Có Con Chim Sơn Ca

Chương 4

Sách làm đồ thủ công hướng dẫn rất chi tiết, dụng cụ cũng thực đầy đủ, và thành quả cuối cùng sẽ là một chú Pikachu bằng giấy có thể nhảy.

Chu Dư An vừa nghe nhạc vừa tự tay làm đến cực kỳ nghiêm túc, chuyên chú đến mức Chung Phất Sơ vào phòng mà cậu cũng chẳng nhận ra.

Lần đầu tiên thấy bộ dáng chú tâm của cậu, Chung Phất Sơ cũng không lên tiếng làm phiền mà chỉ đứng sang một bên, nhìn cậu vụng về hoàn thiện những bước cuối bằng đôi bàn tay nhác trông đã biết là chơi piano từ nhỏ.

“Xong!” Chu Dư An nhấn cái đuôi Pikachu, Pikachu lập tức nhảy bật lên một cái.

Cậu ngẩng đầu, bấy giờ mới trông thấy Chung Phất Sơ đang đứng cạnh mình và ngắm món đồ chơi trên tay cậu.

Chu Dư An tháo tai nghe, nói với vẻ đến là ngượng nghịu: “Anh đến sao không đánh tiếng ạ?”

Chung Phất Sơ thu hồi ánh mắt đang nhìn Pikachu, rồi dời sang chỗ cậu, hỏi: “Hiện tại thấy người thế nào?”

“Sau khi thêm giảm đau thì không còn nhức như trước nữa rồi ạ.”

Chung Phất Sơ lại hỏi thêm một vài chi tiết khác theo thông lệ.

Xong việc, đương chực rời đi thì bỗng bị Chu Dư An gọi lại.

“Bác sĩ Chung ơi, có thể add WeChat được không ạ?” Hai mắt Chu Dư An sáng rực, lấp la lấp lánh.

“Tôi không có WeChat.” Chung Phất Sơ cất đáp bằng chất giọng lạnh như băng.

Ánh sáng trong mắt Chu Dư An thoắt cái tàn lụi, tiếc là: “Vậy ạ.” Cậu không tin đến thời này rồi mà vẫn còn có người trẻ tuổi không dùng WeChat.

Chung Phất Sơ nói thế ý là không muốn có thêm phương thức liên lạc khác với cậu mà thôi, Chu Dư An nghĩ mà sầu.

Thấy sắc mặt ảm đạm có thể trông thấy rõ của cậu, Chung Phất Sơ thoáng khựng, sau rồi bảo: “Đồ chơi làm không tồi.”

Chu Dư An ngớ người, hoàn hồn cái là tức khắc bày ra vẻ đắc ý ngay: “Chứ sao, hồi tiểu học em toàn đứng nhất lớp môn thủ công đó.” Cậu nâng Pikachu lên bằng hai tay, sau đấy dâng lên trước mặt Chung Phất Sơ, toét miệng cười lộ rõ hai lúm đồng điếu xinh xinh: “Em có thể tặng cho bác sĩ Chung được không ạ?”

Đây là chiêu quen thuộc mà cậu tung ra khi cần lấy lòng người lớn.

Thuở nhỏ, mỗi lần muốn xin tiền tiêu vặt của bố mẹ, cậu đều sẽ chụm hai tay vào nhau và dâng lên trước mặt bố mẹ, kế tiếp là nở một nụ cười còn ngọt hơn cả kẹo mút, mười lần làm thế thì sẽ có chín lần thành công.

Hôm nay cậu lại dùng chiêu đó, song là để tặng quà cho người khác, tuy miệng cười toe toét, thế nhưng trong lòng lại hồi hộp vô ngần.

Chung Phất Sơ nhìn Pikachu nơi lòng bàn tay cậu, rồi nhìn nụ cười rực rỡ trên khoé môi Chu Dư An, khẽ vươn tay và nhẹ nhàng cầm lấy món đồ chơi nho nhỏ bằng giấy ấy, nhẹ bảo: “Cảm ơn.”

Trong lòng Chu Dư An tức thì như pháo hoa nở rộ, hào phóng nói: “Một cái đồ chơi nhỏ thôi mà, không cần cảm ơn đâu ạ.”

Chung Phất Sơ dặn dò thêm đôi ba việc cần lưu ý xong liền xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn bóng lưng đã khuất xa của anh, Chu Dư An liền lẩm bẩm làu bàu với theo:

“Hứ, cứ chờ 100 nghìn Vôn đánh trúng anh đi!”

Diệp Lan tan sở một cái là thay luôn đồng phục bác sĩ, vừa gửi tin nhắn cho Chung Phất Sơ vừa cất bước ra khỏi bệnh viện.

Y cắm cúi nhìn di động nên không chú ý đường, kết quả là vai bị đụng mạnh vào ai đó khiến di động rơi thẳng xuống đất.

“Mắt mũi để làm cảnh hả?”

Diệp Lan ngồi xổm xuống nhặt di động, trong khi phía trên hẵng đang vẳng một giọng đàn ông có vẻ rất tức giận.

Y đứng lên, thấy đó là một người đàn ông xăm trổ ở tay, hai hàng lông mày rậm đã nhíu lại cực sâu, trong mắt thì ngập tràn lửa giận.

Y lãnh đạm nói: “Xin lỗi, anh không sao chứ?”

Từ Hành nhìn y, thế mà hắn lại ngẩn người chứ lạ, bởi hắn biết người nọ.

Ba năm trước, hắn bị gãy chân trong một lần uýnh nhau với kẻ thù, và người đương đứng đối diện chính là bác sĩ điều trị khi đó của hắn.

Thật không ngờ ba năm sau còn có thể gặp lại nhau thế này.

Có điều người trước mặt nom có vẻ không nhận ra hắn.

Từ Hành mỉm cười, thu sạch tất tật vẻ tức giận mới nãy: “Sau này đi đứng phải cẩn thận nhé bác sĩ.”

Bấy giờ Diệp Lan không mặc áo blouse, nên y có phần thắc mắc vì đâu mình lại bị nhận ra, nhưng rồi y cũng chẳng để trong lòng, chỉ nở nụ cười khách sáo rồi rời đi.

Y đi đến lối vào bãi đậu xe, nhân viên bảo vệ trong phòng an ninh cất tiếng chào: “Bác sĩ Diệp, chờ bác sĩ Chung tan làm đấy hử?”

Diệp Lan lễ phép mỉm cười, gật đầu đáp: “Tối nay có chút việc ạ.” Y ngoảnh lại liền thấy Chung Phất Sơ đang rảo bước tới, trong tay như đang cầm thứ gì đó.

Y tới gần thì nhác thấy đó là một con Pikachu bằng giấy, không khỏi cười hỏi: “Trẻ con tặng à?” Từ xưa đến nay Chung Phất Sơ không bao giờ nhận quà và tiền từ bệnh nhân, ngoại trừ kẹo hoặc đồ chơi của mấy bé bệnh nhân nhí.

Chung Phất Sơ lấy chìa khóa xe ra rồi đi về phía xe của mình, “Không phải, là của một bệnh nhân tự tay làm.”

Hai người lên xe, Diệp Lan liếc móc treo Pikachu trên đầu xe và một đống Pikachu bằng bông ngồi ngay ngắn ở ghế sau, lắc đầu cười:

“Cái sở thích quái dị này của cậu cũng kéo dài đến 20 năm rồi đấy.

Nếu để đồng nghiệp của cậu biết cậu còn có một phòng toàn Pikachu thì chắc là được mở mang tầm mắt lắm cho coi.”

Chung Phất Sơ đến Vãn Chung Gia Viên khi chỉ mới mười tuổi.

Khi đó điều kiện của trại trẻ cực kỳ khó khăn, những đứa gọi là lơn lớn hơn chút đều sẽ phải đi lượm đồng nát và làm mấy công việc lặt vặt để kiếm tiền.

Bận ấy Chung Phất Sơ đi làm thuê rất nhiều, thi thoảng sẽ dùng tiền kiếm được tự mua cho mình đồ chơi có hình Pikachu hay Pikachu bằng bông.

Sở thích trẻ con như vậy chẳng ngờ lại có thể kéo dài mãi đến tận hôm nay.

Chung Phất Sơ khẽ khàng đặt Pikachu bằng giấy mà Chu Dư An làm vào hõm để đồ, sau đó giơ tay nhéo nhéo Pikachu trên móc treo đầu xe, xúc cảm mềm mại tức khắc làm dịu đi vẻ mặt căng thẳng cả ngày dài của anh.

Anh nói với Diệp Lan: “Không có gì, đơn giản là thích thôi, nhìn chúng nó sẽ cảm thấy rất an tâm.”

Hai người lái xe đến nhà hàng đã đặt bàn trước, vào phòng riêng chưa được bao lâu thì đã có người tiến vào.

“Để hai anh phải chờ lâu rồi.

Tôi là Tống Địch Tân, là bác sĩ tâm lý của Trung tâm Tư vấn Tâm lý Phụ Nhân.” Người tới bận một chiếc áo phông sọc dọc rộng thùng thình và đeo một cặp kính gọng đen nom rất có hơi hướng sinh viên, mái tóc được uốn hơi xoăn xù tạo cảm giác gã là một người rất hiền hòa.

Tống Địch Tân không cao, lúc bắt tay Chung Phất Sơ gã phải ngước lên mới có thể nhìn được mặt anh.

Gã biết người này sẽ là bệnh nhân mới của mình, bèn khẽ mỉm cười:

“Chào anh Chung, rất hân hạnh được làm quen với anh.

Tôi mong rằng chúng ta có thể đối với nhau như bạn bè bình thường.

Với cả chúng ta đều là bác sĩ mà, chỉ là anh chữa bệnh cho cơ thể còn tôi chữa trị cho tâm hồn thôi.”

Người nọ đã tạo ấn tượng ban đầu khá tốt cho Chung Phất Sơ, anh chậm rãi đáp: “Vậy xin nhờ anh.”

Diệp Lan thấy Chung Phất Sơ không tỏ ra ghét vị bác sĩ này thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mục đích của y hôm nay là giới thiệu bác sĩ Tống cho Chung Phất Sơ.

Tống Địch Tân kể kha khá về kinh nghiệm của mình với tư cách là một nhà tâm lý học.

Con người gã bình dị dễ gần, xưa nay cũng rất giỏi giao tiếp với mọi người, ngay đến cục đá cứng nhất mà gã còn có thể hơn hớn nói chuyện được nữa là.

Nhưng qua việc âm thầm quan sát trong suốt bữa tối, Tống Địch Tân đã đúc kết được rằng vấn đề của bệnh nhân mới này cũng khá khoai đấy.

Gã có thể cảm nhận được mùi phòng bị nồng đượm tỏa ra trên người Chung Phất Sơ.

Sự phòng bị và xa lánh vô thức ấy đã khiến anh chặt chẽ bịt kín trái tim mình lại, không cho người ngoài nhìn thấy và bước vào.

Sau khi ăn xong bữa tối, Tống Địch Tân xin phép về trước, còn Chung Phất Sơ thì lái xe đưa Diệp Lan về nhà.

Chiếc xe chạy bon bon trên cây cầu phủ dài những ánh đèn hiu hắt nơi màn đêm cô quạnh.

Ven sông là vô số những tòa cao ốc được xây dựng cùng kiểu, tỏa ra ánh đèn neon rập khuôn quy củ, rớt đi vài phần phức tạp náo nhiệt.

Trong trí nhớ của Diệp Lan, thì mới chỉ mười năm trước thôi chốn này hãy còn là một bãi đất trống trải rộng cát vàng.

Khi ấy Chung Phất Sơ, Chung Nguyên và y hẵng là những cậu thiếu niên còi cọc, ngày ngày ra bờ sông kiếm tìm lượm nhặt những vỏ chai vỏ lon để đem đi bán.

Mỗi lần nhặt xong hết thảy, Chung Phất Sơ sẽ ngồi một mình nơi đá tảng gập ghềnh và dõi mắt ngắm hoàng hôn bên biển trời, nhìn vệt nắng vàng chăng chéo dần dần lụi tắt.

Rồi y nhớ tới cái ngày Chung Phất Sơ mới đến Vãn Chung Gia Viên, mình mẩy chồng chất vô vàn vết thương và vết sẹo, đôi mắt in hằn nỗi ác liệt của anh là thứ mà những đứa trẻ cùng lứa chẳng thể nào có, tựa như đến từ nơi biển hận núi thù.

Và sẽ luôn tự giam mình trong phòng im lìm chẳng nói chẳng rằng.

Hồi ấy không một ai dám đến gần Chung Phất Sơ, Chung Mục Viễn thì vẫn luôn khích lệ lũ trẻ đến nói chuyện với Chung Phất Sơ, song hầu như chẳng đứa nào tình nguyện đi cả.

Chỉ có mình Chung Nguyên, đứa trẻ vô tư yêu đời nhất trong trại trẻ mồ côi này.

Cậu bé sẽ nhảy nhót quanh người và ríu rít líu lo hỏi đông hỏi tây bên tai Chung Phất Sơ, ấy vậy mà đã khiến Chung Phất Sơ mở miệng thật.

Chỉ là, câu thứ nhất mà anh phun ra lại thành “Câm mồm”.

Sau đó Chung Phất Sơ dần dần hòa nhập với họ, ngặt nỗi vẫn cứ ít nói như thuở đầu, và thường bật tỉnh giữa đêm vì bị ác mộng quấy phá.

Lúc ấy điều kiện trong cô nhi viện cũng rất khó khăn, mấy đứa trẻ phải chen chúc với nhau trong một căn phòng nhỏ tí tẹo.

Diệp Lan ngủ kế bên Chung Phất Sơ, y ngủ rất nông, bởi vậy mà có một lần đang ngủ đã bất chợt nghe thấy Chung Phất Sơ thét lên “Mẹ ơi”, phảng phất như kèm theo cả tiếng nức nở.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, y thấy tâm trạng Chung Phất Sơ cực kỳ tồi tệ, và kể từ đó y cũng không bao giờ nghe thấy Chung Phất Sơ nói mớ trong khi ngủ nữa.

Đa phần trẻ em trong cô nhi viện đều có thân thế long đong lận đận, mỗi người đều mang trong mình những vết thương lòng đớn đau khắc thịt.

Nhưng rồi bọn họ sẽ rủ rỉ tâm sự và dần sưởi ấm cho nhau.

Duy chỉ có Chung Phất Sơ là giữ rất kín về quá khứ, ngay cả người thân thiết nhất với anh hồi đó là Chung Nguyên, hay Diệp Lan đã cùng anh cất bước qua hai mươi năm ròng rã, cũng chưa bao giờ được anh kể về miền ký ức đã chôn sâu.

Chẳng khác nào một cái gai sắc nhọn bẩn thỉu ghim sâu vào một góc không biết trong tim, ngày ngày giờ giờ quấy nhiễu giấc ngủ an yên của con người.

Nghĩ đến đây, Diệp Lan liền thở dài một hơi rồi bảo Chung Phất Sơ đang lái xe bên cạnh: “Phất Sơ à, tớ rất mong cậu có thể phối hợp tốt với bác sĩ Tống để tống khứ phiền muộn đi, đừng đè nén trong lòng nữa.”

Chung Phất Sơ nghiêng đầu, thấy vẻ mặt buồn bã của y, bèn nói: “Không phải vấn đề nghiêm trọng gì đâu, cậu không cần lo lắng quá.”

Mấy năm đổ lại đây đúng là anh có thi thoảng gặp ác mộng, độ này thì thường xuyên hơn, song cũng không ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống.

Thế nhưng Diệp Lan, người vẫn luôn chất chứa nỗi ưu tư này lại cứ đòi tìm bác sĩ tâm lý cho anh, khiến anh có phần nghĩ đúng là chuyện bé xé ra to.

Đưa Diệp Lan về nhà xong, Chung Phất Sơ lại lái xe về nhà mình.

Lúc xuống xe có liếc nhìn Pikachu trong hõm, anh cẩn thận cầm lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay mình.

Căn nhà vừa được dọn dẹp vệ sinh, trông sạch sẽ lạnh lẽo như chưa từng có người ở.

Anh bước đến tủ kính trong phòng ngủ, nơi trưng bày những món quà nho nhỏ của các bệnh nhân nhí đã từng được anh chữa trị.

Chính giữa tủ kính có đặt một bức ảnh đen trắng của một cậu thiếu niên đang cười, bên khóe miệng có hai lúm đồng điếu xinh xinh, đôi mắt sáng ngời lấp lánh tựa những vì sao đêm.

Bên dưới bức ảnh là một đống kẹo đủ màu sắc, như thể chúng được tặng cho cậu bé trong ảnh vậy.

Anh đặt bé Pikachu do Chu Dư An làm xuống khoảng trống bên dưới bức ảnh, nơi ấy có đặt một chiếc ô nhỏ màu vàng tươi, tuy vải dù đã phai màu nhưng nom rất sạch sẽ, có điều cán ô bằng kim loại đã loang lổ vết rỉ sắt.

Làm xong hết thảy, anh đi tắm rửa rồi vào thư phòng đọc một cuốn sách chuyên môn, một tiếng sau đúng mười một giờ thì lên giường ngủ.

Bên kia giường có một chú Pikachu rất lớn đang nằm, tựa thần thú canh giữ giấc ngủ ban đêm.

Thế nhưng đêm nay anh lại chẳng sao ngon giấc, trằn trọc trên giường hơn một tiếng mới có thể vào giấc ngủ, đến tầm ba giờ sáng lại giật mình bật tỉnh, sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Anh buộc phải ngồi dậy bật đèn ngủ, chân mày nhíu chặt hồi lâu rồi mới xuống giường đi tắm.

Một lần nữa chìm vào giấc ngủ, song lại mơ thấy một buổi chiều mùa hạ mười hai năm trước.

Trên con đường ngợp nước, những hạt mưa ào ào trút xuống như thác đổ làm ướt đẫm hộp đàn.

Một cậu thiếu niên cầm chiếc ô vàng đuổi theo phía sau, kiễng chân hết cỡ, vươn cao hai tay để giơ ô che cho anh.

Nụ cười trong veo rớt xuống hõm sâu đồng điếu, tựa mưa giông nhảy bộp vào cuồn cuộn lốc xoáy.

Kể từ đó anh không còn bị đánh thức nữa, tựa như được cơn gió xuân ấm áp mơn trớn vỗ về.

Còn về Tống Địch Tân, sau khi rời khỏi nhà hàng, gã liền cưỡi lên con xe đạp công cộng rồi lao vù vù đến một quán thịt nướng, rành nghề một hơi gọi đầy một bàn thịt và hai chai bia, hoàn toàn không còn lưu lại chút phong thái tao nhã khi ở nhà hàng hồi nãy.

Gã cầm di động lướt lướt vòng bạn bè, chợt lướt tới một bài đăng nào đó, trên đó viết rằng: “Cảm thấy cả đời này cũng không hợp nổi bát tự của thành phố Văn Hoa mất.” Ngó lại phát, ớ này chẳng phải là oắt con Chu Dư An đây sao, gã liền gọi điện qua.

“Hey Dư An, cưng đến thành phố Văn Hoa lúc nào thế, sao không hú với anh tiếng? Không coi anh là huynh đệ nữa phỏng?” Gã là đàn anh đại học khóa trên của Chu Dư An, hồi còn ở Mỹ hai anh em thân nhau cực kỳ.

Chu Dư An hình như cũng đang nhai gì đó, nói rất chi là mập mờ không rõ: “Há lu anh Tiểu Tân yêu quý, anh không phải anh em thì ai là anh em chứ hỏ? Em mới tới thành phố Văn Hoa thôi, rồi xong cái chui vô bệnh viện luôn ròi nè.

Em không báo là đỡ để anh phải lo lắng ớ.” Sau đó, cậu bắt đầu phóng đại rồi tằng tằng kể lể muôn vàn đau thương đã phải trải qua, khiến người ta nghe mà muốn rớt nước mắt.

Tống Địch Tân biết oắt con này sợ đau tợn thế nào, bèn cười phì: “Ủ ôi thương thế, thương lắm luôn.

Mai anh đến thăm cưng nhớ, tiện thể chữa lành trái tim bé bỏng đã phải chịu quá nhiều tổn thương của cưng luôn.”

Bấy giờ Chu Dư An đang ăn tối, hương thơm nức mũi bay ra khiến bệnh nhân và y tá đi ngang qua đều phải ghé mắt nhòm.

Sau khi nhận được cam kết là sẽ mua đồ ăn ngon tới thăm của Tống Địch Tân, cậu mới mãn nguyện cúp điện thoại.

Chiều nay, ngay sau khi Chung Phất Sơ kiểm tra phòng và rời đi, cậu đã lên mạng hùng hục kiếm tìm 9981 thông tin có liên quan đến Chung Phất Sơ, kết quả tin tức cậu đào ra được lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ biết Chung Phất Sơ đã từng học khoa Y trường Đại họa Văn Hoa, năm nào cũng đoạt giải thưởng quốc gia, còn về phần những mối quan hệ xã giao và các thứ khác thì chẳng đào xới được tẹo nào.

Chả có nhẽ đây là Tặc-zăng hở? Chu Dư An không tài nào hiểu nổi.

Bảy giờ ngày hôm sau, cậu vật lộn mở mắt trong tiếng báo thức réo eo éo như đòi nợ, xách theo bình dẫn lưu vào WC đánh răng rửa mặt, tỉ mẩn thấm nước rồi chải chuốt mái tóc rối bù như ổ gà.

Bởi vậy mà tám giờ Chung Phất Sơ vào kiểm tra phòng, đã thấy cậu chàng Chu Dư An tóc mượt mày mà, mặt mũi phơn phớn tươi tỉnh, kèm theo một nụ cười nó cứ phải gọi là hoàn hảo không có điểm chê.

Nếu không phải còn ngồi trên giường bệnh, thì chắc chắn sẽ là một anh giai tiếp tân số một tại cửa khách sạn.

“Chào buổi sáng bác sĩ Chung!”

Thoạt thấy nụ cười tươi rói tràn trề năng lượng của cậu, sắc mặt lạnh lùng của Chung Phất Sơ cũng bất giác dịu đi đôi phần.

Anh khẽ gật đầu, coi như đáp lời.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Lại là câu này, Chu Dư An âm thầm phỉ nhổ, song động tác làm ra lại là hơi ngã ngửa ra sau rồi yếu ớt vỗ về lồng ngực: “Hình như là đau hơn hôm qua rồi ý ạ, em thấy khó thở lắm.”

Chung Phất Sơ nhìn lướt qua số liệu hiển thị trên màn hình thiết bị, bất động thanh sắc nói: “Ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật, tối nay nhớ không được ăn gì, sau mười hai giờ cũng không được uống nước nữa.”

Chu Dư An sững sờ, nhanh thế á? Cậu không kìm được níu chặt tay áo Chung Phất Sơ, nói đến là đau khổ: “Không thể hoãn thêm một ngày nữa sao ạ?”

Chung Phất Sơ liếc nhìn bàn tay cậu, cũng không cựa tay mình ra, thấy vẻ mặt kinh hoàng tột độ của Chu Dư An thì chậm rãi đáp: “Sớm hay muộn cũng đều phải làm, làm sớm không phải sẽ được xuất viện sớm hơn sao?”

Chu Dư An nghĩ bụng người ta đây là muốn ở lại với anh thêm mấy ngày, chứ không phải là sợ phẫu thuật đâu nhá.

Đương định bám rịt lấy Chung Phất Sơ để nói chuyện tiếp, bỗng thấy cửa phòng bật mở toang.

Tống Địch Tân tay xách nách mang một đống túi, mắt trợn tròn mồm há hốc, đứng sững tại cửa nhìn họ.
Bình Luận (0)
Comment