Ngụy Tử Huyên nhận phạt hai lần, ai nấy biết phận không dám khiêu khích Lâm Lan nữa, không khí chỗ ngồi náo nhiệt lại, tiệc tan về sau, trò hay mới chính thức bắt đầu diễn. Ở cổ đại không có gì tiêu khiển, mời các đoàn kịch hát tới nhà diễn xuất náo nhiệt được coi là phương thức tiêu khiển thường thấy nhất rồi, dĩ nhiên, phải là nhà có tiền mới làm được.
Kiểu tiêu khiển này Lâm Lan thật lòng không thích chút nào, hiện đại có chiếu bóng ở rạp, có truyền hình, đầy những nam nhân xinh đẹp, cái này nàng nghe không có hiểu rõ, ngồi ở đây nhàm chán cực độ, còn phải giả bộ giữ nụ cười, lúc nào cũng chú ý tư thái của mình, tránh thất thố.
May mắn Lý Minh Doãn kịp thời tới giải cứu nàng, phái người đến thúc giục, Lâm Lan vội vàng đem theo Ngân Liễu tới cáo từ Kiều Vân Tịch, Tề Vương phi thịnh tình mời: "Hôm nào tới Vương phủ làm khách."
Lâm Lan vui vẻ đáp ứng. Ra khỏi phủ Tĩnh Bá Hầu, mới lên xe ngựa đã nghe thấy một cỗ mùi rượu nồng nặc, chỉ thấy Lý Minh Doãn miễn cưỡng tựa vào vách xe, mặt hồng như trời quang, hồng một cách kỳ lạ, ánh mắt mê ly nhìn nàng, thần sắc mị hoặc.
Lâm Lan cau mày nói: "Làm sao uống nhiều rượu như vậy?"
Khóe miệng Lý Minh Doãn chậm chạp nâng lên, ngữ khí cũng đặc biệt chậm chạp, lộ ra mấy phần mệt mỏi: "Chỉ uống có mấy chén, là tửu lượng của tôi vốn không tốt..."
Lâm Lan nói thầm rồi một câu: "Thật vô dụng."
Hắn cũng không giận, khẽ cười nói: "Trước kia đi ra ngoài uống rượu, đều là Tử Dụ cùng Ninh Hưng uống đỡ tôi."
Lâm Lan lấy khăn cho hắn lau mồ hôi trên trán, một bên nói: "Người gì vô tích sự."
Lý Minh Doãn bắt được tay nàng, nghẹo đầu, thân thể khẽ đảo, tựa vào đùi Lâm Lan. "Ơ... Anh làm gì thế?"
"Đầu tôi đau quá, cô để cho tôi nằm một lát, về đến nhà đánh thức tôi." Giọng nói mỗi lúc một thấp dần xuống, giây lát hô hấp trầm ổn.
Hắn say, Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là để mặc hắn gối đầu lên, hô hấp nóng rực của hắn xuyên thấu qua quần áo tản mát trên da thịt nàng, có chút ngứa ngáy, Lâm Lan cắn môi dưới chịu đựng, nàng là người không sợ đau nhưng sợ nhột ngứa ngáy, Lâm Lan tận lực suy nghĩ những chuyện khác, tỷ như chuyện mẹ con Ngụy gia, tỷ như Bùi Chỉ Thiến kia, hay tỷ như Tề Vương phi... Mẹ con Ngụy thị thì không đáng ngại, họ đều đã là quá khứ, nhưng Bùi Chỉ Thiến này...
Lâm Lan cảm giác là lạ, ánh mắt của nàng ta nhìn nàng nhàn nhạt, tựa hồ không mang theo một tia tạp niệm, không mang theo nửa phần uy hiếp, nhưng ánh mắt đó cứ quanh quẩn bên nàng, khiến tâm thần nàng bất an, hoặc là nàng ta không có hứng thú gì với nàng chăng, hay là Bùi Chỉ Thiến là người giỏi che giấu. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kỳ quái, không có hứng thú sao lại nhìn chằm chằm vào nàng, nàng ta có ý che giấu tâm tình gì đây? Lâm Lan miên man suy nghĩ, lại nhớ tới Phùng Thục Mẫn đã nói, cha Bùi Chỉ Thiến là Đại học sĩ Hàn Lâm viện, chính là người trực tiếp lãnh đạo Lý Minh Doãn. Nếu Bùi Chỉ Thiến này thích Lý Minh Doãn, muốn gả cho Lý Minh Doãn, chẳng phải địa vị của nàng sẽ bị uy hiếp sao. Ách không đúng, nàng đâu phải thê tử chân chính của Lý Minh Doãn, quan tâm những thứ này để làm chi? Lại nói, Bùi Chỉ Thiến cùng Lý Minh Doãn thật đúng là xứng đôi, so với Ngụy Tử Huyên thì hợp hơn nhiều, tuy nhiên, nàng cùng Minh Doãn có hiệp ước ba năm, trước khi hiệp ước kết thúc, không ai có thể nghĩ tới việc chấm dứt giao kèo, nếu muốn gả cho Lý Minh Doãn, nên biết điều chờ thêm ba năm nữa đi. Khóe miệng Lâm Lan nhếch lên, suy nghĩ về Bùi Chỉ Thiến nhanh chóng bị gạt đi, lại chuyển qua suy nghĩ về Tề Vương phi.
Hôm nay Tề Vương phi ra vẻ vô cùng nhiệt tình đối với nàng, hơn nữa thoạt nhìn giao tình của vị Vương phi này với Kiều Vân Tịch có vẻ không hề ít... gặp gỡ giữa những Vương Công phu nhân này, phần lớn mục đích không tinh khiết, nàng cần cẩn thận ứng đối, tránh thêm phiền toái cho Lý Minh Doãn.
Suy nghĩ lung tung cả đường, xe ngựa ngừng lại, Văn Sơn nói: "Nhị thiếu phu nhân, đã tới nhà."
Lâm Lan nhẹ nhàng kêu mấy tiếng: "Minh Doãn, tỉnh lại đi, về đến nhà rồi."
Lý Minh Doãn ngủ như chết, không hề có chút phản ứng nào. Lâm Lan nắm mũi hắn, bị hắn tóm được vuốt ve lại, đầu còn chà qua chà lại đùi nàng.
Lâm Lan không có biện pháp: "Văn Sơn, nhị thiếu gia say, gọi không tỉnh, ngươi đi gọi người đưa kiệu có rèm tới, tránh nhị thiếu gia bị gió."
Khóe miệng Lý Minh Doãn khẽ động, Lâm Lan luôn tỉ mỉ để cho lòng hắn ấm áp, có đôi khi nàng huyên thuyên không nói đạo lý, có đôi khi nàng sẽ qua loa khinh thường, nhưng bất luận là chuyện gì can hệ tới hắn, nàng đều suy nghĩ cẩn thận hơn bất kỳ ai hết, nàng là cố ý không nói ra hay thật sự không thích hắn?
Ba người đồng tâm hiệp lực đem Lý Minh Doãn giả bộ, ba phần say thật bảy phần giả chuẩn bị trở lại Lạc Hà trai. Bọn hạ nhân bận rộn bưng nước thay y phục cho chủ nhân, người này đi qua người kia đi lại, nấu súp giải rượu. Lâm Lan tự mình thay đổi xiêm y, lúc đi ra ngoài nhìn thấy Bạch Huệ đang tỉ mỉ lau tay lau chân cho Lý Minh Doãn, còn định lau cổ của hắn, không biết làm sao Lâm Lan liền nhớ lại lần trước thấy Lý Minh Doãn, đầu mới vụt ra hình ảnh, trước mắt đã có hiện trường trực tiếp, lại thấy Bạch Huệ cởi cởi cổ áo Lý Minh Doãn, tuy không phải to lớn rộng rãi nhưng cũng là vòm ngực có chút da thịt
Mắt thấy tay Bạch Huệ sắp lau tới, Lâm Lan theo bản năng bật thốt lên: "Bạch Huệ, để ta."
Vừa nói, Lâm Lan vừa tiến lên, không nói gì thêm đoạt lấy khăn bông trong tay Bạch Huệ, cái này thật không xứng với chữ "Đoạt", bởi vì nàng xuất thủ mau nhưng Bạch Huệ cũng nắm khá chặt. Ánh mắt Bạch Huệ buồn bã, nhìn nhìn thiếu gia đã say tới bất tỉnh nhân sự, ảm đạm xoay người đi đổi nước.
Giả chết thật sự là một loại kỹ năng gian khó, Lý Minh Doãn vốn định giả chết nhân cơ hội làm ra chút gì, kết quả, hắn giống hệt như chết thật, nằm im tùy ý người khác động thủ với mình. Nghĩ đến chỗ này thì tay Lâm Lan bắt đầu chà xát trên người hắn, máu nóng dâng lên toàn thân Lý Minh Doãn, sùng sục sùng sục từng lỗ chân lông, mặt của hắn lại càng hồng lên.
Mặt Lâm Lan cũng nóng lên, nàng oán thầm: Cũng không phải là chưa từng thấy thân thể lõa lồ, thời điểm phẫu thuật cho bệnh nhân cũng đã từng sờ qua, có cần thiết khẩn trương như vậy không? A? Làm sao toàn thân hắn đều đỏ như thế, xem ra say không nhẹ.
Lâm Lan giúp hắn lau sạch sẽ thân thể, nhỏ giọng lầu bầu: "Không có tửu lượng còn uống nhiều như vậy, say như heo chết ấy, làm người khác cũng mệt gần chết."
Lý Minh Doãn nghe nàng mắng hắn là heo chết, trong lòng cố gắng đè nén, thân thể của hắn chẳng phải đang bốc cháy rồi sao, cái đồ phóng hỏa còn mắng người ta là heo chết, có heo nào nhạy cảm vậy không?
Nếu nàng dám sờ nữa... ta liền... ta liền... Lâm Lan khép vạt áo lại cho hắn, kéo chăn qua đắp lên người Minh Doãn, ánh mắt kinh ngạc dừng lại khi thấy cục u cao cao nổi như cọc lều giữa hai chân hắn, Lâm Lan thoáng chốc đỏ mặt hệt như muội muội Quan Công, người này, tiền vốn không nhỏ a, vội vàng đắp chăn lên cho hắn, sợ liếc nhiều nàng sẽ bị đau mắt hột mất. Lý Minh Doãn thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng màn hành hạ cũng đã xong.
"Aiz... Tối nay giường này lại bị anh chiếm rồi."Lâm Lan ngồi bên giường than thở.
Ngọc Dung bưng chén súp giải rượu đi vào: "Nhị thiếu phu nhân, súp giải rượu đã được, có nên cho nhị thiếu gia uống luôn không ạ."
"Em nhìn nhị thiếu gia bị hành hạ như thế mà vẫn không tỉnh, làm sao cho uống được? Hay là cứ đem hâm nóng, khi nào chàng tỉnh dậy sẽ cho uống." Lâm Lan nhìn Lý Minh Doãn đã ngủ say, phất phất tay cho Ngọc Dung lui xuống.
Ngân Liễu cầm cái ống nhổ đặt ở bên giường: "Nhị thiếu phu nhân, nếu không, để cho nô tỳ ở lại hầu hạ, vạn nhất nhị thiếu gia nôn ói..."
"Không cần, không cần, các em đi xuống nghỉ ngơi đi."
Ngân Liễu cùng Ngọc Dung liếc nhau một cái, nghe lời lui ra. Trong phòng không còn ai, Lâm Lan thở phào vài cái, vỗ vỗ mặt mấy cái, bởi vì cười nhiều quá mà cơ hàm như tê dại đi, không khỏi cảm khái: Giao thiệp cũng là một việc tốn sức lực a.
Lâm Lan giật một cái chăn, tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, chốc lát đã ngủ say tít. Lý Minh Doãn chờ thật lâu mới dám động đậy, chỉ dám mở mắt hờ hờ, phát hiện Lâm Lan tựa vào đầu giường ngủ tít mít. Đèn còn chưa tắt.
Lý Minh Doãn khẽ gọi: "Lâm Lan..."
Không có phản ứng, bò dậy tới gần, gọi: "Lâm Lan..." Vẫn không có phản ứng.
Lý Minh Doãn sủng nịch cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cẩn thận từng ly từng tí đặt nàng nằm xuống, nhìn bộ dạng ngủ say của nàng, Lý Minh Doãn khẽ vuốt ve chóp mũi nhỏ xinh, nhỏ giọng nói: "Ngủ như chết vậy, nàng mới là heo ấy."
Tắt đèn, Lý Minh Doãn cũng nằm xuống, cảm nhận được khối nhiệt độ cao, Lâm Lan hướng về phía hắn chà chà, đầu đặt lên phần cánh tay của hắn. Lý Minh Doãn không dám làm một cử động nhỏ nào, sợ đánh thức nàng.
"Bộp" một chân nặng nề gác lên đùi của hắn, Lý Minh Doãn ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng. Khóe miệng của nàng khẽ cong lên, giống như rất thích tư thế ngủ này. Lý Minh Doãn chậm rãi thở ra một hơi, nàng coi hắn là giá đỡ sao.
"Bộp", một cánh tay đặt ngang trên bụng hắn, nàng tựa như bạch tuộc quấn lấy hắn. Lý Minh Doãn vừa mới tĩnh tâm, lại bị hù cho giật thót lên tới cổ họng. Cảm nhận được sức nặng một tay một chân nàng đặt trên người, Lý Minh Doãn buồn rầu, như vậy đến trời sáng, chỉ sợ xương cả người hắn gãy mất, hắn quyết định phải tìm cho mình một tư thế dễ chịu.
Vươn tay trái ra giữa không trung dừng một lúc lâu mới cẩn thận nâng cổ nàng lên, Lâm Lan rất phối hợp, vẫn ngủ mà hơi ngẩng đầu, sau đó thư thái tựa vào phần trên cánh tay hắn. Bước đầu kế hoạch được như ý, Minh Doãn thực cao hứng, lại từ từ bắt đầu xoay người, di chuyển chân nàng từng điểm từng điểm một, rốt cuộc chuyển thành góc vuông chín mươi độ, cùng nàng mặt đối mặt, khóe miệng Lý Minh Doãn lộ ra vẻ đắc ý, thỏa mãn mỉm cười, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Nàng núp ở trong lòng ngực của hắn, tựa như chú chim non nép vào lòng, Lý Minh Doãn hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, cúi đầu thì thầm: "Lâm Lan, gả cho ta có được hay không?"
Không biết Lâm Lan có chê cười hắn hay không, ban đầu hắn còn sợ nàng bắt đền hắn, nhưng bây giờ hắn thật sự muốn kết hôn với nàng. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, hắn thích nàng, nàng không phải tài nữ thông thạo cầm kỳ thi họa, tướng mạo cũng không mỹ lệ như tiên, nhưng tự tin của nàng, thông minh của nàng, giảo hoạt của nàng, thiện lương của nàng, nhiệt tình của nàng, tất cả mọi thứ thuộc về nàng đều thật sự tốt đẹp, ở nàng toát ra sự chân thật ít ai có, một bông hoa đồng nội nhưng tỏa hương ngạt ngào chứ không phải bình hoa. Cùng nàng ở chung một chỗ, bất kể làm chuyện gì, tâm tình cũng sẽ rất tốt, rất vui vẻ, hắn rất hi vọng loại vui vẻ này có thể kéo dài mãi mãi, cùng nàng đi cả cuộc đời...
"Dạ..." Lâm Lan mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện, chẳng biết là nói chuyện gì, cũng mơ mơ màng màng dạ một tiếng.
Tim Lý Minh Doãn nhất thời chậm một nhịp, nàng đáp ứng?