Khi đụng đến tật xấu này thì Vu Hạ Khôn hơi không kiểm soát được khuynh hướng của mình. Vốn Biện Hạ đã khá khó chịu với việc giả vờ bình thản và láu lỉnh của anh rồi. Nhưng lúc này ngồi trên sofa, nhìn Vu Hạ Khôn cong mông, còn đang cầm một cái giẻ lau lau dưới ghế, khi lau tới đâu thì lông mày nhăn lại đến đó, trong miệng còn lẩm bẩm chẳng biết nói gì. Cô ấy mang khuôn mặt không thể tin nổi nhìn về phía Giản Du Du đang cực kỳ bình tĩnh.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Giản Du Du ngồi vững như chó già*, thậm chí khi Vu Hạ Khôn muốn cô nhấc chân lên thì cô còn thuận tay vỗ lên mông anh, không hề có thành ý gì mà nói: "Tàm tạm thế là được rồi”
(*) 稳如老狗地: Từ thông dụng internet, chỉ một người bình tĩnh, có kinh nghiệm.
Vu Hạ Khôn lẩm bẩm: "Nếu không thì anh ra ngoài kêu dịch vụ dọn nhà đến. Mặt dưới trong nhà đều là bụi đất, mỗi khi gió thổi qua thì hít vào cũng không tốt lắm với sự phục hồi của chú..."
Biện Hạ nghe xong thì hơi sửng sốt. Có lẽ do không cách nào hiểu được suy nghĩ của Vu Hạ Khôn. Dẫu sao người bình thường khi hít vào bụi đất thì cũng không đến nổi cơ thể không khỏe, coi như ăn một chút đồ ăn không sạch thì cũng không chắc sẽ bệnh. Chỉ có thần tiên như Vu Hạ Khôn mới có kiểu lo lắng mặt sau sofa nhà người ta cũng không lau chùi mỗi ngày, kiểu bệnh của thần tiên. Biện Hạ hoài nghi nếu Giản Du Du không ngồi trên ghế sofa thì anh sẽ nhấc lên rồi chui vào mất.
Giản Du Du nhìn qua biểu cảm của Biện Hạ thì muốn cười. Có lẽ là người không bình thường cô ấy thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy qua kiểu cực phẩm như Vu Hạ Khôn này.
Nhưng mà cô ấy cũng thích ứng rất nhanh. Đối với tật xấu của Vu Hạ Khôn thì Giản Du Du cảm thấy rất tốt, thời đại này ai mà chẳng có chút tật xấu chứ.
Biện Hạ nhìn một hồi thì cầm táo lên gặm một cái. Khi Vu Hạ Khôn đi giặt giẻ lau thì Biện Hạ vội vàng hỏi Giản Du Du: "Cậu tìm được cực phẩm này ở đâu vậy?"
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Một lời hai nghĩa, vừa nói vẻ ngoài của Vu Hạ Khôn, vừa nói tính cách của Vu Hạ Khôn.
Giản Du Du nhín vai: "Tìm ở trên đường đó, đây chính là duyên phận."
Biện Hạ nhịn không được nhíu mày với câu nói này, nhưng cô lại biết Giản Du Du chưa bao giờ lừa gạt mình, tiếp tục hỏi: "Du Du, đáng tin không?"
"Cậu yên tâm đi." Giản Du Du nói, "Anh ấy cực kỳ tốt, sau này cậu sẽ biết."
Giản Du Du cũng không muốn nói láo, nhưng cô lại không thể nào nói ra thân phận thật sự của Vu Hạ Khôn, coi như cô nói ra thì ai sẽ tin chứ?
Biện Hạ bĩu môi: "Trong lòng cậu hiểu rõ thì tốt."
Trên thực tế thì Biện Hạ vẫn có chút không yên lòng, dù sao mấy người bạn trai cũ của Giản Du Du đều là kiểu miệng không lông làm việc lông bông*. Nhưng rồi lúc này Vu Hạ Khôn lại hì hục xách cây lau nhà ra lau, trong thoáng chốc, Biện Hạ không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Theo lý thuyết thì giả bộ cũng không cần làm đến trình độ đùa quá mức như này, hơn nữa nhìn dáng vẻ thông thạo của anh thì cũng không giống như giả vờ lắm...
(*) 嘴巴没毛办事不牢: Chỉ người trẻ tuổi làm việc không đáng tin cậy.
Vu Hạ Khôn bận rộn cho đến khi đến khi bà Thủy Nguyệt đi ra từ phòng bếp, lúc này mới miễn cưỡng kiềm chế bản thân rồi ngoan ngoãn ngồi xuống sofa. Biện Hạ khá kinh ngạc, càng không có cách nào cho rằng Vu Hạ Khôn là giả bộ. Dù sao muốn giả bộ thì cũng phải giả bộ trước mặt dì Thủy Nguyệt chứ, không có đạo lý nào mà bận làm việc cả người đầy mồ hôi, đến lúc dì Thủy Nguyệt đi ra thì ngay lập tức dừng lại, không theo kiểu thiết lập nhân vật con rể nhị thập tứ hiếu* nữa.
(*) 二十四孝好: Tác phẩm văn học Trung hoa kể về sự tích 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp thời nhà Nguyên biên soạn.
Hơn nữa thấy anh sốt ruột xoắn xuýt mấy ngón tay của mình, đây rõ ràng chính là đang kìm nén bản thân. Nếu như Giản Du Du không trừng mắt nhìn anh thì có thể anh sẽ bật dậy lau nước canh trên mâm do dì Thủy Nguyệt bưng ra mất thôi.
Xem ra thật sự có bệnh...
Một bữa cơm ăn coi như vui vẻ hòa thuận. Vu Hạ Khôn cũng không kén ăn, còn đúng lúc khen ngợi bà Thủy Nguyệt làm đồ ăn ngon đôi câu, Giản Du Du hoàn toàn không cần bận tâm anh nữa, tự mình ăn cơm. Chẳng qua là khi bà Thủy Nguyệt quay đầu đi lấy thêm cơm, Vu Hạ Khôn nhanh chóng lau một hạt cơm còn dính trên khóe miệng cô, Biện Hạ nhìn đến rớt cả muỗng.
Hạt cơm trên đầu ngón tay không biết đặt chỗ nào cho ổn, trên bàn cũng không có khăn giấy nên anh đành dừng lại một chút, bỏ vào trong miệng mình.
Bên tai Giản Du Du nóng lên, còn Biện Hạ thì cảm thấy cơm hôm nay mình ăn bỗng nhiên đổi vị, đổi thành vị cơm chó.*
(*) Người độc thân bên Trung được gọi là "chó độc thân", cơm chó dùng để chỉ hành động thân mật, ngọt ngào của đôi yêu nhau trước mặt người độc thân.
Ăn cơm xong thì Biện Hạ quay về cửa hàng. Trước khi đi thì đứng ở lối vào ngoài hành lang, vốn là định nói gì đó nhưng radar của cô không còn nhạy nữa rồi. Chủ yếu là do không thể sử dụng lý lẽ bình thường để suy đoán về Vu Hạ Khôn, cô không còn cảm thấy địch ý nữa, thậm chí cảm thấy anh chính là một người ngây ngô.
Tuy xem như không nhìn ra Vu Hạ Khôn như thế nào, nhưng cô vẫn nói với Giản Du Du: "Mình luôn cảm thấy anh ta không đơn giản, tự cậu chú ý đi. Cậu kêu mình đến nhìn, mình nhìn thấy ổn, chủ yếu là dáng dấp ổn."
Giản Du Du gật đầu, Biện Hạ cười lên: "Tiểu Du Du giỏi ghê, mình thấy anh ta sợ cậu, tiếp tục giữ vững nhé."
Sau khi Biện Hạ đi thì Giản Du Du lên lầu. Vu Hạ Khôn đang nói chuyện rất vui vẻ với bà Thủy Nguyệt, còn Giản An Chí thì mới ngủ một giấc xong, lúc này mới thức dậy, kêu đói nên Thủy Nguyệt làm đồ ăn cho ông. Giản Du Du bị kêu vào trong phòng, bà Thủy Nguyệt khẽ giọng, cười híp mắt thì thầm với cô: "Thằng nhóc này rất thực tế, mấy món cầm đến đó cũng không phải là có hoa mà không có quả. Gia cảnh nhà nó cũng không tệ, suy cho cùng là do ở nước ngoài, nói chuyện cũng không kiêu ngạo hay vội vàng, chỗ nào cũng tốt. Con cũng lớn rồi, cấm có đùa bỡn nhỏ nhen như trước, không dễ tìm được đứa con trai như vậy đâu."
Trong lòng Giản Du Du nói có thể không thực tế à? Nếu không phải cô đã thông báo thì không chừng anh mang theo cho mẹ hai khối vàng cũng nên.
Còn gia cảnh, không phải anh ấy nói đến ba con cũng té à?
Giản Du Du khinh thường chuyện cùi nhỏ hướng ra ngoài của bà Thủy Nguyệt. Sao bà Thủy Nguyệt có thể không biết cô đang suy nghĩ gì, đánh vào đầu cô một cái rồi nói, "Chờ lát nữa ba con ăn xong thì mẹ phải dẫn ông ấy đến trung tâm hồi phục. Con với Tiểu Vu không thích ở nhà thì ra ngoài chơi đi."
Giản Du Du "à" một tiếng rồi dẫn Vu Hạ Khôn ra ngoài. Trước khi đi thì bà Thủy Nguyệt còn đứng ở cửa hàn huyên với Vu Hạ Khôn, Giản Du Du có ảo giác mình là người ngoài, cô không nhớ nổi đã bao lâu rồi bà Thủy Nguyệt không cười rạng rỡ như thế. Bà vui vẻ vậy sao? Cô chỉ tìm đối tượng thôi mà.
Đến bây giờ người nhà cô vẫn không thúc giục cô, cũng không sắp xếp xem mắt lung tung giống ba mẹ khác nên Giản Du Du thật sự cho rằng họ không lo lắng, hai mươi bốn tuổi cũng không tính là lớn. Nếu không phải khi đó hộ khẩu cô ghi sai thì cô đã có thể đi học sớm hơn hai năm, bây giờ mới tốt nghiệp đại học, gấp cái gì chứ.
Nhưng mà Giản Du Du cũng hiểu tương đối. Dù Biện Hạ gặp người không tốt nhưng Bánh Trôi Nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời, ai không thích cô bé xinh đẹp nghe lời chứ? Đó chính là thiên sứ nhỏ đó được không? Có lần Biện Hạ uống say đã nói, cho đến bây giờ cô ấy cũng không hận tên đàn ông khốn nạn kia, hận chính là một kiểu hao mòn, người đàn ông đó không đáng để cô hao mòn. Cô chỉ muốn dùng sinh lực của mình để chăm sóc tốt cho Bánh Trôi Nhỏ mà thôi.
Bà Thẩm Nguyệt cũng rất thích Bánh Trôi Nhỏ, hay quẩn quanh kế bên bé mãi, khẳng định là cũng muốn nhà mình cũng có một đứa.
Thật ra có một khoảng thời gian rất dài Giản Du Du suy nghĩ, nếu không thì cô cũng tìm một người sinh con, sau đó cả đời cũng không kết hôn, mang theo đứa bé sống cũng rất hạnh phúc. Thế nhưng mà cô lại không bỏ được, dẫu sau cô có một gia đình bình thường, ba mẹ thương yêu, vậy nên cô cũng muốn con của mình cũng có thể được hạnh phúc như vậy.
Vu Hạ Khôn sẽ là người thích hợp chứ?
Giản Du Du cũng không biết. Nếu như anh là người của thế giới này thì cô nhất định sẽ cố gắng giữ lấy, nhưng rồi anh có thể dừng lại nơi này bao lâu?
Ra khỏi lối vào hành lang, mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt, Giản Du Du vẫn cảm thấy rằng cuộc sống của cô hạnh phúc mỹ mãn. Không thiếu quần áo chẳng thiếu thức ăn, là đứa con cưng của trời, chẳng qua là không biết lần này trời cao còn có thể cưng chiều cô hay không.
Đầu óc Giản Du Du suy nghĩ linh tinh bị Vu Hạ Khôn kéo lên xe, nụ cười của Vu Hạ Khôn còn rực rỡ hơn cả ánh dương. Sau khi lên xe thì anh rất vui vẻ ôm lấy Giản Du Du nói: "Em cảm thấy anh được không? Mẹ em thật tốt, thích cười như vậy, đáng yêu giống em. Biểu hiện của anh tạm được nhỉ? Dì có ghét anh không, có cảm thấy anh lau nhà không được sạch không... Lần sau anh phải mang theo lễ vật quý giá mới được. Anh nhớ trong nhà có một cái vòng cổ đá quý màu xanh trước kia mẹ anh đấu giá thắng, anh cảm thấy rất hợp với mẹ em..."
Vu Hạ Khôn nói cả đống câu lặp đi lặp lại lộn xộn. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, thật ra rất nóng vì anh quên đóng cửa sổ, khiến người ta ảo giác xung quanh đang đốt lửa, thiêu đốt người mồ hôi đầm đìa.
Nhiệt độ trong xe rất nóng, lưng ghế cũng bị hơ đến bỏng. Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn quơ tay múa chân cũng không hề cảm thấy anh không chân thật, không giống người nữa.
Vu Hạ Khôn đang nói hăng sai thì đột nhiên Giản Du Du cởi dây an toàn ra, ôm lấy đầu Vu Hạ Khôn, lau đi tầng mồ hôi mịn trên chóp mũi anh rồi men theo bờ môi nói không ngừng của anh, hôn lên đó, ngăn chặn cái miệng đang nói liên tục ấy.
Ánh mắt Vu Hạ Khôn trợn to trong thoáng chốc, anh cực kỳ kinh ngạc. Thật ra thì ngoại trừ ban đầu lúc làm nhiệm vụ Giản Du Du có chủ động thân cận anh, thì những lúc khác chẳng bao giờ chủ động âu yếm Vu Hạ Khôn cả.
Sau ánh mắt kinh ngạc thì chính là hưng phấn, khó mà kiềm chế được. Anh cảm thấy trong lòng mình có cây đuốc đang đốt, một đường từ bụng trở xuống, không đợi được muốn ban ngày tuyên dâm.
Anh gặp người nhà của cô thì cảm giác an toàn trong lòng dâng cao, giống như học sinh có thẻ học sinh, khi lên xe buýt thì có cảm giác ưu việt hơn hẳn.
Giản Du Du bắt đầu hôn, Vu Hạ Khôn chịu đựng không nổi điên, rất triền miên, rất dịu dàng, lúc rời đi thì bị Vu Hạ Khôn bắt lấy vai làm cho hô hấp hai người lại gần gũi quấn quýt. Giản Du Du sờ gương mặt đỏ lên của Vu Hạ Khôn, dịu dàng nói: "Anh làm rất tốt, cực kỳ tốt. Mẹ em rất thích anh, ba em cũng vậy, bạn thân em cũng thế."
Giản Du Du hiếm khi nói lời tình cảm, làm nhiệm vụ thì không tính. Cô không phải là người lãng mạn, thậm chí bởi vì nhu cầu tình cảm từ nhỏ đã rất dễ được thỏa mãn nên đối với tình yêu cô cũng không phải gấp gáp quá mức. Bởi đối với cô mà nói, ấy chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nhưng sự chân thành của Vu Hạ Khôn còn nóng hơn cả ánh mặt trời, Giản Du Du nhận đến bỏng cả tay vẫn có thể thấy được dấu vết nồng đậm chói quá, nhưng rồi cũng không tránh khỏi bị kéo theo.
Cô dán bên tai Vu Hạ Khôn, dùng lời tình nồng ý mật trước giờ chưa từng nói, thốt lên: "Anh Khôn, em cũng thích anh."
Vu Hạ Khôn nắm lấy vai Giản Du Du, mạnh mẽ vùi cô vào trong ngực. Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên cơ thể hai người thật sự muốn bốc cháy. Giản Du Du lại không trách anh dính vào mình mà đưa tay ôm chặt lấy.
Hẳn là tình yêu có nghi thức cảm nhận, chẳng biết Giản Du Du nghe được lời này từ nơi nào, lúc ấy cô còn khịt mũi coi thường.
Nhưng rồi giờ phút này, cô cảm thấy kiểu nghi thức cảm nhận này không phải đến từ hành động thực tế nào đó, mà chỉ là khoảnh khắc hai người thật lòng phó thác tình cảm cho nhau, chỉ có hai người mới cảm nhận được sự trịnh trọng và cẩn thận của đối phương.
Mình yêu anh ấy.
Giản Du Du tựa đầu lên vai Vu Hạ Khôn, ngửi mùi hương luôn mang theo sự sạch sẽ nhẹ nhàng và khoan khoái của anh.
Cô muốn đây chính là hương vị tình yêu của mình. Không giống mùi sữa thơm từ mẹ, hay mùi mỹ phẩm của bạn thân, mà là mùi hương đặc biệt nhưng cũng rất dễ chịu.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Du Du: Tình yêu có ý nghĩa gì?
Giản Du Du: Tình yêu quả thật rất có ý nghĩa.