Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 129

Trong phòng Hàn Thu Nguyệt, Hàn Thu Nguyệt nhăn mày, chậm rãi nói: "Ta nghe vụ làm ăn này rất khá, con cháu quan lại tham dự trong đó không ít, chiếm được rất nhiều chỗ tốt, lần trước tới nhà Hoàng viên ngoại Lang gia, nhìn thấy nhà hắn khí phái, ta rất buồn bực, hắn chỉ là một quan tiểu lục phẩm, trong nhà sao lại có nhiều tiền như vậy, thì ra hắn đi mở mỏ than."

Khương mama chần chừ nói: "Chuyện làm ăn này nói tốt thì tốt nhưng tiền vốn lớn quá."

Hàn Thu Nguyệt thở dài nói: "Ta cũng đang băn khoăn điểm này, vạn nhất thua lỗ thì coi như là đả thương gân cốt rồi."

Khương mama yên lặng: Đâu chỉ là đả thương gân động cốt, là tổn thương nguyên khí nặng nề.

"Nhưng bỏ lỡ cơ hội này thì thật đáng tiếc." Hàn Thu Nguyệt rối rắm, Cổ tiên sinh kia nói, nhanh nhất thì nửa năm hoàn vốn, chậm nhất thì một năm hoàn vốn, sau này coi như chỉ ngồi đếm bạc lợi nhuận, thật như thế thì mụ ta cần gì nhớ nhung mấy thôn trang Diệp Thị lưu lại? Cần gì quan tâm mấy cái cửa hiệu mặt tiền kia? Cần gì phải nhìn sắc mặt lão gia làm việc? Dù Minh Tắc không thi đậu, rớt Tiến sĩ, có phần sản nghiệp này cũng có thể nghĩ ra viễn cảnh sống an nhàn sung sướng cả đời rồi.

Khương mama nói: "Vẫn là nên suy nghĩ, hỏi thăm kỹ thì tốt hơn."

Chỉ chốc lát sau Tôn tiên sinh trở lại. "Phu nhân, người nên mau quyết định, Cổ tiên sinh nói, nhiều nhất hắn chỉ có thể đợi thêm hai ngày, nếu muộn quá thì mỏ kia sẽ bị người ta chiếm mất, đến lúc đó hối tiếc không kịp."

Tôn tiên sinh nói lời xúi giục xong, nhìn sắc mặt phu nhân còn do dự liền bồi thêm: "Nếu không phải vô tình tiểu nhân nghe được Cổ tiên sinh nói, năn nỉ hồi lâu, Cổ tiên sinh sớm đã đem cơ hội này cho nhà khác rồi..."

"Tôn tiên sinh, Cổ tiên sinh này có đang tin không?"

Khương mama thay Hàn Thu Nguyệt hỏi tiếng lòng.

"Tuyệt đối đáng tin, hắn ở bên Sơn Tây bao hết năm mỏ núi quặng, tiền kiếm được vô kể, không phải phu nhân mới nghe được sao? Hoàng viên ngoại Lang gia cũng đi theo con đường của hắn, rủ người kết phường bao hết một núi quặng, hiện tại tiền kiếm được như nước, giờ muốn bao thêm một mỏ nữa rồi, Cổ tiên sinh tự mình đi kiểm tra, tuyệt đối là mỏ tốt, có thể kiếm được rất nhiều tiền."

Tôn tiên sinh bảo đảm: "Loại này một vốn bốn lời, thật là cầu còn không được, thưa phu nhân."

Hàn Thu Nguyệt đã mềm lòng: "Nhưng mà trước mắt, chỗ bạc của chúng ta chưa đủ..."

Một mỏ quặng là ba mươi vạn lượng, có hai mỏ, tổng cộng là sáu mươi vạn lượng, tiền lời mấy năm nay của thôn trang cùng cửa hàng trừ đi tiền chi tiêu trong phủ thì còn lại được khoảng bốn mươi mấy vạn lượng, còn thiếu mười mấy vạn lượng bạc biết đi đâu mà tìm?

Tôn tiên sinh nói: "Thôn trang cùng cửa hàng không thể một chốc mà bán được, bất quá, nếu từ nửa năm đến một năm có thể thu vốn về thì,... phu nhân, tiểu nhân có biết mấy chỗ cho vay nặng lãi, có thể mượn một chút quay vòng, cho dù không thể trông cậy vào mỏ bên kia thì tiền lời sang năm của thôn trang và cửa hàng cũng không thiếu là mấy, không sợ không trả được."

Khương mama lo lắng nói: "Vay nặng lãi, tiền lãi rất cao, lãi mẹ đẻ lãi con, nhảy vào rồi khó mà thoát ra được."

Hàn Thu Nguyệt trầm ngâm nói: "Trước mắt ngươi đi hỏi bằng hữu của ngươi xem lãi suất bao nhiêu, ta sẽ xem xét."

Tôn tiên sinh lập tức nói: "Tiểu nhân lập tức đi hỏi."

Khương mama vẫn cảm thấy không ổn: "Phu nhân, chuyện này hay là người thương nghị trước với lão gia, xem ý tứ lão gia một chút."

Dù gì tiền vốn cũng rất lớn, không phải chuyện đùa. Hàn Thu Nguyệt nói: "Lão gia không quản những chuyện này, nói cho lão gia thì coi như không giấu được bên lão thái thái, ngươi biết tính lão thái thái rồi, rất cẩn thận chi li, tuyệt đối sẽ không tán thành, có câu cầu phú quý trong nguy hiểm, huống chi nhiều người đã thành công như vậy, Cổ tiên sinh làm việc này cũng có rất nhiều kinh nghiệm, hẳn là không có gì nguy hiểm, chúng ta cứ đợi Tôn tiên sinh về rồi quyết định."

Khương mama thấy phu nhân đã rất nóng lòng cũng không tiện dội nước lạnh lên người bà ta, lại nói mắt quan sát của phu nhân trước giờ không tệ, rất quyết đoán, nói không chừng lần này có thể kiếm được rất nhiều tiền. Phu nhân làm hết thảy cũng là vì đại thiếu gia, cho nên, Khương mama không khuyên nhủ nữa.

Lý Minh Doãn hạ triều, thần sắc có chút mỏi mệt, mấy ngày nay, hắn bị Hoàng Thượng cho tiến cung làm nhiệm vụ, "Thánh Huấn" hắn viết lần trước rất tốt, Hoàng Thượng rất hài lòng, để cho hắn đi tra xét khóa học của quan lại, bận tới mức chân không chạm đất.

Bạch Huệ đón áo choàng hắn cởi ra, Ngân Liễu đưa khăn ấm lên, Lâm Lan tự mình châm trà cho hắn. Chờ sau khi hắn ngồi xuống thì nhu thuận bóp vai cho hắn. Lý Minh Doãn thoải mái nhắm mắt lại, ung dung nói: "Có được hiền thê như thế này, cuộc đời thật viên mãn."

Ngân Liễu che miệng cười trộm, lôi Bạch Huệ lui ra. Lâm Lan cười nói: "Chàng ở bên ngoài nịnh bợ chưa đủ hả?"

Lý Minh Doãn thoải mái nói: "Phu nhân nói lời này sai rồi, đối với Hoàng Thượng đó là kính cẩn nghe theo không hèn mọn, đối với người phía trên đó là cung kính không a dua, đối với đồng liêu* là hòa ái không gây bất hòa, ở bên ngoài bất kể hướng về người nào, Lý Minh Doãn ta cũng không hề cố ý xu nịnh, tâng bốc, chỉ có ở nhà, thỉnh thoảng làm trái lương tâm trước mặt phụ thân, còn trước mặt nàng thì chỉ có chân tình, những câu từ tận tim gan."

( * Đồng liêu: Đồng nghiệp)

Lâm Lan dùng sức mạnh hơn ấn xuống bả vai, Lý Minh Doãn kêu một tiếng: "Nàng nhẹ chút, mưu sát chồng hả."

Lâm Lan hé miệng cười nói: "Chàng đã biểu lộ chân tình thì ta cũng phải lộ chút công phu tay chân chứ."

Lý Minh Doãn vội vã lắc đầu: "Nàng cứ xoa bóp nhẹ nhàng là được rồi mà."

Hai người trêu ghẹo nhau một lúc, Lý Minh Doãn hỏi: "Cửa hàng sửa chữa thế nào rồi?"

"Đồ gỗ đã xong xuôi rồi, ngày mai quét sơn, ta thấy lão Ngô làm rất tốt, an bài mọi chuyện chu đáo, ta đỡ mệt rất nhiều." Lâm Lan vừa xoa bóp cho hắn vừa nói.

"Diệp gia dạy dỗ quản sự không tệ."

Lý Minh Doãn hơi có chút tự hào, giây lát thở dài nói: "Đáng tiếc ta bận bịu quá, không thể chia sẻ với nàng."

Lâm Lan mỉm cười: "Chàng cứ chuyên tâm làm tốt chuyện của chàng đi, mở cửa hàng hay là chuyện gì nữa cũng đều là chuyện nhỏ, lại có nhiều người giúp ta như thế, ta có thể làm tốt mà."

Lý Minh Doãn vuốt ve đôi bàn tay nhỏ bé đang bận rộn của nàng: "Ta đau lòng nàng mệt mỏi."

Lâm Lan liếc mắt, buổi tối lúc chàng hành hạ ta sao không thấy đau lòng vậy?"

"Ngày mốt, ở Dật Hương Cư, muốn mời mấy vị thu mua dược liệu thương nghị."

Lý Minh Doãn quay đầu lại nhìn nàng: "Hay ta xin nghỉ một ngày đi với nàng?"

"Đã nói là không cần mà, tự ta có thể làm được, chàng đi cùng ta khó mà thương lượng với bọn họ." Lâm Lan nói thầm.

Lý Minh Doãn cười cười, lôi nàng ngồi lên đùi mình, chiều nào cũng vậy, hạnh phúc là khi được ôm nàng nói chuyện.

"Nàng cứ thoải mái mà làm, chuyện tiền vốn hay gì đó không cần lo, chúng ta không đủ thì cậu cả sẽ hỗ trợ."

Lý Minh Doãn ôn nhu nhìn nàng, một tay không an phận đặt bên hông nàng. Lâm Lan vội vàng kéo tay hắn ra, không cho tay hắn tiếp tục tác quái, một một lần như vậy, xoa xoa vuốt vuốt làm xiêm y nàng rối rung lên, chút còn phải đi thỉnh an lão thái thái, lại phải sửa sang lại, phiền toái chết mất.

"Đã đầy đủ rồi, thật ra thì không cần nhiều các dược liệu, mấy vị mấu chốt có nhiều là được, ta còn giữ tiền chuẩn bị làm A Giao, ta nghĩ chuyện cửa hàng, lúc nào nên nói với bà nội cùng phụ thân, vạn nhất bọn họ không đồng ý...."

Lâm Lan lo lắng nói, hiện tại không khí trong nhà tạm coi là hòa thuận, mụ phù thủy cũng cư xử biết điều, về phần lão cha già kia, từ lúc có tiểu thiếp tính tình tốt lên nhiều, trừ lần Minh Tắc gây họa vừa rồi, phần lớn thời gian sắc mặt lão rất hòa nhã, về phần lão thái thái mặc dù thường xuyên đem quy củ giắt khóe miệng nhưng cũng không khó đối phó, chỉ cần nghiêm chỉnh là theo là được.

Vì có Minh Doãn, địa vị trong nhà nàng được nâng lên rất nhiều, bọn hạ nhân không dám dùng ánh mắt khinh thị nhìn nàng, tóm lại mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng rất tốt, nàng không muốn lúc này chọc cho lão thái thái cùng lão già kia mất hứng.

Lý Minh Doãn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của nàng, cười nói: "Hết thảy đã có ta, nàng sợ gì bà nội và phụ thân nói gì."

Lâm Lan nghe vừa liền vui vẻ: "Đối phó với cha chàng, chàng có rất nhiều biện pháp hay."

Trong đôi mắt sâu thẳm của Lý Minh Doãn đột nhiên lóe lên một tia giảo hoạt: "Có phần thưởng, ta sẽ hết lòng hết sức làm việc."

Lâm Lan xấu hổ đỏ mặt nói: "Chàng đúng là đồ lòng tham không đáy."

Vẻ mặt Lý Minh Doãn vô tội: "Ta có sao?"

Lâm Lan cắn răng gừ vào tai hắn: "Chàng có, chàng có, chàng có..."

Hai người ầm ĩ một lúc, lát sau, Lâm Lan lặng lặng dựa vào ngực hắn, nói: "Hôm nay ta nhìn thấy Tôn tiên sinh mang theo một người tới, hình như đang nói chuyện mỏ than."

Lý Minh Doãn vỗ về mái tóc nàng, chậm rãi nói: "Sắp được xem trò hay rồi."

Lâm Lan giật mình, ngồi thẳng dậy, hưng phấn nhìn hắn: "Nói như vậy, chàng đã động thủ?"

Lý Minh Doãn im lặng nhìn nàng, cười ý vị sâu xa. "Vạn nhất mụ phù thủy không mắc mưu thì làm sao bây giờ?"

Lâm Lan có chút lo lắng." "Con tàu cướp biển này, mụ ta không muốn lên thì sẽ có người túm mụ ta lên."

Lý Minh Doãn tràn đầy tự tin mà nói.

Đêm đó Tôn tiên sinh tới phòng Hàn Thu Nguyệt. "Bằng hữu tiểu nhân nói, trên tay hắn đang có một khoản tiền nhàn rỗi, cho phu nhân mượn hắn có thể kiếm chút lời, hai mươi vạn lượng bạc,... tiền lãi thì một tháng sáu ngàn lượng, đấy là cho phu nhân mượn, còn nếu là người khác, tiền lãi ít nhất cũng là số này."

(* Chỗ này đại khái là mượn thì 6 ngàn lượng/tháng, người khác thì 1 vạn lượng/ tháng. 10 ngàn = 1 vạn)

Tôn tiên sinh giơ một ngón trỏ lên.

Hàn Thu Nguyệt nhanh chóng tính toán, nếu là nửa năm hoàn vốn, chỉ mất ba vạn sáu ngàn tiền lãi, một năm thì cùng lắm là bảy vạn hai ngàn lượng, tiền lời từ mấy cửa hàng là đủ trả tiền lại, vấn đề tiền lãi coi như không có gì đáng lo.

Khương mama một bên nghe mà tim đập thình thịch, tiền lãi này quá độc ác rồi còn gì, còn nói là lãi thấp, chỉ hơn một năm là vượt tiền vốn rồi. Khương mama thấp thỏm nhìn phu nhân.

"Đã chắc chắn chưa? Liệu có đổi ý không?" Hàn Thu Nguyệt trầm giọng nói.

Tôn tiên sinh nói: "Chuyện này nếu làm thì sẽ viết giấy biên nhận, giấy trắng mực đen, không có gì thay đổi, bất quá phải nhanh chóng, bởi vì cũng đã có người tới cửa mượn bạc, hiện tại trong kinh thành những người muốn mở mỏ than không ít."

Mí mắt Hàn Thu Nguyệt giật giật, ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt kiên quyết: "Ngày mai mời Cổ tiên sinh quá phủ một chuyến."

Tôn tiên sinh mừng thầm, chuyện này thành công rồi, vội nói: "Vâng, tiểu nhân lập tức đi hẹn."

Tôn tiên sinh vui mừng rời đi, một đường tính toán, sau khi chuyện này thành công thì hắn sẽ có lợi vô cùng, sau này không cần làm thuê cho kẻ khác nữa, tự mình mở một phần sản nghiệp, đủ ăn cả đời.
Bình Luận (0)
Comment