Giản Du Du cảm thấy là Vu Hạ Khôn sợ hoặc là có bệnh gì đó về mặt tinh thần, bởi vì anh thường hay có kiểu giây trước còn nóng giận đến nỗi muốn giết người nhưng giây sau đã lại yên lặng đứng một chỗ, mặc cho cô hôn, cho cô ôm, khiến Giản Du Du nhớ tới con chó lưu lạc mà khu dân cư nhà bọn họ luôn có thể nhìn thấy, bạn đút cho nó ăn, nó ăn hay không còn phải xem tâm trạng.
Lúc này mưa phùn đã bắt đầu tạnh, bầu trời quang đãng. Cô ôm cổ Vu Hạ Khôn, ngửa đầu lên nhìn thấy biểu cảm ngoan quá thể của anh, hoàn toàn đối lập với người vừa rồi vì một chiếc áo mà đã thô bạo kéo người ta.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Giản Du Du cảm thấy đêm nay khi trở về, cô sẽ phải đọc lại cốt truyện phía sau một chút, nghiên cứu xem rốt cuộc là Vu Hạ Khôn có bệnh hay không.
Cô đang suy nghĩ như thế thì Vu Hạ Khôn lại bất ngờ phát bệnh, hai tay anh nắm lấy cổ tay của Giản Du Du rồi kéo cánh tay cô ra khỏi cổ mình, ném xuống, cau mày nói: "Sao cô cứ động tay động chân thế! Đàng hoàng chút đi!"
Nói rồi anh lại xoay người tiếp tục chạy về hướng xuống núi. Bóng lưng kia dù có nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trốn.
Giản Du Du chẳng hiểu ra sao, thế này mà còn không đàng hoàng?
Vậy nếu cô thật sự không đàng hoàng thì e rằng có thể hù chết anh đấy.
Giản Du Du nhún vai, kéo dây kéo áo khoác lên lại một lần nữa, tiếp tục chạy phía sau Vu Hạ Khôn, nhưng hai người không còn trao đổi gì, chỉ duy trì một khoảng cách vài mét một trước một sau. Sau khi trời tạnh có gió lạnh thổi tới, Vu Hạ Khôn lạnh đến nỗi co rúm lại, Giản Du Du thì lại chẳng có cảm giác gì, tự rơi vào dòng ký ức của bản thân mình.
Lại nói, thật ra cô rất thất bại, mỗi cuộc tình không dễ dàng gì, hao tâm tổn trí lắm mới hẹn hò được với một chàng trai vừa lòng, nhút nhát, hiền lành, trắng trẻo và đơn thuần, vừa nhìn đã biết ngon miệng vô cùng. Giản Du Du tự nhận là khẩu vị của cô thật sự không nặng như Biện Hạ, mẫu người lý tưởng cũng bình thường như kiểu mẫu mà các cô gái vị thành niên yêu thích, thật là những năm tháng tốt đẹp biết bao.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nhưng mỗi khi cô kiên nhẫn nuôi dưỡng tình cảm được hai tuần, đề xuất tiến thêm một bước thì người yêu đều bị cô dọa chạy mất, ai biết tại sao chứ!
Đến nay cô vẫn nghĩ không thông, lần nào người yêu cũng dùng cùng một biểu cảm, cùng một lý do lên án cô một cách mạnh mẽ: "Em căn bản không thích anh, em chỉ là muốn tìm người hẹn hò thôi. Chia tay đi!"
Giản Du Du như một con chim non thuần khiết tuổi hai mươi ba, mỗi khi nghe những lời này đều sẽ phản bác: "Nhưng em là lần đầu tiên mà."
Sau đó, đám bạn trai của cô đều bày ra vẻ mặt hoài nghi mà chia tay.
Cho đến nay, Giản Du Du vẫn chẳng thể tìm ra một lý do chính đáng khiến mình bị chia tay nhiều lần đến thế. Mỗi lần nghe thế thì Biện Hạ đều cười nghiêng ngả, bảo cô đừng quá nóng vội, phải chờ các chàng trai chủ động nhắc tới chuyện này.
Giản Du Du không nhịn được mà dỗi hờn: "Chẳng phải cậu đã nói với mình là sự hài hòa trên giường là yếu tố thiết yếu cho sự phát triển và sự dài lâu của một cuộc tình hay sao?!"
Sau đó Biện Hạ cười run hết cả người.
Chuyện như thế này đã xảy ra hai lần, Giản Du Du chán nản nên dứt khoát chẳng thèm đặt hết tâm trí đi hẹn hò yêu đương chó má gì nữa. Chẳng dễ gì mới chung sống với nhau, vậy mà còn phải nói "em yêu anh" suốt cả ngày à? Không thì người yêu lại cứ nói cô không quan tâm đến anh ta.
Trong nhận thức Giản Du Du, tình yêu dùng để chỉ việc hai người cùng nhau trải nghiệm thanh xuân, chỉ là thích, chỉ là sự bồn chồn của nội tiết tố. Sao phải một hai cứ phóng đại thành yêu nhiều hay ít, yêu cô ấy đến nỗi không phải cô ấy thì không thể, không phải thì sẽ xé tim xé phổi, không phải thì chẳng thiết sống nữa chứ? Có người nào mà chẳng vừa chia tay là đã quen với người khác chứ? Mỗi lần Giản Du Du nghĩ tới thì phiền muộn vô cùng.
Vậy nên nói đến chuyện yêu đương gì đó à, để thời gian đó ăn thêm hai chén cơm lớn còn chẳng sướng hơn sao?
Tuy nhiên cô không bao giờ tưởng tượng được khi ngoài hiện thực cô luôn khinh thường treo hai chữ tình yêu ngoài miệng, ấy vậy mà khi vào thế giới tiểu thuyết, cô lại nhẫn nại đến thế, hết lần này đến lần khác nói lời dỗ dành người có đầu óc không tốt, đã thế người ta còn chẳng thích nghe.
Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn kiên cường chạy trong gió đến nỗi run bắp chân thì khẽ nở nụ cười. Không thích nghe thì cũng phải nói thôi, ai bảo người ta là sugar daddy của cô chứ.
Anh và tôi vốn không có duyên, chỉ vì anh có tiền mà thôi! Giản Du Du tăng tốc độ bắt kịp Vu Hạ Khôn.
Ngày hôm qua cô tìm thấy trong tủ quần áo phòng ngủ của cô có một vòng đeo tay ngọc bích lớn. Sau khi hoàn thành cốt truyện tiếp theo thì cô sẽ đòi đem cái đó về trước. Bà Thủy Nguyệt luôn muốn mua một cái nhưng cứ mãi không nỡ, sợ khi làm việc thì sẽ bị rơi vỡ. Lần sau trở về thì cô sẽ đem cái đó về cho bà, cứ nói là nhặt thì bà sẽ không đau lòng đâu!
Đến lúc đó mẹ cô nhất định sẽ một mặt thì chê bai cô kiếm ở đâu ra đồ vỉa hè năm đồng tiền, một mặt thì trân trọng đeo lên, len lén vuốt ve. Nghĩ đến đây, gương mặt Giản Du Du xuất hiện nụ cười.
Nụ cười này đến khi bắt kịp Vu Hạ Khôn ở cổng nhà họ Vu thì trở nên lớn hơn. Cô giơ tay vỗ vào vai Vu Hạ Khôn, hơn nữa còn mở miệng nói lời trái lương tâm: "Tổng giám đốc Vu, anh nhanh thật đó, em chẳng đuổi kịp anh luôn."
Vu Hạ Khôn vừa lạnh vừa mệt, thực sự trên bờ vực giới hạn rồi, bị Giản Du Du vỗ một cái suýt chút nữa đã khuỵu xuống đất. Anh quay đầu nhìn nụ cười xán lạn của Giản Du Du, bước chân vẫn còn rất nhẹ nhàng sung sức, khi vào cửa còn nhảy một cái. Một cô gái mà lại có thể lực biến thái như vậy, nhất thời trong lòng Vu Hạ Khôn mất cân bằng.
Anh cáu kỉnh vu vơ nói: "Đừng chạm vào tôi!"
Sau khi gầm xong, anh lại cắn răng tăng tốc độ thêm một ít, ném Giản Du Du ở phía sau.
Giản Du Du lười đuổi theo anh, bắt đầu bước chầm chậm vào sân, đi đến cạnh bồn hoa vươn vai, không vội vàng vào nhà, cũng chẳng quan tâm đến cả người ướt sũng.
Ngược lại, Vu Hạ Khôn đi vào nhà, nhanh chóng xả nước tắm, cả người chui vào bên trong bồn nước ấm, run lên khe khẽ.
Đợi cho đến khi Vu Hạ Khôn tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra, uống hai viên thuốc cảm lạnh, mặc tây trang giày da xuống lầu. Đến lúc ăn sáng, Giản Du Du mới từ bên ngoài chạy về, toàn thân bẩn như lăn trong bùn, đang khoác áo khoác của Vu Hạ Khôn, trên đó dính toàn bùn.
Cô bước vào phòng, đôi mắt sáng như ngọn đèn pha, nhìn chằm chằm Vu Hạ Khôn ngồi bên cạnh bàn, hỏi: "Tổng giám đốc Hạ! Anh nuôi chó! Nhiều chó lắm luôn!"
Vu Hạ Khôn thấy cô như vậy, sữa đã đến bên miệng lại ghét bỏ buông xuống. Cô đã làm ô nhiễm ánh mắt của anh, hiện tại Vu Hạ Khôn cảm thấy ngay cả không khí cũng không sạch sẽ!
"Cô... sao cô lại biến thành như thế!" Vu Hạ Khôn vô cùng ghét bỏ trừng mắt nhìn cô, chẳng còn cảm giác ngon miệng nữa, đứng dậy chỉnh trang lại tây trang rồi nói với dì giúp việc: "Dì Vân, gọi điện thoại cho tài xế, tôi đi ngay bây giờ."
"Nhưng cậu chủ à, cậu chưa ăn mà." Dì Vân nhìn một bàn đầy đồ ăn sáng vẫn chưa được động vào, chỉ uống mỗi một ngụm sữa, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Vu Hạ Khôn đi về phía cửa, thuận miệng nói: "Không muốn ăn."
Dì Vân biết tật xấu của anh, không nhịn được nhìn thoáng qua Giản Du Du đứng cạnh cửa, đoạn bà nói: "Cô Giản, đi về phòng thay quần áo ướt ra đi, coi chừng cảm lạnh."
Trên thực tế phải nói là, cô mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, thế này cũng bẩn quá rồi đó, bộ lăn trên đất hay sao?
Giản Du Du tùy tiện lau một chút bùn đổ xuống khuôn mặt mình. Đúng là cô đã lăn trên mặt đất, là tại bị con chó lớn vồ ngã. Vu Hạ Khôn nuôi hơn mười con chó lớn, có con còn lớn như con nghé nữa, dễ thương lắm! Lại còn nhiều lông quá chừng!
"Tổng giám đốc Hạ..." Vẻ mặt Giản Du Du hiện lên ý cười, muốn nói gì đó, Vu Hạ Khôn bước đến chỗ cách Giản Du Du không xa, hét lên với cô: "Cô tránh ra, tôi họ Vu!"
Giản Du Du bị câu đáp lời này chặn họng, tránh khỏi vị trí cửa. Vu Hạ Khôn lạnh mặt thay giày, không chờ Giản Du Du mở miệng đã đi ra ngoài.
Vì vậy, bi kịch cứ thế mà phát sinh. Vu Hạ Khôn mở cửa, chợt nghe trong sân có người đang kêu: "Đằng kia, mau mau! Giữ chắc lại!"
Vu Hạ Khôn nhíu mày đi về hướng âm thanh, thoáng nghe thấy một tiếng sủa rất thô của một con chó. Anh chợt nhận ra điều gì đó, muốn quay đầu mở cửa trốn về thì đã chẳng kịp nữa rồi, bởi vì một con chó lớn với thân hình và sức lực mạnh hơn Giản Du Du nhiều lần đang lao nhanh về phía anh!
"Julie!"
"Ôi trời ơi!"
"Tổng giám đốc Vu!"
"Cậu chủ!"
Mọi người liên tiếp kêu gào, Vu Hạ Khôn trợn mắt như muốn nứt ra, tiếp đó xoay người luống cuống chạy ra đường.
Lúc này Giản Du Du cũng mở cửa ra, bước ra khỏi nhà, quả nhiên nhìn thấy một con chó lớn đang đuổi theo phía sau Vu Hạ Khôn. Cô nở nụ cười ngắn ngủi, đây là con chó mà vừa rồi lúc cô vươn vai đã chạy khỏi lồng, rất to, bắt được ai thì đuổi theo người đó. Giống này chắc là chó ngao Tây Tạng, là loại chó lớn mà Giản Du Du thích nhất.
Nhưng chẳng bao lâu cô không cười nổi nữa, bởi vì Vu Hạ Khôn đã té ngã, tốc độ của con chó kia lao về phía Vu Hạ Khôn vẫn không giảm bớt, kích thước của nó lại lớn như thế, với thân thể nhỏ nhắn trông đã chẳng còn dùng được của Vu Hạ Khôn thì bị giẫm nát cũng không chừng!
Lúc này đuổi con chó đi đã không còn kịp nữa, gào khóc thảm thiết cũng vô dụng. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Giản Du Du đưa hai ngón tay vào miệng, thổi một tiếng giả còi vô cùng vang dội và du dương.
Âm thanh này có sức hấp dẫn trí mạng đối với chó, quả nhiên khi con chó ngao Tây Tạng nghe thấy thì ngay lập tức phanh lại, ngừng bước chân đuổi theo Vu Hạ Khôn, xoay đầu chạy về phía Giản Du Du.
Nó rất vui vẻ, chắc là đã ở trong lồng quá lâu. Loại chó lớn này thì phải được vận động đầy đủ. Giản Du Du đã quan sát lồng sắt của nó, nhỏ như vậy thì sao đủ cho nó chơi chứ!
Thấy một cái bóng lớn như vậy chạy cực nhanh về phía mình, Giản Du Du không sợ tới mức hồn lìa khỏi xác như Vu Hạ Khôn, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô đã từng sống trong khu phố cổ và có một cái tên rất kêu, gọi là chó chẳng thèm.
Dù được nuôi hay đi lạc thì cô chính là chất cách* chó, cách chó ở đây không phải là thật sự không thèm để ý tới mà là không cắn.
*Nghĩa tương tự như vật cách điện
Hồi còn bé, cô lang thang trong con hẻm nhỏ mà cho tới giờ vẫn chưa bị chó cắn lần nào, cũng chưa từng bị chó dữ chặn đường. Tình hữu nghị thắm thiết của Biện Hạ và cô, lúc ban đầu, không chỉ bởi vì họ sống đối diện nhau, mà còn vì trên đường tan học về nhà, mọi người đều biết nếu đi theo Giản Du Du thì sẽ không bị chó cản đường.
Những người trong sân cầm bao, túi lưới đuổi theo về phía Giản Du Du. Vào thời khắc nguy cơ, Vu Hạ Khôn đã ôm đầu nằm úp sấp trên mặt đất, mặc dù sàn lót gạch nhưng vừa trải qua cơn mưa nên bùn vẫn còn đó, anh mới tắm rửa đến suýt nữa tróc da vừa rồi coi như vô ích!
Anh nghe thấy tiếng huýt sáo, liếc mắt nhìn thấy Julie đổi hướng thì chẳng buồn đến dơ bẩn, kinh ngạc đứng dậy trông qua. Chỉ thấy sau khi Giản Du Du thu hút sự chú ý của Julie thì cứ đứng thẳng tắp ở cửa dù Julie đã lao đến trước mắt!
"Nằm xuống!" Khi Vu Hạ Khôn to giọng hô lên thì Julie đã tới trước mặt Giản Du Du, hai mắt Giản Du Du sáng lên, cực kỳ linh hoạt cúi người xuống, xoay người. Julie bay qua khỏi thắt lưng của cô - đuổi theo hướng đám đông chạy tới.
Giản Du Du đứng thẳng dậy, vội vàng mang dép rồi chạy về phía Vu Hạ Khôn: "Tổng giám đốc Vu, anh không sao chứ?"
Sau khi đỡ Vu Hạ Khôn dậy, Giản Du Du không kịp hỏi han ân cần gì mà đã tò mò không kìm được hỏi: "Nó tên là Julie sao?"
Biểu cảm Vu Hạ Khôn vô cùng thê thảm, bởi vì anh đã phát hiện đám người cầm lưới và bao đang bị Julie đuổi chạy tán loạn, mà chẳng mấy chốc Julie đã quay lại, chạy về hướng của hai người.
Vu Hạ Khôn quay đầu nhanh chân bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, chẳng khác gì với chó, nhưng có một đạo lý rất bình thường, đó là gặp phải chó thì đừng chạy, ai chạy nó rượt người đó.
Nhất là khi bây giờ Julie đang nghĩ toàn bộ người trong sân đang chơi với nó.
Vì vậy, khi Julie chuyển hướng phóng về phía Vu Hạ Khôn một lần nữa, thậm chí Giản Du Du không có thời gian để huýt sáo. Khi phía sau lưng truyền đến một lực đẩy thật lớn khiến Vu Hạ Khôn hôn lên sàn lát gạch một cách chính diện, Giản Du Du không đành lòng rụt cổ lại, lịch sự nhắm hai mắt lại...
*
Lời tác giả:
Tác giả: Tên con chó mới nói một lần mà cô đã nhớ kỹ?
Giản Du Du: Đó là đương nhiên! Mấy con chó gần nhà tôi ấy, dù lang thang hay không lang thang, đứa nào tên là gì, đứa nào chân què, đứa nào dạ dày không tốt, đứa nào hay cắn người, tôi biết hết!
Vu Hạ Khôn:...Vừa rồi cô còn gọi tôi là tổng giám đốc Hạ.