Lần nữa trở lại nhà họ Vu, Giản Du Du không thể không thừa nhận cô có chút cảm giác hoài niệm khi trở về chốn cũ. Mà cô cũng phát hiện, đã qua lâu như vậy nhưng tất cả mọi thứ trong nhà họ Vu, ngôi nhà mà cô từng ở, thậm chí lúc rời đi, màu ga giường của Vu Hạ Khôn vẫn giữ y nguyên như khi cô sống nơi này.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Tất nhiên là có người cố ý giữ lại. Người đã sớm hi vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Vu Hạ Khôn không cố tình nhắc đến điều gì nhưng có rất nhiều chi tiết Giản Du Du có thể nhìn ra. Anh rất thích cô, thích cô ở thế giới này được điểm tô thêm đẹp, cũng thích cô ở thế giới kia bị muỗi đốt lưu lại vết sẹo, tháo kính xuống hoàn toàn trở thành nửa mù.
Trong hiện thực Giản Du Du chưa từng thấy qua tình cảm này. Cô cảm thấy tình cảm của ba mẹ mình tốt vô cùng, nhưng cũng chỉ là một đôi vợ chồng bình thường làm bạn với nhau trong thế gian mênh mông. Có lẽ sẽ không rời bỏ nhau, nhưng trong cuộc sống vẫn thiếu đi một ít lãng mạn, một chút bất ngờ, một chút tình yêu chi tiết nho nhỏ.
Đa số mọi người đều như vậy, ồn ào nhốn nháo đi qua cả đời, không nửa đường chia lìa đã là dành sự trung thành lớn nhất cho nhau.
Nhưng phần tình cảm Vu Hạ Khôn dành cho cô, Giản Du Du cảm thấy có rất nhiều thứ không giống như vậy. Ban đầu cô bài xích kiểu tình yêu sâu đậm đầy mùi diễn xuất, giống như hiến tế mà trao sự chân thành ấy đến trước mặt cô. Nhưng khi thật sự đưa tay nhận lấy, cô lại không thể không cảm động vì sự lãng mạn tỉ mỉ này.
Đây có lẽ cũng là một kiểu "người tình trong mắt hóa Tây Thi."
Sau khi về đến đây, ban ngày Vu Hạ Khôn không thể không đi làm việc, còn Giản Du Du ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên lật xem những quyển sách trên giá của Vu Hạ Khôn.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Sau đó cô phát hiện Vu Hạ Khôn giấu một lọ thuốc ở sau quyển sách trên cùng. Sau khi từng bước một điều tra đối chiếu, Giản Du Du cực kỳ kinh sợ, anh đang dùng một loại thuốc ức chế.
Sau đó cô lại tốn một không ít miệng lưỡi mới biết được từ trong lời nói giấu giấu giếm giếm của dì Vân, rằng thời gian Vu Hạ Khôn dùng thuốc xấp xỉ thời gian mà cô rời đi.
Trước giờ Giản Du Du là một người rất lạnh nhạt, nhưng rồi khi hiểu được chân tướng, cô không cách nào gán câu dấu vết diễn quá nồng lên người Vu Hạ Khôn được.
Cô không thể tưởng tượng được anh làm thế nào sống qua mấy tháng trên thế giới này, dùng cách gì đi đến thế giới của cô, gặp lại cô, thậm chí là đi theo cô. Anh đang suy nghĩ gì, không xuất hiện trước có phải bởi vì đang cố gắng kìm nén và vượt qua việc không nhìn thấy cô. Có phải cũng đã chuẩn bị cho việc sau này không gặp nhau nữa hay không?
Anh không nhắc tới một chữ.
Giản Du Du đặt lọ thuốc lại chỗ cũ, đứng trên ghế trả sách về, nhưng cô cũng đứng sững ở đó rất lâu. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, cả người cô tắm trong ánh dương, gương mặt biểu cảm phức tạp khuất giữa bóng mờ.
Aiz, tổng giám đốc Hạ thật thâm tình, không giấu kỹ nên bị cô phát hiện mất rồi.
Giản Du Du âm thầm kích động một lát, đến buổi tối Vu Hạ Khôn trở lại thì cô đã khôi phục lại như thường. Chẳng qua Vu Hạ Khôn phát hiện một chuyện.
Chính là dường như Giản Du Du mềm hơn cả liễu. Anh nói gì cô cũng bảo được, anh làm gì cô cũng đồng ý, buổi tối giày vò thì cô cũng chỉ nước mắt lưng tròng nhìn anh, chẳng kêu ngừng nữa.
Vu Hạ Khôn rơi vào trong sương mù cả đêm. Sáng ngày thứ hai lại được voi đòi tiên, muốn Giản Du Du đến công ty với anh. Nhưng mà dù là thử cô thôi thì cô cũng thật sự lê thân người mỏi mệt từ chăn ngồi dậy, ngáp liên tục đi rửa mặt, mơ mơ màng màng theo Vu Hạ Khôn đến công ty.
Tài xế lái xe ở phía trước, Vu Hạ Khôn mặc âu phục giày da ngồi phía sau, trên đầu gối cũng không đặt laptop mà là đầu của Giản Du Du. Cả đường đi Vu Hạ Khôn đều cúi đầu, ánh mắt dán vào gò má của cô, vẻ mặt dịu dàng đến ch4y nước.
Khi đến công ty thì Giản Du Du nằm trên ghế sofa trong phòng ngủ tiếp. Cả buổi sáng đầu óc của Vu Hạ Khôn bồn chồn, thỉnh thoảng lại lén liếc vào trong phòng nhìn Giản Du Du, vẽ rắn thêm chân sửa sang tóc tai tán loạn cho cô, hoặc dém lại chăn.
Mãi cho đến buổi trưa, sau khi Giản Du Du ở trong phòng nghỉ của anh rửa mặt đơn giản xong, Vu Hạ Khôn mới kéo rèm cửa sổ phòng làm việc, sau đó kêu đồ ăn rồi khóa cửa lại, cùng Giản Du Du ăn cơm.
"Anh làm gì mà tối thui vậy?" Giản Du Du ăn no, kéo rèm cửa sổ ra rồi đứng kế bên, vươn eo lười biếng một cái.
Vu Hạ Khôn cằm giẻ lau nhỏ lau đi ít nước canh và thức ăn còn sót lại trên bàn, còn lải nhải: "Có phải miệng em bị thủng không, mỗi lần ăn thì khắp nơi đều là..."
Giản Du Du làm mặt quỷ với bóng của mình, nói cô có lẽ tìm được một người mẹ nữa rồi, sau đó thì bị Vu Hạ Khôn bắt được, ôm eo kéo qua, lại kéo rèm cửa sổ lại thêm lần nữa.
Giản Du Du dựa vào trong ngực anh, hai tay ôm lấy hông anh, nhắm mắt dựa vào anh. Đầu Vu Hạ Khôn đặt trên đỉnh đầu cô, ngửi một cái rồi nói: "Buổi sáng em chưa gội đầu, hôi."
"Anh có bệnh thì đi trị đi." Giản Du Du nói: "Tối hôm qua mới tắm mà hôi, trên thế giới này ngoại trừ anh ra thì ai cũng hôi hết."
Vu Hạ Khôn buồn cười, "Không phải trong phòng nghỉ của anh có thể tắm à, em đi tắm đi."
Giản Du Du vẫn muốn dung túng anh nhưng cũng không nhịn được nữa: "Em vừa mới rửa mặt xong, ăn xong thì lập tức đi tắm. Em có tật xấu gì à?"
"Em ở bẩn." Vu Hạ Khôn nói.
"Em không có." Giản Du Du ngửa đầu trừng anh, "Muốn tắm thì tự anh tắm đi!"
Vu Hạ Khôn chậc một tiếng, nói: "Còn chưa đủ bẩn nên không tắm đúng không?"
Giản Du Du hừ một tiếng. Vu Hạ Khôn kéo cô lui về phía sau mấy bước, ôm cô lên bàn làm việc rồi đứng trước mặt cô, âm thanh lách cách vang lên, Giản Du Du cúi đầu nhìn một cái thì biết ngay anh muốn làm gì, sắc mặt đỏ ửng ngay lập tức.
Giản Du Du không hay xấu hổ, ở cùng với Vu Hạ Khôn cơ bản cũng không ngượng ngùng xoắn xuýt. Cô thích thì rất thích, yêu ai cũng như vậy, hận không thể dung túng cưng chiều. Nhưng cái rộng lượng vô tư này không bao gồm làm chuyện lộn xoionj ở những nơi giống như nơi công cộng.
Cô hung dữ trừng mắt với Vu Hạ Khôn. Đầu óc Vu Hạ Khôn mê say, mong ngóng cô cả sáng, đè lên bả vai cô triền miên nói, "Mệt mỏi cả buổi sáng, thả lòng với anh chút đi."
"Kiểu này không phải lúc nào cũng được, hai chúng ta cũng không phải gia súc!" Giản Du Du bóp cổ Vu Hạ Khôn, Vu Hạ Khôn cười đến ánh mắt cũng nheo lại, "Em không phải, anh phải."
Tay Giản Du Du bấu chặt góc bàn, gân xanh li ti trên tay cũng nổi lên. Vu Hạ Khôn tự nhận mình cũng không phải là cầm thú gì, ý định ban đầu chỉ muốn trêu Giản Du Du một chút. Nhưng rồi nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn xấu hổ của cô rất lạ, cuối cùng thật sự anh không nhịn được nữa.
Thời điểm vui sướng, bút và cả hợp đồng rơi đầy cả đất. Anh híp mắt nhìn người phụ nữ nở rộ trong tay mình như đóa hải đường, trong lòng suy nghĩ từ nay về sau trên bàn làm việc này, có lẽ anh không thể nào hoàn toàn tập trung xử lý chuyện công được nữa...
Cuối cùng Giản Du Du cũng đi tắm, là tắm cùng Vu Hạ Khôn. Sau khi tắm xong thì Vu Hạ Khôn thay một bộ âu phục dự phòng, lại là một tên mặt người dạ thú.
Cô không có quần áo ở chỗ này, chỉ có thể mặc quần áo rộng thùng thình của Vu Hạ Khôn cả buổi trưa, ngồi lì trong căn phòng nhỏ không dám bước ra ngoài.
Đến tối tan tầm, Giản Du Du tàn nhẫn đánh Vu Hạ Khôn ở trong phòng làm việc. Vu Hạ Khôn bế cô, giống như bế em bé đi hai vòng, hạnh phúc đến độ có hơi choáng váng.
"Tại sao đột nhiên em lại đối tốt với anh như vậy?" Vu Hạ Khôn cọ cọ eo cô hỏi.
Giản Du Du dừng một chút, sờ đầu anh nói: "Thật ra cũng không phải đột nhiên. Anh suy nghĩ một chút đi, có phải em luôn đối xử vô cùng tốt với anh không?"
Lời nói cực kỳ không biết xấu hổ, hai người cùng lúc cười lên. Giản Du Du hôn lên tóc ngố trên đỉnh đầu Vu Hạ Khôn, đ` xuống vai anh, nói: "Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là em thích anh rồi."
Vu Hạ Khôn đặt cô xuống, nhìn chăm chú vào mắt cô, hỏi: "Thích bao nhiêu?"
Lúc trước kiểu câu hỏi này sẽ làm Giản Du Du nổi da gà, nhưng bây giờ lại có thể thích ứng, có lẽ là bị Vu Hạ Khôn lây bệnh nhân cách biểu diễn mất rồi.
Cô nghĩ đến những thứ thuốc trên giá sách Vu Hạ Khôn, cười nói: "Rất thích."
"Cụ thể một chút." Vu Hạ Khôn đè mũi vào mặt cô.
Giản Du Du từ trên mặt anh nhìn xuống dưới: "Có lẽ là chân dài đủ lẳng lơ."
Vu Hạ Khôn bực bội cười, đuổi theo Giản Du Du lao ra cửa. Bên trong công ty không có nhân viên, hai người không hề kiêng kỵ làm ồn, một đường đùa giỡn đi xuống lầu.
Sau khi trở lại biệt thự, họ ăn chút đồ ăn khuya thì ngồi dựa vào nhau trên sofa. Vu Hạ Khôn dùng laptop, Giản Du Du dùng điện thoại, mãn nguyện và thoải mái, dường như họ không trao đổi ngôn ngữ nhưng rồi khi tầm mắt giao nhau thì trao nhau một cái hôn, sau đó mặt cực kỳ ngọt ngào quay đi làm chuyện của mình.
Cuộc sống cứ như thế, mười ngày nhanh chóng trôi qua. Vu Hạ Khôn quả thật vui vẻ muốn bay lên trời, thế nhưng mà thực tế thì đã đến lúc anh và Giản Du Du tỉnh lại. Vu Hạ Khôn ngồi ở trên giường, mặt đối mặt với quyển sách kia cùng Giản Du Du. Trung gian của họ là quyển sách ấy, nó khá mỏng,không có sức sống cho lắm nằm trên chăn, từ cái bìa cũng có thể nhìn ra nó sống không còn gì luyến tiếc.
"Du Du, lần sau chúng ta trở lại thì sẽ đính hôn chứ?" Vu Hạ Khôn vừa nói vừa lấy ra một chiếc nhẫn, đeo lên tay Giản Du Du.
Giản Du Du không hề rụt rè mà đồng ý với anh: "Được." Chỉ cần anh muốn.
"Ngủ đi, mai em muốn về nhà sớm một chuyến." Cô chưa từng qua đêm không về nhà, thật sự chột dạ.
Vu Hạ Khôn "ừ" một tiếng: "Em nằm trước đi, anh đi vệ sinh đã."
Vu Hạ Khôn đi vệ sinh không mang theo sách, đặt nó trên giường. Sau khi Giản Du Du nằm xuống, nhìn một hồi thì quả thật có chút tò mò, mở trang sách ra.
Rát nhanh trên trang bìa hiện lên một câu nói.
—— Cứu tôi!
—— Mau cứu tôi!
Biểu cảm của Giản Du Du không thay đổi.
Sách lại hiện ra một dòng chữ khác —— Gã muốn đốt tôi huhuhu, gã đối xử với tôi thật sự tàn nhẫn, gã là tên bi3n thái!
Giản Du Du lấy ngón tay chọt chọt vào, xem như an ủi.
Tiếng xả nước bồn cầu vang lên, Giản Du Du đang muốn khép sách lại thì sách lại hiện thêm một hàng chữ.
—— Tuổi thọ của ba cô chỉ còn có ba năm, cô có còn nhớ cô còn một phần thưởng nhiệm vụ chưa đổi không? Nhiệm vụ đó đã hoàn thành rồi, nhưng do tôi ở trong tay Vu Hạ Khôn nên không có cách nào đổi cho cô được. Nếu cô đổi, tôi có thể làm cho ba cô thành người khỏe mạnh, còn gia tăng tuổi thọ cho ông ấy nữa!
Ngón tay Giản Du Du ngừng lại một lát, trang sách nhanh chóng lóe ra một hàng chữ khác, lúc này Vu Hạ Khôn đã mở cửa phòng vệ sinh ra.
—— Cô cứu tôi! Tôi giúp ba cô kéo dài sinh mạng, mẹ cô cũng được. Tôi ở trong tay gã không thể phát huy được hết năng lực. Gã điên rồi, gã là người điên, cô thật sự cho rằng có thể ở bên gã sao?
—— Nhanh! Bây giờ chọn "Có" thì tôi sẽ đưa cô đi. Lần này dù cho gã có chết cũng tuyệt đối không đi được đến thế giới hiện thực, tuyệt đối không tìm được cô nữa!
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Du Du:...
Vu Hạ Khôn:...Khinh thường (hồi hộp đến vỡ mạch máu).