Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 140

Hai khắc sau*, Lý Minh Doãn ngồi bên mép giường trấn an Lâm Lan đang ấm ức: "Ta nói nàng cứ bình tĩnh, dè dặt với hai bên, dù gì lời cần nói về Lưu di nương cũng đã nói rồi."

(* Một khắc = 15p)

Lâm Lan lầu bầu nói: "Nhưng ta đã đáp ứng với Lưu di nương, hiện tại lại nuốt lời." "Điều này sao có thể trách nàng? Nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

Lý Minh Doãn đứng dậy lấy một cuốn sách lật xem Ngân Liễu đưa túi sưởi cho nhị thiếu phu nhân, cười nói: "Nhị thiếu phu nhân nhiều ngày chưa xem bệnh cho ai, ngứa tay rồi."

Lâm Lan lườm nàng một cái: "Chỉ có em hiểu tâm tư của ta."

Lý Minh Doãn ha ha cười một tiếng: "Đợi cửa hàng khai trương thì nàng tha hồ bận rộn."

"Có gì mà bận rộn, tạp vụ có lão Ngô trông coi, nhị sư huynh ngồi xem bệnh kê đơn, ngũ sư huynh chịu trách nhiệm dược liệu, ta chịu trách nhiệm chế biến Bảo Ninh Hoàn.v.v.v, thỉnh thoảng đi dạo một chút, miễn cưỡng xem như chưởng quầy." Nói đến tiệm thuốc, tâm tình Lâm Lan liền chuyển biến tốt đẹp.

"Nhị thiếu phu nhân, chuyện chế biến dược liệu người có thể giao cho nô tỳ đi làm, nô tỳ làm cũng không kém lắm." Ngân Liễu mong đợi nhìn nhị thiếu phu nhân.

Lâm Lan nhìn nàng, nha đầu này cũng thông minh, có điều bây giờ chưa phải lúc, Lâm Lan nói: "Chế biến dược liệu không phải chuyện đùa, chờ em học xong ba năm thì mới có thể giao lại cho em."

Lúc trước nhất định Ngân Liễu sẽ thất vọng nhưng sau này nghĩ lời nhị thiếu phu nhân nói không sai, hiện tại nàng mới chỉ biết võ vẽ vài thứ, còn phải học rất nhiều, chân thành nói: "Nô tỳ nhất định chăm chỉ học tập, tương lai sẽ giúp nhị thiếu phu nhân phân ưu."

Lâm Lan cười một tiếng, đuổi nàng đi xuống, không để ầm ĩ ảnh hưởng Minh Doãn đọc sách, bản thân thì dựa vào gối ở trên giường nhắm mắt trầm tư.

Mới vừa rồi ở Triêu Huy đường, cha già để cho nàng đi xem bệnh cho Lưu di nương, phản ứng của mụ phù thủy có chút quái dị, nếu như là ghen, hẳn là mụ phải tức giận, thế nhưng ánh mắt chỉ lóe lên giây lát, hành động thất thố, rõ ràng bộ dạng hoảng hốt chột dạ, chẳng lẽ...

Lưu di nương bệnh là do mụ phù thủy bố trí? Lâm Lan chợt mở mắt ra, ngồi dậy. Lý Minh Doãn đang đọc sách bị nàng làm cho hoảng hồn: "Nàng làm sao vậy?"

Lâm Lan vội xuống giường mang giầy: "Ta phải qua bên Lưu di nương một chuyến."

Lý Minh Doãn vội vàng kéo nàng: "Phụ thân đã mời đại phu rồi, nàng đi làm gì?"

"Ta nghi ngờ bệnh của Lưu di nương có liên quan tới mụ phù thủy, ta phải đi xem một cái."

"Vậy thì nàng lại càng không được đi, nàng nghĩ xem, nếu thật là mụ phù thủy giở trò quỷ, phụ thân biết được tin từ đại phu khác, so sánh với từ nàng có thể chứng thật tin tưởng hơn, còn nữa, mụ phù thủy có oán giận cũng không thể đổ lên đầu nàng, chúng ta cứ sống chết mặc bây, để cho bọn họ đấu lẫn nhau đi."

Lý Minh Doãn túm nàng trở lại giường, đặt nàng gối đầu lên gối, kéo chăn quấn kỹ nàng, một tay ôm lấy: "Nàng cứ an tâm ở chỗ này nhìn ta đọc sách, không thì ta ôm nàng đi ngủ."

Lâm Lan chu chu miệng, nằm trong lồng ngực của hắn, trong lòng như bị mèo cào, cảm giác khó chịu, cái khăn che mặt thần bí mới vén lên được một góc thì Minh Doãn không cho nàng tiếp tục làm nữa, có điều, hắn nói rất có lý, nếu như mụ phù thủy thật sự động tay động chân với Lưu di nương thì cứ để người khác vạch trần sẽ tốt hơn là nàng.

"Tại sao nàng suy đoán như vậy? Có chứng cớ gì?" Lý Minh Doãn hỏi.

"Chàng không cho ta đi xem, làm sao ta có chứng cớ? Theo Tiễn Thu nói, tháng trước Lưu di nương đã mơ hồ cảm thấy hơi đau bụng, mấy ngày nay đau dữ dội, cộng thêm phụ thân cố ý để cô ta sinh con trai cho Lý gia, nếu như không phải mụ phù thủy có phản ứng lạ ta cũng sẽ không có suy đoán như vậy. Lúc ấy, mụ ta rất bối rối, còn có chút chột dạ, vừa nhìn là biết trong lòng có quỷ. Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, có phải thật hay không chỉ có thể chờ mới biết."

Lâm Lan tiếc nuối nói, nếu như đây là sự thật thì tốt biết bao, động vào tâm can bảo bối của cha già, cha già há có thể bỏ qua?

Cánh tay Lý Minh Doãn không khỏi siết chặt, nếu như là thật, tự nhiên là chuyện tốt đối với kế hoạch báo thù của hắn, thản nhiên nói: "Ta sẽ lưu ý."

Được nam nhân ôm thật ấm áp, trên áo có mùi thơm nhàn nhạt như cỏ hoa, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, Lâm Lan bất giác buồn ngủ. Lý Minh Doãn cúi đầu nhìn vợ yêu nép trong ngực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà dưới ánh đèn như phủ thêm một tầng sương mỏng, càng lộ ra vẻ non mềm khả ái, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán mịn màng của Lâm Lan.

"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân..." Ngọc Dung bên ngoài bẩm.

Lý Minh Doãn thật sự không muốn quấy rầy Lâm Lan đang tiến vào mộng đẹp, nghe tiếng Ngọc Dung, hắn thầm than, hỏi: "Chuyện gì?"

"Lão gia nói nhị thiếu phu nhân mau qua Tây viện." Ngọc Dung trả lời.

Chân mày Lý Minh Doãn nhíu lại, Tây viện? Đây không phải là chỗ Lưu di nương sao? Lâm Lan nghe được tiếng vang, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được lời Ngọc Dung nói... nàng nhất thời không kịp phản ứng. Lý Minh Doãn cảm giác được người trong lòng cử động, cúi đầu ôn hòa nói: "Làm nàng tỉnh giấc sao?"

Lâm Lan xoa xoa đôi mắt buồn ngủ: "Phụ thân gọi ta đi đâu?"

"Có thể bên Lưu di nương thật sự đã xảy ra chuyện, phụ thân gọi nàng qua xem tình hình."

"Hả?" Lâm Lan chợt tỉnh táo lại, vội vội vàng vàng xuống giường.

Lý Minh Doãn để cho Ngọc Dung đi vào, lấy nước cho Lâm Lan rửa mặt.

Lâm Lan chuẩn bị xong thấy Lý Minh Doãn cầm áo choàng của nàng đi tới, bản thân hắn cũng đã xiêm y chỉnh tề, nghiễm nhiên bộ dạng ra khỏi cửa.

"Chàng còn phải đọc sách, đừng đi, mình ta đi là được rồi."

"Tuyết nhiều đường trơn, để ta đi cùng nàng, ta ở nhà cũng lo lắng."

Lý Minh Doãn ôn tồn nói, quay sang dặn Ngọc Dung: "Gọi Như Ý đốt đèn lồng."

Hai người đi tới Tây viện, qua phòng ngoài, tới một hẻm nhỏ rẽ vào Tây viện thì chạm một chiếc đèn lồng đi tới, nghe được người hầu nhỏ giọng nhắc nhở: "Hoa đại phu, ngài cẩn thận dưới chân..."

Hoa Đại phu? Lâm Lan không khỏi ngẩng đầu, người phía trước choàng áo lông chim màu xanh, thân hình cao lớn, thậm chí còn cao hơn Lý Minh Doãn một cái đầu, lại gần...

Lâm Lan nhìn thấy đôi con ngươi ôn nhu giữa màn đêm, nhất thời ngẩn ra, là Hoa Văn Bách.

Tay Lý Minh Doãn cảm giác rõ ràng thân thể Lâm Lan cứng ngắc, hắn lẳng lặng nhìn người trước mặt. Lâm Lan không khỏi chột dạ, hệt như mình đeo mặt nạ làm chuyện xấu lại tự mình cởi mạt nạ ra vạch trần chính mình, trước tình huống lúng túng này, nàng vội vàng cúi đầu, hi vọng hắn không nhận ra nàng.

Hoa Văn Bách thực sự chú ý tới Lâm Lan, cảm thấy đôi vợ chồng này thật hoàn mỹ, nữ xinh đẹp ôn nhu, nam tuấn mỹ tiêu sái, thật là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, hơn nữa nhìn cô gái này có điểm quen mắt, hắn cũng biết nhìn chằm chằm vợ người ta là không phải phép. Đúng lúc này người hầu bên cạnh hành lễ đối với vợ chồng kia: "Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân..."

Nhị thiếu phu nhân Lý gia? Hoa Văn Bách nhất thời giật mình, ánh mắt không kìm được lại nhìn về phía nàng.
Bình Luận (0)
Comment