lợi hại, thế gian căn bản không ai có thể phá, đi một người chết một người, đi hai người chết một đôi.

Mà tiên nhân cũng không để ý bảo vật này, bởi vì thứ tốt Long tộc đều đã mang đi thần giới, số bảo vật lưu lại này bất quá chỉ làm cho người tu chân thèm thôi.

Tiên giới, thần giới đều có quy định của mình, cũng không phải ngươi muốn xuống trần thế thì xuống, cũng chỉ có loại "nhân tài" nghịch thiên giống tứ đại thần thú này không quan tâm quy định, đương nhiên, các nàng cũng là lén lút.

Quy định tồn tại đều có đạo lý của nó, không thể tùy tiện vi phạm, nếu không thế giới này sẽ rối loạn.

Giống như người tu chân không thể động thủ với người thường, thần tiên cũng không thể.

Nếu vài ông thần này không tùy tiện xuống dưới thì Tu Chân Giới này cũng bình yên.

"Cô Cô, ngươi nói ngoại trừ chúng ta, có môn phái nào biết không?" Bách Lý Thần cưỡi Lưu Hỏa Kiếm Bách Lý Thương Mặc đưa, hai người đi song song nhau.

"Trời sinh dị tượng, người nào không biết?" Bách Lý Thương Mặc nhìn về hướng Đông Hải kia, liền thấy phía trên đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng có một tia sét đánh xuống, rất áp lực.

Mới nửa ngày, toàn bộ khu vực biển Đông Hải liền không yên ổn.

"Ặc, người của Ma Tông hẳn là cũng sẽ tới thôi?!" Bách Lý Thần đối với Ma Tông thật sự là rất rối rắm, Mộc Tử Khê lần trước thiếu chút nữa chém chết nàng, cho dù như thế, nàng cũng không nói cho Bách Lý Thương Mặc biết, sợ Bách Lý Thương Mặc nhìn thấy Mộc Tử Khê. Nay, Đông Hải có dị tượng, môn phái cùng người tu chân nào làm sao không nghĩ tới việc chiếm được một phần lợi ích? Cho dù mình không cần, cũng không thể để cho người khác cầm đi.

Ma Tông vẫn ẩn nhẫn không xuất hiện, lần này chỉ sợ cũng ngồi không yên.

Đối mặt với Ma Tông như hổ rình mồi, bọn họ cũng rất khẩn trương.

Tâm tư Bách Lý Thần giờ phút này lại sớm đặt ở ma đạo Tam Tông, chết tiệt, Mộc Tử Khê rốt cuộc có tới không? Xem cấp bậc của nàng hẳn là thuộc loại cao tầng, khẳng định sẽ đến đi?!

Cẩn thận nhìn phía đối diện, rốt cục ở trong góc thấy được một nam tử mang mặt nạ màu bạc, mà đứng bên người hắn là một cô gái mặc áo vàng, cô gái kia dường như cảm thấy tầm mắt Bách Lý Thần, đối với nàng cười cười ý vị thâm trường.

Nam tử này không phải người khác, đúng là Mộc Tử Khê!

Đừng tưởng rằng mặc nam trang thì tỷ đây sẽ không nhận ra, bóng dáng của Mộc Tử Khê hóa thành tro ta cũng nhận ra!

Bởi vì lần trước gặp thì Mộc Tử Khê mặc chính là nam trang, cho nên Bách Lý Thần tuyệt đối sẽ không nhận sai!

"Khê di, ngươi nói nàng sẽ nhận ra ngươi sao?" Nam Mộ Ngân nhìn nữ tử áo trắng bên người Bách Lý Thần dùng ngữ khí khiêu khích hỏi Mộc Tử Khê, "Sợ là trong mắt nàng chỉ có Bách Lý Thần thôi?!".

Kỳ thật, đối với việc Bách Lý Thương Mặc thay lòng đổi dạ, Nam Mộ Ngân rất là thích. Sở dĩ lúc trước nàng giữ lại mạng cho Bách Lý Thần là để nhìn xem người trong lòng Bách Lý Thương Mặc là ai, Bách Lý Thần đến tột cùng có bao nhiêu trọng lượng.

Có Bách Lý Thần ràng buộc, Khê di muốn cùng Bách Lý Thương Mặc tiếp tục tiền duyên là khó càng thêm khó.

Chỉ cần Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc đi cùng nhau, một ngày nào đó Khê di sẽ là của mình.

Cho nên, nàng chẳng những không giết Bách Lý Thần, thậm chí còn âm thầm cứu nàng ta là như thế.

"Mộ Ngân ---" Mộc Tử Khê lạnh lùng hướng cô gái quát, "Câm miệng!".

Cô gái oán hận trừng mắt liếc Bách Lý Thương Mặc bên kia một cái, quả nhiên không hề nói nữa.

Nếu đổi thành người khác, nàng sớm giết đối phương một trăm lần, nhưng Mộc Tử Khê, nàng có thể dễ dàng tha thứ.

Những người khác, bao gồm phụ thân thân sinh của nàng cũng không dám răn dạy nàng như thế.

Mộc Tử Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực dường như đang áp chế một cái gì đó, hai tay chắp sau lưng gắt gao nắm chặt, lực đạo kia mạnh đến nỗi có thể đâm thẳng vào tim.

Nàng không dám đối mặt với Bách Lý Thương Mặc, nhưng lần này sợ là sẽ có xung đột vũ trang.

Các nàng đứng ở hai bên trận doanh, vì đều lợi ích, không thể tránh được tranh đấu.

Cho dù nàng không ra tay, Bách Lý Thương Mặc cũng sẽ động thủ.

Bởi vì, các nàng là địch nhân.

Không khí áp lực tràn ngập hai bên bờ, mọi người đều nín thở chờ thời điểm, mặt biển bằng phẳng đột nhiên có một cột sáng hướng thẳng từ dưới nước lên trời, cột sáng hiện ra trận pháp mà ai cũng chưa bao giờ gặp.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có một ai dám lên phía trước.

Rốt cục, có người hành động.

Ngự kiếm hướng tới cột sáng mà đi.

Chạm vào cột sáng, người nọ đột nhiên không thấy.

Không biết là ai hô to một tiếng truyền tống trận, đám người xôn xao lên.

Trong lúc nhất thời, quần hùng cùng tiến lên, đều hướng cột sáng kia bay tới.
Bình Luận (0)
Comment