Có Con Chim Sơn Ca

Chương 32

Phẫu thuật xong, Chung Phất Sơ quay lại văn phòng, xem WeChat mới biết Chu Dư An đã về rồi.

Lý Tuệ Đình lượn qua liếc thấy giao diện WeChat, kích động hô lên: “Bác sĩ Chung cuối cùng cũng dùng WeChat rồi!”

Triệu Hiền nghe thấy tiếng hô cũng chạy đến, ngạc nhiên không tin vào mắt mình: “Ôi trời ơi tên người rừng này cuối cùng cũng bắt kịp xu hướng.

Mau mau mau, mau quét QR thêm bạn, tôi đưa chú vào nhóm chat nhanh nhanh.”

Chung Phất Sơ cất luôn di động vào túi áo, nói: “Không cần.”

Triệu Hiền cười nhây: “Chả có nhẽ lập WeChat là để ới à với người yêu?”

Chung Phất Sơ phớt lờ trêu ghẹo của chú ta.

Lý Tuệ Đình bên kia im im tìm WeChat theo số điện thoại của anh, cười bảo: “Hình đại diện của bác sĩ Chung hài quá, vẽ Pikachu trông như con chuột ấy, chẳng giống tí gì luôn.”

Vừa dứt lời, thấy Chung Phất Sơ quắc ánh mắt sầm sì nhìn qua, tự nhiên cô rùng mình một cái, vội nở nụ cười lấy lòng: “Không, không, không, vẽ giống lắm luôn, từ hình dáng cho đến thần thái, bơ phệch luôn ạ.”

Bấy giờ sắc mặt Chung Phất Sơ mới thoáng dịu đi, lấy di động ra xem ảnh đại diện của mình, thao tác một hồi cũng không hiểu, đột nhiên hỏi cô: “Đổi ảnh đại diện thế nào?”

Lý Tuệ Đình buồn cười quá đi mất, nghĩ Chung Phất Sơ như này mới có chút giống “con người”.

Cô chỉ anh cách làm, tò mò muốn xem Chung Phất Sơ định đối ảnh gì, nhưng Chung Phất Sơ lại cất di động, ra khỏi văn phòng.

Chung Phất Sơ đến phòng bệnh của Chung Mục Viễn.

Chung Mục Viễn đang nghe đài, thấy anh vào thì cười bảo: “Con đến muộn rồi, cậu bạn nhỏ về mất rồi.”

“Con biết ạ.” Chung Phất Sơ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, khựng giây lát mới hỏi: “Ông, ông có thích em ấy không ạ?”

Chung Mục Viễn tắt đài, đeo kính lão nhìn Chung Phất Sơ, tỉ mỉ ngắm kỹ đứa trẻ mình đã nuôi nấng thành người, cười bảo: “Nhóc đó dễ thương hoạt bát, tất nhiên là ông thích rồi.

Ông cũng thấy thằng bé rất thích con, có phải hai đứa…” Ông dừng lại ở đây, không hỏi tiếp nữa.

“Vâng.” Chung Phất Sơ nhìn ông với vẻ mặt bình tĩnh, đáp không chút do dự.

Chung Mục Viễn sửng sốt giây lát, song cũng không quá ngạc nhiên.

Từ cái ngày Chung Phất Sơ đưa thằng nhỏ đến Vãn Chung Gia Viên, đến mấy hôm trước Chung Phất Sơ bảo với ông ‘Có lẽ ngay mai thôi sẽ tìm được’, rồi đến hôm nay đặc biệt đưa thằng bé đến, ông đã ngờ ngợ nhận ra điều bất thường, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy.

Mà bây giờ Chung Phất Sơ lại đến đây để đặc biệt hỏi ông câu này, càng chứng tỏ đối với thằng nhỏ kia không bình thường.

Ông dừng lại, chậm rãi nói: “Ông đã sống lâu như vậy.

Nửa đời trước gõ đầu trẻ, nửa đời sau lại gõ đầu mấy đứa con, có gì mà chưa từng thấy qua? Ông cũng không phải người cổ hủ, miễn con cảm thấy tốt thì ông sẽ không có ý kiến.”

Chung Phất Sơ nắm bàn tay ông.

Ông biết đây là phương thức mà đứa trẻ ít nói này bày tỏ lòng biết ơn với ông, nhưng lòng ông vẫn có dăm lời muốn dặn.

“Chỉ là, Phất Sơ à, con cũng phải suy nghĩ thấu đáo.

Hai người đàn ông quyết định ở bên nhau sẽ gặp một số khó khăn, ông tin con sẽ không đặt những chướng ngại này vào lòng, nhưng còn đứa nhỏ kia thì sao? Nhìn qua đã biết thằng bé được cưng chiều từ bé, chưa biết mùi thất bại là gì.

Giờ nếu gặp phải, con có thể đảm bảo thằng bé sẽ không bỏ cuộc và bỏ đi không?”

Dù sao ông cũng là người thân của Chung Phất Sơ, bởi vậy sẽ rất lo lắng đứa nhỏ của ông sẽ phải chịu đau đớn cùng bi thương trong mối quan hệ đã được định trước là gian nan này.

Nghe vậy, Chung Phất Sơ liền trầm mặc.

Chung Mục Viễn biết chính anh cũng không dám chắc, vừa định an ủi vài câu, đã nghe thấy anh cất giọng nặng nề:

“Nhưng con sẽ không cho em ấy rời đi.”

Đôi mắt chứa ngập sự cố chấp, giống đứa trẻ đang chiếm giữ món đồ chơi yêu thích của mình.

Chung Mục Viễn sửng sốt, lặng lẽ buông tiếng thở dài.

Người đã đóng cửa trái tim đã bao năm ròng rã, một khi đã có người bước vào thì cả đời sẽ bị khóa chặt trong đấy, tựa một nhà tù nơi hoang đảo cô độc, không có đường lui.

Ông cũng hy vọng Chung Phất Sơ có thể nắm tay người mình thương đi đến cuối đời.

Ông chỉ sợ đứa nhỏ kia một ngày nào đó sẽ chán mà buông tay bỏ đi, chứ không nghĩ đến khả năng khác.

Mà người buông tay trước, cũng không nhất định sẽ không đau chẳng thương mà toàn thân trở ra.

———-

Nhà họ Quan mấy năm đầu tập trung gây dựng sự nghiệp tại thành phố Trạch Nam, sau đó tập đoàn không ngừng phát triển và dần chuyển trọng tâm sang thành phố Văn Hoa.

Biệt thự mới của nhà họ Quan tọa lạc ngay bên hồ Kính Tâm của thành phố Văn Hoa, là khu đô thị cao cấp nổi danh.

Chu Dư An khoác lên người bộ lễ phục được cắt may tinh xảo, cuối cùng cũng có chút phong thái của thiếu gia nhà giàu.

Cậu bị Minh Nghiên dẫn đi xã giao với khách mời cùng mấy vị trưởng bối, miệng cười lâu quá cũng sắp cứng đờ cả ra.

Mãi mới tìm được kẽ hở trốn đi, lại bị Quan Trọng Đình, chủ nhà họ Quan gọi đến.

Vị trưởng bối uy phong đã khiến cậu hơi sợ từ nhỏ hỏi cậu dạo này thế nào.

Nghe cậu bảo đang cùng Từ Hành mở chung một công ty phát sóng trực tiếp thì chau mày, tỏ ý không tán thành.

Cũng may Quan Nhược Tuyền kịp thời ra mặt để đổi chủ đề, song lại bị Quan Trọng Đình nhân cơ hội bảo hai người hòa tấu một khúc dương cầm biểu diễn cho khách khứa, ý đồ gán ghép quá rõ ràng khiến hai người khó mà từ chối.

“Đàn bừa một khúc đi, nay sinh nhật bố chị, chị không muốn làm ông không vui.” Quan Nhược Tuyền bất lực nói với Chu Dư An.

Trong bữa tiệc tối nay, cô cùng coi như là một nửa tiêu điểm, chưa kể bản thân cũng là người đẹp có tiếng.

Chu Dư An có thể cảm nhận được ánh nhìn từ những cậu ấm cô chiêu khác chiếu vào mình.

Nhưng cậu nào có muốn đâu, chỉ là cậu cũng không thể làm bẽ mặt nhà họ Quan được.

Vì vậy cậu thảo luận với Quan Nhược Tuyền, rồi quyết định cùng hòa tấu một khúc đơn giản cho xong.

Cậu bắt đầu học piano từ năm năm tuổi và đã học piano được gần 12 năm, tuy sau đó bỏ bê một thời gian, nhưng đánh những khúc đơn giản thì nhắm mắt cũng đánh được ngon ơ.

Quan Nhược Tuyền thì càng khỏi phải nói, ngay từ nhỏ đã được dạy dỗ theo con đường nghệ thuật, trình độ khỏi nói cao hơn cậu cỡ nào.

Một khúc đến phím kết, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dội, không ít khách khứa tươi cười sôi nổi bàn tán về cậu con trai độc nhất nhà họ Chu và cô con gái duy nhất nhà họ Quan, bảo đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, rồi thì trời sinh một đôi các kiểu các loại.

Minh Nghiên càng thêm tự hào kiêu ngạo.

Bà vận một bộ lễ phục đặt may riêng đắt tiền, đi một đôi giày cao gót xa xỉ, nở nụ cười ngạo mạn trong khung cảnh xa hoa lộng lẫy, nghe những lời đẫm vẻ xu nịnh của những phu nhân nhà khác.

Chu Dư An cực kỳ ghét những lời suy đoán và bán tán của mấy người này, lại càng bất mãn khi mẹ cậu lúc nào cũng lôi cậu ra để khoe mẽ.

Cậu và Quan Nhược Tuyền nhanh chóng rời đại sảnh đi vào vườn hoa, bấy giờ mới thở hắt ra được một hơi.

“Vất vả em rồi, phải làm chuyện trái với lòng mình.” Quan Nhược Tuyền áy náy cười nói, cô có thể nhìn ra được sự nôn nóng trong lòng của Chu Dư An.

Chu Dư An lắc đầu nói: “Không sao đâu chị, lát nữa chắc em sẽ về sớm, còn phải nhờ chị Nhược Tuyền giúp đỡ em.”

Quan Nhược Tuyền nháy mắt, cười tinh quái: “Vội về với bạn gái? Hay là bạn trai?”

Chu Dư An vừa nghe thấy thế thì mặt đỏ bừng, cậu cảm thấy Quan Nhược Tuyền đang nói đùa, đương định trả lời thì khóe mắt liếc thấy có người đang nhìn chòng chọc hai người họ, cậu quay sang thì phát hiện đó là Ngô Hạo Vũ.

Đang đứng cùng Ngô Hạo Vũ là một người đàn ông trung niên thấp bé tóc bạc, đang ngước đầu nói chuyện với gã.

Ánh mắt hai người thoáng chốc chạm nhau, Chu Dư An nhận thấy trong mắt Ngô Hạo Vũ lóe lên sự thù địch.

Cậu nhếch khóe miệng cười, sau đó tự nhiên thu hồi ánh mắt.

Quan Nhược Tuyền cũng nhận ra Ngô Hạo Vũ, bởi mới vừa rồi ánh mắt Ngô Hạo Vũ cũng ngang nhiên dính chặt lên người cô.

Cô cay mày quay lưng lại với gã, vẻ mặt lộ rõ sự ghét bỏ không che giấu, khẽ gắt: “Hồi bé chơi cùng chẳng đến nỗi, giờ thì nhân phẩm tồi không tả được.”

Chu Dư An biết cô đang châm chọc Ngô Hạo Vũ, nhưng cậu không biết hai người này có thâm thù gì.

Bản thân cậu cũng không ưa Ngô Hạo Vũ, song cũng không hùa theo lời của Quan Nhược Tuyền, chỉ hỏi: “Bác đứng cạnh Ngô Hạo Vũ là ai thế chị? Sao em chưa từng gặp bao giờ nhỉ?”

Nhà cậu và nhà họ Ngô ngày xưa từng qua lại, Minh Nghiên và Ngô phu nhân cũng là bạn bè, mặc dù hai bà cứ gặp nhau là lại hay cãi vã vì những chuyện vặt vãnh.

Trong mắt Quan Nhược Tuyền lóe lên vẻ khinh bỉ, cô nói: “Nghe bảo là ông cậu họ của Ngô Hạo Vũ, trước kia đóng đô ở bệnh viện trung ương thành phố Trạch Nam nhưng không kiếm chác được gì, giờ dựa vào quan hệ nhà họ Ngô, hiện đang là viện trưởng bệnh viện Hán Nam.”

Vừa nghe đến bệnh viện Hán Nam, Chu Dư An đã thấy thân thiết quá chừng, vì đây là nơi bạn trai cậu làm việc.

Cậu không khỏi liếc vị viện trưởng kia, không ngờ lại chạm mắt với Ngô Hạo Vũ, kế tiếp thấy Ngô Hạo Vũ cầm ly rượu đi về phía hai người.

Quan Nhược Tuyền thấy thế, bèn đảo mắt nói với Chu Dư An câu “Chị đi trước đây”, rồi xoay người rời đi.

Chu Dư An đành phải xấu hổ ở lại nhìn Ngô Hạo Vũ đi tới.

“Dư An, đã lâu không gặp.” Trên đường đến Ngô Hạo Vũ tiện tay lấy thêm một ly rượu rồi đưa cho Chu Dư An, cười giả lả chào hỏi, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào bóng lưng của Quan Nhược Tuyền.

Chu Dư An ờm tiếng, nghĩ thầm tay này có vẻ cũng có ý đến Quan Nhược Tuyền, chẳng trách Quan Nhược Tuyền lại phản ứng ghét bỏ như thế.

Hồi còn nhỏ, bởi quan hệ của cha mẹ mà họ thường chơi với nhau, nhưng sau khi lớn lên thì lại trở thành người xa lạ.

Ví dụ như Chu Dư An và Ngô Hạo Vũ, bây giờ chạm mắt cũng chẳng biết phải nói gì.

Ngô Hạo Vũ thu hồi ánh mắt, lắc ly rượu trong tay, cười nói: “Phải nói là tuấn nam mỹ nữ cùng hòa tấu quả thật đã con mắt.

Cậu với Nhược Tuyền vừa rồi quả thực đã làm anh đã mắt đã tai.”

Chu Dư An cảm nhận được ý tứ khác trong câu nói của gã, đoán chắc đang ghen tị với cậu, thế là bèn cười bảo: “Lần sau anh Hạo Vũ có thể cùng chị Nhược Tuyền hoà tấu được mà.”

Sắc mặt Ngô Hạo Vũ sa sầm thấy rõ, nhưng nụ cười trên môi vẫn còn.

Gã ra vẻ tự giễu nói: “Thế thì khác gì làm trò cười, dù gì anh cũng đâu có am hiểu âm nhạc được hơn thiếu gia nhà họ Chu.”

Chu Dư An nghe thế thì thấy rất khó chịu.

Những lời này khiến cậu nhớ lại mười hai năm trước, Ngô Hạo Vũ cũng nói cậu am hiểu âm nhạc y chang, để bắt cậu bắt lỗi Chung Phất Sơ.

Thấy sắc mặt Chu Dư An có vẻ không vui, Ngô Hạo Vũ liền vỗ vai cậu vài cái như vẻ thân thiết lắm, cười ha ha nói: “Sao anh cảm giác như cậu với anh xa lạ nhau thế nhở? Còn nhớ hồi cậu mười mấy có qua nhà anh chơi một thời gian mà, lúc ấy không phải chơi vui lắm sao?”

Đúng là nói mà đếch biết lựa lời, Chu Dư An nghe xong lại càng thêm khó chịu.

Cậu lơ đãng cười nói: “Sao lại thấy không thân, nhắc mới nhớ, lần qua nhà anh chơi, anh còn nhớ người đánh đàn hôm sinh nhật anh không? Đến giờ em vẫn thấy anh ấy đàn rất hay đấy, cũng hơi tò mò không biết anh ấy sau đó thế nào nhỉ?” Cậu biết Ngô Hạo Vũ là kiểu nhỏ nhen ghi thù, ít nhiều thấy lo Ngô Hạo Vũ sẽ không để yên cho Chung Phất Sơ.

Ngô Hạo Vũ ngớ người, hiển nhiên không ngờ Chu Dư An lại hỏi mình chuyện xảy ra lâu như thế.

Ngay cả gã cũng suýt quên mất rồi, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, nói như không: “Còn thế nào được nữa, chế giễu mấy câu, rượu cho nó còn bị chú uống mất, thi đại học xong làm gì thì anh chịu.”

Chu Dư An thấy dáng vẻ cà lơ tự coi chuyện không liên quan đến mình của Ngô Hạo Vũ thì tức nổ phổi.

Cậu ghét nhất là lũ khốn nạn chuyên lấy việc chà đạp lên nhân phẩm của người khác để mua vui.

Ngô Hạo Vũ hiếm khi thấy Chu Dư An tức giận thế này, kinh ngạc hỏi: “Chú em không phải vẫn ghi hận ly rượu kia đấy chứ? Lúc đó quả thật trong rượu có tí thuốc, nhưng đâu phải để cho chú uống, là cho thằng kia mà.

Sao anh ngờ được chú lại cướp lấy uống chứ, làm hỏng chuyện tốt của anh.

Giờ anh gửi lời xin lỗi muộn màng đến chú được chưa?” Nói thế mà cái giọng điệu nhây thấy ớn, chả có tí áy náy nào hết.

Đây là lần đầu tiên Chu Dư An nghe Ngô Hạo Vũ chính miệng thừa nhận ly rượu có vấn đề.

Vừa nghĩ đến những lời nhục mạ gây sự với Chung Phất Sơ lúc đó chẳng qua chỉ là bữa ăn nhẹ trước bữa chính của lũ con nhà giàu, mục đích thật sự của chúng nó là phá hủy kỳ thi quan trọng nhất đời người của Chung Phất Sơ thì cậu tức khắc giận sôi máu não, không thể kiềm chế được.

Cậu giận đến lồng ngực phập phồng, hốc mắt đỏ rực, cố nén lửa giận mà gằn từng chữ: “Anh có biết thi đại học quan trọng cỡ nào không? Nếu lúc đó tôi không uống cái ly rượu ấy thì anh đã hủy hoại tương lai của một người rồi đấy!”

Ngô Hạo Vũ bất ngờ nhìn ngọn lửa giận dữ của Chu Dư An, rốt cuộc hiểu được Chu Dư An đang nổi giận vì thằng đánh đàn đó.

Gã thầm thấy kỳ quái, hạ thấp giọng quát:

“Mẹ kiếp Chu Dư An mày điên à? Vì một thằng rẻ rách mà giận anh? Hơn nữa anh còn cho nó tiền, nếu đéo có tiền anh bố thí thì nó có thể nộp tiền phẫu thuật cho thằng em trai sắp chết của nó được chắc?!”

“Em trai?” Chu Dư An vốn đang trong cơn giận ngút trời, nghe thế thì giật mình ngớ ra.

Ngô Hạo Vũ hừ tiếng.

Nếu Chu Dư An không gợi chuyện thì gã đã quên béng chuyện này lâu rồi.

Giờ nhớ tới thằng rẻ rách họ Chung kia, năm ấy còn là nhân vật ghê gớm của trường cấp ba Thụy Trạch, thì cười khẩy nói:

“Thằng rẻ rách kia đéo phải trẻ mồ côi à, có thằng em trai ung thư, đi khắp nơi kiếm tiền phẫu thuật cho nó.

Anh mày tốt bụng lắm mới cho nó đến biểu diễn kiếm tiền, thế mà mày lại gây sự rồi trách tội anh?”

Chu Dư An thấy Ngô Hạo Vũ tẩy trắng mình còn hơn dùng vim thì càng thấy ghét không chịu được.

Cậu vốn là một người hiếm khi nặng lời, cũng không tự dưng chửi người ta.

Giờ nghẹn họng một hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ngô Hạo Vũ, anh đúng là loại người hèn hạ đáng khinh, loại người như anh còn mơ mới được chị Nhược Tuyền để ý.”

Nói rồi quay người đi thẳng, không thấy người phía sau trợn mắt nhìn mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Chu Dư An nhìn tiệc tùng xa hoa mà chỉ thấy khó thở bức bối, muốn thật nhanh về nhà với Chung Phất Sơ.

Cậu nhìn di động, chưa thấy Chung Phất Sơ nhắn tin cho cậu, chắc anh vẫn chưa tan làm.

“Lạc Lạc, sao thế con?” Minh Nghiên bước tới, thấy mặt mũi Chu Dư An sa sầm thì chau mày hỏi.

Chu Dư An thu lại nét mặt khó chịu, lắc đầu đáp: “Không có gì đâu ạ.”

Minh Nghiên nói: “Thế theo mẹ đi làm quen mấy người, đều là người con cần giao thiệp trong tương lai.”

Chu Dư An biết đây là nhiệm vụ của Minh Nghiên, nên cũng đành phải cầm ly rượu đi theo.

Cậu cố nặn ra một nụ cười xã giao, chỉ là vẫn cứ thất thần, buồn bã uống cạn ly rượu trong tay.

Trò xã giao nửa thật nửa giả này khiến cậu thấy mệt mỏi vô cùng, mãi cho đến khi di động nhận được tin nhắn, cậu mới lặng lẽ lấy ra xem thử, là tin nhắn WeChat Chung Phất Sơ gửi đến, anh ghi: “Khoảng ba mươi phút nữa sẽ đến nơi.”

Nhưng khiến khóe miệng của cậu ngoác ra tận mang tai không phải là những lời này, mà là hình đại diện WeChat của Chung Phất Sơ.

Ảnh đại diện được anh đổi thành tấm hình chụp trộm cậu ngủ, tuy nhiên không lộ hoàn toàn mặt mà chỉ lộ ra một đôi mắt nhắm nghiền, dưới ánh sáng tù mù có phần mơ hồ không rõ.

Cậu trả lời rất nhanh: “Sao anh biết đổi ảnh đại diện thế?”

Chung Phất Sơ không trả lời, đoán chắc đang đi đường.

Tâm trạng bực dọc nặng nề của Chu Dư An thoáng chốc bay biến, đi xã giao cũng tích cực hơn, lúc nói chuyện với mấy vị trưởng bối miệng cũng ngọt vô cùng, như là ăn nhiều mật quá mà không có chỗ phát tiết.

“Sao tự dưng lại vui thế?” Minh Nghiên ngạc nhiên hỏi cậu.

“Dạ, tự nhiên con thấy đêm nay trời đẹp quá.” Chu Dư An cười cong tớn cả mắt.

Cậu xem giờ liên tục, hai mắt sáng ngời, cảm thấy không khí cũng ngọt ngào chết đi được.

Minh Nghiên đứng bên bỗng nói: “Nếu thấy trời đẹp thì lát nữa nói chuyện với Nhược Tuyền nhiều vào, tối còn phải ở lại đây ngủ.”

Chu Dư An nghe thế mặt mũi xị ngay xuống.

Hơn hai mươi phút sau, cậu nhận được tin nhắn WeChat của Chung Phất Sơ, bảo đã đậu xe ở cổng khu biệt thự.

Cậu vội vàng nhắn lại đợi một chút, đến ngay.

Cậu tính chuồn đi trong khi Minh Nghiên đang trò chuyện sôi nổi với người khác, ai dè lại bị Minh Nghiên tóm gọn.

ngôn tình hoàn

“Lại muốn lẻn đi đâu?” Minh Nghiên chau mày hỏi cậu.

“Con…” Cậu chưa bịa được lý do, bỗng thấy Quan Nhược Tuyền đi tới, cười bảo với Minh Nghiên, “Cô Minh, con đưa Dư An qua xem tác phẩm mới nhất trong buổi triển lãm của con ạ.”

Minh Nghiên cười hiền từ với Quan Nhược Tuyền, nói: “Ừ mau đi đi, thằng nhỏ bảo muốn đi xem nãy giờ đấy.”

Chu Dư An thầm nói ủa con bảo lúc nào, nhưng giờ chỉ cần có thể chuồn khỏi đây thì nói trời ơi đất hỡi gì cũng được hết.

Cậu nhìn Quan Nhược Tuyền với ánh mắt cảm kích, sau đó hai người cùng nhau rời đi.

“Chị Nhược Tuyền, chị chính là thiên thần!” Chu Dư An đứng ở cổng vườn hoa của biệt thự, chân thành cảm ơn Quan Nhược Tuyền.

“Trông bộ dáng sốt ruột của em, chị cũng đoán được em có chuyện phải đi.

Nhân dịp này đi nhanh đi, mẹ chị hẳn là kéo cô Minh đi tán gẫu rồi, nhất thời sẽ không phát hiện ra đâu.” Quan Nhược Tuyền cười bảo.

Chu Dư An chào tạm biệt Quan Nhược Tuyền rồi chạy thật nhanh đến cổng khu biệt thự.

Chung Phất Sơ đậu xe ở bên đường, đứng dựa lưng vào cửa xe, từ xa đã thấy Chu Dư Anh nhảy nhót chạy như bay tới, giây phút ấy anh chợt có ảo giác như đang đứng ở cổng trường đón con trai tan học.

“Phất Sơ!”

Trên đường không một tiếng động, chỉ có cây cối im lìm và xe cộ trong đêm đen thăm thẳm.

Chu Dư An mạnh dạn nhảy lên người Chung Phất Sơ, quàng tay qua cổ anh, làm nũng: “Em nhớ anh lắm.”

Chung Phất Sơ ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu cùng nước hoa, bàn tay đặt trên eo cậu bèn nhéo một cái, nói nhỏ: “Về nhà đã.”

Hai người lên xe, Chung Phất Sơ khởi động xe rồi lái ra khỏi khu biệt thự.

“Sao anh lại đổi ảnh đại diện thế ạ?” Chu Dư An nghiêng đầu ngắm Chung Phất Sơ, ánh sáng lay chuyển trong mắt còn sáng rọi hơn cả ánh đèn đường.

“Em không thích à?” Chung Phất Sơ không trả lời mà hỏi lại.

Chu Dư An ngẩn ra, phút chốc cười rộ lên, “Tất nhiên là thích rồi ạ, nhưng mà người khác mà nhìn thấy liệu có tò mò trong ảnh là ai không nhở?” Có ai là không thích bạn trai đặt ảnh đại diện là mình đâu.

Lúc sáng cậu sợ gây phiền phức cho Chung Phất Sơ nên mới không để hình mình.

“WeChat của anh không có ai khác ngoài em, sau này cũng sẽ không có.” Chung Phất Sơ nói một cách thờ ơ.

Chu Dư An nghĩ cũng phải, khóe miệng nhếch lên cao hơn, đột nhiên giơ camera điện thoại lên mặt nghiêng của Chung Phất Sơ.

Chung Phất Sơ nhận ra được, quay sang nhìn cậu.

Tách, Chu Dư An bắt lấy khoảnh khắc ấy và ấn chụp.

Người trong ảnh vừa khéo nhìn vào ống kính, ánh mắt có chút mông lung trong bóng tối mờ mịt, đèn đường phía sau bị kéo thành một dải sáng.

Cậu càng nhìn lại càng thích, đặt luôn ảnh làm màn hình chính và màn hình chờ của điện thoại, sau đó cắt một phần khuôn hàm tuyệt đẹp của Chung Phất Sơ rồi đặt làm ảnh đại diện WeChat của mình.

“Buổi tối chơi vui không?” Chung Phất Sơ đột nhiên hỏi cậu.

Chu Dư An chùng khóe môi: “Chán lắm anh, còn bị bắt biểu diễn dương cầm.

Lâu lắm rồi em có chơi đâu, may có chị Nhược Tuyền gánh team, chị ấy giỏi hơn em nhiều lắm.” Cậu không nhắc đến chuyện gặp Ngô Hạo Vũ.

“Hai người đàn cùng nhau?” Giọng Chung Phất Sơ trầm xuống.

“Vâng ạ, hai người chơi cùng khó phết, em suýt thì đánh sai luôn.”

Chung Phất Sơ không nói gì nữa, Chu Dư An An tiếp tục cúi đầu chiêm ngưỡng bức ảnh mình chụp, nghĩ sau này sẽ mua một máy cơ để chuyên chụp Chung Phất Sơ.

Đương xuất thần thì nghe thấy Chung Phất Sơ hỏi:

“Em còn muốn học cổ cầm không?”

Chu Dư An ngẩn người, sực nhớ tới lúc trước ở bệnh viện cậu đã từng nói với Chung Phất Sơ là muốn bái sư học nghệ, ngặt nỗi thái độ của Chung Phất Sơ lại rất ậm ừ không rõ, cậu tưởng Chung Phất Sơ không thích nên không nhắc lại.

Sao giờ tự dưng anh lại đột nhiên đề cập đến chuyện này?

“Không muốn học thì thôi.” Chung Phất Sơ gõ ngón tay lên vô lăng.

“Muốn ạ!” Chu Dư An vội vàng đáp, rất sợ Chung Phất Sơ sẽ đổi ý không dạy nữa.

Đầu cậu gật còn nhanh hơn gà mổ thóc, cười toét lấy lòng: “Thầy Chung, Chung tiên sinh, xin nhận của đồ đệ một lạy!”

Chung Phất Sơ vươn tay bẹo nhẹ một cái lên má cậu, nói:

“Ngoan.”
Bình Luận (0)
Comment