Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 41

Khi có vài nguyện vọng cấp bách không thể đạt được, con người ta sẽ bỏ qua nhân tố trí mạng hơn, tựa như giờ phút này, thậm chí Vu Hạ Khôn còn cảm thấy, chỉ cần Giản Du Du xuất hiện, cho dù dáng vẻ của cô giống như ác quỷ đòi mạng trong phim truyền hình, anh cũng sẽ không bỏ chạy.

Nhưng anh đã chờ đợi trong phòng cả đêm, ban đầu là đứng, sau đó là ngồi rồi lại nằm trên giường của mình, ngay tại nơi Giản Du Du biến mất, nỗi sợ hãi trong lòng đã bị choáng ngợp bởi tâm trạng muốn nhìn thấy cô, thậm chí anh đã không còn sợ nữa.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Nhưng phần lớn thời gian thì chuyện trên thế giới này đều sẽ không theo ý muốn của con người, nhất là khi Giản Du Du không phải là người của thế giới này, cô cũng không phải là cô hồn dã quỷ gì đó vẫn còn tâm nguyện chưa dứt. Việc cô có thể biến mất không còn tăm hơi và xuất hiện, tất cả đều là dựa vào cô có một quyển sách có thể kết nối giấc mộng.

Mà bây giờ cô hoàn toàn không thể xuất hiện trước mặt Vu Hạ Khôn. Quyển sách vô cùng thần kỳ kia, khi Giản Du Du hoàn thành nhiệm vụ rồi đem tiền về, đồng thời là lúc nó mất đi giá trị lợi dụng thì đã bị ném vào góc cho hít bụi.

Giản Du Du tuyệt đối không thể biết ở một thế giới khác, Vu Hạ Khôn đang thức trắng đêm chờ cô, tìm cô, nhớ cô.

Ở thế giới của mình, cô sống vô cùng tốt, dùng phần thưởng vẫn chưa được đổi kia, đổi lấy vé số trúng thưởng, hợp lý hóa toàn bộ số tiền cô nhận được. Bây giờ cô là một người may mắn trúng xổ số. Trước khi số tiền "trúng thưởng" của cô bị bà Thủy Nguyệt tịch thu thì cô đã vội vàng mua một cửa hàng mà cô và Biện Hạ thấy vừa mắt, đã bắt tay vào trang trí, còn mua rất nhiều máy móc chuyên chế tạo các món đồ nhỏ, khoảng cách chạm đến cuộc sống trong mơ ước của cô và Biện Hạ cũng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.

Về phần Vu Hạ Khôn, thỉnh thoảng Giản Du Du cũng sẽ nhớ tới anh, khi đi trên đường nhìn thấy người đàn ông có dáng người không tệ lắm cũng sẽ vô thức so sánh với Vu Hạ Khôn.

Mặc kệ như thế nào, kết luận chính là, người trong hiện thực hoàn toàn không có cách nào so sánh được với Vu Hạ Khôn trong sách. Ở trước mặt Vu Hạ Khôn, có thể Giản Du Du sẽ bị sắc đẹp làm mờ mắt nhưng ở trong hiện thực này, hiện tại cô nhìn người đàn ông nào thì cũng đều là Tứ Đại giai không*.

*Tứ Đại giai không đạo Phật là giáo lý dẫn dắt chúng sinh nhận thức sự hư ảo, giả tạm của thế giới vật chất.Ta phải tự thức tỉnh bản thân, tu tâm dưỡng tính, phát huy vô lượng để tìm tới sự an lạc thật sự, khiến tâm thanh tĩnh, sáng suốt và an yên.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Trước kia, khi gặp được người nào trông đẹp đẹp thì Biện Hạ đều sẽ ở bên cạnh thảo luận với cô, Biện Hạ luôn dùng một ánh mắt của người từng trải để phê phán kiểu người mà Giản Du Du thích, đều là đẹp mắt "khó dùng".

Nhưng dạo gần đây, Biện Hạ phát hiện, Giản Du Du không chỉ không thảo luận với cô ấy, thậm chí nhìn thấy ngôi sao mình thích rất nhiều năm trên TV cũng không thèm liếc mắt một cái.

Tâm lặng như nước, tựa như sư tăng ngồi thiền.

Hôm nay, hai người ngồi trên sofa xem TV trong cửa hàng vẫn còn chưa trang hoàn xong xuôi, Giản Du Du cầm điều khiển từ xa, ấn tới ấn lui, nhảy qua một tiết mục tuyển chọn vũ đạo, dừng lại ở kênh đang chiếu phim hoạt hình Chú Gấu Boonies.

"Đầu trọc* có đẹp hơn mấy bé tiểu thịt tươi không?" Biện Hạ cướp lấy điều khiển từ xa, chuyển lại kênh, Giản Du Du thờ ơ nhìn thoáng qua, không hứng thú gì nhiều, đưa tay chỉ vào TV: "Cậu nhìn xem, cái chân kia xấu gớm, cái cằm đó bị gì vậy? Vừa nhìn là biết giả rồi, còn có khóe mắt người kia kìa, thiếu chút nữa là mở ra luôn rồi, ánh mắt của cậu thật sự không ổn, cậu xem đi, mình đi làm cái này đã.”

*Trong phim hoạt hình Chú Gấu Boonies có bác thợ săn đầu trọc

Biện Hạ khẽ nhếch miệng “a” một tiếng rồi nói, "Mình thấy cũng được lắm mà, trẻ tuổi tươi mơn mởn, trước kia không phải cậu suốt ngày hét chói tai anh ơi anh ơi sao? Sao đột nhiên ánh mắt lại cao như vậy?”

Trong lòng Giản Du Du nói thầm, nếu cậu đã gặp qua trân châu thật sự thì cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mắt cá kém chất lượng, nhưng cô đã nhắc tới chuyện trong mộng với Biện Hạ hai lần rồi, Biện Hạ đều thật sự cảm thấy cô nằm mơ. Giản Du Du muốn chia sẻ nhưng sau đó cẩn thận ngẫm lại, chuyện bản thân mình chưa từng trải qua thì có mấy ai có thể tin tưởng được chứ.

Cô không thể nói ra trong mộng cô đã từng ngủ với người cực phẩm như thế nào, đành phải nói: "Bây giờ mình cũng là một phú bà, chờ mình khởi nghiệp thành công, mình muốn một hơi bao nuôi mười cậu thanh niên trẻ đẹp thuần khiết tự nhiên!”

Biện Hạ nghe vậy thì phụt cười: "Cậu bao mười tên để giúp mẹ cậu bưng bún gạo à?”

Giản Du Du liếc xéo Biện Hạ một cái, "Đừng tưởng rằng mình còn rất thuần khiết, mình đã không còn là mình của trước kia!”

"Thế nào? Mấy tên bạn trai hotboy trường, hotboy lớp khi đó bị cậu dọa chạy bây giờ tỉnh táo lại rồi về tìm cậu à?" Biện Hạ ngạc nhiên nói.

Giản Du Du bĩu môi không lên tiếng, "Mình thật sự cảm ơn bọn họ có mắt không biết trân châu!”

Biện Hạ ‘xí’ một tiếng, tiếp tục xem TV, Giản Du Du đi vào trong, ngồi trên bàn điều hành, đổi một cặp kính rồi đeo lên, nhanh chóng tập trung vào việc chế tác những thứ cô thích.

Tiệm ăn nhà cô cần được mở rộng, thật ra thì bà Thủy Nguyệt vẫn luôn muốn mở rộng, chỉ là tiếc tiền thôi, mà Giản Du Du đột nhiên "trúng số", ngoại trừ mua nhà cửa và mua đồ đạc ra thì còn lại Giản Du Du đều giao cho bà Thủy Nguyệt quản lý, cuối cùng thì bà cũng chịu tuyển nhân viên cho cái tiệm nhỏ nhà mình.

Mà bây giờ Giản Du Du một lòng một dạ vì cửa hàng nhỏ của cô, cho dù thỉnh thoảng nhớ tới Vu Hạ Khôn như vừa rồi thì cũng sẽ không buồn khổ gì nhiều. Ngay từ đầu cô đã chuẩn bị sẵn sàng chia tay bất cứ lúc nào, cho nên đối với Giản Du Du mà nói, chuyện này giống như một ngày nắng trong dự báo thời tiết, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Cô phóng khoáng như vậy, thậm chí là vô cùng hài lòng, cầm tiền sống cuộc sống cá muối như mình mong ước từ nhỏ đến lớn, ngay cả bà Thủy Nguyệt cũng không ép cô nhất định phải làm công việc gì cả, quả thực rất vui vẻ.

Lúc Giản Du Du ôm quyển sách kia ngủ, tốc độ thời gian của hai thế giới đã khác biệt, mà khi cô bước ra từ trong thế giới kia, thế giới của mình lập tức khôi phục tốc độ chuyển động như bình thường.

Chớp mắt hai tháng đã trôi qua, không giống như Giản Du Du toàn là vui vẻ, Vu Hạ Khôn lại bắt đầu đến gặp bác sĩ tâm lý, cố định hai lần một tuần, ban ngày xử lý công việc, buổi tối về đến nhà, đại đa số thời gian anh đều là thức trắng đêm khó ngủ.

Vu Minh Trung nhất định phải trở về nước ngoài, trong nước lại chỉ còn lại một mình Vu Hạ Khôn. Hiện tại, bề ngoài trông anh vô cùng bình thường, thậm chí có đôi khi còn đi ra ngoài uống rượu với đám người Trạm Thừa, vừa nói vừa cười, chỉ là thịt trên người và sắc mặt là dần dần xám trắng, làm bại lộ chủ nhân của nó sống không tốt chút nào.

Vu Hạ Khôn không biểu hiện rõ đau thấu tâm can gì đó, Giản Du Du đi quá đột ngột, không cho anh một chút để thời gian phản ứng, đợi đến khi anh lấy lại tinh thần từ trong sợ hãi thì tất cả cảm xúc nồng đậm đều giống như một quả pháo úng nước, không thể đốt được.

Thậm chí Vu Hạ Khôn còn không cảm thấy mình đòi sống đòi chết, tan nát cõi lòng đến mức nào, dù sao thì anh cũng là người trưởng thành, anh có sự nghiệp và bạn bè của anh, ngày nào cũng rất bận rộn.

Anh khiến cho mình trở nên bận rộn đến mức chân không chạm đất giống như Vu Minh Trung, chỉ thỉnh thoảng trong những đêm khuya yên tĩnh, hoặc là khi mưa bão sấm sét đến, anh mới có thể để lộ ra nỗi cô đơn lạnh lẽo tràn ngập từ trong xương tủy, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh.

Có người đi ngang qua anh, lại không lưu luyến chút nào mà rời đi.

Vu Hạ Khôn vẫn không hề từ bỏ việc tìm kiếm Giản Du Du nhưng anh vẫn chỉ có thể thỉnh thoảng lấy được tung tích của cô, mấy lần đều là uổng công vui mừng.

Người duy nhất biết trạng thái của Vu Hạ Khôn không ổn chính là bác sĩ tâm lý của anh, Vu Hạ Khôn biết gì nói nấy, trông thì có vẻ thẳng thắn tích cực phối hợp trị liệu nhưng mỗi khi đến tầng sâu nhất của ý thức thì anh lại kháng cự theo bản năng, ngay cả bậc thầy tâm lý lúc trước thôi miên anh cũng hết cách.

Mà Vu Hạ Khôn đều đi gặp người học sinh vô cùng ưu tú của bậc thầy kia hai lần một tuần.

Nhưng không có tác dụng gì, trạng thái của Hạ Khôn rất kỳ lạ, mỗi ngày ở bên cạnh anh, nhưng bạn hoàn toàn không cảm giác được anh không ổn chỗ nào, thậm chí anh không tùy tiện nổi nóng như trước, cả người đều bình tĩnh.

Nhưng nếu cách một khoảng thời gian không gặp mặt, bất thình lình gặp lại một lần thì nhất định sẽ nhíu mày, bởi vì anh giống như một gốc hoa cỏ đặt trên ban công, nghênh đón ánh mặt trời và gió sương, không chết nhưng lại không biết tại sao, cành lá mỗi ngày lại khô vàng từng chút một, không thấy được nhưng chưa từng dừng lại.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, mùa thu trôi đi, thậm chí đến cuối năm còn lần đầu tiên bay ra nước ngoài, gặp mặt ba mẹ đã nhiều năm không gặp, cùng nhau ăn tết, tươi cười hiền hòa, sự thù địch đã hoàn toàn tiêu tan, ba mẹ anh không nhìn ra có điều gì khác biệt nhưng trong lòng Vu Minh Trung lại hơi sợ hãi.

"Em gầy nhiều quá, quần áo cũng không chống đỡ nổi nữa rồi."

Đây là điều mà Vu Minh Trung nói nhiều nhất với anh trong mấy ngày Vu Hạ Khôn ở nước ngoài.

Sau Tết, Vu Hạ Khôn lại một lần nữa lao đầu vào công việc, anh thích cảm giác tập trung làm một việc như vậy, từ chối tất cả các hoạt động giao tiếp có thể từ chối, lúc không làm việc thì nằm trên sofa ở nhà, cũng không bật đèn, chỉ ngẩn người.

Nhưng anh phải đi tham dự bữa tiệc rượu tối nay, khách sạn chủ đề hợp tác với nhà họ Hoắc đã sắp kết thúc, từ đầu đến cuối Vu Hạ Khôn gần như không hề lộ diện, nhưng Hoắc Kiểu Nguyệt cũng sắp về nước ngoài, tiệc rượu tối nay anh vẫn phải đi, không đi cũng phải đi.

Vu Hạ Khôn mò mẫm trong bóng tối, lề mề chậm chạp ở trong phòng thay quần áo, chú Lâm tài xế đã chờ ở bên ngoài rất lâu, Vu Hạ Khôn chưa bao giờ là người trễ hẹn, đêm nay anh lại không muốn đi cho lắm.

Anh thật sự không muốn đi, áo len cao cổ có thể che đi thân hình gầy gò quá mức nhưng lại không che được đường nét càng thêm góc cạnh rõ ràng của anh. Dưới mắt anh đọng lại một quầng thâm màu xanh nhạt, hiện tại không phải là anh không ngủ được, chỉ là ngủ không yên ổn.

Bộ âu phục màu xám tro được cài cúc tỉ mỉ, trên cổ tay đeo cặp khuy cài thủy tinh kia, Vu Hạ Khôn đứng trước gương kiểm tra mình, bỗng nhiên bị chính mình dọa hết hồn.

Đã lâu không soi gương, người trong gương có hơi xa lạ, có hơi... âm u.

Trước kia Vu Hạ Khôn chưa bao giờ cảm thấy hai chữ này có thể gắn vào trên người anh, anh thử cong khóe miệng, cứng ngắc khó chịu, không bằng không cười.

Anh dứt khoát quay đầu không nhìn nữa, đi thẳng xuống lầu.

Cuối cùng thì vẫn tới muộn, thời gian anh ra ngoài cũng không muộn, là do đi được nửa đường thì lại bảo chú Lâm dừng lại bên bờ sông, anh bước xuống xe hóng gió.

Đêm đầu xuân vẫn còn rất lạnh, trên gương mặt hơi tái nhợt của anh bị gió thổi đỏ ửng mất tự nhiên, lúc tiến vào tiệc rượu lại khiến anh trông có sức sống hơn một ít.

Không ai trách anh đến trễ, chỉ có Hoắc Kiểu Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, định tiến lên đáp lời, ánh mắt Vu Hạ Khôn chỉ nhẹ nhàng dừng lại trên người cô ta rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

Anh không dám nhìn cô ta.

Nguyên nhân không muốn đến, lúc hợp tác không xuất hiện, cách làm này của anh có thể nói là vô lý, đều là bởi vì anh không dám gặp Hoắc Kiểu Nguyệt.

Vu Hạ Khôn đã dốc hết toàn lực để không nhớ tới một người khác thông qua gương mặt này của Hoắc Kiểu Nguyệt nhưng vẫn không thể khống chế, thậm chí anh không dám nói chuyện với Hoắc Kiểu Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra, sợ chính anh sẽ thất lễ, vậy thì quá khó coi.

Đến bây giờ anh mới biết được, thế thân? Quá buồn cười.

Nếu thật sự thích một người thì không có cách nào thông qua người khác để giải quyết nỗi khổ tương tư gì đó đâu. Vậy quả thực chẳng khác nào dùng dao cứa vào tim, đau đớn âm ỉ.

Nếu không thể có được người này, vậy chắc chắn không thể tìm được thế thân, bởi vì bạn thậm chí còn không dám nhìn tới gương mặt của người được gọi thế thân.

Vu Hạ Khôn cười khổ một tiếng, có ý thức tránh né Hoắc Kiểu Nguyệt nhưng dù sao thì Hoắc Kiểu Nguyệt lớn lên với anh từ nhỏ, vẫn còn tình nghĩa, lần này nhà họ Hoắc còn nhờ Vu Hạ Khôn ra tay trợ giúp, Hoắc Kiểu Nguyệt rất biết ơn anh, cũng rất lo lắng cho anh, bởi vì trông anh thật sự quá tệ.

"Hạ Khôn." Vu Hạ Khôn cũng đã trốn vào trong góc rồi, Hoắc Kiểu Nguyệt vẫn tìm tới: "Có phải anh khó chịu chỗ nào không, sắc mặt anh thật sự rất tệ, nếu không thoải mái thì thật sự không cần miễn cưỡng, về nghỉ ngơi trước đi, hoặc là để em đưa anh đến bệnh viện khám?”

Vu Hạ Khôn đưa lưng về phía Hoắc Kiểu Nguyệt, cắn răng, lúc này mới quay đầu nhìn cô ta, cong cong môi, muốn làm dịu bầu không khí, dù sao thì anh như thế này cũng quá vô lễ, Hoắc Kiểu Nguyệt vẫn luôn là một người rất tốt.

Nhưng anh rất cố gắng, lại không biết mình cười như thế này chưa nói tới việc khó coi, còn bởi vì quá gầy mà mặt mày vốn đã sắc bén thì càng thêm giống đao khắc, có cảm giác hung ác nham hiểm.

Hoắc Kiểu Nguyệt sửng sốt, đang định mở miệng thì bỗng nhiên Vu Hạ Khôn lại nhìn về phía sau cô ta.

"Hướng thiếu gia, sao anh không nhìn tôi, tôi không đẹp bằng Oanh Oanh Yến Yến* ở đây sao?"

*chỉ những cô gái xinh đẹp

Hoắc Kiểu Nguyệt chớp chớp mắt, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy ngữ điệu và giọng nói này đều rất quen thuộc.

Nhưng cô ta không kịp quay đầu lại thì đột nhiên bị Vu Hạ Khôn cào qua bả vai, lảo đảo hai bước.

Vu Hạ Khôn dừng lại, nghiêng người đỡ cô ta, chỉ vài giây sau, đôi mắt anh đỏ như máu.
Bình Luận (0)
Comment