Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack (Bản Dịch)

Chương 44 - Lòng Tham Của Người Tu Hành

Vãi cả chưởng, đã hơn mười tuổi mà còn không biết dùng đũa.

Thiếu niên cẩm y cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Ngươi cười cái gì mà cười!" Miệng nhỏ của Dao Dao xị xuống, trong lòng phi thường bất mãn.

"Không có việc gì." Tốc độ trở mặt của thiếu niên cẩm y cực nhanh, hắn lập tức bình tĩnh lắc đầu.

"Hừ." Dao Dao hừ nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục hỏi Lộc Tiểu Nguyên: "Lộc tỷ tỷ, cái đồ vật này đến cùng là dùng như thế nào?"

Lộc Tiểu Nguyên vừa mới bắt đầu còn nghi hoặc Dao Dao sao lauh không biết dùng đũa.

Về sau nàng nhớ ra.

Thời gian Dao Dao hóa hình cũng không dài, căn bản chưa từng được tiếp xúc qua đũa a.

"Tiểu kim điểu." Lộc Tiểu Nguyên nhìn về phía Kim Vũ Phi Ưng.

"Dạ có." Kim Vũ Phi Ưng đáp lời.

"Ngươi dạy Dao Dao dùng đũa đi." Lộc Tiểu Nguyên nói với hắn.

"Cái này. . ." Kim Vũ Phi Ưng vò đầu bứt tai.

Hắn rất muốn nói một câu, con mẹ nó hắn cũng không phải rất biết sử dụng đũa a.

Người khác tiện tay cũng kẹp được một bông hoa gạo , nhưng hắn thì phải âm thầm dùng sức mạnh cố định củ lạc mới gắp lên được.

Cấp bậc cùi bắp như hắn, làm sao đi dạy Dao Dao sử dụng đũa đây.

Cho nên, Kim Vũ Phi Ưng vẻ mặt sầu khổ.

"Vị cô nương này, hay là để tại hạ đến dạy ngươi đi." Thiếu niên cẩm y ngồi xuống bên cạnh Dao Dao, vừa cười vừa nói.

"Ta cần gì nhờ ngươi dạy? Ta nhìn một chút là học được rồi!" Dao Dao chu môi.

Lúc nãy thiếu niên cẩm y rõ ràng là cười vào mặt nàng.

Nàng hiện tại còn đang tức giận , có thể để ý tới thiếu niên này thì đúng là gặp quỷ.

Dao Dao nói như vậy, sau đó nhìn sang cái bàn bên cạnh.

Chỗ sâu trong con ngươi nàng hiện lên hình ảnh mọi người sử dụng đũa, vẻn vẹn hai ba cái hô hấp, nàng đã biết cầm đũa lên.

Lông mày thiếu niên cẩm y nhíu lại.

"Không ngờ cô nương thiên phú cao như vậy, nhưng trước kia lúc ở trong nhà , phụ mẫu không dạy bảo sao?" Thiếu niên cẩm y có chút hiếu kỳ hỏi.

"Bọn họ a? Từ khi ta sinh ra, vốn chưa từng gặp mặt." Dao Dao bình thản nói.

"A?" Thiếu niên cẩm y sững sờ, biết mình nói sai rồi.

Lúc này hắn mở miệng nhận lỗi.

"Thật có lỗi, cô nương, tại hạ cũng không cố ý, vừa rồi lời nói cũng là vô tâm."Thiếu niên cẩm y đứng lên, hai tay ôm quyền, khom người xuống.

"Không có việc gì a." Dao Dao rất bình tĩnh.

Thế nhưng khi thấy bộ dáng này của nàng, thiếu niên cẩm y cảm thấy có chút đau lòng.

Cô nương này thế mà từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa từng gặp qua cha mẹ mình.

Cụ thể chuyện gì phát sinh hắn không biết rõ, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra.

Chỉ mới một cái chớp mắt , trong đầu thiếu niên cẩm y đã hiện lên hình ảnh cặp phụ mẫu nhẫn tâm vứt bỏ nữ nhi của mình.

Nếu bị Lộc Tiểu Nguyên biết được, khẳng định phải cười thành tiếng.

Con mẹ nó trí tưởng tượng con hàng này đúng là phong phú.

Dao Dao dùng đũa gắp thức ăn, vừa mới bắt đầu còn hơi bất ổn, nhưng càng ngày càng thuần thục, đã thuận buồm xuôi gió.

"Dùng đũa cũng không khó a." Dao Dao nói thầm một câu, sau đó gắp lên một khối thịt cá rồi bắt đầu ăn như gió cuốn.

"Lữ lão, chúng ta cũng ăn thôi." Thiếu niên cẩm y có chút nghiêng người, nói với lão giả.

"Tốt, công tử." Lữ lão khẽ gật đầu, sau đó đưa tay cầm lấy đũa.

Trên hai tay kia, che kín vết chai sạn, ở mu bàn tay còn có một vết sẹo đã khép lại nhưng không biến mất.

Kim Vũ Phi Ưng nhìn lão giả một chút, không nói gì.

Loại người tu hành mà đến chân thân Dao Dao là yêu thú cũng nhìn không ra, thì không cần để ý.

Trên bàn cơm ở chung quanh cũng rất náo nhiệt, các nam nhân bưng rượu lên ngươi uống ta uống, có vẻ phi thường phóng khoáng.

So sánh với bọn hắn, một bàn này của Lộc Tiểu Nguyên có vẻ yên tĩnh nhiều.

Lộc Tiểu Nguyên gắp một khối thịt cá để vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp một phen mới cảm thán nói: "Tiểu kim điểu, ngươi cần phải học qua nấu ăn mới được, nếu vậy về sau chẳng phải là rất tiện sao?"

Kim Vũ Phi Ưng đang vùi đầu ăn thịt nghe vậy, động tác bỗng nhiên khựng lại một cái.

Cô nãi nãi, tại sao ngài không tự mình đi học đi?

Bất quá, lời này không nói ra miệng, nếu nói ra chỉ sợ sẽ làm Lộc Tiểu Nguyên không thoải mái.

Hắn cười khổ nói: "Tốt, Lộc gia."

Lộc gia?

Thiếu niên cẩm y kinh ngạc nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên một chút, không minh bạch vì sao Lộc Tiểu Nguyên lại được người khác xưng hô như vậy.

Bất quá bởi vì song phương cũng không quá quen thuộc, nên thiếu niên cẩm y cũng không mở miệng hỏi.

. . .

"A, ăn no rồi." Dao Dao xoa xoa bụng nhỏ của mình, dị thường thỏa mãn.

Lộc Tiểu Nguyên gật gật đầu, sau đó nói với Kim Vũ Phi Ưng: "Đã ăn xong chưa, nếu ăn xong rồi nhóm chúng ta liền đi."

"Ăn xong rồi." Kim Vũ Phi Ưng gật đầu, sau đó đứng lên.

"Lữ lão, chúng ta cũng đi thôi." Thiếu niên cẩm y đứng lên, nói với Lữ lão.

"Được." Lữ lão gật đầu, đi theo sau lưng thiếu niên cẩm y .

Thiếu niên hướng về phía ba người, chắp tay, "Ba vị, hữu duyên sẽ gặp lại, tạm biệt."

"Đi đi." Lộc Tiểu Nguyên khoát khoát tay.

Sau đó, nàng mang theo Dao Dao cùng đi tới phương xa.

Ba người sau khi rời khỏi, thiếu niên cẩm y mới quay đầu lại hỏi Lữ lão, "Lữ lão, ngươi cảm thấy ba người này như thế nào?"

"Giống như là người bình thường." Lữ lão hồi đáp.

"Không đúng, nhìn các nàng ăn mặc bất phàm, chắc chắn có chút bối cảnh, làm sao có thể là người bình thường? Mà trong bọc của tiểu cô nương Lộc gia kia rõ ràng còn có một gốc linh thảo." Thiếu niên cẩm y có chút kỳ quái.

"Có lẽ là chịu không được tu luyện buồn tẻ a? Về phần gốc linh thảo kia, hẳn là người trong nhà cho." Lữ lão cũng có chút không minh bạch.

"Có lẽ vậy." Thiếu niên cẩm y gật đầu, sau đó nói: "Đi thôi Lữ lão, sự tình còn chưa làm xong đâu."

"Vâng." Lữ lão gật đầu.

Nếu ba người Lộc Tiểu Nguyên biết rõ suy đoán của hai người bọn hắn, khẳng định sẽ cười ra tiếng.

Bên trong ba người, tu vi Dao Dao thấp nhất, nhưng dù như thế nào cũng là yêu thú Huyền Đan cảnh .

Lữ lão kia bất quá mới là Huyền Hải cảnh đỉnh phong, nhìn không ra cảnh giới thực sự của ba người cũng là chuyện bình thường.

Dù sao ba người còn cố ý thu liễm khí tức bản thân.

Mà Lộc Tiểu Nguyên còn đạt tới cảnh giới phản phác quy chân , không phải người tu hành siêu cấp thì rất khó nhìn ra Lộc Tiểu Nguyên đến cùng có tu luyện hay không.

Trên đường phố phồn hoa.

Mọi người sau khi ăn xong cơm trưa, lại trở về với cuộc sống sinh ý ngày thường.

"Lăn đi!" Cách đó không xa, ba hán tử say khướt đẩy một đứa bé con.

"Đừng chắn đường!" Một người trong đó đá đứa bé kia một cước.

"Oa." Hài đồng bị đau, lập tức khóc lên.

"Đó là con cái nhà ai, làm sao gặp phải ba tên lưu manh kia?"

"Ai, ba tên hỗn trướng này, bình thường ức hiếp chúng ta cũng bỏ đi, không quá phận cũng có thể nhịn một chút, hôm nay uống say mà đến cả đứa bé cũng đánh?"

"Nhanh đi thông tri quan phủ , để bọn hắn xử lý."

"Lần này, nhất định phải nhốt bọn hắn lâu một chút!"

Bách tính xung quanh chỉ trỏ, thấp giọng trao đổi.

Lộc Tiểu Nguyên vừa vặn đi đến nơi này, thấy như vậy lập tức nảy sinh lửa giận.

"Ngươi làm sao mà đến cả đứa bé cũng ức hiếp?" Lộc Tiểu Nguyên chỉ vào hán tử say khướt vừa đá đứa bé, lên giọng chất vấn.

Hán tử tiến lên hai bước, đứng không vững suýt nữa ngã sấp xuống đất.

Hai hán tử bên cạnh liền tiến lên đỡ lấy hắn.

"Lão tử hôm nay chính là ức hiếp đứa bé, ngươi có thể làm sao?" Hán tử lại đá đứa bé thêm một cước, hỏi ngược lại.

"Ngươi!" Lộc Tiểu Nguyên nắm chặt bàn tay nhỏ, chuẩn bị giáo dục tên say này.

"Đại ca!" Một tên trong hai người còn lại tiến tới nói vào tai hán tử say: "Ngươi nhìn vào bọc nhỏ của tiểu nha đầu kia , bên trong có phải là linh thảo hay không?"

Nghe nói như thế, hán tử cầm đầu nhìn về phía bên hông Lộc Tiểu Nguyên .

Hắn vừa lúc nhìn thấy Chu Diệp bên trong bọc nhỏ đang tu luyện.

Quả nhiên là linh thảo!

Cái khí tức này, người tu hành như hắn tự nhiên có thể cảm nhận được.

Lập tức, vẻ tham lam trong mắt chợt lóe lên.

"Nghĩ không ra, lão tử còn có cơ duyên bậc này." Hán tử say đẩy hai tiểu đệ ra, vội vàng đi tới phía Lộc Tiểu Nguyên .

Cách đó không xa, thiếu niên cẩm y vừa vặn đi đến nơi này, hắn nhìn thấy hán tử say đang lao tới Lộc Tiểu Nguyên , lập tức lông mày nhíu lại, khẽ quát một tiếng: "Lớn mật! Giữa ban ngày ban mặt, có còn vương pháp hay không!"

"Ừm?" Hán tử say nghe vậy, hơi thanh tỉnh lại một chút, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên cẩm y , cười nhạo nói: "Vương pháp? Vương pháp thì làm được cái gì?"

"Ngươi làm càn!" Lữ lão lập tức giận dữ.

Khí tức Huyền Hải cảnh đỉnh phong từ trên thân phóng ra, uy áp mạnh mẽ ập về phía ba hán tử say khướt.

"Bịch."

Ba hán tử tiếp nhận không nổi, trực tiếp quỳ xuống, giữa trán bắt đầu đổ mồ hôi.

"Xong đời rồi, lần này đụng phải cao thủ. . ." Hán tử cầm đầu lẩm bẩm.

Ba người bọn hắn bình thường mặc dù thường xuyên làm xằng bậy, nhưng toàn là trộm vặt móc túi, cho nên quan phủ cũng không xử quyết bọn hắn, chỉ là lần nào cũng bắt vào giáo dục mấy bữa.

Vừa lúc, bọn hắn ba có chút cơ duyên, bước lên con đường tu đạo , bất quá chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ .

Uống say xong, lá gan liền phóng đại, ngấp nghé Chu Diệp bên hông Lộc Tiểu Nguyên .

Thế nhưng mà, lần này lại gặp được cao thủ!

Xong đời rồi a. . .

Bình Luận (0)
Comment