Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 106

Ngân Liễu phát hiện hôm nay nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân có cái gì đó rất khác lạ. Ánh mắt nhị thiếu gia nhìn nhị thiếu phu nhân ôn nhu như muốn chảy thành nước, không ngừng gắp thức ăn cho nhị thiếu phu nhân, mà nhị thiếu phu nhân chỉ cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhị thiếu gia, sau đó mặt đỏ lên, lại cúi gằm mặt xuống. Đây là tình huống gì vậy? Lúc trước nhị thiếu phu nhân còn hằm hằm cầm dao thái tức giận, nhị thiếu gia cũng vô cùng khẩn trương, không lâu sau hai người đã... Như thể có chuyện gì bí ẩn thì phải.

Cơm tối xong, hai người cùng đi An Hòa đường thỉnh an, dọc đường đi, chàng nhìn thiếp, thiếp nhìn chàng, một người ánh mắt ôn nhu, một người thì thỉnh thoảng khẽ liếc về người kia, sau đó không hẹn mà cùng bật cười.

Từ lúc này, hợp tác tình bạn biến thành tình cảm nam nữ, loại chuyển biến này khiến hai nhân vật chính chưa kịp thích ứng, trong lòng nhất thời có phản ứng hóa học kịch liệt.

Hôm nay Lý Kính Hiền rất cao hứng, cộng thêm Lâm Lan có vẻ cổ động khi tới tham gia lễ nạp thiếp, vừa tặng lễ vật, biết giữ thể diện cho Lưu di nương cho nên đối với vợ chồng Minh Doãn phá lệ ôn hòa. Hỏi tình hình Minh Doãn hôm nay đi thông qua giá thế nào, Minh Doãn trả lời hết thảy thuận lợi, thời gian tới mọi việc sẽ đi vào quỹ đạo.

Lý Kính Hiền rất vui mừng: "Nhìn nhiều nghe nhiều suy nghĩ nhiều, không hiểu gì thì cứ về hỏi cha."

"Vâng! Nhi tử nhớ kỹ." Lý Minh Doãn kính cẩn nói.

Lý Kính Hiền lại hỏi Lý Minh Tắc: "Mấy ngày nay có đọc sách không?"

Lý Minh Tắc đứng dậy trả lời: "Trải qua lần dự thi này, nhi tử cảm thấy phải thay đổi loại sách cócái nhìn cao hơn, cho nên đang tìm loại này để đọc."

Sắc mặt Lý Kính Hiền trầm xuống: "Đã sớm nói sách luận của con bên ngoài hào nhoáng bên trong trống rỗng, điểm này con nên tìm Minh Doãn mà học tập, thỉnh giáo Minh Doãn, không phải bỏ sức tưởng tượng."

Lý Minh Tắc ngượng ngùng: "Vâng!"

Hàn Thu Nguyệt sợ lão gia quở trách Minh Tắc, liền chuyển đề tài, hỏi Đinh Nhược Nghiên: "Chị dâu con có khỏe không?"

Đinh Nhược Nghiên dịu dàng nói: "Mẫu tử bình an." H

àn Thu Nguyệt cười nói: "Chị dâu con vào cửa đã ba năm, vì Đinh gia mà sinh hai tôn tử, thật là khiến người ta ước ao, con cùng Lâm Lan cũng nên cố gắng, sớm cho Lý gia chúng ta có thêm cháu chắt, ta cùng lão gia rất mong được ôm cháu đấy."

Mặt Đinh Nhược Nghiên ửng hồng, Lâm Lan oán thầm: Chuyện này có liên quan gì tới ta? Nhưng ngay sau đó lại nghĩ, nàng cùng Minh Doãn nếu làm vợ chồng thật, có cục cưng chẳng phải chuyện bình thường sao? Nhất thời đỏ mặt. Len lén liếc Lý Minh Doãn một cái, đụng phải ánh mắt của hắn, híc! Người này cười nhìn trông quá nguy hiểm.

Lý Kính Hiền có vẻ chộn rộn, đứng ngồi không yên, đoán chừng là muốn nhanh nhanh chóng chóng tới phòng Lưu di nương. Lý Minh Tắc xưa nay sợ cha, trước mặt cha luôn ra vẻ rất câu nệ, Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan cũng đã nói xong chuyện, cho nên mọi người sớm ai về phòng nấy.

"Minh Doãn, kế hoạch kia chuẩn bị thế nào rồi?"

Trở lại Lạc Hà trai, Lý Minh Doãn ngồi ở giường xem giấy tờ, Lâm Lan không có việc gì làm, quyết định nói chuyện phiếm với Minh Doãn, mà không phải, là thương lượng công chuyện.

Lý Minh Doãn nhíu mày nói: "Có lẽ sẽ nhanh thôi."

"Nhanh cái gì, đã mấy ngày rồi đấy." Lâm Lan nổi giận, gần đây nàng rảnh rỗi quá, cả người khó chịu, đang khẩn cấp muốn nhìn bộ dạng kinh ngạc của mụ phù thủy.

Lý Minh Doãn nhẹ mỉm cười nói: "Phải chuẩn bị kế hoạch chu toàn, không cần vội vã."

"Ta gấp, nghĩ đến những bảo bối kia bị mụ phù thủy chiếm cứ là ta lại mất hứng." Lâm Lan rót thêm trà vào chén cho hắn.

"Nàng vội như thế thì chúng ta thương nghị một chút, đến lúc đó chúng ta một xướng một họa, phải làm chuyện này cho khéo." Lý Minh Doãn đặt giấy tờ xuống, ngồi thẳng lên, cùng Lâm Lan thương thảo kế hoạch.

Lý Minh Doãn nói kế hoạch của hắn, Lâm Lan nghe xong cười ha hả: "Ta biết ngay chàng còn nhiều mưu ma chước quỷ hơn cả ta mà."

Lý Minh Doãn khiêm tốn nói: "Không dám không dám, trước mặt phu nhân, vi phu như là gặp được sư phụ."

Đã đạt được điều mình mong muốn, Lâm Lan tiếp tục lấn tới: "Chàng định tiếp tục xem giấy tờ mãi sao! Được được, cố gắng lên, tranh thủ sớm được làm tể tướng ngày nào hay ngày ấy, ta sẽ không quấy rầy chàng!"

Lý Minh Doãn cười nói: "Được, vi phu nhất định cố gắng hết mình, tranh thủ thời gian ngắn nhất kiếm cáo mệnh nhất phẩm cho nàng."

Lâm Lan bĩu môi: "Ai mà thèm!" sau đó vội vàng đi vào phòng tắm rửa mặt.

Hôm nay Lâm Lan rất tích cực giúp Minh Doãn trải chăn đệm trên giường nhỏ, mặc dù Lý Minh Doãn hủy hiệp ước, muốn cùng nàng làm vợ chồng thật, trong lòng nàng cũng nguyện ý như vậy nhưng sao có thể nói mà làm liền được! Chẳng phải nàng sẽ trở thành người quá tùy tiện sao? Hơn nữa nàng cũng chưa có chuẩn bị tâm lý chuyện này.

Lý Minh Doãn nhìn nàng thuần thục trải giường xếp chiếu, trong lòng u oán: Nói là làm vợ chồng thật, còn muốn hắn ngủ giường nhỏ, thôi thôi, đành bỏ thêm thời gian nghiên cứu vậy.

Qua vài ngày nhàn hạ nữa, đang lúc Lâm Lan đợi tin tức thông qua của Lý Minh Doãn thì Đông Tử chạy tới, thở hổn hển: "Nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia cho nô tài tới bẩm báo nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia bị lão gia gọi đi thư phòng rồi."

Lâm Lan chấn động, chuyện gì xảy ra? Vội vàng đem theo Như Ý chạy tới thư phòng.

Trong thư phòng, sắc mặt Lý Kính Hiền đen sì, quở trách: "Lý gia chúng ta nghèo đói lắm sao? Đưa chút lễ vật cũng cần Diệp gia chuẩn bị sao? Con là người họ Lý hay họ Diệp?"

Lý Minh Doãn áy náy nói: "Cũng là nhi tử suy nghĩ không cẩn thận, là lỗi của nhi tử."

"Hiện tại con nhận lỗi thì có ích gì, lễ vật Lý gia lại khắc ký hiệu Diệp gia lên, con làm như thế thì người khác sẽ nghĩ như thế nào?" Lý Kính Hiền tức giận, hôm nay có vị Trịnh đại nhân tới hỏi hắn đồ trang sức Diệp gia đưa tới là cửa hàng kim hoàn nhà ai chế tác, phu nhân nhà ông rất thích, cũng muốn làm một bộ riêng, sau cùng lại hâm mộ nói...

Ta rất hâm mộ Lý đại nhân có nhà vợ như vậy – lão ta không hiểu ra sao, sau mới biết rõ ràng, thì ra sinh nhật Uông đại phu nhân, lễ vật Lâm Lan tặng là đồ Diệp gia, lão ta liền nổi giận.

Lý Minh Doãn liên tục nhận lỗi: "Phụ thân chớ tức giận, tránh hại thân thể, là lỗi của nhi tử..."

Lý Kính Hiền phiền muộn ngó chừng vẻ mặt xin lỗi của nhi tử: "Con là cháu ngoại Diệp gia, là nhi tử Lý gia, cha không phải là muốn con không qua lại với Diệp gia, nhưng chuyện lớn như thế này, con phải chú ý, nếu không không tránh khỏi miệng lưỡi thế gian."

"Vâng..." Lý Minh Doãn liên tục thở dài.

"Phụ thân, phụ thân không nên trách cứ Minh Doãn, là lỗi của con dâu." Lâm Lan xông vào.

Lý Minh Doãn trầm giọng quát: "Nàng tới làm cái gì? Mau trở về."

Lâm Lan không nghe hắn, tiến lên quỳ xuống trước mặt lão già Lý Kính Hiền, ảm đạm nói: "Phụ thân, tuy là lỗi của con dâu nhưng cũng là vì con dâu có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."

Lý Kính Hiền lạnh lùng nói: "Có nỗi khổ tâm gì?"

Lâm Lan thổn thức nói: "Vốn chuyện đưa lễ vật gì là do mẫu thân an bài, nhưng lễ vật mẫu thân an bài, con dâu thật sự không dám mang ra, sợ làm mất mặt Lý gia, nhưng lễ này không thể không tặng, con dâu lại không có bạc, vốn định hỏi mẫu thân thêm... một chút nữa, nhưng mẫu thân nói, lễ vật đem đi tặng trong phủ có quy định rõ ràng, không thể cấp thêm, con dâu không thể làm gì khác là cầu trợ đại lão gia bên nhà, con dâu không nghĩ tới trên đồ có ký hiệu Diệp gia, là con dâu sơ sót..."

Lý Kính Hiền nghe ra vài phần ý tứ: "Mẹ chồng con định sao?"

Lâm Lan đem danh mục quà tặng trình lên, để tự mình lão già kia xem. Mụ phù thủy vô cùng hẹp hòi, cấp cho Minh Doãn toàn đồ không đáng giá, số lượng vô cùng ít ỏi, rõ ràng là muốn làm mất thể diện Lý Minh Doãn, nhưng mụ ta không nghĩ được rằng, Lý Minh Doãn mất thể diện cũng chính là Lý gia mất thể diện.

"Không phải con dâu oán trách, lần trước đại tẩu về nhà mẹ đẻ thăm chị dâu sinh, mẫu thân đưa lễ hậu gấp mấy lần lễ này."

Lâm Lan ủy khuất gạt lệ: "Minh Doãn dẫu gì cũng là học sĩ Hàn Lâm, là công tử nhà Hộ Bộ Thượng Thư, tặng đồ keo kiệt như vậy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?"

Sắc mặt Lý Kính Hiền càng lúc càng khó coi, vứt "xoạch" danh mục quà tặng lên bàn trà, thầm nghĩ: Bà già này dám giở mặt sau lưng hắn, định chế tặng lễ của Lý gia keo kiệt như vậy từ lúc nào thế? Rõ ràng có chủ ý khiến Minh Doãn khó xử.

Lý Minh Doãn cố ý không vui nói: "Bảo nàng về, nàng còn ở đây dài dòng gì vậy."

Lâm Lan khóc nức nở nói: "Ta cũng không muốn như vậy, nhưng tiếp tục như thế này không phải là biện pháp, sau này phải xã giao rất nhiều, chàng không quan tâm nhưng ta lại không thể không quan tâm."

Lý Kính Hiền nghiêm mặt nói: "Con nói đi."

Lâm Lan vẫn nức nở vô cùng: "Phụ thân, có chuyện này, Minh Doãn không dám nói cho phụ thân, nhưng trong lòng con dâu bất an..."

"Lâm Lan..."

Lý Minh Doãn lớn tiếng cắt lời: "Không cho phép lắm lời."

Lâm Lan bị dọa cho sợ run, nước mắt ào ào rớt xuống.

Lý Kính Hiền cảm thấy sự việc nghiêm trọng, hỏi tới: "Còn có chuyện gì, con nói thật ra đi."

Lâm Lan sợ hãi nhìn Lý Minh Doãn một cái, cúi đầu nói: "Con dâu không dám."

Lý Kính Hiền tức giận nhìn chằm chằm Lý Minh Doãn: "Minh Doãn, tự con nói đi."

Lý Minh Doãn cúi đầu sợ hãi nói: "Phụ thân, người đừng nghe Lâm Lan nói mò, nào có chuyện gì."

Lý Kính Hiền nhìn vẻ mặt hai người, càng thêm hồ nghi: "Lâm Lan, con nói đi."

Lâm Lan úp mở: "Phụ thân, nói chuyện này ra, con dâu liền mang tội lớn."

"Nói mau." Lý Kính Hiền lớn tiếng quát.

Lâm Lan cắn cắn môi dưới, quyết tâm nói:

"Phụ thân, hôm trước, Ngự Sử Trịnh đại nhân tới tìm Minh Doãn, hỏi có phải Minh Doãn rất thiếu tiền không, Minh Doãn không biết phải giải thích làm sao, chàng không hiểu chuyện này là thế nào, sau mới biết được, Trịnh đại nhân có tặng Minh Doãn một đôi bình ngọc vô cùng đẹp, hôm nay vô tình thấy đôi bình ngọc trong tiệm cầm đồ. Minh Doãn nói Trịnh đại nhân nhận lầm rồi, Trịnh đại nhân đáp, đúng là đôi lục bình đó, tuyệt đối không thể nhận lầm. Phụ thân, những lễ vật này đều là mẫu thân thu, cất ở khố phòng, như thế nào lại chạy tới tiệm cầm đồ? Con dâu nghĩ mãi không rõ."

Mặt Lý Kính Hiền lúc trắng lúc xanh, lạnh lùng nhìn Minh Doãn: "Chuyện này thật không?"

Lý Minh Doãn ra vẻ bất đắc dĩ: "Nhi tử đã hỏi cẩn thận, thật sự như thế."

Lý Kính Hiền chắp tay thành quả đấm đi tới đi lui trong phòng, hồi lâu mới dừng lại: "Các con về đi, điều tra xong sẽ nói."

Lý Minh Doãn nâng Lâm Lan dậy, hai người cáo lui, Lý Kính Hiền cũng nhanh chóng tới An Hòa đường.

Ra khỏi thư phòng, Lâm Lan cười nhạo: "Ta diễn thế nào?"

Lý Minh Doãn cười gian xảo, đưa mắt đánh giá nàng: "Nước mắt của nàng sao nói đến là đến được nhỉ?"

Lâm Lan lúc lắc đầu, đưa tay ra trước mặt Minh Doãn: "Chàng nhìn đi."

Lý Minh Doãn nhìn tay nàng, kinh ngạc nói: "Là hành tây?"

Lâm Lan cười ha ha: "Vật này dễ dàng, vẽ quanh mắt một vòng, muốn khóc thì có gì khó."

Lý Minh Doãn nhẹ cốc tay lên đầu nàng, trêu nàng: "Sau này nếu nàng khóc, trước tiên ta sẽ thử xem có tìm thấy mùi hành tây trên người nàng không đã."

Lâm Lan lập tức đánh trả, Lý Minh Doãn nghiêng người tránh: "Được rồi được rồi, chú ý một chút, nếu để cho cha thấy chúng ta ở đây liếc mắt đưa tình, hành tây này vô ích đó."

Lâm Lan bĩu môi nói thầm: "Ai thèm liếc mắt đưa tình chứ."
Bình Luận (0)
Comment