Đối với lời nói này của Vu Hạ Khôn, Giản Du Du chỉ trầm tư một lúc rồi bình luận: "Lẳng lơ."
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Lúc mà lần đầu tiên Vu Hạ Khôn nghe được câu này dùng trên người anh thì rất khiếp sợ, nhưng bây giờ thì có thể mặt không đổi sắc tiếp thu toàn bộ.
Cuối cùng hai người lái chiếc xe đã chạy loanh quanh trong rừng cây ra ngoài, lên đường đi đến nông trại để ăn.
Vu Hạ Khôn rất ít khi ăn ở bên ngoài. Sau khi vào trong quán ăn nông trại, cho dù anh có cố gắng khống chế biểu cảm thì Giản Du Du cũng nhìn ra gương mặt anh tràn đầy ghét bỏ.
Vì vậy khi người ở nông trại hỏi có ở trọ hay không thì Giản Du Du đã nói: "Không cần. Tôi ngửi được mùi ngô, bánh nướng à, cho tôi hai cái. Tôi ăn ở đây, ăn xong thì đi, ở không được vì mai còn có chuyện." Giản Du Du chỉ một gốc cây chết khô ở sân ngoài cổng rồi nói.
Người phụ nữ buộc tạp dề lên rồi gật đầu, nói vang dội: "Có cần ít dưa muối đặc biệt không? Hôm nay hầm gà cách thủy, gà hoa lau thuần chủng tự nuôi, hai trăm một con, muốn gói nó lại không?"
Giản Du Du lại lắc đầu: "Không cần, không ăn ở chỗ này mà mang về thì không thơm nữa. Hai cái bánh nướng, mang thêm chút dưa muối."
Người phụ nữ hơi thất vọng, nhìn hai người ăn mặc sang như vậy còn tưởng rằng hôm nay có thể bán được gà. Những người trong thành phố đều yêu thích món gà bản địa nông trại hầm cách thủy của họ, mỗi lần chào hàng thì đều bán được, ai biết hôm nay lại đụng phải hai người không muốn mua.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Người phụ nữ quay người đi vào nhà, Giản Du Du ngồi xuống gốc cây ở cửa, nhìn xung quanh một vòng. Trong sân nuôi rất đầy đủ, nào gà nào vịt nào ngỗng. Nhà ở nơi này đều dựa núi, diện tích đất rộng, chỉ là tường viện rất dài, coi như tiêu chuẩn nhà nông thôn.
Trang trại nơi này đều là do nông dân chăm sóc, Vu Hạ Khôn dẫn Giản Du Du đến ngôi chùa xem như nổi tiếng, rất nhiều người khi đến nơi này đều thử qua đồ ăn nông thôn. Đó là vị cơm nhà rất thuần túy, tiệm cơm cũng không cố gắng thêm hương vị chế biến. Qua thời gian cũng dần trở nên nổi danh, rất nhiều khách dã ngoại đều đặt chân đến nơi này.
Nhà mà Giản Du Du bước vào cũng không tệ, là nhà ngói ba gian. Ngoài vách tường khảm gạch hoa hòe hoa sói, bên trên lại vẽ bốn mùa xuân hạ thu đông. Nhưng mà hai người tới đây chủ yếu là vì ngôi nhà này nhìn sạch sẽ.
Nhưng Vu Hạ Khôn vẫn không dựa vào bất cứ đâu mà đứng giữa sân nhỏ, Giản Du Du vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh thì cũng biết rằng anh ghét bỏ gần chết, thế mà anh vẫn nói với Giản Du Du: "Đi vào nhà ăn đi, có lẽ họ có chuẩn bị bàn cho khách đấy."
Giản Du Du bĩu môi: "Vào nhà thì anh chịu ăn à, bánh kếp cắt mất cuống họng quý giá của anh đấy. Đứng đây chờ tí đi, em ăn lót dạ một miếng rồi đi, lúc trở về Châu Ninh cũng không quá muộn."
Vố bởi vì để phối hợp với Giản Du Du nên Vu Hạ Khôn miễn cưỡng bản thân mình, khi nghe vậy thì cũng ngậm miệng lại. Người phụ nữ trung niên cầm túi nhựa đựng bánh kếp đi ra, trong túi nhựa còn có mấy củ dưa muối. Giản Du Du nghĩ rằng tốt xấu gì người ta cũng cho cô cái chén, nhưng mà bọc nilon cũng ổn thôi, ngược lại chén thì không đảm bảo vệ sinh.
Vu Hạ Khôn nhìn thấy cô gặm bánh kếp, nóng đến nỗi hít hà. Anh hiếu kỳ vì sao lần nào cô ăn cái gì nhìn cũng ngon như vậy. Không phải anh chưa từng ăn qua món này, anh hay đến mấy nhà hàng đặc sản, biết rõ hương vị đó như thế nào thì lại càng không hiểu tại sao Giản Du Du có thể cầm bánh kếp gặm giống như là chạy nạn như thế.
Vu Hạ Khôn nhịn không được hỏi: "Hồi nhỏ em sống không tốt à?"
Giản Du Du tạm dừng. Cô hơi khát nhưng cũng không phiền người ta rót nước cho cô, nghe xong lời nói của Vu Hạ Khôn thì cố gắng nuốt bánh kếp trong miệng xuống, trả lời: "Không phải anh điều tra ngọn nguồn của em rồi à, giờ còn không biết em hồi nhỏ?"
Nói thì nói như thế nhưng Vu Hạ Khôn vẫn im lặng nhìn cô. Giản Du Du nhớ tới việc mình biến mất trong không khí còn chưa giải thích cho anh, hơn nữa cô ở thế giới này chưa từng trở lại gia đình thiết lập ban đầu, thật sự rất giống giả.
Cô do dự một chút, cầm bánh kếp lên cắn một cái sau đó liếc nhìn Vu Hạ Khôn, cuối cùng cũng thở dài nói ra: "Đúng vậy đó. Rất không tốt luôn, nếu không thì em cũng không vì tiền mà lừa gạt tình cảm của anh, anh nói đúng không."
Khi cô nói như vậy thì Vu Hạ Khôn cũng chọn lọc bỏ qua câu "vì tiền lừa gạt tình cảm" của cô, ngược lại thì đau lòng cho cô.
Có lẽ do ánh mắt thương tiếc của anh quá rõ ràng, da đầu của Giản Du Du run lên, cô vuốt vuốt cái mũi: "Cũng không thảm lắm, chỉ..."
"Chừng nào anh mới đụng đến Hướng Bân?" Thật sự Giản Du Du không biết phải nói như thế nào. Khi còn bé cô tuyệt đối không hề khổ, tuy quý bà Thẩm Nguyệt rất nghiêm khắc nhưng ông Giản An Chí lại cực kỳ dịu dàng, tính cách hai người bổ sung cho nhau nên trong nhà chưa từng cãi lộn, hơn nữa Giản Du Du cũng biết rằng, tuy họ không nói ra nhưng trong lòng rất yêu thương cô.
Tình yêu luôn không thể giấu được, cô có thể cảm nhận được trong những chuyện nhỏ nhặt. Thậm chí cô còn cảm thấy, dù cho cả đời này cô không hiểu chuyện, không trưởng thành thì cũng không bị ba mẹ ghét bỏ đâu.
So với Giản Du Du thì Vu Hạ Khôn mới chính là đứa con thiếu thốn sự dịu dàng và chăm sóc của gia đình. Nếu không thì anh cũng không dễ dàng trầm mê vào mối quan hệ thiết lập giả dối của Giản Du Du như thế, còn có xu hướng không cách nào tự kiềm chế nữa.
Cách cô chuyển chủ đề quá ngượng nên Vu Hạ Khôn cũng biết cô không muốn đề cập đến. Anh nhìn sâu vào cô rồi hỏi: "Em muốn anh xử tên đó như thế nào? Xử công ty của nhà anh ta, hay chỉ xử anh ta? Làm tới mức độ nào?"
Giản Du Du gặm bánh kếp sửng sốt, không nghĩ tới mình có nhiều lựa chọn như vậy, thế nhưng cô suy nghĩ nhanh rồi nói: "Làm theo anh là được. Nhà anh ta cũng không liên quan gì, mức độ thì... thân bại danh liệt đi."
Khi cô đang nói chuyện thì đã như hổ đói gặm hết một cái bánh, vỗ ngực mình rồi nói: "Anh Khôn, đi vào xe lấy bình nước cho em."
Vu Hạ Khôn quay người đi lấy bình nước, Giản Du Du trả tiền bánh kếp. Sau khi uống nước hết nghẹn thì cô tiếp tục ăn.
Vu Hạ Khôn đứng kế bên cầm bình nước cho cô, cụp mắt nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Em và Hướng Bân từng nghỉ lễ với nhau?"
Anh đã điều tra nên biết được buổi tối hôm đó Giản Du Du không phải đi hẹn bạn mà là tìm cách chỉnh Hướng Bân. Lúc ấy anh quá lo lắng nên suy sụp, cứ xông vào như vậy mà thậm chí quên mất người phụ nữ này căn bản không phải là người phụ nữ bình thường, vài tháng trước cô ấy còn biến mất trước mặt mình. Hướng Bân và người nhà họ Lang vốn cũng không có khả năng làm gì cô hết, ngược lại là gậy điện, bình xịt phòng biEn thái đều dùng trên người anh ta hết rồi...
Nhưng Vu Hạ Khôn thấy rất rất lạ, cô biến mất lâu như vậy, lúc nào anh cũng theo dõi tung tích của cô nhưng lại không phát hiện ra cô đã trở lại. Còn trong mắt anh, Hướng Bân cũng chỉ là tên lưu manh bình thường, vậy mà lại có thể xuất hiện cùng với cô?
Giản Du Du trả lời câu hỏi này thế nào? Khi Vu Hạ Khôn hỏi xong, cô nhíu mày tìm từ ngữ một hồi lâu, sau đó nuốt ngụm bánh kếp và dưa muối vào rồi mới lên tiếng: "Chưa từng nghỉ... Thì cũng giống với anh thôi, cũng có việc cần phải làm"
Cô nói ra lời nói đau lòng này vì muốn cho Vu Hạ Khôn triệt để hết hy vọng với cô, chẳng qua là trong mấy tháng nay Vu Hạ Khôn đã luyện được trái tim sắt đá (1) từ lâu rồi, đau cũng không đau, vỡ cũng chẳng vỡ.
Anh chậm rãi hít một hơi, không hỏi nữa. Nhìn thấy Giản Du Du ăn xong rồi thì đưa bình nước cho cô rửa tay, dịu dàng nói: "Chúng ta về thôi."
Giản Du Du không hài lòng lắm với kiểu phản ứng này của Vu Hạ Khôn. Trong hai ngày nay có rất nhiều lời là do cô cố ý khơi mào, nhưng Vu Hạ Khôn lại như nghe không hiểu, hoặc là chuyển chủ đề, trốn tránh quá rõ ràng.
Giản Du Du vảy nước trên tay, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi."
Hai người lại trở về xe, trên đường quê im lặng không ai nói gì, lên đường cao tốc rồi cũng vậy.
Cho đến khi khắp chân trời nổi lên rặng mây đỏ, Vu Hạ Khôn mới hơi nghiêng đầu nói với Giản Du Du: "Trên khóe miệng em còn vụn bánh kếp."
Giản Du Du "a" một tiếng, đưa tay ra lau, sau đó mở cửa sổ giả vờ giả vịt vứt đi, thật ra không biết vụn bánh đã bay đâu mất rồi.
Một lúc sau Vu Hạ Khôn mới nói: "Bánh kếp ăn ngon vậy à?"
Anh hơi đói, vừa nãy đáng ra lúc cô đang cầm bánh thì nên nếm thử một tí.
Giản Du Du ăn ngay nói thật: "Khó ăn, vỏ bánh quá khô, thiếu bột mì, còn cứng nữa."
"Vậy mà em còn ăn hết hai cái?" Vu Hạ Khôn khá vui vẻ.
Giản Du Du cười nói: "Vậy thì có tính là gì. Em không kén chọn, cái gì cũng ăn. Khi còn bé trong nhà ai cũng bận rộn, lúc em đói còn tự đào giun ăn đó, còn thích bắt người ta ăn nữa. Vậy nên mấy bạn nhỏ không thích chơi cùng em, mẹ em còn nói ném em ra đất hoang em cũng không chết được."
Giản Du Du nói vô tư nhưng Vu Hạ Khôn nghe vào trong tai lại chấn động mạnh, giống như mơ hồ nhớ lại gì đó nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
Ánh nắm chặt vô lăng, im lặng một lát rồi nói: "Ăn ngon không?"
Giản Du Du "hả?" một tiếng.
Vu Hạ Khôn hỏi: "Con giun."
"Không ngon haha." Giản Du Du cười rộ lên, "Vừa có mùi đất vừa tanh, có mùi lạ nữa, không hiểu tại sao mình lại phải ăn."
Cô thích cho người khác ăn, nhìn vẻ mặt họ nhăn nhó rồi bị dọa chạy mất. Con nít mà, đôi khi vì làm mẫu nên phải ăn, không thì làm sao gạt được mấy nhóc khác là rất ngọt được.
Hầu kết Vu Hạ Khôn nhấp nhô, dường như trong miệng cũng ngập tràn mùi lạ, có thứ gì đó không bắt được nhảy lên trong đầu nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.
Đường về nhà thuận lợi, hai người ngắm trời chiều trò chuyện vui vẻ, có chút lãng mạn.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Giản Du Du cũng không quên thỉnh thoảng chọc dao găm vào Vu Hạ Khôn. Lúc trở về biệt thự, vừa vào cửa thì Vu Hạ Khôn đã nắm lấy tay Giản Du Du, kéo cô vào trong ngực mình nói: "Không còn mấy ngày nữa, em nói em chắc chắn phải đi nhưng cũng đừng có cố ý kích thích anh, bên anh vài ngày tốt đẹp, được không?"
Giản Du Du không nói gì, thật ra cô đã bắt đầu hối hận, không dụ dỗ được thì chính là phiền toái, Vu Hạ Khôn bướng bỉnh vô cùng.
Cô thừa nhận nhảy xuống biển chính là giả dối, tất cả đều là giả dối, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thích anh. Lúc ấy anh rất bình tĩnh(2), nhưng đôi tay đang nắm vô lăng lại thoáng run rẩy.
Thật ra Giản Du Du không biết rằng sau những kinh ngạc và khổ sở sau khi cô đột ngột biến mất thì những lời nói dối cũng tự nhiên sụp đổ cả rồi. Vu Hạ Khôn trải qua vô số lần lặp đi lặp lại ấy, biểu hiện hiện tại bên ngoài chính là chết lặng.
Giờ phút này âm thanh trầm thấp của anh thành khẩn cầu cô chỉ vài ngày thôi. Giản Du Du hít một hơi, cuối cùng vẫn "ừm" một tiếng.
Vu Hạ Khôn còn nói: "Anh giúp em chuyện Hướng Bân và Lang Kính, cam đoan đạt được hiệu quả em muốn. Còn em thì ở bên anh, cũng đừng đi nữa, được không?"
Giản Du Du cẩn thận suy nghĩ, chuyện nên làm cô đều làm hết rồi, chắc chắn khi có Vu Hạ Khôn hỗ trợ thì hiệu suất rất cao nên khẽ gật đầu.
Cô không hề nghĩ tới, Vu Hạ Khôn có biểu hiện dịu dàng trước mặt cô thật ra khi chỉnh người thì thủ đoạn rất tàn nhẫn. Giản Du Du ở lại biệt thự cho đến ngày thứ năm. Ngày hôm đó cô đang đi bộ ở cổng, sau đó gặp phải Vu Hạ Khôn xử lý xong việc trong công ty trở về, chỉ thấy có một người từ bụi cỏ bổ nhào ra, ngã trên mặt đất ôm lấy đùi Vu Hạ Khôn, cuống quýt dập đầu.
"Giám đốc Vu, tôi sai rồi tôi thật sự biết sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi, buông tha cho tôi đi." Người này cực kỳ chật vật, màu sắc trên mặt nhìn cũng không giống người, đầu sưng thành đầu heo.
Giản Du Du liếc nhìn cũng không biết anh ta là ai, cho đến khi anh ta tự xưng tên "Chỉ cần anh buông tha tôi, Hướng Bân tôi sẽ làm trâu làm ngựa cả đời để báo đáp anh." thì Giản Du Du mới ngạc nhiên phát hiện, vậy mà người này lại là Hướng Bân!
Vu Hạ Khôn nhấc chân đá anh ta văng ra, "Anh tìm tôi thì được cái gì. Tự anh muốn đánh bạc, tiền cũng không phải mượn tôi. Tôi không nói được gì thì sao giúp anh đây?"
Hướng Bân một mực khẩn cầu, đầu đã dập nhưng Vu Hạ Khôn cũng không thèm liếc mắt nhìn xuống, trực tiếp đi vào cổng.
Anh dùng cách rất đơn giản. Tìm mấy tên phú nhị đại ngốc nghếch ở thành phố kế bên tiêu tiền như nước ở chỗ Hướng Bân hay qua lại. Biểu hiện ra 360 độ mình dễ bị lừa phải biết, làm xao động tâm tư muốn lừa người của anh ta. Cuối cùng lại phản công, mượn tiền đi đánh bạc để thắng lại. Nước đi này không cao minh nhưng muốn nghiền chết người như Hướng Bân thì quá dễ dàng.
Người này lòng tham luôn không thấy đáy, có ai ấn đầu anh ta làm cho anh ta động tâm tư không đứng đắn của mình à?
Hướng Bân bò sau lưng Vu Hạ Khôn, bây giờ anh ta đã thân bại danh liệt, tuy mới mấy ngày mà thôi mà đã bị ép trả nợ đến người chó khó phân rồi.
Ba của Hướng Bân cũng đuổi anh ta ra ngoài, bởi vì anh ta thiếu khoản nợ kếch xù nên phải đào một nửa gia sản của nhà họ Hướng mới có thể trả. Tâm huyết nửa đời người cứ thế mất sạch, trong nhà Hướng Bân thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta. Dù sao bên dưới còn có một đứa em trai đang chờ thừa kế gia nghiệp mà.
Hướng Bân có thể đoán được mình bị ai hố nhưng lại không có chứng cớ, lại càng không dám đâm sau lưng người đó. Dù sao hiện tại đám người kia còn giữ lại cho anh ta cái mạng, nếu như nóng giận mà chém chết anh ta thì xong đời.
Hiện tại anh ta đang nằm sấp như con chó chết, không thể nhìn ra vẻ ngạo mạn đứng trước mặt Giản Du Du mấy ngày trước nữa. Khi Vu Hạ Khôn giẫm đạp người ta thì trực tiếp cho họ một đạp vào lòng đất.
Sau khi Vu Hạ Khôn mở cửa ra nhìn thấy Giản Du Du thì không hề kinh ngạc tí nào, thậm chí còn hơi nhướng mày, "Hài lòng không?"
Giản Du Du nhìn thoáng qua Hướng Bân, thằng cặn bã này có được kết cục như thế thì cũng coi như báo ứng, cô gật nhẹ đầu, cười nói: "Em nên làm thế nào để cảm ơn giám đốc Vu ạ?"
Vu Hạ Khôn ôm eo cô đi vào nhà, "Lấy thân báo đáp đi."
Giản Du Du cười: "Ôi, được thôi."
Khóe miệng Vu Hạ Khôn cong lên.
Giản Du Du cho rằng sự việc chia rẽ lần này đã thành công, kết quả buổi tối thừa dịp Vu Hạ Khôn đi tắm thì lấy sách ra xem, tiến độ của nhiệm vụ chỉ có một nửa!
Sao lại thế? Đổng Tư còn thích Hương Bân?!
Còn hai ngày nữa là phải trở về, cô ôm sách nằm trên giường suy nghĩ, trong đầu đều là cốt truyện, còn có ngày mai đi tìm Đổng Tư một chuyến nữa, thế là cô quên không kịp cất sách mà đặt nó cạnh bên gối đầu.
Lúc Vu Hạ Khôn từ phòng tắm đi ra thì nhìn thấy Giản Du Du đang ngẩn người, anh cố ý bước nhẹ, đi đến bên giường rồi bổ nhào về phía trước, ôm Giản Du Du vào trong chăn, "Bây giờ báo ơn đi."
Vu Hạ Khôn nói xong thì đè lên eo Giản Du Du, Giản Du Du bị đôi chân dài của anh làm lung lay, một tay đè lên, tay kia lại mò vào chăn tìm không thấy sách, tiếp đó cũng không rảnh tìm nữa.
Hai người lăn về phía Vu Hạ Khôn, thân mật quấn lấy, hấp thu, chiếm hữu lẫn nhau. Đây chính là một đêm vô cùng nóng bỏng.
Sau đó trong lúc Giản Du Du mơ màng sắp ngủ, trong thoáng chốc cô chợt nhớ tới mình quên thứ gì đó, nhưng cô quá mệt mỏi, không đủ tinh thần chống đỡ nên nhanh chóng ngủ mất.
Lúc Vu Hạ Khôn giúp cô đắp chăn, đầu gối bị cái gì đó cấn. Lúc anh lấy quyển sách từ chăn ra, bầu trời đêm quang đãng bên ngoài có một tia chớp xẹt ngang, sáng như ban ngày.
Tác giả có lời muốn nói:
Sách: Ngu ngốc, mấy người tỉnh lại đi, nhìn xem cái bên ngoài là tia chớp à?! Đó là do tôi lạnh run đấy!
金刚不坏 (kim cương bất hoại): Chỉ một người mạnh mẽ, tài giỏi, có nội lực, như tường đồng vách sắt.
八风不动 (tám phong bất động): Trong Phật giáo, tám ngọn gió này bao gồm: danh lợi, suy tàn, hư hỏng, danh tiếng, khen chê, chế giễu, khổ đau, lạc thú. "Tám ngọn gió không thể lay chuyển được" chính là không chịu ảnh hưởng bởi tám chướng ngại này.