Có Con Chim Sơn Ca

Chương 9

Năm Chu Dư An mười ba tuổi, vì dỗi bố hờn mẹ mà đã hậm hực bỏ nhà ra đi, đến thành phố Văn Hoa ở nhờ nhà Ngô Hạo Vũ, vừa khéo đúng vào dịp sinh nhật mười bảy tuổi của Ngô Hạo Vũ.

Hôm đó, Ngô Hạo Vũ đã mời một lũ “rich kid” và “hot girl” trường đến dự sinh nhật mình, tổ chức một bữa tiệc nướng hoành tráng trong sân nhà, khói lửa mịt mù thật là náo nhiệt.

Chu Dư An do nhỏ tuổi hơn đám kia khá nhiều, với cả cũng chẳng quen biết ai nên chỉ chạy nhảy theo đuôi Ngô Hạo Vũ, hoặc là cắm mặt ăn thịt nướng.

“Anh Vũ, vì sinh nhật của anh là ngày 6 tháng 6, nên em xin chúc anh 66[1] thuận lợi như ý ạ.” Chu Dư An nâng cốc cô-ca thay cho rượu, cười hì hì ngó Ngô Hạo Vũ cao to phải đến gấp đôi cậu.

[1] 66 ở đây nghĩa là Phát tài phát lộc.

“Dùng cô-ca thay rượu thì không nghĩa khí rồi, anh Vũ nói xem phải không ạ?” Có thằng ở bên cạnh to mồm kích đểu.

Ngô Hạo Vũ quàng tay quắp Chu Dư An như quắp con gà nhép, cầm lấy ly rượu nhét vào tay cậu, đe: “Lúc mày còn bé tí anh đây bao che cho mày không ít đâu.

Một ly, cho anh mặt mũi chứ?”

Chu Dư An đương độ tuổi nổi loạn, khó khăn lắm mới trốn được khỏi nhà nên quyết định phải chơi tới bến một phen.

Cậu rất sảng khoái uống một hớp cạn ly rượu.

Lũ rich kid thấy thế thì vỗ tay hú hét vang dội.

Rượu cay khiến Chu Dư An khé họng, thế nhưng mặt mày lại rất vênh váo khoái trí.

Sau vài ly rượu thì đã loạng choạng ngà say, người ngợm cũng như trên mây.

“Nghe nói hôm nay anh Vũ còn chuẩn bị một tiết mục đặc biệt nữa ạ? Là gì thế anh?” Một cô nàng nũng nịu thỏ thẻ.

“Còn có thể là gì nữa, không phải cái thằng bán nghệ khối 12 lớp A đó sao.” Một thằng nào đó khịt mũi khinh thường.

Chu Dư An vẫn đang ngơ ngáo, nghiêng đầu hỏi: “Bán nghệ gì cơ?”

“Crush của anh Vũ bị một thằng khối 12 lớp A cướp mất.

Hôm nay đến bán nghệ mừng sinh nhật anh Vũ đấy.” Cái thằng vừa nói trước đó cười khẩy tỏ vẻ mỉa mai.

Chu Dư An chóng cả mặt, không hiểu bọn họ đang nói gì.

Nhưng ngó sang Ngô Hạo Vũ, thấy sắc mặt của hắn trông không được dễ nhìn cho lắm.

“Nói cái quần gì thế thằng này, gì mà cướp mất, là con bé kia có mắt như mù.” Một cô nàng xinh xắn nhẹ nhàng sấn vào người Ngô Hạo Vũ rồi ôm cánh tay hắn, lườm thằng học sinh kia.

Ngoại trừ Chu Dư An, hầu hết những đứa có mặt ở đây đều là học sinh trường cấp ba Thụy Trạch của thành phố Văn Hoa.

Trường trung học phổ thông Thụy Trạch là trường quý tộc nổi danh, học sinh không nhà mặt phố thì bố cũng làm to.

Hàng năm trường cũng sẽ nhận và miễn học phí cho một nhóm nhỏ học sinh bình thường nhưng có thành tích xuất sắc, và thường được xếp vào một lớp riêng gọi là lớp A.

Gọi là thế, chứ thực chất lớp A lại là cấp thấp nhất trường, luôn bị đám con nhà giàu dè bỉu coi khinh.

Chu Dư An nghe tụi nó thảo luận về chàng học sinh khối 12 lớp A đó, mới biết là người nọ có thành tích rất xuất sắc.

Cũng có khá nhiều cô nàng không quan tâm đến gia cảnh mà sấn sổ theo đuổi chàng trai nọ, song đều không thành công.

Hoa khôi trường – crush của Ngô Hạo Vũ cũng là một trong số đó.

Thằng khác hỏi: “Ủa không phải mai là thi đại học à.

Cái lũ thấp kém ấy không nắm bắt cơ hội này mà còn thời gian đi bán hở?” Một chữ “bán” thốt lên đã khiến cả lũ cười như điên như dại.

Chuyện mà lũ rich kid này không phải lo lắng nhất chính là thi đại học.

“Này đừng có nói, khéo lại thi hẳn Thanh Hoa, Bắc Đại[2] ấy chứ chẳng.”

[2] Là Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh – 2 trường đại học hàng đầu của Trung Quốc.

“Thanh Hoa, Bắc Đại đã là đéo gì, với cả ai biết được liệu nó có đi thi hay không?” Có thằng khẽ hếch cằm với Ngô Hạo Vũ, tỏ ý gì đó.

Ngô Hạo Vũ chỉ vỗ bộp phát vào lưng Chu Dư An rồi căn dặn: “Mày học piano từ nhỏ, chắc hiểu về âm nhạc lắm nhỉ? Đợi lát nữa lôi ra cho anh một lỗi lớn nhá.”

Chu Dư An vừa chực hỏi lôi lỗi lớn gì, bỗng nghe thấy có người reo lên: “Tới rồi tới rồi.”

Cậu nhìn ra phía cổng vườn, một chàng trai cao gầy mặc áo sơ mi trắng bước vào, trên lưng đeo hộp đàn màu đen rất dài.

Anh ngước mắt nhìn về phía này giữa tiếng cười nói rộn rã của đám đông.

Đôi mắt chàng trai ấy đen kịt, thoáng trong trẻo và lạnh lùng giữa đôi hàng mày ẩn chứa mấy phần u ám.

Chu Dư An sững người tại chỗ, không nghe rõ hết thảy chung quanh nói gì.

“A đây rồi, đỉnh chóp của lớp 12A, đàn bài ‘Thổi kèn’ nghe coi nào.

Này, đàn hay là có thưởng cao đó nha.” Một thằng nhóc huýt sáo một tiếng, gây ra một tràng cười hô hố cho lũ con trai, còn các cô nàng thì thi nhau đỏ mặt.

Chu Dư An không biết “Thổi kèn” là bài hát nào, cậu chỉ nhìn người nọ thản nhiên tháo hộp đàn rồi ngồi xuống dưới dàn hoa hồng leo toả sắc rực rỡ, đặt một chiếc cổ cầm Tiêu Diệp thức trên đầu gối, rồi nhướn mắt lên nhìn Ngô Hạo Vũ đang đứng trung tâm đám người, hỏi một cách hờ hững: “Muốn nghe bài gì?”

Giữa mùi thịt nướng cháy khét và lửa than mịt mù nóng nực, giọng nói của anh lại thật trầm thấp và mát lạnh.

Tưởng chừng như anh không phải ở đây, mà là giữa chốn nước reo vực thẳm, mây vươn non ngàn.

Thế nhưng Ngô Hạo Vũ hiển nhiên chẳng thể thẩm ra được khung cảnh như vậy.

Hắn ngồi xổm xuống, duỗi chân rồi dùng mũi giày da bóng loáng đá đá vào cây đàn, cười khẩy nói: “Cứ đàn như tụi nó bảo ấy, đàn xong lĩnh thưởng.” Dứt lời bèn móc ra một xấp tiền giấy rồi kẹp trong tay, quơ quơ trước mặt chàng trai nọ.

Sau đó là một tràng cười càng thêm bố láo táo tợn.

Lũ cậu ấm cô chiêu nhớn nháo xem kịch vui, kẻ uống rượu, đứa ăn thịt.

Ấy nhưng giữa vòng vây thịt rượu lại là một nghệ sĩ cổ cầm đơn bạc, cảnh tượng khỏi nói nực cười cỡ nào.

Chu Dư An cuống lên, người nọ có vẻ đang bị làm khó thì phải.

Cậu chực chạy tới khuyên Ngô Hạo Vũ thì chợt nghe thấy tiếng đàn vang lên, tựa cánh hoa nở rộ rực rỡ băng qua khói dầu mù mịt riết ran, tới từ chốn xa ngút ngàn, tựa tuyết rơi giữa hồ, gió thoảng rặng thông, cuốn theo hơi nước tươi mát mà thấm đượm lòng người.

Cậu ghé mắt sang, chàng trai nọ hơi cúi đầu, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, tựa một khóm trúc xanh rì.

Mắt mày rủ xuống như điểm mực tô sơn cho tranh thủy mặc, tiếng đàn ngạo nghễ bay lượn vờn vút trên sống mũi thẳng cao vời vợi.

Cậu không biết có phải mình đã say không, mà lại nghe đến như lạc vào cõi thần tiên như thế.

Cậu cảm thấy trái tim mình như có một con nai trắng đụng mạnh vào cây mận trong ngàn dặm tuyết trắng.

“Ầm” một tiếng dội vang, chẳng rõ là hoa hay tuyết mà rơi rụng, từng cánh bay lả tả, toả hương thơm ngát đầy trời.

Có người nghe không vào, liền lớn tiếng chửi bới: “‘Thổi kèn’ ở đâu hả, rõ là ‘Lý cây bông’ thì có!”

“Eo, chán muốn chết, em nghe mà suýt ngủ quên đây này.” Một cô nàng õng ẹo trợn mắt nói.

Tiếng cười nhạo báng ầm ĩ lấn át cả tiếng đàn, thậm chí còn có kẻ ném một nắm xiên que nhầy nhụa dầu mỡ xuống cạnh đàn.

Song hết thảy đều chẳng sao quấy nhiễu chàng trai đang gảy đàn nọ.

Khóe miệng Ngô Hạo Vũ nhếch lên đầy châm biếm.

Hắn đè một tay lên vai Chu Dư An rồi hỏi: “Này, Chu Dư An, mày nói anh coi người này đánh đàn thế nào?”

Nếu Chu Dư An hãy còn tỉnh táo thì nhất định sẽ biết Ngô Hạo Vũ hỏi như vậy là có dụng ý.

Còn lúc bấy giờ, cậu lại chỉ bật thốt ra không chút nghĩ ngợi:

“Quá là hay luôn!”

Ngô Hạo Vũ đột nhiên ấn mạnh tay, Chu Dư An bị đau thì hừ tiếng, nhăn mũi nhìn Ngô Hạo Vũ, chẳng hiểu ra làm sao.

“Kìa Chu Dư An, cưng đang nói ngược đúng không?” Có người thấy vậy thì cười ha ha bảo.

Ngô Hạo Vũ cũng quay sang nhìn cậu chằm chằm, rất có dáng vẻ nếu mà mày không đáp là anh cho mày nhừ đòn.

Chu Dư An trông thấy chàng trai gảy đàn ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt tối tăm tựa hồ sâu không đáy, không ai có thể phát hiện nơi đáy hồ chất chứa điều chi.

Thế nhưng dường như cậu đã trộm vụng ngó được thứ gì đó, ánh mắt cậu loé lên những tia sáng tí hon.

“Nhưng em thấy hay thật mà!” Chu Dư An nghiêng đầu lẩm bẩm.

Vẻ mặt ngấm hơi men làm cậu thoạt nhìn có phần ngốc nghếch.

Sắc mặt Ngô Hạo Vũ sầm xuống có thể thấy bằng mắt thường, cơ mà hắn cũng không nổi cáu với Chu Dư An.

Dù sao tên này cũng là con trai độc nhất của nhà họ Chu.

Hắn cầm lấy một ly rượu bên cạnh, ngồi xổm trước mặt chàng trai gảy đàn, nói: “Vì có người bảo mày đàn hay nên nhiệm vụ hôm nay của mày coi như xong.

Ly rượu này, mày sẽ không nể mặt tao đấy chứ?”

Giọng điệu kiêu căng và tràn ngập ý đe dọa.

Hắn giơ ly rượu ra trước mặt người nọ, song bàn tay lại đột nhiên chao đảo, chất lỏng màu xanh sáng lập tức bắn tung tóe lên dây đàn.

Những ngón tay gảy đàn chựng lại, chủ nhân chiếc đàn giương mắt nhìn Ngô Hạo Vũ.

Màu rượu phản chiếu trong ánh mắt sâu thẳm của chàng trai ấy, tựa ánh sáng sắc lạnh lóe lên khi kiếm ra khỏi vỏ, vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm khôn cùng.

Trái tim Chu Dư An như bị bóp nghẹt, cậu rất sợ chàng trai nọ sẽ vung tay hất thẳng ly rượu ra.

Thế nhưng người ấy lại chỉ nhìn chằm chằm Ngô Hạo Vũ bằng đôi mắt đen kịt tối tăm như đêm không trăng, sau đó giơ tay nhận lấy ly rượu.

Khoảnh khắc chuẩn bị uống, đã bị Chu Dư An giật lại.

Cậu túm lấy ly rượu rồi nốc một hơi cạn sạch, uống xong còn thè lưỡi, mặt nhăn tít: “Đắng quá.”

Ngô Hạo Vũ cáu đến độ suýt thì bóp cổ Chu Dư An, hắn vội vã hét với người bên cạnh: “Mau mang thuốc giải rượu cho nó!” Nói rồi quặp chặt Chu Dư An, nhét ngón tay vào miệng cậu rồi ấn mạnh vào lưỡi.

Chu Dư An nôn được ra một chút, giãy giụa muốn thoát khỏi Ngô Hạo Vũ.

Cậu càng chóng mặt hơn, bắt đầu nhìn một thành ba rồi.

Cậu thấy chàng trai đánh đàn nọ dường như đang nhìn cậu, song cậu lại chẳng nhìn được rõ cảm xúc nơi đáy mắt ấy.

Ngô Hạo Vũ bị Chu Dư An làm cho phát cáu, không có tâm tình gây sự nữa.

Hắn ném xấp tiền mặt xuống đất rồi giẫm lên mấy lần, cười khẩy nói: “Thưởng cho mày, cầm về mà chữa bệnh cho ma ốm!”

Chàng trai nọ thậm chí còn chẳng thèm liếc đống tiền trên đất, thong thả cất đàn vào hộp đàn của mình.

Mất công giương cung bạt kiếm mà cũng chả thu được trò cười, cả lũ đều có phần bất mãn, cũng chẳng còn hứng thú giễu cợt người nọ.

“Sao tự dưng lại mưa thế này?” Một cô nàng hoảng hốt kêu lên.

Đám còn lại rối rít chạy vào trong biệt thự.

Những khay than nướng thịt bày bừa trên bãi cỏ chưa được dọn kịp bị nước mưa dội xuống, thoắt cái dập tắt lửa than.

Chu Dư An ngồi xổm bên cạnh chàng trai gảy đàn như một chú cún nhỏ, hai tay chống má, ngơ ngác hỏi: “Anh tên là gì ạ?”

Còn chưa kịp nghe câu trả lời đã bị Ngô Hạo Vũ xách bằng một tay chạy vào trong nhà.

Cậu liên tục ngoái lại nhìn thì thấy chàng trai nọ đã đeo hộp đàn đứng dậy rời đi.

Bỗng, cậu giãy khỏi tay Ngô Hạo Vũ rồi chạy thật nhanh, bất chấp cái lườm như muốn khét mặt của Ngô Hạo Vũ.

Cơn mưa mùa hạ đến bất chợt và lớn bất thường, lúc Chu Dư An cầm theo được cái ô lao ra ngoài thì chàng trai nọ đã rời đi với hộp đàn trên lưng.

Thấy vậy, cậu lập tức co cẳng đuổi theo.

“Anh không mang theo ô sao?” Chu Dư An thở hổn hển chạy tới sau lưng người nọ, phát hiện người anh đã ướt đẫm.

Áo sơ mi trắng trở nên trong suốt và dán chặt vào cơ thể, để lộ dáng người thon gầy nhưng săn chắc.

Ngay cả hộp đàn cũng đã sũng nước, nước nhỏ tong tỏng không ngừng.

Chu Dư An vội vàng nâng cao chiếc ô che trên đỉnh đầu anh.

Chỉ là chiếc ô màu vàng này quá nhỏ, cậu lại thấp hơn người nọ rất nhiều nên phải kiễng chân hết cỡ, nom hệt một chú chim Sơn Ca đang múa ba-lê, ríu ra ríu rít ở phía sau.

“Anh tên là gì ạ? Em là Chu Dư An, Dư trong dư giả, An trong bình an.” Tiếng mưa rộn rã từ bốn phía vây lấy hai người, cậu chỉ có thể cất cao giọng để hỏi.

“Anh không muốn cho em biết tên ạ? Thế thì em sẽ gọi anh là anh trai cổ cầm được không ạ?” Chu Dư An nghiêng đầu ngó mặt anh, thấy anh vẫn cứ ngó lơ mình, cậu không hề bỏ cuộc mà kiên trì hỏi:

“Em có thể mời anh đánh đàn không ạ? Nhà em ở thành phố Trạch Nam, nếu được thì em sẽ trang trải chi phí đi lại và ăn ở cho anh á.”

Chàng trai nọ im riết, nửa chữ cũng không hé răng, chỉ lẳng lặng đi về phía trước, sườn mặt sắc lạnh tựa lưỡi dao.

Chu Dư An sựng tại chỗ, ngơ ngác một hồi, sau đó chạy tới nhón chân giơ cao ô che cho anh, cất tiếng nho nhỏ: “Em thực sự rất thích tiếng đàn của anh.

Em cũng học piano, cơ mà trình độ cùi bắp lắm.”

Cậu nói xong thì mím môi phồng má, có chút ngượng nghịu.

Chàng trai nọ cuối cùng cũng ngoảnh mặt liếc cậu một cái, ánh mắt mang theo vẻ lãnh đạm.

Chu Dư An vội vàng treo lên nụ cười tươi rói, lộ ra hai lúm đồng điếu nhỏ xinh bên khóe miệng.

Bấy giờ người cậu cũng đã ướt gần hết, trên lông mi đọng lại vài giọt nước chưa rơi, khoảnh khắc nhoẻn miệng cười, từng hạt châu liền thi nhau rớt xuống.

“Nghe nói mai anh thi đại học đúng không ạ? Thế thì nay đừng dầm mưa nha, bằng không ốm rồi thì sao mà thi cho được.” Chu Dư An kéo lấy cánh tay anh rồi nhét cán ô vào lòng bàn tay anh, sau đó quay người chạy trở lại.

Chạy được vài bước lại ngoảnh mặt ngó, thấy chàng trai nọ hãy đứng sững trong màn mưa, tay giơ chiếc ô nhỏ màu vàng của cậu.

Men say trong cậu bất ngờ bốc lên, qua màn mưa ngợp trời, cậu hét thật to về phía ấy:

“Anh trai cổ cầm ơi, chúc anh thi đỗ đại học nha!”

Trong màn mưa bàng bạc khắp bốn bề, cậu dõi mắt trông theo bóng hình chàng trai dần khuất trong một chiều mưa dông.

Sau đó cậu quay về biệt thự của nhà Ngô Hạo Vũ và hỏi hắn tên của chàng trai nọ, song Ngô Hạo Vũ lại sầm sì mặt mũi phớt lờ cậu.

Tối hôm ấy cậu bắt đầu lên cơn sốt cao một cách khó hiểu, sốt đến mê man bất tỉnh, bụng đau đến chết đi sống lại, cuối cùng được nhà họ Ngô đưa đến bệnh viện.

Minh Nghiên vội vã đến thành phố Văn Hoa, và hình như đã cãi nhau một trận rất to với mẹ Ngô Hạo Vũ, sau đó cả hai gia đình cũng không còn giao du với nhau nữa.

Cậu phải nằm viện một thời gian dài, sau khi xuất viện thì bị bắt về nhà.

Và cơn mưa tầm tã chiều mùa hạ ấy đã tựa như giấc mộng trưa hè, cuốn theo bóng hình chàng trai đeo hộp cổ cầm chìm sâu vào hồi ức.

Một thoáng kết thúc, Chu Dư An hãy còn thẫn thờ tại chỗ, cuối cùng bị chàng trai gảy đàn phát hiện ra.

“Sao cậu lại đến đây?” Chung Phất Sơ đặt cổ cầm sang bên cạnh rồi bước về phía cậu.

Chu Dư An ngẩng lên nhìn anh, hốc mắt nong nóng tựa suối nước nóng đương chực trào.

Cậu vội vã rủ hàng mi, cười khen: “Anh đàn vẫn hay như vậy.”

Chung Phất Sơ sững người, nhìn rặng mi dài buông rủ nơi cậu, lặng thinh không đáp lời.

Anh xoay người bước tới nói với ông cụ trên giường bệnh vài câu tạm biệt, sau đó cất cổ cầm vào hộp rồi khoác hộp đàn ra ngoài cùng Chu Dư An.

“Đến lúc nào thế?” Chung Phất Sơ hỏi.

“Em quên mất rồi, chắc là khoảng mười phút trước?” Cậu đúng là quên thật.

Lúc đó cậu ngắm Chung Phất Sơ gảy đàn, trí nhớ bất chợt dâng tới rồi rút đi như thủy triều, trái tim như bị dày xéo rồi vắt thêm chanh, vừa sưng vừa xót, bởi vậy mà thời gian cũng chẳng còn nghĩa lý gì với cậu.

Hai người đi trên hành lang, cả hai đều lặng thinh cất bước.

Đột nhiên Chu Dư An nhỏ giọng buông ra một câu: “Anh trai cổ cầm ơi.”

Trái tim cậu như bị một bàn tay to lớn siết chặt.

Chung Phất Sơ mười hai năm trước có thể nói là có phần chật vật và đáng thương, vậy nên cậu không rõ nếu Chung Phất Sơ nhớ lại thì có tức giận hay khó chịu gì không.

Chung Phất Sơ sững người tại chỗ, một lúc lâu sau mới chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn khuôn mặt Chu Dư An.

Trong mắt anh không hề có một tia nhìn khó chịu, thay vào đó là ánh lên ý cười như có như không: “Nhớ ra rồi à?”

Chu Dư An thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu, cơ mà vẫn hơi chán nản mà rằng, “Chả trách hôm nọ gặp anh thấy quen quá chừng, thì ra mười hai năm trước mình đã gặp nhau rồi.

Em cũng ngáo thật sự, chả hiểu sao giờ mới nhớ ra.”

“Quên cũng không sao.” Chung Phất Sơ bình thản bảo.

Cùng một đoạn ký ức, nhưng lại có ý nghĩa khác nhau với mỗi người.

Có người cùng lắm chỉ là một cơn gió thoảng qua liền quên bặt, nhưng đối với người khác lại là cơn mưa của cả mùa hè, tí ta tí tách, rả rích liên hồi.

“Hôm ấy sau khi về em đã bị ốm một trận khá nặng, cũng không có cơ hội hỏi thăm tình hình của anh.

Lúc đó anh… có sao không ạ?” Chu Dư An tò mò hỏi.

Hôm đó là hôm trước khi Chung Phất Sơ thi đại học.

“Không sao.” Chung Phất Sơ thoáng khựng một chốc, rồi đáp lại.

“Thế thì tốt quá.” Chu Dư An cười cong cả đôi mắt.

Bây giờ nghĩ lại, cậu đoán chắc chắn ly rượu kia có vấn đề, cũng may là đã bị cậu liều lĩnh uống cạn, nếu không Chung Phất Sơ chắc sẽ bỏ lỡ kỳ thi quan trọng nhất rồi.

Cậu thật sự không muốn hồi ức về cuộc gặp gỡ đầu tiên của cậu và Chung Phất Sơ chẳng hề vui vẻ tẹo nào.

Tiếc rằng nếu quả thực lần gặp đầu tiên từ mười hai năm trước, thì đó chính là may mắn lớn nhất của cuộc đời.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa người với người từ lâu đã liên quan rất nhiều, đã định trước sẽ dây mơ rễ má từ lúc mới sinh ra.

Nó mai phục dưới lớp đất đai của số phận, bất cứ lúc nào cũng có thể bén rễ, đâm chồi và nảy lộc.

Hai người đang đi trên hành lang của bệnh viện, trái tim của Chu Dư An hãy còn vẹn nguyên rung động trước tiếng đàn bận nãy.

Cậu bỗng hỏi: “Ông cụ trong phòng vừa nãy rất thích cổ cầm ạ?”

“Ông ấy là thầy dạy đàn của tôi.” Chung Phất Sơ đáp.

Lục Linh Cửu là Chủ tịch của Hiệp hội cổ cầm thành phố Văn Hoa, cháu trai Lục Nham của ông ấy học cùng trường với Chung Phất Sơ.

Chỉ tiếc rằng Lục Nham này lại chẳng có chút hứng thú nào với cổ cầm.

Sau khi Lục Linh Cửu phát hiện ra Chung Phất Sơ tại buổi biểu diễn văn nghệ của trường, ông đã chủ động nhận anh làm học trò.

Thầy dạy đàn? Hai mắt Chu Dư An sáng bừng, nghiêng mặt ngó anh chàng bác sĩ cao lớn cạnh bên.

Tà áo trắng muốt, lưng đeo cổ cầm, vẻ lạnh lùng đã từng khiến cậu run sợ xưa kia dường như đã hóa thành tuyết rụng trên Bách, gió thổi cuối Thông, cao cao trong trong, chẳng thể diễn tả.

“Bác sĩ Chung ơi, anh có thể dạy em đánh đàn không ạ?” Chu Dư An máu xông lên não bật thốt câu này, lời ra đến miệng lại thấy hối hận.

Chung Phất Sơ bận như vậy, chắc chẳng có thời gian mà dạy cho cậu đâu.

Quả nhiên Chung Phất Sơ lộ ra vẻ mặt do dự, qua loa đáp: “Cậu hẵng dưỡng thương cho khỏe đã.”

Chu Dư An xìu như bánh đa thiu, ờm tiếng, cậu đã biết trước là sẽ thế mà.

Thấy cậu mất hứng, Chung Phất Sơ sựng phút chốc, rồi lại bảo: “Chờ cậu khỏe hẳn rồi, nếu có thời gian, tôi sẽ dạy cho cậu.”

Tuy rằng hãy còn mơ hồ lắm, nhưng vẫn khiến Chu Dư An vui vẻ quá chừng, nỗi mất mát trước đó cũng loáng cái bay sạch.

Cậu đi phía sau Chung Phất Sơ liên mồm hỏi linh tinh này nọ, hệt một chú chim líu ríu theo đuôi người, mãi cho đến khi Chung Phất Sơ phải quay lại, đè tay lên bả vai cậu và bảo:

“Hiện giờ tôi không có thời gian, cậu có thể tự về phòng trước được không?”

“Dạ, à ok ạ.” Chu Dư An ngoan ngoãn đồng ý, vừa định rời đi thì nhìn thấy ngay phía trước có một người phụ nữ bỗng gọi một tiếng: “Phất Sơ.”

Là người phụ nữ lần trước.

Chung Phất Sơ xoay người, Trần Mộ Phi rảo bước về phía anh với vẻ cảm kích trên mặt: “Cảm ơn anh, bố em đã nhập viện rồi ạ.

Vừa nãy Trưởng khoa Thiệu cũng đã tới và nói sẽ nghiên cứu phương án để phẫu thuật sớm.”

Chị nhích lại gần một chút, hốc mắt ửng đỏ, thốt lên: “Phất Sơ, em không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa.

Nếu không có anh…”

“Em không cần phải cảm ơn đâu.

Tôi qua xem tình hình của bác trai trước đã.” Nói rồi quay sang nhìn Chu Dư An hãy còn đang ngẩn người bên cạnh, khẽ chau mày bảo: “Sao còn chưa về?”

Chu Dư An bỗng quạu không sao giải thích nổi, trợn tròn mắt nói to: “Em cũng chẳng bận như anh, thích gì thì làm đó!” Nói rồi ngoảnh mông đi thẳng, không thèm quay đầu ngó lại phát nào.

Trần Mộ Phi sửng sốt, hỏi: “Này là sao thế ạ?”

Chung Phất Sơ trông bóng lưng chứa đầy sự cáu bẳn của Chu Dư An, giọng điệu cũng nhuốm màu bất lực: “Chơi trò làm mình làm mẩy tí thôi.”
Bình Luận (0)
Comment