Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 20

“Áaaaaaaaaaaaaaa, Nhan Nhược Bình ta thề sẽ trả món nợ ngày hôm nay” – Tiếng thét chói tai ấy ngoài con hoa hèo ngu ngốc Lâm Phi Phi ra thì còn ai ở đây nữa.

“tiểu thơ, bình tĩnh đi” – hồng y a hoàn ra sức trấn tĩnh tiểu thơ của mình

“bình tĩnh, ta mất cả sỉ diện, khắp đường phố cái bài hát chết tiệt ấy đâu đâu cũng vang lên, ta muốn cắt lưỡi bọn chúng aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, cũng là do con tiện nhân đó, ta muốn moi tim moi gan ả cho chó ăn” – Lâm Phi Phi gào hú như một con điên, chắc ẻm mới trốn viện ra. Tội nghiệp, nặng quá bác sĩ cũng bó tay.

“tiểu thơ, vương gia vương gia đã về” – 1 lam y a hoàn khác hớt hải chạy vào

“vương phi về chưa?” – hồng y a hoàn liền hỏi

“nghe người báo, vương phi đang dạo chơi chưa có về” – lam y a hoàn trả lời

“tiểu thơ, tiểu thơ mau đi trang điểm lại đi, nô tỳ đi chuẩn bị 1 bát cháo nhĩ hầm hột sen non và……..” – hồng y a hoàn thì thầm vào tai tiểu thơ mình. 2 con ngươi của Lâm Phi Phi loé sáng lên đầy vẻ mờ ám

1s 2s 3s……… nhiều s trôi qua. 1 con điên biến thành thiên nga yểu điệu, nhu mị, quyến rũ, lã lơi, dâm đãng……(con này đứng đường quá tuyệt). Ả nhanh chân bưng bát cháo nhĩ hầm hột sen đi, trong miệng không ngừng nở nụ cười khoái trá

“cốc cốc cốc”

“ai?”

“vương gia, là Phi nhi, có chuyện muốn kiếm vương gia”

“vào”

Lâm Phi Phi bưng bát cháo nhĩ hầm hột sen vào, đặt trên bàn lả lơi nói: “vương gia, Phi nhi thấy ngài mệt mỏi vì bá tánh Vân Khê trấn nên tự tay hầm bát cháo này, vương gia ăn đi cho nóng”

“CÚT”

“vương gia xin hãy nể tình Phi nhi, ăn một chút thôi, Phi nhi không làm phiền nữa, vương gia” – Lâm Phi Phi nhẹ giọng nỉ non

Lãnh Thiên cảm thấy nhức đầu, muốn tống khứ con ả này ra, không muốn giết chóc vì nương tử nói để ả cho nương tử xử lí nên Lãnh Thiên bất đắc dĩ húp nhanh cho xong chén cháo để cho ả biến khuất mắt. Chỉ thấy khoé môi Lâm Phi Phi khẽ nhếch lên nhìn yết hầu Lãnh Thiên đang ừng ực nuốt. Ả hất tay, chiếc áo khoác mỏng rơi ra, tiếp theo là một lớp, một lớp nữa, cuối cùng chỉ còn chiếc yếm hồng. Ánh nến lấp lánh mờ ảo làm Lãnh Thiên cảm thấy có gì đó kì cục trong người. Nóng bức a, rất nóng. Hoả nhiệt trong người đột ngột bốc cao.

“chết tiệt trong cháo có xuân dược” – Lãnh Thiên gằng từng tiếng. Y vốn là cao thủ, nhưng không ngờ món cháo này dùng hạt sen non thơm phức át đi bớt mùi vị của xuân dược, cộng thêm y đang rất nhớ nương tử nên không còn tâm trạng để ý. Lúc này y quay người ra, cả ngươi Lâm Phi Phi giờ đã loà lỗ không mảnh vải che thân, một tay của ả đang tự mơn trớn các đường cong trên cơ thể mình gợi tình, một tay thì mời gọi y tới.

Lãnh Thiên từ từ bước tới, một tay đặt nhẹ lên vai ả. Lâm Phi Phi được thế ngã ngay vào người y, bàn tay xoa xoa ngực y, 1 tay nhắm thắt lưng tuột xuống.

“áaaaaaaaaaaaaaaaa”

1 bóng dáng loà lỗ bay thẳng ra ngoài, mặt và cột tiếp xúc nhau tại một tiếp điểm. Đúng lúc ấy Nhan Nhược Bình vừa về tới, thấy một bóng dáng loà lỗ, ôm cột, ngay trước phòng Lãnh Thiên. Máu nóng dâng lên, bước tới giáng cho ả ta gần chục cái tát, ẻm xỉu.

Nàng máu não sôi sùng sùng, đập cửa bước vào

“tên hỗn đản kia, máu dê nổi lên hả, ngứa ngáy hả?

“nương tử, đừng hiểu lầm, ta là trúng xuân dược, ta chưa có làm gì cô ta, nương tử tin ta, hự hự” – Lãnh Thiên cuống quít biện giải, lo sợ nàng hiểu lầm

“hừ, thật?”

“thật nương tử, ta…hự hự……….”

Nói tới đây, Lãnh Thiên vốn là có thể kiềm chế, nhưng trước bờ môi đỏ mộng kia, y không thể nào kiềm chế được nữa. Y chạy tới, 1 tay nâng cằm nàng lên, 1 tay ôm gáy, hôn lên môi nàng, da thịt trên mặt cảm nhận được hơi ấm từ y phả vào, khuôn mặt nàng đỏ lên, chiếc lưỡi y tách nhẹ hàm răng ngọc của nàng ra, lưỡi tiến sâu vào, bá đạo tung hoành trong miệng nàng, ăn trọn mật ngọt của nàng, nàng dùng hai tay đánh vào ngực y nhưng không thể mảy rung chuyển được y. Nàng chỉ còn có thể hoàn toàn đón lấy nụ hôn của y, để mặc lưỡi y nóng bỏng câu cuốn lấy nàng. Một cảm giác dây dưa, cay cay làm tim nàng đập loạn nhịp và chân có chút mềm nhũn đi. Không biết thời gian đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hơi thở yếu đi, gần như đứt hơi, Lãnh Thiên mới quyến tiếc rời khỏi bờ môi của nàng. Nhìn nàng lúc này ánh mắt mê đắm, môi đỏ như cánh hoa hồng, y khàn khàn giọng: “nương tử thật ngọt.”

Lấy lại được chút khoảng cách và hít thở chút không khí, nhanh chóng làm nàng tỉnh lại, Nhan Nhược Bình cố gắng chống đỡ đôi chân mềm nhũn và dùng lực mãnh liệt đẩy y ra, nàng thở phì phò nói: “ngươi, là ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, thật muốn đạp chết ngươi, tiện nghi đã hết hàng, dừng lại ở đây, không còn hàng bán cho ngươi đâu’.

Hôn nàng xong không những không làm dục hoả trong người y giảm bớt, ngược lại một cỗ dục hoả cuồn cuộn ập tới, dâng trào mãnh liệt. Ánh mặt y đục ngầu, khuôn mặt có vẻ khan khác, Nhan Nhược Bình có thể cảm nhận được sự khác lạ trong y, nàng tức giận quát lên: “như thế nào hả, hàng đã hết, muốn cướp thêm kho tiện nghi của ta à, ngươi dám ta sẽ bỏ đi, không nhìn tới cái mặt ngươi nữa, ngon thì nhào vô”

Lãnh Thiên nghe xong cười khổ, nương tử của y thật khác người quá, bất quá y thích nàng như vậy. Không tuỳ tiện, bây giờ hôn được nàng là y thập phần vui sướng. Y ôn nhu xoa đầu nàng, rồi bước ra

“đi đâu đó” – Nhan Nhược Bình hỏi

“ta đi dìm dục hoả, nương tử nàng không muốn, nàng đổi ý à” – Lãnh Thiên khoái trá cười

“đổi ý cái đầu ngươi, cút đi” – Nhan Nhược Bình miệng tuy hét nhưng khuôn mặt bất giác đỏ ửng lên

Đợi Lãnh Thiên rời đi, nàng sờ lên ngực mình, thầm thì: “nga, sao chỗ nay đập loạn xạ vậy, mau ngừng lại, chết tiệt, đừng nhảy loạn xạ nữa, chẳng lẽ……chẳng lẽ ta…..ta…..ta….ta bị đau tim, chết cha chưa, ở đây không có thuốc trợ tim”

(fox: có ai ngu như chị không trời ~ NNB: ngu gì, ta bị bệnh thôi *lườm lườm* ~ fox: ờ thì bệnh, bệnh ngu *cười cười* ~ NNB:)

Một thân lam y mặt lạnh tanh ngồi hớp mấy ngụm nước trà, tay gõ gõ vài cái vào bàn. Không gian im bặt, mọi người liếc nhìn nhau, không ai dám nói lời nào. Một thanh âm lạnh lẽo vang lên:

“liếc nhau cái quái gì, dẫn Lâm tiểu thơ vào cho ta”

Lâm Phi Phi bị dẫn vào, mắt trừng trừng nhìn Nhan Nhược Bình, miệng lẩm bẩm chửi rủa lí nhí.

“quì xuống” – Độc Kiêu quát

“cẩu nô tài, quát cái gì, ngươi ra cái phận gì quát ta” – Lâm Phi Phi tới giờ này, nước này vẫn không bỏ được cái thái độ chanh chua kia. Nhan Nhược Bình đăm chiêu nhìn ả

“không muốn quì, tốt thôi, không cần quì, ta đây cho ngươi nhảy cóc nhá”

“ta có tội gì, tiện nhân”

Nghe tới 2 chữ tiện nhân, Nhan Nhược Bình bóp nát tách trà trong tay, âm thanh tràn đầy gai góc từng chữ từng chữ bắn vào lỗ tai ả

“tội, hừ dám dùng 2 chữ tiện nhân để kêu bổn vương phi là đã đại bất kính, đáng giết cả nhà, nhưng bất quá bổn vương phi có thiện tâm, không chấp nhặt nít ranh như ngươi. Còn việc ngươi không vượt qua 1 trong các trận sát hạch của ta, các trận kia khỏi cần bàn tới, dám nửa đêm nửa hôm quyến rũ người của ta, thích quyến rũ người, thích loà lỗ, ừ ta đây giúp ngươi, bất quá ngươi là nữ, ta cũng không muốn quá tuyệt tình với đồng giới, như vậy đi nhảy cóc khắp trấn Vân Khê, bất quá ta cho cứ nửa canh giờ nghỉ ngơi nửa khắc rồi tiếp tục tới khi hết trấn Vân Khê này, tha hồ mà quyến rũ đàn ông khắp trấn, ta toại nguyện cho ngươi hảo hảo tốt đó”

Nghe xong từng câu từng lời của nàng, Lâm tri phủ xỉu lên xỉu xuống, may được 2 a hoàn đỡ, ngồi xuống ghế thở hồng hộc, Lâm Phi Phi trợn trừng mắt chỉ tay vào nàng miệng lắp bắp chửi rủa, Độc Nhẫn và Độc Kiêu muốn lòi hết cả mắt ra.

“không, vương phi xin tha cho tiểu nữ, tiểu nữ còn băng thanh ngọc khiết, chưa nhiễm bụi đời, hiểu biết nông cạn, nếu làm vậy sẽ hủy đi tấm thân của tiểu nữ, mong vương phi bỏ qua cho” – Lâm tri phủ lạy lục cầu xin thảm thiết cho viên ngọc mà ông yêu thương suốt mười mấy năm qua, bất quá có một điều ông không biết đó là Nhan Nhược Bình vốn rất ghét bị nhức đầu, lão càng van xin càng làm cho Nhan Nhược Bình ong ong cả não. Với lại kẻ cần van xin thì không van xin, cứ trừng trừng mắt đó mà lí nhí chửi rủa nàng, nàng sinh khí từ Đường Thanh quán, hảo hảo dạo phố cho bớt bực bội, về tới phòng gặp phải cái cảnh quyến rũ loà lỗ làm nàng máu dâng lên đỉnh não, nay lại bị một kẻ cầu xin thảm thiết, một kẻ chửi rủa nàng, làm máu não như núi lửa phun hết cả ra, khói bốc lên, nàng quát to: “chỉ nhảy cóc mà cũng huỷ được tấm thân, nói thật quá nga, hảo! vậy ta cho huỷ luôn tấm thân. Ta điều tra được biết con gái ngươi hoan ái xác thịt bên ngoài với đám công tử thiếu gia kia, ta hảo hảo cho cô ta mặc quần áo nhảy cóc, thế mà bảo huỷ tấm thân thanh băng ngọc khiết, đã vậy 2 ngươi (chỉ tay vào a hoàn đỡ Lâm tri phủ khi nãy) lột áo cô ta, chừa lại cái yếm và quần dài y lệnh ta nhảy cóc hết trấn Vân Khê, vừa nhảy vừa hát bài hát hôm bữa ta hát ở Đường Thanh quán”

Lâm tri phủ nghe xong quay sang cầu cứu vương gia, chỉ thấy Lãnh Thiên bật cười khanh khách nói: “ý tưởng hay, ta thích”

Lão choáng váng trước lời nói của vương gia, liền biết cầu cứu ngài vô ích, lão liền quay trở lại phía Nhan Nhược Bình càng dập đầu mạnh hơn, càng van nài hết mức hơn, làm Nhan Nhược Bình thực sự chịu hết nổi trận nhức đầu

“ Hừ câm miệng ngayyyyyyyy, ta chừa cho cái yếm là may rồi, nói thêm chữ nào nữa thì lột sạch sẽ cho loà lỗ nhảy cóc, CÚT”

“còn ngươi (chỉ tay vào Lâm Phi Phi), không y lệnh ta, ta cho ngươi loà lỗ, để ngựa kéo khắp trấn, tự mà chọn làm hay để ta giúp”

Lâm tri phủ nghe xong xỉu cái rầm, được tức tốc mang vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lâm Phi Phi bị kéo vào trong lột sạch toàn bộ, à nhầm lột sạch chừa lại cái yếm với cái quần dài. Lâm Phi Phi bị kéo ra bên ngoài phủ, ả không muốn loà lỗ bị ngựa kéo, trông thập phần khó coi, ả đành phải nhảy cóc ít ra vẫn còn mặc chút y phục trên người. Khi ả bắt đầu vừa nhảy cóc vừa hát:

“Kìa có con heo ngu, heo đang bò dưới sàn. 

Ồ chú heo ột ột kêu thật vui tai

Kìa có heo Phi Phi, trông cái mặt sưng vù

Lòng của ta hả dạ cực kì luôn nga

………………………..

Làm sao đây, bắt heo lên

Ta mần thịt ăn liền

Thiệt ngon ghê, muốn ăn thêm

Chỉ tội nghiệp cho heo”

đã thu hút toàn dãy bán hàng, ngay lập tức kẻ dọn ngươi dẹp, một loáng đường phố trống trãi hắn nhưng……không có trống trãi mãi đâu. Kẻ thì chạy đi kể kể cho mọi người tới xem. Từ các sòng bài, thanh lâu, quán trọ, tiệm cầm đồ, tiệm trang sức……..mọi người hết thảy vì slogan: “đình chỉ công tác, coi heo diễn trò” bay hết ra ngoài đường, vỗ tay đếm 1 2 1 2 1 2 1 2 theo từng bước nhảy cóc của Lâm Phi Phi. Đàn ông thì chỉ chỉ tay vào cái yếm của ả khen ả da trắng nõn nà, tuyết lê phập phùng trong làn yếm thật đầy đặn, đàn bà thì chỉ chỏ chửi đáng đời, đi mồi chài quyến rũ, hồ ly tinh, đáng đời. Cứ thế, Lâm Phi Phi nuốt biết bao nhiêu là nước mặt nhục nhã, cắn nát môi, máu bật chảy, đôi tay run run nắm chặt đầy căm phẫm, ả ta nhất quyết không nghỉ ngơi, nhảy tới nỗi đôi chân tứa máu, vẫn kiên quyết làm cho xong để giấu cái mặt đi, càng lâu càng bị xỉa xói.

Tới chiều tối, Lâm Phi Phi cũng an phận nằm trên giường dưỡng thương, tuy nhiên hình như ả vẫn chưa rút ra được bài học cho mình, ả bắt tất cả a hoàn lần lượt đến trước mặt ả để ả tát, rất nhiều a hoàn một lần ăn mấy chục bạt tay, ngất xỉu, mặt bị ả cào đẫm máu. Ả nghiến răng nghiến lợi: “thù này ta không trả được, ta tự cắt cổ ta, đi kêu cha ta tới đây mauuuuuuuuuuuuuu”
Bình Luận (0)
Comment