Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 119

"Chỗ này khó chịu?"

Lâm Lan thở gấp, thần sắc mê ly nhìn hắn: "Ta... ta... không biết..."

Lý Minh Doãn cười khẽ, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của nàng, cúi đầu dụ dỗ: "Ta cũng rất khó chịu! Sẽ khá hơn bây giờ đây..."

Miệng nói, tay hắn đã đưa tới giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng đưa tới hoa tâm, chậm rãi dò xét độ ẩm bên trong nàng.

Lâm Lan không nhịn được run lên một cái, miệng không ngừng nỉ non: "Minh... Minh Doãn, chàng đã làm bao giờ chưa?"

"Chưa từng..." giọng nói của hắn trầm trầm bên tai nàng, hô hấp nóng rực.

"Thật?"

"Thật, nhưng nàng đừng sợ, ta sẽ rất cẩn thận." Hắn dịu dàng an ủi nàng, thế nhưng cơ thể thì sớm đã không còn trụ được nữa, vội vã đưa vật to lớn kia kề bên nơi ẩm ướt của nàng.

Lâm Lan theo bản năng ôm chặt hắn: "Minh Doãn, nhẹ chút..."

Lý Minh Doãn hôn lên vành tai của nàng, thở hổn hển: "Lan Nhi, kiên nhẫn một chút..."

Hắn chậm rãi nhìn xuống phía hạ thân hai người, từng chút từng chút đẩy vào, Lâm Lan cắn môi, cảm nhận rõ ràng từng điểm từng điểm dị vật xâm lấn, đầu ngón chân khẩn trương co quắp. Cảm giác chạm tới tầng trở ngại kia, Lý Minh Doãn dùng sức đẩy lưng xuống.

"Đau..." Lâm Lan cơ hồ muốn khóc lên, người này vừa nói là sẽ cẩn thận cơ mà.

Lý Minh Doãn dừng lại, không dám động, hoa của nàng, bởi vì bị tập kích bất ngờ nên đau đớn kịch liệt, co rút lại, như muốn đẩy dị vật kia ra, hắn chỉ biết sống chết chống đỡ, cố thủ trận địa.

Trong cơ thể nàng nóng rực, lại chặt như vậy, dồn ép từ hai bên lại không khỏi khích thích giác quan hắn, kích thích hắn cơ hồ muốn tuôn trào, trán Minh Doãn đổ mồ hôi ròng ròng, hắn nặng nề thở dốc, khẽ cắn lên đỉnh hồng phấn của nàng, chậm rãi liếm mút, một tay hướng xuống tìm kiếm đỉnh bông hoa quyến rũ kia, nhẹ nhàng mân mê.

Lâm Lan chịu không nổi kích thích như vậy, nhiệt nóng trong bụng không ngừng xông ra, cảm giác đau nhói dần dần theo thời gian tản mát dần đi, cả người mềm yếu hóa thành một một dòng suối xuân, run sợ cầu khẩn: "Minh Doãn, ta chịu không được rồi..."

Mồ hôi trên trán Lý Minh Doãn mỗi lúc một nhiều, hắn cũng đã nhẫn hết sức cực khổ, không thể chịu được nữa rồi.

"Lan Nhi? Còn đau không?" Hắn thử nhẹ nhàng cử động.

Tiếng Lâm Lan nhỏ như mèo con nũng nịu, ôm hắn càng chặt hơn. Nghe được thanh âm như vậy, Lý Minh Doãn không cách nào tự quyết được, hắn đành dựa vào thời gian trôi qua để quan sát cảm thụ của nàng, cử động chậm rãi, trì hoãn ra, trì hoãn vào, vừa luật động vừa quan sát phản ứng của nàng, sợ nàng khó chịu.

Sau cơn đau là từng đợt cảm giác xa lạ không cách nào ức chế được, cảm giác hắn ở trong cơ thể mình có chút khó chịu nhưng khi hắn tiến ra thì lại có cảm giác khoảng trống hụt hãng, khát vọng hắn tiến vào.

Hắn cẩn thận chậm rãi khiến loại cảm giác này không thể mãnh liệt như nàng nghĩ, nàng bất an ôm chặt lưng hắn, muốn nhiều hơn.

Phản ứng của nàng chính là khích lệ lớn lao, Lý Minh Doãn không hề đè nén bản thân nữa, một tay ôm chặt lấy lưng nàng, một tay kéo bắp đùi trắng nõn của nàng ra, dùng sức mà tiến vào, mỗi lần vào lại thẳng tới nơi sâu nhất của nụ hoa, Lâm Lan không kìm lòng được, rên rỉ: "Minh Doãn, nhẹ chút, nhẹ chút..."

Trong bóng tối Minh Doãn không thấy rõ sắc mặt nàng, chỉ thấy đôi mắt to xinh đẹp của nàng như phủ một làn sương mù, đôi môi anh đào khẽ mở, giọng nói kiều mỵ như mèo con lởn vởn quanh tai.

Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng hắn biết, nàng đang khoái hoạt, liền không để ý cầu khẩn của nàng, động tác mỗi lúc một nhanh, máu trong thân thể tựa hồ phóng mạnh về một chỗ này, chỉ muốn cứ như thế này mà đi vào chỗ sâu nhất. Lâm Lan bị hắn đi vào sâu, hồn phách như bay biến, la cũng không la được, chỉ có thể mê ly nhìn hắn, mặc hắn mang theo nàng vượt núi băng đèo, chìm nổi lên xuống.

"Lan Nhi..." Hắn gầm nhẹ, cảm thấy toàn thân mình huyết mạch sôi trào, rốt cuộc ở trong chỗ sâu nhất của hoa kia phun trào.

Lâm Lan cảm thấy trong thân thể như dâng lên một đóa pháo hoa, có lẽ sắp tràn hết ra ngoài, thế nhưng chỉ trong giây lát luồng sóng pháo hoa ấy đột nhiên im bặt.

Chỉ vài giây, vài giây! Lâm Lan khóc òa lên. Lý Minh Doãn vẫn không rời người nàng, nằm trên người Lâm Lan, mồ hôi rơi như mưa, thở hổn hển, nghỉ nghỉ chút, hắn hơi nghiêng mình, hôn lên nước mắt của nàng, hôn lên hai mí mắt, lên trán nàng, nghĩ đến vừa rồi mình quá mạnh bạo, Lý Minh Doãn có chút ảo não, xót xa hỏi: "Có phải làm nàng đau không?"

Lâm Lan co thân thể lại, muốn cho hắn lui ra ngoài, hắn không chịu, gắt gao giữ chặt mông nàng, không cho nàng động đậy. Trong lòng Lâm Lan không khỏi khó chịu: "Như vậy sẽ có em bé."

Hắn ôm nàng, ôn nhu nói: "Có thì sinh."

Lâm Lan lườm hắn một cái: "Ta không phải heo mẹ."

Lý Minh Doãn cười cười, lúc này mới đứng dậy vén màn, châm đèn, phủ thêm áo khoác bông đi vào phòng tắm. Lâm Lan cuộn mình, thất thần nhìn ánh đèn mông lung ngoài màn, mặc dù đã kết thúc nhưng cảm giác này, thật mềm mại... rất lâu vẫn không tiêu tan, ở trong cơ thể nàng tác quái, rất khó chịu.

Giây lát, Lý Minh Doãn bưng nước nóng tới, chậm rãi giặt khăn bông, vắt nước rồi lau cho nàng. Lâm Lan vội vàng đoạt lấy, ngượng ngùng nói: "Tự ta làm."

Nhìn hắn vẫn đứng bên cạnh, Lâm Lan thẹn đỏ mặt nói: "Chàng đi ra ngoài đi."

Lý Minh Doãn cười nói: "Chúng ta đã là vợ chồng, còn sợ gì?"

Vừa nói hắn vừa đưa một tay vào trong chăn. Lâm Lan bị dọa cho hoảng sợ: "Chàng muốn làm gì?"

Đã thấy hắn lấy từ trong chăn ra một mảnh khăn trắng, dưới ánh đèn vàng, Lâm Lan nhìn thấy phía trên có vết máu.

Lý Minh Doãn thấy hai gò má nàng đỏ rực không khỏi cười nói: "Ta sợ sáng mai lúc Ngọc Dung sửa soạn lại chăn đệm nhìn thấy."

Hai người sửa sang lại sạch sẽ xong, Lý Minh Doãn muốn ôm nàng lại bị nàng né tránh, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, Lý Minh Doãn hơi ngẩn ra, ôn nhu hỏi: "Còn đau không?"

Lâm Lan muốn nói, đổi cho chàng thử một chút nhé? Biết nói thế nào đây, mới vừa rồi tình huống kịch liệt thì không cảm thấy đau, nhưng hiện tại kích tình rút đi, mơ hồ đã thấy đau.

"Không sao..." Giọng Lâm Lan nhỏ như muỗi, không khỏi có chút rầu rĩ, giờ nàng phải làm sao đây? Cảm giác ban nãy khiến nàng sượng sùng không dám đối diện với hắn.

Lý Minh Doãn cảm thấy nàng tức giận, liền ôm lấy nàng từ phía sau, vỗ về bả vai nàng, khó khăn nói: "Sau này ta sẽ cố khắc chế một chút, sẽ không làm nàng đau."

Lâm Lan nhẹ nhàng ừ một tiếng, nghĩ hắn cũng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, nàng lại càng không hiểu, nghe nói có vài nữ nhân cả đời không biết cao trào là gì, tâm tư Lâm Lan bình thường lại chút ít, lúc nãy nàng suýt chút cũng đã tới.

Lý Minh Doãn thử thăm dò: "Nàng cảm thấy ta làm sao mới có thể thoải mái hơn?"

Lâm Lan rất muốn nói, lần tới đừng chỉ quan tâm riêng mình, hãy chú ý tới cảm xúc nàng, nhưng là, nói sao ra khỏi miệng đây?

"Có phải là mệt lắm không?" Hắn ân cần hỏi.

"Vẫn ổn..." Người phía sau lưng không nói gì nữa, đôi tay dần dần di chuyển từ đầu vai nàng xuống dưới xiêm áo, nhẹ nhàng xoa nắn nơi non mềm trắng nõn kia.

Thân thể Lâm Lan vốn nhạy cảm, huống hồ cả người vẫn còn đang như lửa đốt, bị hắn náo loạn như thế, nhất thời khó chịu nổi lên: "Đừng..."

Hắn không nghe lời, khẽ kéo kéo đỉnh hồng phấn, loại xoáy qua xoáy lại, vuốt ve, ôn nhu nói nhỏ vào tai nàng: "Ta vẫn muốn một lần nữa, có được hay không?"

"Không nên." Lâm Lan khẩu thị tâm phi kéo tay hắn ra.

"Nếu nàng mệt thì không cần quan tâm ta làm gì là được..." Hắn nhẹ giọng nói, tay vẫn không ngừng trêu đùa trước ngực nàng.

"Ngày mai còn phải dậy sớm đấy!" Lâm Lan khó khăn thốt nên một câu hoàn chỉnh.

"Giờ vẫn còn sớm..." Hắn lật người nàng lại, một lần nữa cởi sạch xiêm y của nàng, hôn lên đỉnh hồng phấn, nhâm nhi trong miệng tựa như thưởng thức mỹ vị nhân gian. Một tay trượt xuống dưới nàng, ngón tay thuận lợi đi vào phía trong dò xét... Nàng thật chặt, nóng quá... Nghĩ đến tư vị vừa rồi ở trong cơ thể nàng, bụng dưới Lý Minh Doãn trướng lên, vật lo lớn áp sát đùi non nàng.

"Minh Doãn... Không cần..."... Lâm Lan bất an giãy dụa.

Ngón tay của hắn dò xét hoa của nàng, tới tâm hoa, hung hăng mà đi vào, ngón tay vỗ về chơi đùa tầng nếp uốn phía trong, chốc lại vuốt lên, chốc lại rời đi, mật ngọt đã sớm róc rách rồi. Lâm Lan thở hổn hển, miệng phát ra tiếng ưm ưm quyến rũ, nức nở nỉ non: "Chàng tha cho ta đi..."

Ngón tay hắn rút lui, nhường chỗ cho vật to lớn kia, cử động mạnh một cái, vật kia đi sâu vào. Lâm Lan không khỏi cong người lên, ôm lấy hắn. Hắn ra vào mấy cái, khẽ cúi xuống hôn nàng, hổn hển hỏi: "Như vậy tốt không?"

Trả lời hắn chỉ có tiếng thở gấp, tiếng ưm ưm mê hoặc. Hắn bỗng nhiên mạnh mẽ rút ra, vật kia kề sát miệng hoa của nàng, khẽ hỏi: "Thế này thì sao?"

"Minh Doãn, ta thật khó chịu, giúp ta một chút..."

"Nàng muốn ta giúp nàng thế nào? Nói..."

"Ta, ta..."

Hắn đột nhiên mãnh liệt đi vào: "Có phải như thế này không..."

Lâm Lan bị hắn kích thích không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt tay hắn, cắm sâu móng tay xuống cánh tay kia. "Ô ô... Minh Doãn..."...

"Nói cho ta biết nàng có thoải mái không, ta muốn nàng và ta cùng thoải mái giống nhau." Hắn thâm tình nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia như tràn đầy cảm xúc.

"Mau lên một chút, mau lên chút nữa đi..." Lâm Lan bị hắn thôi miên, miệng nỉ non. Khóe miệng Lý Minh Doãn khẽ nhếch lên, gác hai chân nàng lên vai mình, mạnh mẽ ra vào. Hoa của nàng nhiệt tình đón nhận hắn, cả hai gắn chặt vào nhau.

Cảm nhân được tâm hoa của nàng co rút kịch liệt, Lý Minh Doãn gầm nhẹ, chạy nước rút, thẳng phóng dịch thể nóng rực kia vào cơ thể nàng.

Hai người lẳng lặng duy trì tư thế kia, một lúc lâu, Lý Minh Doãn cảm giác thân thể của nàng như mềm nhũn ra, ngẩng đầu cười nhìn nàng: "Có mệt không?"

Lâm Lan xấu hổ lắc đầu, tránh ánh mắt nóng rực của hắn, miệng lộ ra sự hài lòng. Đáy mắt Lý Minh Doãn cũng long lanh ánh cười, hai tay chống hai bên người nàng, không để trọng lượng của mình đè lên nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán đẫm mồ hôi của nàng, mặt dày đòi phần thưởng: "Mới vừa rồi... Ta biểu hiện có được hay không?"

Lâm Lan khẽ đẩy hắn, sẵng giọng: "Mau xuống đi... Rất nặng."

Lý Minh Doãn cười thành tiếng: "Ta không đè lên nàng mà cũng nặng sao?"

Lâm Lan quẫn bách đẩy hắn: "Chàng đè phía dưới ta."

Lý Minh Doãn càng cười lớn hơn.

Lâm Lan vội vàng bịt miệng hắn: "Đã hơn nửa đêm rồi, chàng cười lớn cái gì, cẩn thận người ta nghe thấy được."

Lý Minh Doãn bắt lấy bàn tay nhỏ bé kia của nàng, trong mắt đầy vẻ thâm tình, si ngốc nhìn Lâm Lan: "Lan Nhi, nàng thật tốt."

Nói xong tung mình xuống giường. Lâm Lan nhìn vóc người cao ráo của hắn, hồi tưởng đến một màn triền miên kịch liệt vừa rồi, lặng yên: Minh Doãn, chàng cũng rất tốt...

Bỗng nhiên, Lâm Lan phát hiện, trong phòng đèn vẫn sáng, như vậy chẳng phải mình vừa bị hắn nhìn hết rồi sao?

Lâm Lan thẹn đỏ mặt, không biết làm gì hơn là ảo não đem chăn trùm kín người.
Bình Luận (0)
Comment