Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack (Bản Dịch)

Chương 45 - Kim Tiểu Nhị

"Ba người các ngươi, vậy mà bất chấp vương pháp!"

"Thế nào, cảm giác bản thân là người tu hành, cho nên cao hơn người khác, có thể không tuân thủ luật pháp?" Lữ lão sắc mặt âm trầm, lạnh giọng chất vấn.

Trên người hắn khí thế rất mạnh, làm cho người ta có cảm giác tim đập thình thịch.

"Vãn bối không dám." Ba hán tử bị dọa đến mức mặt không còn chút máu, nhao nhao hướng về phía Lữ lão dập đầu.

"Tiền bối buông tha chúng ta lần này, chúng ta biết sai rồi, về sau nhất định thay đổi triệt để, làm lại từ đầu!" Hán tử cầm đầu nước mắt nước mũi tèm lem lên tiếng van xin.

Nghe qua có vẻ rất chân thực .

"Ba người các ngươi đúng là hỗn trướng, lần trước không phải cũng nói như vậy sao? Thế nhưng các ngươi có thay đổi không?"

Có người gan lớn bước ra từ trong đám người, chỉ vào ba hán tử, điên cuồng mắng chửi.

Có người dẫn đầu, càng ngày càng có nhiều người gia nhập.

Nhìn tình thế này, xem ra ba người bình thường rất hay ức hiếp người dân .

"Công tử, bây giờ nên xử trí như thế nào?" Lữ lão ghét ác như cừu, hận không thể trực tiếp chém giết ba hán tử, nhưng vì lí do thân phận, loại chuyện này vẫn phải hỏi qua thiếu niên cẩm y bên cạnh.

"Lữ lão thấy cái gì hợp lý thì làm." Thiếu niên cẩm y ngẫm nghĩ một chút, cũng không biết nên xử trí như thế nào, chỉ có thể giao lại cho Lữ lão.

"Ba người các ngươi làm nhiều việc ác, lão phu hận không thể trực tiếp đưa các ngươi xuống địa ngục." Lữ lão hung tợn nói.

"Tiền bối, tha mạng a!" Ba hán tử nghe thấy như thế, lập tức bị dọa gần chết, vội vàng dập đầu.

Nền đất lát đá xanh bị bọn hắn đập đầu phát ra âm thanh trầm đục, trên trán cũng dần dần xuất hiện một chút máu tươi.

"Được, lão phu cũng không phải loại người tàn nhẫn, ba người các ngươi mỗi kẻ tự để lại hai cánh tay, ta liền thả các ngươi đi." Lữ lão không kiên nhẫn phất phất tay.

Trời ạ.

Nói lời này ngài có thấy đỏ mặt không.

Muốn hai cánh tay, con mẹ nó còn bảo là không tàn nhẫn .

Ba hán tử muốn nói lại thôi, rất muốn nói, nhưng mà lại sợ bị đánh chết.

Thế nhưng không nỡ mất cánh tay của mình.

"Lữ lão, ta nghĩ ra một biện pháp, để ba người bọn hắn đi bến tàu làm lao động tay chân , dù sao ba người bọn hắn cũng có chút tu vi , một mình chắc làm bằng hai ba người thường." Thiếu niên cẩm y ngẫm nghĩ, nói với Lữ lão.

"Phương pháp này của công tử cũng rất tốt." Lữ lão nghe vậy, hai mắt sáng lên.

"Từ hôm nay bắt đầu, ba người các ngươi phải đi bến tàu làm lao động tay chân ba năm."

Trong lòng ba hán tử sinh ra hi vọng.

Hắc hắc.

Chúng ta vốn là người tu hành, con mẹ nó đầu óc có bệnh mới đi làm chuyện khổ cực như vậy.

Chờ các ngươi không có mặt, có tin rằng nhóm Tam Ca chúng lập tức chạy trốn hay không.

Phảng phất là biết rõ trong lòng bọn hắn suy nghĩ cái gì , Lữ lão tiếp tục nói: "Đừng nghĩ chuyện chạy trốn, lão phu sẽ nói cho trấn chủ phái người giám sát các ngươi, một khi các ngươi chạy trốn, lập tức phái binh truy sát, không chết không thôi."

Ba hán tử trừng to mắt, con mẹ nó người này cũng quá hung ác rồi.

Thế mà còn định thông tri trấn chủ, bảo hắn phái người giám sát. . .

Con mẹ nó vậy còn có hi vọng gì nữa?

"Vâng, nhóm chúng ta tuyệt đối không chạy." Hán tử cầm đầu lập tức lên tiếng.

Trong lòng của hắn thở dài, lần này đúng là tai kiếp khó thoát.

"Cút đi." Lữ lão phất tay.

"Vâng." Ba hán tử thi lễ, sau đó chậm rãi đi đến bến tàu .

Nhìn bóng dáng từ sau lưng, phảng phất như đang đi chịu chết.

Bất quá nói thật lòng, xử phạt như vậy không nghiêm trọng lắm, ngược lại làm việc còn được tiền.

Chỉ bất quá ba hán tử này quen biếng nhác, có khả năng nhất thời sẽ chịu không được.

Nhưng về sau chỉ cần quen thuộc , tin tưởng ba hán tử này, sẽ cảm thấy không tệ lắm.

Không còn trò hay để xem, nên mọi người nhao nhao cảm tạ Lữ lão cùng thiếu niên cẩm y .

"Hai vị đại nhân là người tu hành sao, lần này hai vị đúng là giúp chúng ta một đại ân a."

"Đúng a, đây chính là giúp trấn chúng ta diệt trừ một tai họa lớn a!"

"Thực lòng cảm tạ các ngươi!"

Thiếu niên cẩm y khoát khoát tay, "Chư vị khách khí, dạng người giống như bọn hắn, sớm muộn quan phủ cũng sẽ xử lý."

"Xử lý cái gì a, mỗi lần đều là bất lại tầm vài ngày, thuyết giáo một chút rồi xong việc."

"Đúng a, mỗi lần đều là như vậy, sau khi đi ra bản tính vẫn không chút thay đổi!"

Nghe nói như thế, thiếu niên cẩm y cùng Lữ lão liếc nhau, trong lòng có ý nghĩ khác.

Mọi người lại lảm nhảm một một lát, sau đó nhao nhao tán đi.

"Ba vị, thực không nghĩ rằng chúng ta lại hữu duyên như thế, mới vừa tách ra không bao lâu, lại gặp mặt rồi." Thiếu niên cẩm y đi đến trước mặt Kim Vũ Phi Ưng , hướng về phía hắn chắp tay.

Kim Vũ Phi Ưng đáp lễ, cười gật đầu.

"Tại hạ Tần Nghị, vị này là Lữ lão." Thiếu niên cẩm y cười cười giới thiệu mình cùng Lữ lão, sau đó hỏi: "Không biết ba vị xưng hô như thế nào?"

Kim Vũ Phi Ưng nhíu mày suy tư.

"Không tiện a? Đã không tiện, vậy thì bỏ đi." Tần Nghị nhìn thấy biểu lộ của Kim Vũ Phi Ưng , cũng không bất mãn, chỉ là cười nhạt một tiếng.

"Không phải." Kim Vũ Phi Ưng lắc đầu.

"Không có gì không tiện, chỉ là đang nghĩ xem nên nói tên ta là gì." Kim Vũ Phi Ưng rất chân thành trả lời.

Tần Nghị: ". . ."

Lữ lão hít sâu một hơi, cảm giác rất khó chịu, hắn cho rằng Kim Vũ Phi Ưng đang đùa nghịch bọn hắn.

"Đúng a, tiểu kim điểu, nếu không phải bọn hắn nói chuyện, ta cũng quên hỏi, ngươi tên là gì a?" Lộc Tiểu Nguyên phảng phất như vừa mới nhớ ra, hiếu kì hỏi.

"Ta trước giờ không có tên a." Kim Vũ Phi Ưng có chút xấu hổ.

Sống năm vạn năm, ở Mộc giới cũng coi như một đầu đại yêu, nhưng hắn lại không có tên riêng của mình .

Người khác toàn gọi hắn là Kim Vũ Phi Ưng.

"Ta tên là Dao Dao." Dao Dao lên tiếng, đánh vỡ xấu hổ.

Lộc Tiểu Nguyên có chút giơ hếch lên cằm nhỏ, kiêu ngạo nói ra: "Lộc gia ta tên đầy đủ là Lộc Tiểu Nguyên."

"Nguyên lai là Dao Dao cô nương cùng Lộc cô nương." Tần Nghị lại thi lễ.

"Ừm." Lộc Tiểu Nguyên gật gật đầu.

Kim Vũ Phi Ưng còn đang nhíu mày khổ tư.

Hắn muốn lấy một cái tên cho bản thân.

Đầu tiên là phải khiến cho người nghe cảm thấy thực là bá khí.

Tiếp theo, phải khiêm tốn, có nội hàm.

Chờ đã, hai cái yêu cầu này tựa hồ có chút xung đột.

Hai bờ lông mày Kim Vũ Phi Ưng sắp nhíu lại thành một.

"Tiểu kim điểu, ngươi làm gì vậy?" Lộc Tiểu Nguyên nhìn thấy hắn bộ dáng như vậy, lập tức lên tiếng hỏi.

"Ta đang nghĩ tên ta nên gọi là gì ." Kim Vũ Phi Ưng lấy lại tinh thần, thành thật trả lời .

Lộc Tiểu Nguyên ngẫm nghĩ, sau đó cười hì hì : "Hay là để Lộc gia giúp ngươi chọn một cái?"

"Cũng tốt." Kim Vũ Phi Ưng liền gật đầu đồng ý.

Lộc Tiểu Nguyên tu vi cao như thế, kiến thức khẳng định không phải hắn có thể sánh được.

Cho nên, Lộc Tiểu Nguyên nhất định có thể tìm ra một cái danh tự dễ nghe.

Kim Vũ Phi Ưng bắt đầu tưởng tượng cảnh sau khi mình có được cái tên, thì nên giới thiệu với người khác kiểu gì cho phong cách.

"Từ nay về sau, ngươi liền gọi là Kim Tiểu Nhị!"

Kim Vũ Phi Ưng lập tức trợn tròn mắt.

Cô nãi nãi của ta, ngươi có phải là vốn không động não để nghĩ danh tự cho ta?

"Lộc gia, cái tên này hình như là có chút thiếu cân nhắc?" Kim Vũ Phi Ưng có chút nhức cả trứng, vội vàng hỏi .

"Ừm?" Lộc Tiểu Nguyên liếc hắn một cái, phảng phất như đang hỏi: Ngươi không hài lòng sao?

Kim Vũ Phi Ưng từ sâu trong nội tâm thở dài, mười phần ưu thương.

"Ta nhận."

Sau đó, hắn đi đến trước mặt Tần Nghị cùng Lữ lão , trịnh trọng giới thiệu : "Quen biết chính là duyên, tại hạ. . . Kim Tiểu Nhị."

"Ha ha ha. . ."

Tần Nghị hoàn toàn không nín được, trực tiếp cười thành tiếng.

Lữ lão tuổi tác tương đối lớn, trực tiếp cười thành tiếng thì có chút không lễ phép, cho nên mặt hắn vẫn không chút biểu tình, nhưng mà cặp vai run run một cái.

Tần Nghị vừa mới chuẩn bị nói cái gì, liền thấy nơi xa có một tên ăn mày đang hướng về phía mình ra hiệu.

Ra hiệu có vẻ rất bình thường, nhưng biểu lộ của Tần Nghị lại nghiêm túc hẳn lên.

Hắn quay đầu, nhìn về phía Kim Tiểu Nhị, dò hỏi: "Kim huynh, ta xưng hô ngươi như vậy không có vấn đề chứ?"

"Vấn đề không lớn." Kim Tiểu Nhị thờ ơ nhún vai.

Đối với hắn mà nói, cái này không phải chuyện gì.

"Ta cùng Lữ lão còn có chút sự tình chưa xử lý, nên không trì hoãn các ngươi du ngoạn nữa, hi vọng chúng ta còn có duyên phận gặp lại."

"Được." Kim Tiểu Nhị cũng minh bạch ý tứ của đối phương , sau đó gật đầu nói : "Các ngươi đi mau lên, không cần phải để ý đến chúng ta."

"Được, lần sau gặp nhau, ta mời khách." Tần Nghị ôm quyền, sau đó cáo từ.

Kim Tiểu Nhị cũng không lên tiếng lưu lại hai người bọn họ , mặc cho bọn hắn rời đi.

Từ đầu đến cuối, Chu Diệp đắm chìm trong tu luyện, căn bản không để ý tới những chuyện này.

Đối với hắn mà nói, sau khi hóa hình mới thật sự là cuộc sống.

Bình Luận (0)
Comment