Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 77

Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc ngươi nông ta nông, mà Tần Liễu bên kia cũng đang vào thế nước sôi lửa bỏng.

Nàng thừa nhận, nàng rất xem nhẹ lực phá hoại của Ngư Tuyết.

Vốn nghĩ một tiểu cô nương thanh thanh tú tú, tuy không nói đạo lý nhưng cũng không đến nỗi thái quá, sự thật đã chứng minh Tần Liễu quá ngây thơ rồi.

Có một loại người, ngươi không thể theo lẽ thường mà nói.

Thật hiển nhiên, Ngư Tuyết chính là người như vậy.

Tần đại tiểu thư tuy rằng làm người hơi kiêu ngạo, nhưng tâm địa vẫn thật không tồi, huống hồ Ngư Tuyết lại còn nhỏ, cử chỉ hành động cũng đáng yêu, Tần Liễu tự nhiên sẽ không ngược đãi nàng. Cho dù cùng Bách Lý Thần có cừu oán, cũng không muốn xả giận lên một tiểu cô nương, cho nên ở Thiên Đạo tông Ngư Tuyết sống vẫn rất dễ chịu.

Thế nhưng Ngư Tuyết muội muội hiển nhiên không phải là người dễ dàng thỏa mãn, nàng vốn là người cực kỳ ngạo mạn, hiện tại Bách Lý Thần cùng Thú Ca cũng không bên cạnh, tự nhiên bại lộ bản tính là điều không thể nghi ngờ. Nhưng nàng cũng không dám làm càn quá mức, dù sao bên trong Thiên Đạo Tông vẫn có rất nhiều người, cho nên Ngư Tuyết dựa vào Tần Liễu, ỷ vào mình là do Tần Liễu mang về, ở Thiên Đạo Tông mặc dù không hoành hành ngang ngược nhưng nhìn chung cũng không khác mấy.

Ngư Tuyết không cho mình là người ngoài, bởi vì làm thần khí, nàng tự cảm thấy mình có địa vị cao, phàm phu tục tử gì đó tất nhiên không thể đảm đương nổi chức chủ nhân của mình.

Làm một kiếm linh thành công, Ngư Tuyết muội muội cảm thấy muốn sống thật phấn khích, mặc kệ tốt xấu.

Đến nhà người ta làm khách, tự nhiên muốn sờ tận tay những bảo bối có trong nhà người ta, trộm hay không trộm mà nói phải kiểm tra là cái chắc rồi.

Ban ngày Ngư Tuyết ăn hiếp đệ tử Thiên Đạo Tông, buổi tối liền đến nơi người ta cất giấu bảo bối sờ sờ nhìn nhìn, gặp đồ mình thích liền thuận tay lấy đi, những ngày như vậy Ngư Tuyết muội muội sống thật thích.

Đáng tiếc, Thiên Đạo Tông mấy trăm năm không có trộm, con cá này vừa vào ở liền thường xuyên bị trộm ghé thăm.

Tần Liễu cũng từng hoài nghi, nhưng không phát hiện Ngư Tuyết muội muội khác thường, hơn nữa nơi cất giấu bảo bối cũng có cấm chế cùng trận pháp, tuổi Ngư Tuyết nhỏ như vậy khẳng định không phải nàng.

Đương nhiên, nếu Tần Liễu biết Ngư Tuyết không phải người mà là thần khí, kiếm linh thì sẽ không nghĩ như vậy.

Lực phá hoại của Ngư Tuyết muội muội không chỉ có nhiêu đây, nhưng còn tốt hơn so với việc hủy linh điền của người ta, đốt phòng ở, làm nổ lò luyện thuốc của người ta, phá nhiều đếm không xuể.

(Linh điền: vùng đất có linh khí)

Đối với một thần phá hoại như vậy, Tần Liễu rốt cục cũng thức tỉnh.

Vì thế, Tần đại tiểu thư lập tức viết một phong thư, yêu cầu Bách Lý Thần nhanh chóng đến đem muội muội của nàng đi.

Chỉ là khi viết, khí thế trong lời nói của Tần Liễu hơi cứng cỏi, không phải thỉnh cầu mà giống như uy hiếp, cho nên Bách Lý Thần nhìn cũng không thèm để ý tới.

Tần đại tiểu thư gặp bi kịch rồi, người ta không đến nhận, ngươi lại không thể đem nàng đuổi đi, nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Bách Lý Thần truy cứu, người sai chẳng phải là mình sao?

Cái gọi là thỉnh Thần dễ dàng tiễn Thần khó, Tần Liễu xem như đã hiểu ý nghĩa những lời này.

Tần đại tiểu thư đang nghĩ biện pháp tống khứ Ngư Tuyết, rốt cuộc cơ hội cũng xuất hiện.

Khu vực biển phía Đông có loạn, không chừng có đồ tốt muốn xuất thế.

Loại chuyện tình ngàn năm có một này, Bách Lý Thương Mặc khẳng định sẽ đi, cho nên Bách Lý Thần khẳng định cũng sẽ đi theo.

Chỉ cần mình đem Ngư Tuyết cùng nhau đi, thời điểm gặp Bách Lý Thần ném cho nàng ta là xong.

Hạ quyết tâm, Tần đại tiểu thư mang theo Ngư Tuyết đi theo cha nàng Tần Thiên còn có thêm vài đệ tử, một đường chạy tới Đông hải.

Bởi vì khoảng cách khá xa, thời điểm bọn người Tần Liễu đến đã muốn tiếp cận tàn cục.

Trên chỗ nước cạn tràn đầy vết máu, còn có không ít tán tu, thi thể người Ma Tông, mà ánh sáng của cột sáng kia cũng càng ngày càng ảm đạm, hiển nhiên là sẽ nhanh chóng biến mất.

Đệ tử Thiên Đạo tông cũng biết chuyện quá khẩn cấp, dưới ý nói của Tần Thiên chui vào, người biến mất không thấy.

Tần Liễu nắm tay Ngư Tuyết, cho nên thời điểm hai người mở mắt trở lại thì tay vẫn nắm cùng một chỗ như cũ.

Ánh mắt Ngư Tuyết muội muội nhìn Tần Liễu có chút kỳ quái, mấy ngày nay Tần Liễu đối với nàng có chút săn sóc, điều này cũng làm thay đổi ấn tượng về Tần Liễu trong lòng Ngư Tuyết. Tổng kết lại, Tần Liễu kỳ thật chính là một cô gái cứng miệng mà mềm lòng.

Con người Tần Liễu không xấu, hơn nữa còn chăm sóc cho tiểu Ngư Tuyết, thái độ của Ngư muội muội đối với Tần Liễu cũng tốt hơn rất nhiều, tối thiểu không đem nàng là người coi tiền như rác.

"Liễu ---" thanh âm Ngư Tuyết thật mềm thật dịu, gọi làm cả người Tần đại tiểu thư run lên, về sau khi hai người quen thuộc Ngư Tuyết vẫn gọi nàng như vậy, mỗi lần nàng đều đổ mồ hôi lạnh. "Ngươi còn muốn đem ta trả về cho Bách Lý Thần tỷ tỷ sao?" Ngư Tuyết ủy khuất nghiêm mặt, ánh mắt nhìn Tần Liễu tràn đầy chỉ trích.

Lại muốn đuổi ta đi, còn muốn đuổi ta đi, ta không đi!

Ngư muội muội dưới sự dạy dỗ của Thú Ca cùng Bách Lý Thần, tính cách cũng hơi giống hai người đó, kéo thì không đi đánh thì chạy, ngươi đuổi nàng đi, nàng không muốn đi.

"Ngư muội muội, ta chỉ mời ngươi làm khách, không có khả năng nuôi ngươi cả đời" cho nên, ngươi thật sự có thể đi rồi.

Tần đại tiểu thư xem như hiểu được, người của Bách Lý gia nàng thật đúng là không muốn bàn, tỷ tỷ như thế, muội muội cũng như thế.

"Ngươi có thể!" Ngư Tuyết ngẩng đầu "Ta thích ở bên ngươi".

Thật muốn nói tiếp, Tần Liễu đối với Ngư Tuyết thật không xấu, hoặc là nói ngoại trừ Bách Lý Thần và Thú Ca ra, nàng là người đối xử tốt nhất với Ngư Tuyết.

Rõ ràng mình ở Thiên Đạo Tông mỗi ngày đều gây rắc rối, Tần Liễu cũng không mắng mình, ngược lại lại giúp mình, điều đó nàng đều đặt trong mắt, cho nên cảm giác đối với Tần đại tiểu thư cũng càng thêm kỳ diệu.

Kỳ thật, Tần Liễu lớn lên nhìn cũng rất tốt, dáng người cũng tốt lắm.

Tiểu Ngư Tuyết không khỏi nhớ tới lúc ở trên lôi đài, chuyện mình đem quần áo Tần Liễu xé rách, ngô, quả nhiên lúc đó mình hơi quá đáng! Không biết vì sao lúc ấy cảm thấy thực thích, hiện tại nghĩ lại không cảm thấy thoải mái, giống như chính mình bị người khác xem hết vậy.

Thú Ca nói mình cùng Tần Liễu có duyên phận, phụ trách, chậc chậc, có thể hành động hay không đây?!

Tần đại tiểu thư bụm mặt, "Phải không, ta cũng thích ở bên ngươi" nếu mình có một muội muội đáng yêu như vậy, nghĩ đến cũng sẽ rất đau lòng nàng nhỉ?

Hai mắt Ngư Tuyết sáng lên, Tần Liễu cũng thích mình?!

Thật hiển nhiên, thích trong đầu Ngư Tuyết cùng thích trong miệng Tần đại tiểu thư không phải cùng một ý.

Đứa nhỏ chịu hơn trăm sự dạy dỗ cùng cô gái chưa thông suốt, các ngươi thật sự biết ý lẫn nhau sao?

Nơi Ngư Tuyết cùng Tần Liễu bị truyền tống trận đưa đến là một ngọn núi lửa rộng rãi, trình độ nguy hiểm hiển nhiên cao hơn so với Bách Lý Thương Mặc.

Tuy rằng không biết vì sao truyền tống trận lại thông đến nơi này, nhưng ngoại trừ tiếp tục đi tiếp, Tần Liễu cũng không có biện pháp gì.

Nham thạch dưới chân bị đốt đỏ bừng, thỉnh thoảng vỡ ra, có thể nhìn thấy nham thạch nóng chảy bắt đầu khởi động.

Hơi nóng từ các khe thoát ra, nếu không có linh khí hộ thể, không chùng hai người đã sớm bị nóng chết.

Độ ấm của nơi này không phải người thường có thể chịu được.

"Liễu!" Ngư Tuyết đang đi phía trước đột nhiên giữ chặt tay Tần Liễu, sau đó cẩn thận nhìn chung quanh, "Ta có cảm giác không tốt" thần khí đều có một loại cảnh giác trước nguy hiểm trời sinh, Ngư Tuyết làm kiếm linh cũng không ngoại lệ, "Dường như chúng ta đang bị cái gì theo dõi".

Đây là lần đầu tiên Tần Liễu thấy bộ dáng đứng đắn của Ngư Tuyết, không giống một đứa bé mười tuổi ngây thơ trong sáng cùng kiêu ngạo ương ngạnh, mà là một loại khí thế làm cho mình cũng có chút say mê.

Tần đại tiểu thư cũng không phải nữ tử bình thường, cho nên cũng cẩn thận đề phòng.

Dù sao đây cũng là nơi chưa từng tới, nguy hiểm luôn như hình với bóng.

Hai người đều là nghé con mới sinh không sợ hổ, trong lòng tuy rằng sợ hãi nhưng ức chế không được cảm giác hưng phấn.

Nham thạch nóng chảy hoạt động rộng rãi, có cái gì đó như hổ rình mồi nhìn các nàng.

Đột nhiên, một trận đất rung núi chuyển, Ngư Tuyết thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã xuống, may mắn đúng lúc ôm được thắt lưng Tần Liễu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mảnh đất đang vỡ ra kia.

Cùng với nham thạch nóng rực nóng chảy như nước, một con Cự Mãng to lớn có thể so với nhiều người, da màu đen, đồng tử hai mắt trắng đen giao nhau, nhìn hai người cách đó không xa, sát ý lạnh như băng.
Bình Luận (0)
Comment