"Ngươi bề bộn nhiều việc? Ta còn lâu mới tin." Cô gái tóc vàng nghe thấy người mặt to nói vậy, lập tức lắc đầu.
Sau đó, thần sắc nàng chợt biến đổi, cực kì u oán.
"Làm sao rồi? Hiện tại đã không còn muốn nhìn thấy người ta nữa a?"
Giống như một tiểu tức phụ bị trượng phu vứt bỏ.
Cô gái tóc vàng vừa nói chuyện, vừa nâng tay phải lên đặt trên vai của người mặt to.
"Có thể nói chính sự hay không?" Người mặt to nhìn bàn tay trên vai một chút, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ.
Bả vai hắn hơi lắc một cái, làm rớt tay cô gái tóc vàng xuống, lùi lại một bước, bảo trì khoảng cách.
Chu Diệp nhìn một hồi, cảm giác quan hệ hai người chỉ sợ không phải quá mức bình thường.
"Trừ chính sự ra thì ngươi không muốn nghe người ta nhiều năm qua đang làm cái gì sao?" Cô gái tóc vàng có vẻ thương tâm muốn khóc.
"Không muốn nghe." Người mặt to lắc đầu.
Trời ạ, đây là kiểu tán gẫu như thế nào a.
Chu Diệp thấy hơi sửng sốt.
Bất quá hắn không tiện đánh giá, bởi vì hắn không biết rõ hai người quan hệ cụ thể ra sao.
"Được rồi được rồi, vậy thì nói chính sự đi." Cô gái tóc vàng thở dài.
Sau đó, nàng nghiêm mặt nói: "Lần này tới tìm ngươi, mục đích chủ yếu chính là muốn mời ngươi đi cùng ta tới Yêu Giới, truy tìm động phủ Tiên nhân một phen."
"Động phủ Tiên nhân?" Người mặt to thần sắc khẽ động, có vẻ hơi kinh ngạc.
"Đúng, đây là tin tức mới truyền ra trong mấy ngày gần đây."
"Nghe nói Yêu Giới phát hiện một tòa động phủ Tiên nhân còn sót lại từ thời kì Thượng Cổ, sau khi biết tin đã có một cường giả nửa bước Yêu Đế tiến vào tìm tòi, cuối cùng không công mà lui, nhưng mà hôm nay, hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tử trạng cực kỳ khủng bố."
"Nghe nói, thất khiếu chảy máu đen, con mắt trừng cực lớn, tay chân cũng gấp khúc ngoằn ngoèo. . ."
Lúc cô gái tóc vàng đang nói , còn làm ra một bộ dáng hơi sợ hãi.
"Xem ra cái động phủ Tiên nhân này có chút không đơn giản." Người mặt to suy tư.
"Ngươi muốn đi không a?" Cô gái tóc vàng hỏi.
"Tiên Giới cùng Ma Giới có tin tức gì?" Người mặt to hơi nhấc bàn tay, nhìn về phương xa, nhàn nhạt hỏi.
"Ma Giới rục rịch muốn động, về phần Tiên Giới, người của ta truyền về tin tức, bọn hắn muốn cưỡng chiếm cái động phủ Tiên nhân kia." Cô gái tóc vàng đứng sau lưng người mặt to, ủy khuất nhìn về phía hắn một chút, sau đó chậm rãi nói.
"Bọn hắn muốn cưỡng chiếm động phủ Tiên nhân?" Người mặt to đột nhiên nở nụ cười.”
"Tiên Giới bọn hắn tuy mạnh, nhưng nếu muốn cưỡng chiếm động phủ Tiên nhân, chỉ sợ là có chút cuồng vọng." Người mặt to tỏ vẻ khinh thường.
Người mặt to quay người, nhìn về phía cô gái tóc vàng.
"Ngươi theo ta, đi chuẩn bị một chút đồ vật."
"Ừm."
Trong linh điền, Chu Diệp nghe xong toàn bộ câu chuyện.
"Động phủ Tiên nhân còn sót lại từ thời kì Thượng Cổ?"
"Trong đó hẳn là có rất nhiều bảo bối a. . ."
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Diệp cảm thấy đứng ngồi không yên, vậy mà cũng muốn đi tìm động phủ Tiên nhân thử xem.
Đáng tiếc, hắn không có tư cách đó.
Nghe hai người đối thoại, người mặt to hiển nhiên là muốn đi.
Chu Diệp chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, người mặt to phải bình an trở về.
Bên cạnh hắn, hươu trắng cũng đã nghe toàn bộ câu chuyện.
Nhưng mà gia hỏa này lại cực kì bình tĩnh.
Nó hiểu rất rõ thực lực của người mặt to, nó tin tưởng, người mặt to khẳng định sẽ an toàn trở về.
. . .
Người mặt to cùng cô gái tóc vàng vào nhà hồi lâu mới ra ngoài.
Trên tay không hề cầm bất cứ đồ vật gì.
Chu Diệp đang nghĩ, hẳn là cất giữ trong địa phương nào đó.
Hẳn là một loại không gian tùy thân mang theo.
"Bản tọa ra ngoài một chuyến, ít nhất cũng phải một tháng." Người mặt to đi đến bên cạnh linh điền, nói với Chu Diệp.
Hắn chỉ vào hươu trắng, sau đó lại nói: "Tiểu thảo tinh, ngươi giúp bản tọa giám sát gia hỏa này, nếu nó ăn vụng linh dược của bản tọa, chờ bản tọa trở về, khẳng định sẽ trừng trị nó, ngươi cứ việc yên tâm, nếu như nó uy hiếp ngươi, trở về bản tọa cũng giúp ngươi báo thù."
"Hươu con, nếu như ta trở về phát hiện tiểu thảo tinh thiếu một cái lá cây, thì ta sẽ hỏi tội ngươi."
Chu Diệp nghe lời này, liền cảm giác rất an toàn, lập tức gật đầu đồng ý.
Hươu trắng trợn mắt trừng một cái.
Cô gái tóc vàng che miệng cười trộm.
"Hươu con, sinh hoạt gian nan nha."
Hươu trắng thở dài, bên trong ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Bất quá, tiểu tâm tư vẫn còn rất nhiều.
"Đi thôi." Người mặt to quay người.
Vừa sải bước một cái, cả người đã biến mất không thấy gì nữa.
Cô gái tóc vàng vuốt ve đầu hươu trắng, vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện mấy chục gốc linh dược, "Chỉ có thể giúp ngươi đến vậy thôi."
"U." Hươu trắng gật gật đầu, rất cảm động.
Cô gái tóc vàng quay người lại, cũng biến mất không thấy gì nữa.
Trong tiểu viện chỉ còn lại hươu trắng cùng Chu Diệp.
Hươu trắng nhìn linh dược dưới mặt đất.
Có vẻ đều là hàng cao cấp, thoạt nhìn hương vị còn không tệ.
Cô gái tóc vàng rất chính trực.
Trong lòng hươu trắng âm thầm gật đầu, ngậm lấy một gốc linh dược, trực tiếp nuốt vào.
Chu Diệp ở bên cạnh chảy nước miếng.
Hắn cũng muốn nếm thử hương vị linh dược.
Nhổ bộ rễ lên, nhảy nhót chạm vào hươu trắng một chút.
Hươu trắng sững sờ, lập tức nhìn hắn.
Tên tiểu thảo tinh này, thế mà muốn ăn linh dược của Lộc gia, sao có khả năng.
Đỉnh sừng hươu trắng hơi sáng lên một chút, tất cả linh dược nằm trên mặt đất đã biến mất không thấy gì nữa.
Chu Diệp nhìn nó, tâm tình khó chịu.
. . .
Buổi chiều.
Ánh nắng tươi sáng.
Chu Diệp một mực tu luyện bên trong linh điền.
Gia hỏa hươu trắng ở một chỗ cách đó không xa, đưa lưng về phía hắn, liên tục ăn linh dược.
Ăn từ buổi sáng tới tận buổi chiều, chưa dừng lại chút nào.
Đến bây giờ, gốc linh dược cuối cùng, rốt cục ăn xong.
Hươu trắng liếm liếm bờ môi, cảm giác vẫn có chút chưa thỏa mãn.
Nó liếc nhìn vị trí vườn linh dược một chút, tâm tư bay loạn khắp trời.
Chu Diệp kết thúc tu luyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm hươu trắng.
Người mặt to bảo hắn giám sát hươu trắng, vậy chuyện này hắn muốn làm thật tốt.
Hươu trắng quay đầu, nhìn về phía Chu Diệp, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Nó cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng liền nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích nữa.
Muốn ăn vụng, cũng phải chọn một thời điểm thích hợp mới được.
Chu Diệp cười lạnh trong lòng.
Hắn hôm nay không có ý định tu luyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm hươu trắng.
Chỉ cần hươu trắng ăn vụng, hắn liền nhớ kỹ trong lòng, sau đó đợi khi người mặt to trở về, báo cáo thật chi tiết.
Thời gian đang trôi qua.
Hươu trắng nằm rạp trên mặt đất, có chút cảm giác khó lòng kìm nén.
Nó ngẩng đầu nhìn trái nhìn phái, thấy Chu Diệp không hề tu luyện, trong lúc nhất thời có chút khó chịu.
Chu Diệp nhìn chằm chằm nó, không chút lơi lỏng nào.
Hươu trắng cũng không có động tác gì, điều này khiến trong lòng của hắn rất thất vọng.
Tiểu tâm tư của Chu Diệp cũng đang bay đầy trời.
. . .
Đêm khuya.
Một tia ý niệm của hươu trắng rơi xuống trên thân thể Chu Diệp.
Nó phát hiện, tiểu thảo tinh rốt cục đang tu luyện, hơn nữa còn bảo trì trạng thái này được một hồi lâu.
Thu hồi tia ý niệm kia, hươu trắng chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ di động tới phía vườn linh dược kia.
Người mặt to không cho nó ăn vụng, chẳng lẽ Lộc gia nó liền thành thật không ăn vụng.
Chuyện này không có khả năng.
Không ăn vụng, không phải phong cách Lộc gia nó.
Tới gần vườn linh dược, hươu trắng hít vào một hơi thật sâu.
Mùi thơm linh dược phát ra thật là mê người.
Bên trong linh điền, Chu Diệp mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng hươu trắng, cười lạnh trong lòng.
Hôm nay, nếu hươu trắng đã không cùng mình chia của, vậy cũng đừng trách mình không khách khí.
Từ đầu đến cuối, trong lòng Chu Diệp đều chỉ có một cái ý nghĩ.
Đó chính là chia của.
Về phần tố cáo hươu trắng, vậy phải xem tình huống cụ thể.
Nếu hắn hài lòng, tình bằng hữu liền trở nên rất kiên định, hỏi cái gì cũng nói không rõ.
Nếu hắn không hài lòng, vậy tình bằng hữu liền vỡ tan.
Nhổ rễ lên, lặng lẽ tới gần hươu trắng.
Lúc này, tâm tư hươu trắng đã hoàn toàn bị linh dược hấp dẫn, căn bản không chú ý tới Chu Diệp.
Nó đi vào bên trong vườn, bắt đầu gây tai vạ cho đám linh dược.
Há mồm là một gốc, tốc độ cực nhanh.
Bất quá, trong nội tâm nó nói với bản thân, phải kìm chế.
Ăn quá nhiều, thì thời gian sau sẽ có chút không dễ chịu, sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, một ngày ăn vài cọng, vậy có khả năng duy trì sinh hoạt.
Hươu trắng cúi đầu, cắn nuốt linh dược, trong mắt tràn ngập vẻ thỏa mãn.
Nhưng đột nhiên, chân sau của nó bị vỗ vào một cái.
Động tác hươu trắng cứng đờ.
Nó chậm rãi quay đầu, hươu và cỏ đối mặt.
Thôi xong đời rồi.
Bị bắt tại trận.
Hươu trắng trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin.
Tên tiểu thảo tinh này, không phải đang tu luyện sao, vì cái gì còn có thể phát hiện mình đến đây ăn vụng linh dược.
Hươu trắng có chút hoảng hốt.
Rất muốn giải thích một chút.
Chu Diệp lần nữa vỗ vào người hắn, sau đó chỉ vào đám linh dược, ý tứ đã rất minh bạch.
Chu mỗ ta nguyện ý cùng ngươi chia sẻ tội ác này.
Hươu trắng nhìn chăm chú Chu Diệp, đột nhiên nở nụ cười.
Lộc gia nó lần này cần thắt chặt tình bằng hữu với tiểu thảo tinh một chút.