Có Con Chim Sơn Ca

Chương 50

Cuộc sống khôi phục trạng thái yên bình nhất, dạo này Chu Dư An bắt đầu bận rộn với chương trình phát sóng trực tiếp lễ hội văn hóa, hôm nào cũng phơi nắng bên ngoài với Từ Hành, về đến nhà thì mệt như chó, đến tắm cũng không nổi, phải nhờ Chung Phất Sơ đỡ đi.

“Anh ơi, Từ Hành bảo tối mai mời nhà mình đi ăn, anh có đi không ạ?” Chu Dư An được Chung Phất Sơ nhấc ra khỏi bồn tắm, nhào một thân hơi nước đầm đìa sang ôm lấy cổ Chung Phất Sơ.

Chung Phất Sơ kéo khăn tắm bao lấy Chu Dư An, đáp: “E rằng mục đích thật sự không phải là mời nhà mình.”

Chu Dư An chìa tay mân mê mấy khối cơ bụng của Chung Phất Sơ, hỏi anh: “Thế mời ai ạ?” Từ Hành liên mồm bảo vẫn chưa mời vợ chồng cậu ăn được bữa nào, mà Chu Dư An vừa nghe thấy hai chữ “vợ chồng” thì đã phởn tưng bừng mà đồng ý ngay tắp lự.

“Ngày mai em sẽ biết.” Chung Phất Sơ túm lấy bàn tay hư hỏng của Chu Dư An, lau khô cho cậu xong thì bế thẳng vào phòng ngủ.

Chu Dư An thầm nghĩ toang rồi, liền đá chân, nhăn tít mặt nói: “Anh ơi, em cảm thấy thể lực hôm nay của em không đủ dùng.”

“Cần thể lực của em à?” Chung Phất Sơ trả lời quá ư là vô tình.

“…” Cậu kêu cũng mệt lắm đó được chưa?

Sáng hôm sau, lúc Chu Dư An tỉnh, chỉ cảm thấy người như bị xe lu cán qua, cậu hậm hực cắn mạnh vào cổ Chung Phất Sơ cho đến khi hiện rõ một dấu cắn nổi bần bật mới chịu thôi.

Chung Phất Sơ không hề giận hay cáu, cũng chẳng thèm che giấu, cứ để thế mà đến bệnh viện.

Bởi vậy mà chỉ trong một ngày, tin sốt dẻo bác sĩ Chung của khoa ngoại lồng ngực có một cô bạn gái nóng bỏng đã bay khắp ngõ ngách trong bệnh viện, khiến không ít cô nàng y tác đương độ thiếu nữ rớt trái tim đầy đất.

Còn tên đầu sỏ Chu Dư An lại đang mở tiệc ăn mừng với tất cả nhân viên của công ty.

Trong nhà hàng, cậu đi vệ sinh thì tình cờ gặp Ngô Hạo Vũ.

Tên ngạo mạn từng như ông trời con này hình như gần đây sống không ổn lắm thì phải, tinh thần sa sút, mặt mày sa sầm, hằm hằm nhìn cậu.

Chu Dư An không quan tâm, đi lướt qua kệ xác gã.

Về chỗ, cậu quay sang hỏi Từ Hành thì mới biết do Viện trưởng bệnh viện Hán Nam Phó Ninh đã bị bắt vì tội tham nhũng, và phó giám đốc Sở Y tế đứng sau lưng ông ta cũng rớt đài, ngọn núi cao họ Ngô ngã một cái, kéo theo vốn lưu động của tập đoàn cũng xảy ra vấn đề, ngay cả hộp đêm Đường Hoàng cũng bị tạm niêm phong để điều tra.

Liên hoan xong, Chu Dư An đến thẳng bệnh viện Từ Tế, hôm nay vừa khéo là ngày Chung Phất Sơ khám bệnh.

Cậu chọn vị trí đắc địa, ngồi ngắm Chung Phất Sơ khám cho mọi người.

Bệnh nhân là một ông cụ nghễnh ngãng, nói to đến mức cậu ở bên ngoài cũng nghe rõ rành rành, cảm thấy cách xa mười mét cũng có thể nhìn thấy nước bọt phun phèo phèo từ miệng ông cụ.

Chu Dư An thấy Chung Phất Sơ lẳng lặng lấy ra một cái khẩu trang đeo lên, rồi liếc thoáng qua cậu, đôi mắt hơi cong lên.

Chu Dư An nhanh nhảu cười rộ rồi vẫy tay với Chung Phất Sơ.

“Nghe bảo bác sĩ khám hôm nay là Trưởng khoa ngoại lồng ngực đấy, trông trẻ quá nhể.” Bác gái áo đỏ ngồi bên bắt đầu không nhịn được tám chuyện.

“Trông cũng cao ráo đẹp trai đáo để, không biết vợ con gì chưa.” Bác gái áo xanh cũng không chịu thua kém nói với vào.

“Điều kiện tốt vầy, không cưới vợ cũng chẳng lo không kiếm được con gái nhà lành, tiếc thật đấy.” Bác gái áo đỏ cảm thán, cũng chẳng biết bà bác tiếc cái gì nữa.

Chu Dư An hừ hừ, bắt chéo chân, mặt mày vênh tớn.

Các bác quên chuyện đấy đi!

Trưởng khoa ngoại lồng ngực đang ngồi bên trong là anh trai cháu! Cũng là người yêu của cháu đó!

Mau nhìn dấu vết trên cổ anh ấy đi, là sáng nay cháu in lên đấy!

Đến giờ nghỉ, Chung Phất Sơ đi ra đưa cho Chu Dư An một chai nước và một túi kẹo sữa.

Anh tháo khẩu trang, nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Còn đau không em? Cứ ngồi thế sợ không ổn, nếu thấy đau thì qua văn phòng anh nghỉ đi.”

Vẻ khoái trí chiếm cứ mặt Chu Dư An nãy giờ bỗng bị ráng mây hồng đá bay, cậu chột dạ liêng liếc chung quanh, lí nhí đáp anh: “Không đau không đau! Anh cứ kệ em, em ngồi ở đây ngắm anh.”

Chung Phất Sơ nhìn vành tai đỏ tưng bừng của cậu, khẽ cười tiếng, “Cũng đúng, dù sao cũng không phải lần đầu.”

Chu Dư An hết chịu nỗi nữa, cuống cuồng đứng bật dậy đẩy Chung Phất Sơ về hướng phòng khám, kết quả dưới mông bỗng nhói phát, cậu hừ nhẹ tiếng, lừ mắt với Chung Phất Sơ: “Anh đi làm việc đi!”

Chiều đến, Chung Phất Sơn tan làm xong thì cả hai đến nhà hàng nơi Từ Hành đã đặt trước, vừa tới cửa thì đụng phải Diệp Lan cũng vừa xuống xe.

Chu Dư An hãi hùng nhìn Diệp Lan, Chung Phất Sơ thì rất bình tĩnh, hình như chẳng có gì ngạc nhiên, gật đầu với Diệp Lan.

Diệp Lan thấy hai người, điềm nhiên nở nụ cười, bước tới chào hỏi.

Chu Dư An mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn y.

“Bác sĩ Diệp? Anh là…” Chu Dư An còn chưa dứt câu đã thấy Từ Hành không biết từ đâu chui ra, thân thiết khoác vai Diệp Lan.

“Trùng hợp thật đấy, hai cặp bọn mình lại đến cùng lúc luôn.” Cánh tay đang khoác vai Diệp Lan của Từ Hành búng tách một cái.

Hôm nay hắn ăn mặc rất ra dáng, mà hình xăm trên cánh tay cũng đã biến mất một cách ảo ma.

“???” Mắt Chu Dư An đảo qua đảo lại giữa Từ Hành và Diệp Lan.

Diệp Lan cười mỉm hất tay Từ Hành ra khỏi vai mình, nhẹ nhàng như phất bụi, ấy nhưng Từ Hành lại cố nín đau cười méo xẹo, lập tức sửa miệng:

“Đùa tí cho vui ấy mà, bạn bè tụ tập, bạn bè thôi.”

Mùa hè của thành phố Văn Hoa cũng chính là “mùa tôm”, nhà hàng Từ Hành đặt hôm nay là một nhà hàng tôm hùm đất có tiếng.

Trước mặt bốn người đang bày mấy chậu tôm hùm đất đỏ au, Chu Dư An tạm thời không rảnh quan tâm đến việc sao Từ Hành cả Diệp Lan lại vồ vào nhau, bắt đầu tập trung ăn tôm.

Cậu đúng là người sướng nhất trên đời này, vì Chung Phất Sơ không có hứng thú với tôm, chỉ ngồi bên bóc tôm cho cậu, tốc độ nhanh đến mức Từ Hành ngồi đối diện trông mà nghiến răng ken két.

Dạo này Từ Hành năm lần bảy lượt mời Diệp Lan đi ăn, song đều thất bại, mãi hôm nay kiếm cớ kéo vợ chồng nhà Chu Dư An ra mới mời được Diệp Lan ra ngoài.

Vốn chọn đi ăn tôm, món ăn ruột của mình, nhằm mục đích show trình độ bóc tôm thượng thừa để chào hàng bản thân, ai dè lại thành tạo cơ hội cho kẻ khác show ân ái.

Chu Dư An nắm lấy bàn tay đeo găng của Chung Phất Sơ rồi há miệng ăn luôn con tôm anh vừa bóc, môi bóng nhẫy mỡ, đôi mắt sáng rừng rực lấp la lấp lánh, khiến các em gái bàn bên ghé mắt sang mà miệng cứ cười tủm tỉm.

Diệp Lan nhìn Từ Hành không chịu kém cạnh đang vùi đầu bóc tôm, chất thành ụ cao trong bát mình, còn có xu hướng càng lúc càng cao, y cười bất lực, thở dài bảo:

“Từ Hành à, anh ăn đi, đừng bóc cho tôi nữa.”

Chu Dư An mà không biết tỏng suy nghĩ của Từ Hành thì đúng uổng công hít tinh hoa đất trời lâu như thế.

Cậu dằn nỗi bàng hoàng mãi chưa tiêu tán trong lòng, trêu chọc: “Ủa bạn Từ, làm anh em bao nhiêu năm mà đâu thấy mày phục vụ tao tận tâm như thế này bao giờ nhở.”

Từ Hành trợn mắt lườm Chu Dư An, ném vèo con tôm đã bóc trong tay vào đĩa của cậu, hừ tiếng, “Thưởng cho mày.”

Chung Phất Sơ ném con tôm kia đi, tự mình bóc một con khác rồi đút cho Chu Dư An, nói: “Đây là con cuối cùng, ăn thế đủ rồi.” Chu Dư An mặt mày méo xẹo, đau khổ gật đầu.

Từ Hành hai mắt cay xè, quay sang phía Diệp Lan nở nụ cười lấy lòng: “Không phải anh không biết bóc tôm kiểu gì à? Tôi bóc nhanh lắm, vừa khéo kịp cho anh ăn.” Đây là sở trường duy nhất không ai bì được mà hắn nghĩ ra trong suốt khoảng thời gian theo đuổi khó khăn này.

Diệp Lan bật cười, cầm lấy một con tôm, vung tay lên múa may vài cái, động tác nước chảy mây trôi, hai ba nhát đã bóc xong một con tôm rồi nhẹ nhàng thả vào đĩa của Từ Hành.

“…” Từ Hành nhìn con tôm trên đĩa, vừa vui vừa buồn, vẻ mặt phức tạp.

Trước khi kết thúc bữa tối, Chu Dư An nhận được tin nhắn WeChat đuổi cậu về lẹ lẹ đi của Từ Hành.

Nể tình anh em bao nhiêu năm, cùng với xét theo cuộc theo đuổi gian nan của Từ Hành, Chu Dư An tốt bụng kéo Chung Phất Sơ về trước.

Tối nay hai người cũng không bận gì, bèn đi dạo dọc bờ sông rực rỡ ánh đèn bên quảng trường.

Trông thấy ông cụ bán bóng bay, Chu Dư An bèn chạy tới mua một quả bóng hình Pikachu rồi buộc vào cổ tay.

Cậu ngắm bóng bay mà ngẩn người một lúc, thình lình ngoảnh lại nói với Chung Phất Sơ:

“Anh ơi, hình như em nhớ ra rồi, em từng tặng anh một món đồ chơi Pikachu đúng không ạ?” Lúc bị bắt cóc Chung Phất Sơ cũng vẫn mang theo bên mình, đã từng thắp sáng cho cậu trong đêm tối.

Ánh mắt Chung Phất Sơ lướt qua quả bóng bay lơ lửng trong gió đêm, rồi rơi vào người Chu Dư An đang nhìn anh, tựa như xuyên không, trở lại rất nhiều năm về trước.

“Ừ, lúc bốn tuổi em tặng anh, nhưng sau đó bị rơi mất vì cứu một đứa trẻ đuối nước.” Thuở ấy ngày nào anh cũng mang theo nó bên mình, sau khi rơi mất trong suối anh đã tìm rất lâu, nhưng vẫn không thấy.

Đó là món quà đầu tiên anh nhận được trong đời, đã từng cùng anh mình đầy thương tích băng qua núi rừng tăm tối, lang thang trên quốc lộ vào rạng sáng, tuy bé nhỏ, nhưng lại rất sáng, dần dần xua tan nỗi sợ hãi và hoang mang trong lòng anh.

Nhớ đến nỗi ám ảnh Pikachu của Chung Phất Sơ, mũi Chu Dư An lại chua xót, bước tới nắm lấy cánh tay của Chung Phất Sơ, nói: “Mất rồi cũng không sao, em sẽ tặng anh cái khác đẹp hơn!”

“Không cần đâu.” Chung Phất Sơ nắm tay Chu Dư An, mười ngón tay đan sít sao, giống như anh nắm chặt đồ chơi Pikachu phát sáng nhiều năm trước, khẽ khàng cất tiếng: “Đã tìm thấy rồi, không phải sao?”

Chu Dư An ngây như phỗng, rồi bỗng cười rộ lên: “Em mãi mãi là Pikachu của anh trai!”

——–

Năm năm sau.

“Anh đã đưa thiệp mời cho chị Tuệ Đình chưa? Từ Hành với Diệp Lan em đưa rồi.” Chu Dư An đang mặc áo ngủ, bị Chung Phất Sơ ôm vào trong lòng.

“Hôm qua đã đưa rồi, cô ấy nói sẽ đi.” Chung Phất Sơ đút cho Chu Dư An một miếng táo.

Chu Dư An nhai táo nhồm nhoàm đầy miệng, lúng búng nói: “Em đã bảo người ta quét dọn biệt thự xong xuôi rồi, tuần sau lại tới bài trí.

À đúng rồi, sao bệnh viện anh đột nhiên lại có nhân tính dị, cho anh nghỉ phép tận hơn một tuần lận?”

Mấy năm nay công ty Chu Dư An và Từ Hành càng kinh doanh là lớn mạnh, mặc dù kiếm được không ít tiền nhưng người cũng sắp tã đến nơi.

Mà Chung Phất Sơ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, bận rộn nhất chính là thời điểm bệnh viện Từ Tế vừa mở chi nhánh mới, anh là Phó viện trưởng kiêm cổ đông, có lúc bận tới độ đến buổi tối đi ngủ Chu Dư An mới được thấy mặt anh.

“Dù sao cũng là nghỉ cưới.” Chung Phất Sơ nói.

“Nghỉ cưới xinh đẹp tuyệt vời!”Chu Dư An nghe được chữ cưới là lại không kiềm được phấn khích, uốn éo một trận trong ngực Chung Phất Sơ, bị Chung Phất Sơ véo cho một phát mới ngừng.

Hôn lễ của cậu và Chung Phất Sơ được định vào ngày quốc tế thiếu nhi, cũng là ngày sinh nhật thật sự của Chung Phất Sơ, địa điểm chính là biệt thư nơi hai người từng ở, biệt thự đó đã được Chu Dư An mua lại từ trong tay Chu Thịnh Nam.

Mấy năm trước cậu và Chu Thịnh Nam đã cãi nhau ỏm tỏi không biết bao nhiêu lần, lần nghiêm trọng nhất còn suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Năm nay cuối cùng Chu Thịnh Nam mới buông tha cho cậu, đương nhiên gia sản cũng không chia cho cậu nửa xu, vốn là bảo tặng cho cậu căn biệt thự ở Trạch Nam kia, nhưng cậu lại kiên quyết muốn tự mình mua lấy.

“À anh ơi, mấy hôm trước mẹ từ Mỹ về rồi, anh nói xem có cần đưa cho bà một tấm thiệp mời không ạ?” Chu Dư An nghiêng đầu hỏi Chung Phất Sơ, cậu không chắc lắm liệu Chung Phất Sơ có để bụng không.

Sắc mặt Chung Phất Sơ bình tĩnh, nói: “Em có thể tự quyết định.”

“Thế em vẫn nên đưa cho bà đi vậy, tuy rằng chắc bà sẽ chẳng đi đâu.” Chu Dư An suy nghĩ một chốc rồi nói.

Năm năm trước Minh Nghiên ly hôn với Chu Thịnh Nam, một thân một mình sang Mỹ tìm cha mẹ ruột.

Trước kia bà cũng đã ngấm ngầm tìm kiếm, nhưng sau khi nghe được cha mẹ đã sang nước ngoài định cư, sợ bị Chu Thịnh Nam phát hiện nên cũng chẳng dám tìm nữa.

Năm ngoái bà tìm được mẹ mình ở Mỹ, tiếc là cha bà đã qua đời, gần đây đang có định cùng mẹ mình trở về quê hương.

Mấy ngày nay Chu Dư An cũng chẳng có lòng dạ gì đi làm, cứ động một tí là ngây người ra, sau đó ôm mặt cười ngây ngô không dứt, cả công ty từ trên xuống dưới đều biết cậu có hỉ sự nên tinh thần bị quá khích.

“Tôi nói này giám đốc Chu, anh cũng đã ba mươi tuổi đầu rồi, có thể trưởng thành chững chạc hơn tí được không?” Từ Hành một thân âu phục chín chắn gõ nhẹ lên bàn Chu Dư An.

“Thôi đi ông nội, đợi đến khi mày sắp kết hôn, cũng chẳng kém tao là bao đâu!” Chu Dư An lườm nguýt Từ Hành.

Từ Hành vừa nghe thế thì lại sầu đời, thở dài nói: “Diệp Lan bảo đợi khi nào tao đánh cờ tướng thắng ảnh thì mới kết hôn với tao.”

“Thế mày còn không mau đi nghiên cứu thuật đánh cờ!”

Chu Dư An đuổi tên Từ Hành đang chua lòm vì ghen tị kia ra ngoài.

Buổi tối đi thử lễ phục với Chung Phất Sơ, hai người đặt may âu phục màu trắng, còn đặt làm một đôi cài áo hình Pikachu rồi chụp hình gửi vào trong nhóm bạn thân hôn lễ, bị Từ Hành xì pam chế giễu, trong cơn tức giận Chu Dư An đã block Từ Hành cả một buổi tối.

Ngày nghỉ phép thứ hai, Chu Dư An cùng Chung Phất Sơ đến Vãn Chung Gia Viên một chuyến, chính tay mang thiệp mời đến cho Chung Mục Viễn.

Chung Mục Viễn cho Chu Dư An một bộ trang sức bằng vàng ròng, đều là kiểu cho nam, nhưng vẫn khiến Chu Dư An ngượng chết được, mặt mũi đỏ tưng bừng đến khi về nhà vẫn không dịu bớt.

Ngoại trừ Lý Tuệ Đình Chu Dư An vẫn hay liên lạc, Chung Phất Sơ cũng đưa thiệp mời cho Tạ Tấn Khiêm với Thiệu Phong Văn, chỉ tiếc rằng năm ngoái thầy Lục Linh Cửu đã qua đời, là một chuyện tiếc nuối.

Bài trí cho lễ cưới là một tay Chu Dư An lên kế hoạch, từ trong ra ngoài biệt thự như được gột rửa sạch sẽ một lần.

Vườn hoa cũng được xử lý lại, giàn hồng leo trong sân đúng lúc nở rộ, cậu còn vận chuyển thêm một mô hình ngựa gỗ nhỏ tới, đến lúc ấy có hoa tươi bóng bay, nhất định nơi này sẽ rất giống truyện cổ tích.

Phòng cưới là chọn phòng trước kia của Chu Dư An, cậu đặc biệt đổi bồn tắm trong nhà tắm thành một cái siêu to khổng lồ, giấu giấu giếm giếm không nói cho Chung Phất Sơ biết, định bụng cho anh một bất ngờ.

Trước kết hôn một ngày, hai người chuyển vào trong biệt thự.

Sau khi kiểm tra một lượt từ trong ra ngoài thấy không có vấn đề gì xong, Chu Dư An bèn kéo Chung Phất Sơ tính đi ngó phòng cưới, thế nhưng Chung Phất Sơ lại kéo cậu lên gác xép tầng chóp.

Gác xép đã được Chu Dư An tự mình dọn dẹp, bài trí bên trong vẫn nguyên dạng như cũ, thậm chí Chung Phất Sơ còn tìm được trong ngăn tủ cái hộp gỗ đã tróc sơn kia.

Anh mở ra xem, thấy những món đồ chơi Chu Dư An tặng anh hơn hai mươi năm trước đều vẫn còn ở bên trong.

Thật ra trước khi về nhà Chu Dư An đã lẳng lặng lên đây xem qua một lần, lúc ấy cậu còn tìm được một tập tranh vẽ dưới gầm giường, bên trong đều là tranh Chung Phất Sơ đã vẽ khi còn nhỏ.

Rất nhiều bức đều là vẽ cậu hồi bé, Chu Gia Lạc vồ bướm, Chu Gia Lạc chơi xích đu, Chu Gia Lạc chơi đồ chơi… Còn có một bức có Minh Nghiên, tay trái bà nắm Chu Gia Lạc, tay phải nắm Minh Diệp, trên mặt ba người đều là nụ cười hạnh phúc.

Lúc ấy Chu Dư An đã ôm hộp cùng với tranh khóc rất lâu, bây giờ nhìn lại vẫn không nhịn được mà đỏ vành mắt.

Cậu nhào vào lồng ngực Chung Phất Sơ, mềm giọng nói:

“Anh ơi, có phải khi em còn nhỏ nghịch ngợm, hư lắm không anh? Chắc chắn đã gây cho anh rất nhiều phiền toái nhỉ?” Cậu đã nhớ lại sinh nhật năm tuổi khi đó, cậu dẫn theo một đám đồng bọn nhỏ lên gác mái chơi, kết quả hại anh bị quở trách oan uổng.

Chung Phất Sơ ôm chặt lấy Chu Dư An, khi xa cách hơn hai mươi năm rồi lại lần nữa trở về nơi này, anh không nói được cảm thụ của mình là gì, chỉ có người đang trong lồng ngực anh lúc này là khiến anh cảm thấy thỏa mãn thật sự.

Anh thấp giọng nói: “Không có, em vẫn luôn rất ngoan, rất đáng yêu.”

Tựa như tia nắng đầu tiên của buổi sớm sương mai, xuyên qua góc tường và rọi lên gác mái, gột rửa đi tất thảy âm u cùng bụi bặm vẫn cố thủ nơi đây.

“Em sẽ luôn ngoan!” Chu Dư An ngọt giọng bảo đảm, vòng tay qua cổ Chung Phất Sơ.

Hào hứng cả nửa tháng nay, lúc này cậu mới cảm nhận được một loại hạnh phúc bình yên, chỉ muốn yên lặng ở bên Chung Phất Sơ.

“Anh ơi, tối nay mình định làm gì ạ? Hay là mình cùng đến vườn hoa ngắm sao đi?” Cậu đưa ra một đề nghị nghe có vẻ hết sức lãng mạn.

Nhưng bỗng thấy cánh tay Chung Phất Sơ đang ôm cậu lại càng siết chặt hơn, sau đó mông cậu đột nhiên bị bế lên đặt lên chiếc giường chật hẹp của gác mái.

“???” Chu Dư An hoảng sợ nhìn Chung Phất Sơ đang đè mình xuống, thấy được lửa tình quen thuộc đang bừng lên nơi đáy mắt anh.

“A không được! Ngày mai em phải làm một chú rể đẹp trai mơn mởn!” Cậu nguây nguẩy đẩy bả vai Chung Phất Sơ, song người lại mềm như bún chẳng có tí lực gì.

“Em vừa bảo sẽ luôn ngoan còn gì?” Chung Phất Sơ đã bắt đầu cởi nút áo cậu.

“Nhưng ngày mai bọn mình mới động phòng hoa chúng mà!” Hai chân Chu Dư An đã mở ra, song ngoài miệng vẫn còn cố kiên trì.

“Ngày mai là ngày mai.”

Trong gác mái chật hẹp, dát giường đã mấy chục tuổi cho đến tận giờ vẫn chưa bị hoạt động kịch liệt đến vậy, gió đêm thổi nhẹ qua song cửa, bay tới một làn hương hoa tường vi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Dư An bị Chung Phất Sơ đào lên khỏi đống chăn.

Tối qua sau khi làm xong trên giác má, Chung Phất Sơ đã ôm cậu vào phòng cưới, dùng bồn tắm mà cậu dày công chuẩn bị trước thời hạn.

Nếu không phải giữa đường cậu đã ngủ mất thì chắc chắn sẽ không dễ dàng để yên cho anh như thế đâu.

Bạn bè thân thiết tham gia hôn lễ đều được sắp xếp qua đêm tại khách sạn gần đó, buổi sáng Từ Hành đã thuê hẳn đoàn xe đón mọi người đến đây.

Diện Lan phụ trách thu xếp đầu bếp và tiệc rượu, Chu Dư An và Chung Phất Sơ mặc lễ phục trắng như tuyết chỉ việc đứng đón khách.

Lý Tuệ Đình đến đầu tiên, mang theo con gái Man Man vừa tròn bốn tuổi của mình đến.

Cô bé cực kỳ xinh xắn đáng yêu, đến gần Chu Dư An ngọt ngào chúc hai chú bách niên hảo hợp.

Chu Dư An rất vui, rút một bông hoa hồng leo trên cổng hoa đưa cho Man Man, thì thầm với bé: “Lát nữa chú sẽ ném hoa cho cháu, không cho đám đàn ông độc thân kia.”

Từ Hành đi qua nghe được, bóp lấy cổ Chu Dư An, hung ác nói: “Mày đã đồng ý với tao rồi, phải ném cho Diệp Lan!”

Chu Dư An quay về phía Diệp Lan kêu cứu mạng, Diệp Lan chỉ liếc mắt qua một cái, Từ Hành lập tức thả Chu Dư An ra, tung ta tung tăng chạy đến hỗ trợ.

Tống Định Tân cũng đã đến, nói với Chu Dư An: “Năm đó anh thấy các cậu bên nhau thật đúng là chấn động lòng người, vẫn may các cậu tu thành chính quả!”

Chu Dư An chìa tay ra, cười híp mắt nói: “Thế nên phong bì đâu ông anh?”

Tống Địch Tân vỗ xuống lòng bàn tay Chu Dư An, “Sẽ không thiếu của cưng đâu, còn có tiền lợi nhuận của phòng làm việc, đưa cho cưng hết đấy.”

Không lâu sau mấy vị trưởng bối cũng tới, Chung Phất Sơ và Chu Dư An đích thân dìu các cụ vào.

Chung Mục Viễn nhìn thấy vòng tay vàng mình tặng được Chu Dư An đeo lên, cười đến không khép nổi miệng.

Tạ Tấn Khiêm và Thiệu Phong Văn đại diện bệnh viện Từ Tế đến chúc phúc hai người, vừa đến nơi đã đưa cho cả hai một cái phong bì thật lớn.

Tạ Tấn Khiêm vỗ vỗ vai Chung Phất Sơ, cười bảo: “Kỳ nghỉ không đủ cứ nói với ta, nhất định nhóc Chu muốn đi hưởng tuần trăng mật với cháu, đừng để thằng nhỏ tủi thân.”

Chung Phất Sơ bật cười, liếc nhìn Chu Dư An đang ôm bé gái chơi ngựa gỗ quay tròn cách đó không xa, nói: “Nếu muốn thỏa mãn em ấy thì ông phải cho con nghỉ cả năm mới đủ.”

Không ít nhân viên trong công ty Chu Dư An cũng được mời tới, có người sẽ phụ trách chụp ảnh hôn lễ kèm luôn cả hậu kỳ với biên tập, đỡ đi khá nhiều khâu đoạn rườm rà.

Sau khi mọi người đã đến đông đủ, vườn hoa vốn rất lớn lập tức trở nên chật chội.

Chu Dư An cùng Chung Phất Sơ sóng vai đi về phía đài phun nước, Man Man vui vẻ hết sức tung tăng đi theo đằng sau rải cánh hoa.

Chu Dư An nhìn gương mặt tươi cười của những người phía dưới đang ngước về phía họ, trái tim chớp mắt trào lên tận cổ họng, còn chưa lên tiếng mà mặt đã đỏ tía tai, vội vàng quay đầu nhìn Chung Phất Sơ, sắc mặt Chung Phất Sơ vẫn bình tĩnh như thế, thấy cậu nhìn sang thì nắm lấy tay cậu.

Đám thanh niên phía dưới lại bắt đầu ồn ào, Từ Hành gân cổ hét to: “Đừng đứng đực ra đấy nữa, nói gì đi!”

Chu Dư An lừ mắt nhìn Từ Hành một phát, hắng giọng, lấy một tờ giấy được gấp gọn ghẽ từ trong túi áo ngực rồi mở ra, bên dưới lập tức ùa lên một trận cười vang.

Chung Phất Sơ không ngờ Chu Dư An còn chuẩn bị cái này, cúi đầu nhìn lướt qua, mặt giấy nhăn nhúm, phía trên đều là chữ viết tay của Chu Dư An.

“Kính thưa quan viên hai họ…” Chu Dư An đọc mấy chữ đầu liền cảm thấy cái mở đầu này quá là ngu ngốc, dứt khoát nhảy xuống đọc đoạn dưới.

“Tôi và Chung Phất Sơ quen biết đã rất lâu, lâu đến mức mọi người không thể nào tưởng tượng nổi.”

Nói xong câu ấy người phía dưới lại cười vang, trái tim Chu Dư An nảy lên, dứt khoát gấp giấy lại, tiếp tục nói:

“Nhưng chúng tôi chính thức quen nhau là vào năm năm trước.

Tôi là bệnh nhân của anh ấy, anh ấy là bác sĩ của tôi, chỉ có điều chúng tôi không có phát triển thành chuyện tình bác sĩ và bệnh nhân, sau khi xuất viện tôi mới theo đuổi anh ấy.

Ban đầu tôi tưởng rằng chỉ là yêu đương bình thường thôi, sau đấy mới biết chúng tôi chính là một nửa đã được định sẵn của nhau, phải ở bên nhau cả đời này, duyên phận giữa chúng tôi còn sâu hơn mọi người tưởng tượng nhiều, có điều mọi người muốn biết, tôi cũng không kể cho mọi người biết đâu.”

Bên dưới truyền tới tiếng cười thiện ý, có bạn cùng công ty cười đùa bảo: “Duyên phận gì thế? Có phải kiếp trước là anh em, kiếp này thành người yêu không anh?”

Trong lòng Chu Dư An giật thót cái, cười nhẹ chứ không đáp lời, quay sang đối mặt Chung Phất Sơ, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được, cất tiếng:

“Anh à, anh lớn hơn em năm tuổi, nhưng sức khỏe em không tốt, nhất định sẽ không sống được lâu như anh.”

Chung Phất Sơ nhéo tay cậu, không đồng ý nhìn cậu.

Mắt Chu Dư An cong lên, tiếp tục nói: “Có điều em bấm ngón tay tính toán, em chết sớm hơn anh vừa đúng năm năm, như vậy chúng mình có thể cùng nhau đi đến cuối đời, ai cũng không bỏ rơi ai, anh cảm thấy có được không ạ?”

Chung Phất Sơ không lên tiếng, lập tức ôm Chu Dư An vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Khách khứa hoan hô reo hò kịch liệt, Chung Mục Viễn cười vui nhất, Từ Hành ôm Diệp Lan thủ thỉ vài câu bên tai y, Diệp Lan mỉm cười không tránh.

Lý Tuệ Đình lấy tay che mắt con gái, Tạ Tấn Khiêm và Thiệu Phong Văn có phần xấu hổ đồng thời quay đầu khụ một tiếng.

Bên ngoài vườn hoa, một quý bà mặc chiếc váy màu tím, dùng tay lau khóe mắt, xoay người rời đi.

Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, khách khứa trong biệt thự cũng lần lượt đi nghỉ ngơi.

Chu Dư An lại không hề rảnh rỗi, kéo Chung Phất Sơ tới vườn hoa chơi xích đu.

“Anh nơi, anh thấy bài phát biểu của em thế nào ạ?” Cậu ngồi trên xích đu hỏi.

Chung Phất Sơ đứng sau lưng Chu Dư An nhẹ nhàng đẩy, đáp: “Thật ra em nói là chuyện tình giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng không sai, bởi lúc em nằm viện anh đã thích em rồi.”

Không, xa xa trước đó, ngay từ lúc còn bé em nở nụ cười với anh, khi em tặng cho anh món quà đầu tiên, khi em vì anh mà đưa chiếc ô màu vàng… Rất xa rất xa, xa đến mức sâu tận xương tủy, xa đến mức thích và yêu đều chẳng thể nào bao quát.

“Thì ra sớm như vậy?” Chu Dư An ngồi trên xích đu hết bay lên lại rơi xuống, lớn tiếng cười nói, “Nhưng mà có thể anh không biết, ngay ngày thứ nhất nằm viện em đã thích anh rồi.”

“Anh biết.”

Ánh mặt trời thênh thang phủ khắp, làn gió hạ nhẹ nhàng ngọt xinh, chim Sơn Ca bay lượn trên đỉnh đầu, hồng leo nở rực trên giá.

[HOÀN CHÍNH VĂN]

24/08/2021Tác giả có lời:

A, cuối cùng cũng kết thúc rồi!

Từ ngày 1/7 đến giờ gần như hôm nào cũng mở máy tính cặm cụi viết, vô cùng cảm ơn các bạn đọc đã quan tâm đến bộ truyện này.

Mỗi một bình luận tôi cũng đều nghiêm túc đọc, rất nhiều thiên thần nhỏ quen thuộc gần như hôm nào cũng để lại lời nhắn cho tôi, thật sự thật sự muốn quỳ xuống cảm ơn luôn!

Viết văn thật sự là vui khổ song hành, nếu không phải mọi người vẫn luôn ở bên, kiểu người cả thèm chóng chán như tôi đã sớm chạy mất dạng rồi.

Chuyện của anh trai và em trai chính thức kết thúc, xin lỗi cp phụ không được miêu tả nhiều, bởi vì thật sự là không có thời gian (Tháng 9 ma quỷ sắp đến).

Phiên ngoại có thể sẽ có, thi thoảng trên weibo sẽ có vài ba mẩu chuyện nhỏ (Tree: tôi sẽ vác về cho các ông:vvv)

Câu chuyện tiếp theo chưa rõ ngày có thể đặt bút, hẹn mọi người có duyên gặp lại.

Bạc Ngạn Biên.

————–
Bình Luận (0)
Comment