Có Con Chim Sơn Ca

Chương 39

Tan làm một cái, Từ Hành lập tức lái xe đưa Chu Dư An đến bar tính quẩy rã đêm nay.

Chu Dư An vẫn nhớ kỹ lời dặn của Chung Phất Sơ, cậu bảo: “Tao không được uống rượu.”

“Chuyện nhỏ bạn ơi, có nhiều cái để uống lắm.” Từ Hành cứ dí mắt vào điện thoại, lơ đễnh khoác vai Chu Dư An đưa vào bar.

Hai người ngồi xuống quầy bar, Từ Hành gọi cho Chu Dư An một ly nước cam, vỗ vai cậu rồi bảo: “Ngồi đây đợi tao lát, tao đi đón người.”

Chu Dư An nói vẻ bất mãn: “Mày bảo dẫn tao đi giải sầu còn gì, sao lại còn có người khác nữa?”

Từ Hành hơi chột dạ liêng liếc sang bên: “Thì càng đông càng vui chứ sao!” Nói rồi tức tốc chạy vù ra ngoài.

Chu Dư An lẻ loi ngồi trên quầy bar, nhấm nháp ly nước cam.

Quán bar này khá ổn, nhạc cũng hợp gu cậu, chỉ là lắm lúc cứ có vài ba ánh mắt chiếu vào người cậu khiến cậu khá khó chịu.

Độ hai mươi phút sau, Từ Hành vẫn mất hút, ly nước cam cũng cạn đáy.

Cậu tính ra ngoài xem thế nào thì bỗng trước mặt xuất hiện một ly cocktail sặc sỡ sắc màu.

Cậu ngạc nhiên quay sang, thấy có người ngồi xuống cạnh cậu, là Lục Nham.

“Sao lại uống rượu một mình ở đây thế này?” Lục Nham sấn lại gần, ghé vào tai cậu nói nhỏ, “Có biết có bao nhiêu người đang dán mắt vào em không?”

Chu Dư An chau mày, tránh người ra, đẩy ly cocktail sang chỗ gã, lạnh lùng nói: “Tôi đi trước.”

Đương định đứng dậy, Lục Nham đã đè vai cậu lại.

Lục Nham lắc ly rượu trong tay, cười bảo: “Dư An à, sao anh cảm thấy như em cứ tránh mặt anh thế nhỉ?”

Chu Dư An nói vẻ chán ngắt: “Ờ, anh nói chuẩn rồi đấy.”

Lục Nham thở dài, tỏ vẻ buồn bã chẳng rõ thật hay giả: “Kỳ thật bây giờ đôi khi anh vẫn hay nhớ lại tháng ngày còn ở Mỹ.

Dư An à, anh vẫn luôn muốn hỏi câu này, lúc ấy rõ ràng em tỏ tình với anh, anh cũng đồng ý, cơ mà sao mới bên nhau chưa được một ngày mà em đã đột ngột thay đổi thế?”

Chu Dư An nghe vậy tự nhiên hơi xuất thần, bỗng nhớ tới mình và Chung Phất Sơ, cũng mới ở bên nhau chưa được một ngày đã bị đường ai nấy đi chẳng rõ lý do.

“Cho anh biết lý do được không em? Anh vẫn không sao hiểu nổi.” Lục Nham quay sang nhìn Chu Dư An, vẻ mặt toát lên vẻ nuối tiếc.

Chu Dư An hoàn hồn, nghĩ nói nguyên do cho gã nghe cũng được, bèn kể lại chuyện nhìn thấy tin nhắn gạ chịch trong di động của Lục Nham lúc trong khách sạn.

Một sự việc lúc ấy còn không thể chịu nổi, giờ kể lại, bỗng thấy chẳng còn cảm xúc gì.

Lục Nham ngớ ra, rồi chống tay lên trán bật cười, tiếng cười nhuốm vẻ bất lực: “Thật ra là thế này, đây thực sự là hiểu lầm thôi em.

Lúc ấy có một tay gay Mỹ cứ bám lấy anh, suốt ngày nhắn tin quấy rối anh, nhưng anh chưa từng để ý đến gã.

Vì chuyện đó mà em bỏ chạy à?”

Chu Dư An chẳng rõ gã nói thật hay giả, nhưng cậu cũng chẳng còn quan tâm nữa rồi.

Cậu thờ ờ bảo: “Đều đã qua rồi không phải à?”

“Ừm qua rồi, thế giờ thì sao? Dư An, mình còn khả năng không em?” Lục Nham nhả chữ rất nhẹ rất tình, ánh mắt lại có vài phần tình nồng dưới ánh đèn bar mờ.

Nghe thấy hai chữ “khả năng”, Chu Dư An lại nhớ đến câu “chúng ta không có khả năng” của Chung Phất Sơ.

Vẻ mặt cậu buồn đi thấy rõ, lắc đầu đáp: “Không còn, với cả tôi cũng có bạn trai rồi.” Tuy đã đơn phương chia tay, song cậu vẫn không muốn thừa nhận.

“Là Chung Phất Sơ phải không?”

Chu Dư An thầm giật mình, trợn mắt hỏi gã: “Sao anh biết?”

Lục Nham bật cười khẽ, gã đáp: “Em đến phòng bệnh của ông anh tìm hắn hai lần, nếu không biết thì anh đúng là thằng ngu.

Nhưng anh cũng có thể thấy được hắn khá quan tâm em đấy.”

Chu Dư An chán nản nhìn xuống.

Cậu không chắc bây giờ Chung Phất Sơ có còn quan tâm cậu nữa hay không.

“Nhưng anh có thể khẳng định một điều, hắn thích con trai.” Lục Nham bâng quơ nói.

Chu Dư An sửng sốt, quay sang nhìn gã: “Ý anh là sao?”

Lục Nham trông Chu Dư An trợn tròn mắt căng thẳng nhìn mình thì thấy thú vị, bèn chậm rãi kể: “Anh và hắn học cùng trường cấp ba, tuy hắn nghèo nhưng lại học giỏi, mặt mũi cũng ngon nghẻ, được không ít em gái bu vào.

Mà em biết đấy, gái trường anh không giàu thì cũng sang, chọn bừa một em cũng đủ để cho hắn đổi đời.”

Chu Dư An ngắt lời gã, “Anh ấy không phải hạng người như thế.”

Một thoáng khó chịu lóe trong mắt Lục Nham, gã nói tiếp: “Hắn đúng là chẳng coi ai vào mắt, bởi vì trong mắt hắn chỉ có mỗi thằng em trai cùng cô nhi viện thôi.”

“Em trai?” Chu Dư An sực nhớ ra Ngô Hạo Vũ đã từng nhắc đến “em trai bệnh tật” của Chung Phất Sơ.

Cậu bất giác nhíu mày.

“Ừ, nhớ không nhầm tên là Chung Nguyên thì phải, người gầy nhẳng, bé tí, học trường cấp hai công lập gần trường anh, thường xuyên bị bọn cùng trường bắt nạt.

Đều là bạn trai em đi giải quyết hết đấy, có lần đánh nhau còn bị nhà trường kỷ luật.”

Chu Dư An cảm thấy ba chữ “bạn trai em” thoát ra khỏi miệng Lục Nham nghe chói tai cực kỳ.

Cậu nhớ tới hồ sơ học bạ của Chung Phất Sơ, liền nói: “Thế thì nói được cái gì, anh trai bảo vệ em trai có gì lạ à.”

“Hôm nào Chung Nguyên cũng đứng ở cổng trường chờ bạn trai em tan học, anh thấy suốt.

Bạn trai em sẽ cho nhóc kia quà vặt, cầm cặp hộ rồi gọi nó là Nguyên Nguyên.

Về sau Chung Nguyên bị bệnh, bạn trai em cũng tất tả chạy vạy khắp nơi, nhưng tiếc là không cứu được.” Lục Nham nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn vẻ mặt của Chu Dư An, khóe miệng khẽ nhếch.

Chu Dư An bóp cái ly rỗng, nhếch miệng nói: “Anh em trong cô nhi viện chăm sóc nhau có vấn đề gì à? Nếu tôi có anh trai, chắc chắn anh trai cũng sẽ bảo vệ tôi như thế.”

“Em nói không sai, nhưng sở dĩ bạn trai em chọn học y và làm bác sĩ khoa ngực có thể là vì bệnh phổi của Chung Nguyên đấy.” Nói đoạn, Lục Nham bỗng dí mặt sang nhìn chằm chằm biểu cảm của Chu Dư An, bị Chu Dư An đẩy mạnh ra.

“Đột nhiên anh phát hiện em rất giống nhóc em trai kia đấy.

Đôi mắt này, lúm đồng điếu này, giống thật sự.” Lục Nham chậc chậc cảm thán.

Thấy Chu Dư An rủ mắt lặng thinh, Lục Nham lại nói tiếp: “Cơ mà em cũng không cần phải lo lắng đâu, dù gì em trai hắn cũng mất hơn chục năm rồi.

Cho dù hồi đó có gì thì đối với tình cảm của hai người cũng sẽ không…”

Gã chưa kịp dứt lời đã bị Chu Dư An ngắt ngang.

Bé khóa dưới luôn dễ tính này bỗng đặt “cạch” cái ly xuống bàn, lạnh lùng nói với gã: “Lục Nham, tôi nói cho anh biết.

Thứ nhất, anh không có cửa với tôi đâu.

Thứ hai, anh với Phất Sơ có thù hằn gì tôi không cần biết, nhưng anh đừng hòng mô kích mối quan hệ của bọn tôi.”

Chu Dư An rút trong ví ra một xấp tiền, ném tới trước mặt Lục Nham, “Thứ ba, cái trò thế thân cũ rích này khỏi bày cho tôi xem, xàm lắm.

Ly rượu này coi như tôi mời anh, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Lục Nham tái mét mặt, nhìn Chu Dư An bước đi thẳng không hề ngoảnh đầu.

Chu Dư An đi một mạch ra ngoài quán bar rồi mới đứng thở phì phò.

Thật ra còn một điều mà cậu không nói, đó là thứ tư, chỉ cần Chung Phất Sơ còn thích cậu thì bất kể lý do là gì cậu đều chấp nhận được hết.

“Ủa sao mày lại ra đây?” Từ Hành đang định đi vào tìm Chu Dư An thì đã thấy cậu đứng đần thối ở cửa, cơ mà sắc mặt có vẻ sai sai.

Hắn tiến đến gần hỏi: “Sao thế? Thằng nào trêu mày à?”

Chu Dư An lắc đầu, nói nhỏ: “Có người bảo, anh ấy thích tao là vì tao giống một người.”

Từ Hành chả hiểu kiểu gì, “Mày không giống người thì giống ma à?”

Chu Dư An lập tức bật cười, nỗi bực tức trong lòng cũng vơi đi khá nhiều, quay sang hỏi hắn: “Người mày đi đón đâu rồi?”

Từ Hành lén ghé vào tai Chu Dư An thì thầm: “Người ấy không muốn vào bar nên qua nhà hàng trước rồi.

Bạn hiền ơi giúp tôi một chuyện nhớ.

Giờ bạn có thể tự đi về được không? Tôi muốn ở riêng với người ấy, thế giới hai người ý.”

Chu Dư An cười giận: “Hai người là thế giới hai người, còn tôi là thế giới bi thảm hả?”

“Mình sai rồi bạn ơi, sau này mình nhất định sẽ đãi bạn một bữa sịn xò để bồi tội!” Từ Hành xin lỗi rất chi chân thành.

Hai người đứng giỡn chơi một lúc như thường lệ, sau đó Chu Dư An đứng nhìn Từ Hành chạy nhanh về phía nhà hàng, còn mình thì xoay người rời đi, nụ cười trên mặt cũng tức khắc tan biến.

Cậu lang thang trên phố chẳng có mục đích, không ngừng suy nghĩ về những gì Lục Nham đã nói hồi nãy.

Thực tình cậu không tin toàn bộ, cái ý đồ chia rẽ của Lục Nham quá rõ ràng, câu nào câu nấy đều rất thâm nho.

Nhưng cái điểm bảo cậu giống Chung Nguyên thì cậu không nghi ngờ.

Cậu đã thấy ảnh của Chung Nguyên trong tủ kính ở phòng ngủ của Chung Phất Sơ, nếu tự mình nhìn thì thấy không giống, nhưng lần đầu tiên Chung Mục Viễn gặp cậu, ông cũng đã gọi cậu là “Nguyên Nguyên”.

Có thể Chung Phất Sơ thấy cậu có nét giống em trai anh nên ban đầu mới có phần chiếu cố cậu.

Nhưng cậu tin Chung Phất Sơ sau này thích cậu là bởi chính con người cậu.

Đối với cậu bây giờ, chỉ cần Chung Phất Sơ vẫn còn quan tâm đến cậu thì cậu đã rất hạnh phúc rồi.

Cậu không còn yêu cầu nào hơn.

Sáng hôm sau, Chu Dư An dậy rất sớm để đến bệnh viện Hán Nam.

Trên đường cậu có ghé qua mua một tách cà phê nóng, và mua thêm một hộp bánh ngọt trong tiệm bánh mà Chung Phất Sơ đã từng mua cho cậu.

Rất giống một cậu nhóc cấp ba gắng sức lấy lòng người tình bí mật, vui mừng hớn hở chạy sang lớp bên cạnh tặng quà.

Cậu bước nhanh đến phòng khám khoa ngoại, nhưng phát hiện bác sĩ khám hôm nay là Triệu Hiền chứ không phải Chung Phất Sơ.

Triệu Hiền ngồi trong phòng, thấy cậu đến thì mỉm cười chào cậu.

Chu Dư An muốn mỉm cười chào hỏi lại lắm, nhưng sao cũng không nhếch nổi môi, vẻ mặt trông còn khó coi hơn cả khóc.

Cái cảm giác khi mà cõi lòng ngập tràn mong đợi đột nhiên rơi vào hụt hẫng ấy, nó còn khó chịu hơn gấp trăm lần so với việc chưa từng ôm mong đợi.

Cậu lê bước chân suy sụp ngồi xuống hàng ghế đầu của khu vực chờ, mở hộp bánh xinh xắn ra, cúi đầu bắt đầu ăn miếng bánh mềm mịn thơm ngọt.

Chậm rãi ăn từng miếng từng miếng, rõ ràng giống hệt với bánh mà Chung Phất Sơ mua cho cậu, thế mà sao chẳng cảm nhận được chút vị ngọt nào thế này.

“Hôm nay đổi thành Trưởng khoa khám đấy.”

“Con xem lịch khám ban đầu thì là bác sĩ nam trẻ tuổi cơ.”

“Đổi càng tốt, Trưởng khoa vẫn giỏi hơn.”

Câu chuyện của hai mẹ con ngồi kế bên lọt vào tai Chu Dư An.

Cậu bỗng nhớ lại ngày xưa mình cũng từng ngồi chỗ này, gân cổ tranh cãi với những bệnh nhân không tin tưởng Chung Phất Sơ vì tuổi tác của anh.

Lúc ấy cậu vẫn đang nằm viện, ngày nào cũng ríu rít theo đuôi Chung Phất Sơ, không biết buồn cũng chẳng biết đau khổ vì tình là gì.

Cậu cũng đã từng ngồi đây và nghiêng đầu ngắm người bên trong qua ô cửa kính, sự mến mộ và hân hoan trong đôi mắt chẳng sao che giấu.

Chung Phất Sơ sẽ cầm chiếc áo blouse trắng tinh ra đắp cho cậu khi cậu đang ngủ, sẽ đưa cậu đến căn-tin, sẽ nói không ngại nếu bệnh nhân giường số 42 làm phiền anh…

Cậu ghét tất cả những gì khiến cậu đau đớn, bệnh viện từng là nơi mà cậu ghét nhất, nhưng sau này nó đã trở thành nơi cậu muốn đến nhất.

Hồi ức bất chợt ghé đến rõ ràng chẳng có hình có dạng, ấy nhưng lại không biết từng mũi kim từ đâu nổi lên mà chọc vào lòng cậu khiến sao nhói quá.

“Mời người tiếp theo.” Tiếng gọi của y tá cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Chu Dư An đi vào, Triệu Hiền sửng sốt khi nhìn thấy đôi mắt hoen đỏ của cậu, hỏi ngay: “Sao thế? Đau quá nên khóc à?”

“Vâng, ngực đau quá.” Chu Dư An ngồi xuống ghế, ôm lấy ngực trái, nơi ấy quả thực đang nhói đau.

“Chẳng lẽ tái phát rồi, cậu đi chụp CT trước đi rồi mang qua đây tôi xem cho.” Triệu Hiền nói.

Tràn khí màng phổi quả thực rất dễ tái phát, nhất là đối với thanh niên gầy gò như Chu Dư An.

Chu Dư An gật đầu đồng ý, trước khi đứng dậy rời đi còn hỏi thêm câu: “Hôm nay không phải là ngày khám của bác sĩ Chung ạ?”

Triệu Hiền cười phì, nói đùa: “Thì ra cậu đến là vì cậu ấy hả? Thế thì xin lỗi cậu, hôm nay bác sĩ Chung chỉ bảo tôi khám thay cậu ấy thôi chứ không nói là có chuyện gì.”

Chu Dư An khẽ rung hàng mi, không hỏi thêm nữa, bước thẳng ra ngoài như bị người ta kéo dây.

Cậu ngơ ngác nhìn bệnh nhân ra ra vào vào, bỗng quên mất mình định làm gì, nghĩ một hồi mới nhớ ra Triệu Hiền bảo cậu đi chụp CT.

Triệu Hiền nhìn tấm phim Chu Dư An mang đến, cảm thấy vẻ mặt cậu có gì đó không ổn, nhưng cũng không hỏi nhiều, xem phim một hồi rồi nói: “Đúng là tái phát thật, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Phổi trái co lại chưa tới 10%, không cần phải phẫu thuật.

Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu, cậu về nhớ uống đúng giờ, khoảng thời gian này phải ngủ nghỉ điều độ và giảm bớt vận động.”

Chu Dư An lơ đễnh gật đầu, nhận đơn thuốc rồi đi mua thuốc.

Mua thuốc xong thì đi tới đi lui trước cửa bệnh viện, nhân viên bảo vệ thấy thế ghé mắt trông mấy lần.

Có nên lặng lẽ qua xem Chung Phất Sơ một xíu thôi không? Nhưng mà anh ấy đâu có muốn gặp mày.

Chỉ qua nhìn anh ấy một xíu thôi? Nhưng anh ấy đâu có muốn gặp mày dù chỉ một xíu thôi.

Rõ ràng cậu đã từng không hề sợ hãi điều chi, thế nhưng bây giờ ngay cả dũng khí đến văn phòng khoa ngoại lồng ngực thôi mà cậu cũng không có.

Cậu sợ nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Chung Phất Sơ, sợ một thân nhiệt tình của mình lại bị tạt một gáo nước lạnh, và sợ rằng sự kỳ vọng của cậu sẽ lại bị dập tắt một lần nữa.

Nhưng cậu vẫn nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh vô cùng.

Cuối cùng cậu thu hết can đảm còn lại và bước đến văn phòng khoa ngoại lồng ngực.

Đến giờ nghỉ, Triệu Hiền gọi điện cho Chung Phất Sơ: “Cậu bệnh nhân của chú đúng là tái phát thật, tôi sẽ gửi phim qua cho chú xem.”

Bấy giờ Chung Phất Sơ đang trong văn phòng, nói câu cảm ơn xong thì sựng lại phút chốc, sau đó hỏi: “Trông cậu ấy thế nào ạ?”

“Thế nào hả? Hầy, trông chán chường lắm, ba hồn sáu phách chắc chỉ còn nửa, còn hỏi tôi sao không thấy chú đâu.

Này Tiểu Chung, tôi nói sao chú không tự đến mà xem hả, khi không tự dưng bắt tôi khám thay, đúng là không hiểu nổi thanh niên các chú mà.”

“Lần này vất vả anh rồi, lần sau mời anh đi ăn.”

“Thật à? Hiếm có thật đấy, bác sĩ Chung khoa ngoại lồng ngực bệnh viện Hán Nam lại mời tôi đi ăn, tôi nhất định phải khoe cho đám kia biết mặt mới được.

Lần sau có gì nhờ vả cứ gọi tôi tiếp nhớ!” Triệu Hiền có phần thụ sủng nhược kinh.

Chung Phất Sơ đáp ừm tiếng rồi cúp máy, khoảng lúc sau Triệu Hiền cũng gửi ảnh chụp CT của Chu Dư An qua.

Anh cúi đầu xem kỹ phim chụp, đúng là không phải vấn đề lớn, nhưng nào giờ Chu Dư An có khiến người ta yên tâm chút nào đâu.

Anh chau mày suy tư một hồi, rút một tờ giấy, viết mấy câu chú ý rồi gọi Lý Tuệ Đình đến.

“Có chuyện gì thế ạ, bác sĩ Chung?” Lý Tuệ Đình đi tới.

“Gọi cho Chu Dư An rồi đọc cho em ấy nghe cái này.” Chung Phất Sơ đưa mảnh giấy cho Lý Tuệ Đình.

Lý Tuệ Đình nhận lấy mẩu giấy, lè lưỡi bảo: “Sao anh không tự nói với cậu ấy ạ? Em không muốn làm phát thanh viên nữa đâu, nhỡ cậu ấy tưởng em có gì với cậu ấy thì sao.” Cô cảm thấy Chung Phất Sơ và Chu Dư An có vấn đề gì đó, song lại không dám hỏi thầy mình.

“Thế em có không?” Chung Phất Sơ nhìn cô, chau mày hỏi.

Lý Tuệ Đình ngớ ra một lúc mới phản ứng được, vội lắc đầu nguầy nguậy: “Không có không có đâu anh.

Dư An vừa đẹp lại vừa giàu, em nào có mặt dày dám với ạ!”

“Thế thì gọi nhanh đi.”

Lý Tuệ Đình thở dài, vừa lấy di động ra tính gọi, đã thấy cửa phòng làm việc bật mở, có người ló đầu vào ngó.

“Nhân vật chính đến rồi, em không cần gọi nữa nhá!” Cô vẫy tay với Chu Dư An, tính đưa luôn tờ giấy đang cầm cho cậu, nhưng sau lưng thình lình vang lên giọng của Chung Phất Sơ: “Theo tôi đi kiểm tra phòng.”

Lý Tuệ Đình ngẩn ra, ủa sáng vừa mới đi kiểm tra rồi mà, sao giờ lại tra nữa? Khổ nỗi xưa nay cô nào dám làm trái lệnh của thầy cô, đành phải lẽo đẽo sau lưng Chung Phất Sơ.

Chu Dư An thấy Chung Phất Sơ đang nói chuyện với cùng Lý Tuệ Đình bên trong, nhưng không biết họ đang nói gì, vừa định đi vào thì đã thấy Chung Phất Sơ dẫn Lý Tuệ Đình ra ngoài.

Đôi mắt cậu sáng rực lên, nở một nụ cười thật tươi rồi hô ngọt lịm: “Phất Sơ!”

Chung Phất Sơ vẫn khoác chiếc áo blouse trắng tinh tươm ấy nhưng lại chẳng hề liếc cậu lấy cái, lướt thẳng qua như cậu là người vô hình.

Lý Tuệ Đình đi sau quay sang gật đầu với cậu tỏ ý chào hỏi.

Nụ cười của Chu Dư An đông cứng trên mặt, ngơ ngác đứng đơ đấy, thân thể như mất đi tri giác.

Cậu ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của Chung Phất Sơ đang dần biến mất, chẳng rõ vì sao tầm mắt lại bỗng nhòa đi như ô cửa kính sau cơn mưa tầm tã.

Cậu buộc phải ngẩng đầu nhìn lên rồi chớp mắt thật mạnh.

Lý Tuệ Đình đi theo Chung Phất Sơ đến hành lang, chợt nói nhỏ với anh: “Sao anh lại lơ cậu ấy thế ạ.

Nếu không muốn để ý đến cậu ấy thì cần gì phải ngồi trong văn phòng chứ ạ? Khám xong nhất định cậu ấy sẽ đến tìm anh ngay, dù gì cậu ấy cũng vẫn luôn dính lấy anh như thế.”

Cô không hiểu được suy nghĩ của Chung Phất Sơ.

Nếu thật sự muốn tránh Chu Dư An thì bệnh viện đầy rẫy chỗ, thiếu gì nơi để anh trốn đâu.

Chung Phất Sơ phớt lờ cô, cô khẽ thở dài rồi bảo: “Nãy em thấy Dư An sắp khóc đến nơi rồi ấy.” Dáng vẻ lã chã chực khóc nhưng vẫn cố kiềm lại của Chu Dư An khiến cô nhìn thôi mà đã thấy đau lòng rồi.

Chung Phất Sơ chợt dừng bước chân, ngay khoảnh khắc ấy cô nghĩ anh sẽ quay lại, nhưng anh vẫn không quay đầu, thậm chí còn đi nhanh hơn.

Lý Tuệ Đình thôi không lắm mồm nữa.

Đoạn, cô bỗng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân từ xa chạy đến, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vang, giống như nhịp trống sôi trào đánh thẳng vào lòng mọi người.

Cô dừng chân ngoảnh lại, thấy người đến là Chu Dư An.

Cô lại liếc sang Chung Phất Sơ, thấy anh đã dừng, nhưng cũng không quay lại.

Cô thu lại những phỏng đoán kỳ lạ trong lòng rồi lặng lẽ rời đi.

May là hành lang này không có ai khác đến.

Cô không biết họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hy vọng hai người có thể nói chuyện hẳn hoi với nhau.

Chu Dư An chạy tới phía sau Chung Phất Sơ, rồi cũng chẳng dám tăng thêm một bước.

Cậu đứng cách Chung Phất Sơ một mét thôi, mà tựa như cách nhau cả một bến bờ, ở giữa là dòng nước lũ chảy xiết cắt ngang.

Cậu nhìn bóng người lờ mờ bên bờ kia nước lũ, phải huy động thật lớn sức lực mới có thể cất tiếng:

“Anh định sẽ bơ em cả đời đúng không?” Cậu nghe thanh âm mình phát lên run rẩy quá đỗi, giống một tên tội phạm đang chờ quyết định xử tử.

“Ừ.” Chung Phất Sơ trả lời không chút do dự, bóng lưng lạnh lùng tàn nhẫn.

Chu Dư An không ngờ Chung Phất Sơ lại trả lời thẳng thừng đến thế.

Chữ “ừ” ấy chẳng khác gì một con dao sắc chọc thẳng vào tim cậu, còn chưa kịp đau, đã bị rút mạnh ra.

Cậu chợt nhớ cái đêm đầu tiên họ ở bên nhau, Chung Phất Sơ đứng ở cửa đón cậu vào ngủ cùng, cậu làm nũng nói nếu anh bơ cậu một lần, cậu sẽ không thích anh một phần vạn.

Giờ anh bơ cậu nhiều lần rồi đấy, mà cớ sao cái thích cậu dành cho anh chẳng vơi giảm dù chỉ một phân một phần.

“Nhưng em vẫn thích anh lắm, em phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?” Cậu mờ mịt mở to hai mắt, nghẹn ngào hỏi Chung Phất Sơ, giống một đứa trẻ vừa nằm mơ giấc mộng trưa hè, tỉnh dậy mới nhận ra mọi thứ đều là giả, chỉ biết khóc nấc lên hỏi người lớn tỉnh mộng rồi phải làm sao bây giờ?

Chung Phất Sơ chầm chậm quay lại, đôi mắt đỏ hoe của Chu Dư An rơi vào tầm mắt anh.

Anh cố gắng hết sức để thoát khỏi đôi mắt đẫm lệ ấy, cổ họng cuộn trào dữ dội, gắng sức nói với giọng điệu ổn định:

“Cậu sẽ gặp rất nhiều người, sẽ tìm được người cậu thích và thích cậu.

Người đó có thể là bất cứ ai, nhưng không thể là tôi.”

Chu Dư An đã hoàn toàn không thấy rõ bóng dáng trước mặt nữa.

Cậu lắc đầu, cố gắng chớp đi vài giọt nước mắt.

Chất lỏng nóng hổi chảy khỏi hốc mắt rồi tuột xuống gò má, tầm nhìn cũng dần trở nên rõ ràng.

Cậu phải dùng hết sức lực toàn thân mới nhấc được chân để bước một bước đến gần Chung Phất Sơ.

Ngón tay cậu siết chặt đến sắp mất máu, cậu ngẩng đầu, dùng chất giọng nhỏ nhất có thể, hỏi anh:

“Anh cũng sẽ tìm một người anh thích và thích anh ư?”

“Ừ.”

Vẫn chẳng chút do dự như cũ, tuyệt tình đến tuyệt lộ.

Chu Dư An không khỏi nhắm mắt lại, cổ họng nóng rực, cháy xém khiến cậu không thốt được nên lời.

Cậu giống như con thiêu thân vỗ cánh trong ngọn lửa, nén những lời cuối cùng trong cổ họng rồi bật ra: “Còn tôi thì sao?”

Còn tôi thì sao?

Chung Phất Sơ đột ngột chấn động, bốn chữ này giống như sấm sét bổ xuống và nổ ầm trong đầu anh ngay giây phút ấy.

Tiếng nổ inh tai nhức óc, thời gian bỗng chốc đảo ngược, trên thế giới này không còn thanh âm nào khác nữa.

Hai mươi năm trước, anh cũng từng hỏi rằng: Còn tôi thì sao?

Trả lời anh chỉ có bóng tối vô tận, từ ấy, anh và “anh” đã rẽ sang một cuộc đời hoàn toàn khác.

Nhưng giờ đây khi nghe Chu Dư An hỏi ra bốn chữ, bốn chữ y hệt này, anh lại nhất thời không thở được, ngón tay run rẩy suýt chút nữa không thể giữ, anh phải gắng sức lắm mới co được nó cắm vào lòng bàn tay.

Không có nửa phần hoang đường tạo hóa trêu ngươi, không có chút hy vọng nào là có thể nguôi ngoai nỗi hận, anh chỉ cảm thấy tội nghiệt mình sâu nặng, trái tim như bị giã nát, xé rách.

Đó từng là ngôi sao duy nhất trong thế giới của anh, nho nhỏ, tỏa sáng.

Và ngôi sao ấy giờ đây lại nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng và không cam lòng, hỏi anh cùng một câu hỏi tuyệt vọng y như thế, còn tôi thì sao?

Giữa bọn họ là huyết thống trời sinh ràng buộc, là hai mươi năm thất lạc đảo điên, là yêu hoang hoải cùng hận sâu xa, là vận mệnh trớ trêu chẳng thể nào vượt qua nổi.

Anh muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên má cậu, nhưng cố đến mấy cũng không nhấc được tay lên, giống như người chết đuối cố gắng tóm lấy khúc gỗ trôi nhưng rồi cũng chỉ là vô ích.

Anh muốn nói, rằng cậu là phần quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, thế nhưng lý trí còn sót lại cứ chắn ngang nơi cổ họng, khiến anh cố mấy cũng không thốt được nên lời.

“Em hiểu rồi.”

Chu Dư An chưa kịp chờ đợi câu trả lời đã chậm rãi cúi đầu, cơ thể căng cứng thoáng thả lỏng, chỉ còn lại cơn đau trong lồng ngực vẫn đang tiếp tục gay gắt.

Cậu giơ tay lau nước mắt rồi quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment